Truyện Ngắn Câu Chuyện Của Những Kẻ Bất Tử - Hắc Long Du Hí

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hắc Long Du Hí, 22 Tháng tư 2021.

  1. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    [​IMG]

    Câu Chuyện Của Những Kẻ Bất Tử

    Tác giả: Hắc Long Du Hí.

    Thể loại: Hiện đại, Linh dị.

    Tình trạng: Hoàn thành.

    Rating: Không dành cho người dưới 16 tuổi.


    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Hắc Long Du Hí.

    Văn án:

    Câu chuyện về một con quái vật trong hình hài trẻ con. Nó không có tên gọi, không có tuổi tác cũng chẳng có giới tính. Nó bất tử, như một u linh đi khắp nơi chốn trần gian chỉ để tìm kiếm một tình yêu. Biến thành hình dạng của người yêu thương đã qua đời trong lòng người khác, chỉ để hy vọng được đến thứ gọi là yêu thương. Nhưng trong nó tâm trí vẫn luôn cảm thấy sự trống rỗng hoang tàn đang không ngừng gậm nhấm bản thân.

    Cho đến một ngày, cơn mưa mùa hè cuốn theo tanh tưởi ẩm mốc của rác rưởi đã vô tình mang đến một vị khách không mời. Một lão già tự xưng cũng là quái vật như nó, mang cho nó một tách trà gừng ấm áp khó uống và một cái tên của riêng nó.

    Hai con quái vật bất tử trong hai hình dạng khác nhau, một quái vật mang bộ dạng đứa trẻ còn một quái vật khác lại mang bộ dạng một ông lão. Nhưng trong đôi mắt của cả hai đều hiện lên một khát khao cháy bổng và cũng là duy nhất.

    "Mong người hãy cho ta một tình yêu không hề rời bỏ".

    Chú ý của tác giả:

    * Truyện viết dựa theo bộ phim kinh dị Nga tên là 'Stray' - có nghĩa là Bỏ Rơi.

    * Tác giả là dân không chuyên văn, nên văn từ không hay mong lượng thứ.

    * Thuộc dạng truyện ngắn nên sẽ chỉ có vài chương thôi.

    Nhân vật chính: Otis, Amyas.

    Mục Lục:

    Chương 1: Rất hân hạnh được gặp cậu, tôi cũng là quái vật.

     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng năm 2021
  2. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 1: Rất hân hạnh được gặp cậu, tôi cũng là quái vật.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Cơn mưa mùa hè tí tách rơi xuống, mùi đất theo những giọt mưa kia bắt đầu xộc vào mũi người qua đường, trong một hẻm tối cạnh thùng rác giữa đống rác rưởi tanh tưởi ẩm mốc một đứa bé mặc áo choàng đỏ ngồi đó, nó quay lưng đi nên không ai thấy rõ bộ dạng nó hay biết nó đang làm gì.

    Đứa bé ngồi dưới đất đang hí hoái làm gì đó, chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt. Bỗng sau lưng nó một tiếng bước chân đến gần, nó vội vàng vứt đi phân nửa miếng thịt sống còn đang cầm trên tay.

    Những giọt nước mưa đang xối lên người đứa bé bỗng biến mất, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp vào chiếc ô đen đang che trên đầu nó.

    - Mưa rồi, đừng dầm mưa nhé!

    Một giọng nói trầm ấm ôn hòa vang lên, đứa bé quay đầu lại. Người cầm ô là một ông già mặc âu phục chỉnh tề, râu tóc bạc phơ nhìn nó cười nói. Đứa bé không nói gì chỉ trầm tĩnh cảnh giác nhìn ông già, trái ngược với sự sạch sẽ chỉnh chu của ông già. Đứa bé kia choàng lên người một chiếc áo choàng đỏ đầy bùn đất, đầu nó trơ trụi không hề có tóc, gương mặt dơ bẩn xấu xí, ánh mắt nó lại như dã thú đã thế nó còn đang ngồi bằng bốn chi.

    Nhưng ông già như không thấy gì vẫn ôn hòa nhìn nó, ông cười nói:

    - Cậu bé có muốn về nhà lão già này uống một tách trà gừng cho ấm người không?

    Đứa bé không nói gì, nó dùng bốn chi của mình phóng nhanh bay lên ôm chặt lấy ông già đó. Ông lão hơi loạng choạng nhưng vẫn tiếp được cậu bé.

    Đứa bé được ông già đưa lên một chiếc xe hơi đen sang trọng, cơ thể đầy bùn đất hôi thối của nó ngồi lên chiếc ghế trắng tinh sạch sẽ, vệt bẩn cùng nước dơ chảy trên ghế ngồi. Ông già lấy khăn tay ra nhưng không phải lau đi vệt bẩn ấy mà ông đưa cho cậu bé rồi nói:

    - Ta không mang theo khăn lau, cháu dùng khăn tay lau nước mưa trên người đỡ nhé.

    Nói xong, không đợi nó phản ứng ông già đã ngồi vào ghế lái xe đi. Khung cảnh hai bên đường dần thay đổi, cái hẻm tối om hôi thối dần biến mất phía sau xe, xe chạy khoảng mười lăm phút thì tới nơi.

    Một khu trang viên yên tĩnh nằm vắng lặng một mình giữa núi rừng. Xe vừa đến trước cửa nhà, chiếc cổng to lớn đã tự động mở ra. Đứa bé nhìn khung cảnh bên trong trang viên, xinh đẹp nhưng lại tản ra sự cô độc khó tả.

    Bên trong khu trang viên thế nhưng không có lấy một người nào trừ ông già này cả, ông đưa cậu bé vào phòng khách rồi tự mình vào bếp làm một tách trà gừng cho cậu bé.

    Lúc bước ra, ông có hơi hoảng hốt sững người khi nhìn thấy cậu bé trước đó đã biến mất đi đâu không thấy. Chỉ thấy nơi cậu bé ngồi giờ đây là một người phụ nữ trung niên, gương mặt bà ôn hòa dù tóc đã bạc làn da cũng đã nhăn nheo nhưng vẫn thấy được nét đẹp thời trẻ còn trên gương mặt đó, bà nhìn ông lão đầy hiền từ rồi gọi:

    - Otis!

    Lão già cũng cười hiền từ bước đến, giơ tách trà gừng trong tay nhẹ nhàng đặt vào tay người phụ nữ trước mặt rồi nói:

    - Cậu bé mau uống trà gừng đi, để nguội thì không tốt.

    Người phụ nữ có chút ngạc nhiên, đôi mắt hoang mang nhìn ông già trước mặt. Nhưng vẫn cầm tách trà gừng uống, đôi mày lá liễu hơi cau lại ghét bỏ ly trà gừng.

    - Cậu bé có thể biến trở lại hình dạng khác được không? Nói chuyện với người có hình dạng mẹ ta thật có chút khó khăn.

    Ông già vẫn ôn hòa nói chuyện, nhưng người phụ nữ lại cảnh giác nhìn ông, thấy ông không hề có ý gì khác mới cau mày buông lỏng cảnh giác.

    Thoáng chốc người phụ nữ trước mặt đã biến lại hình dạng của đứa bé khi nãy, đôi mắt nó nhìn chằm chằm ông già trước mặt. Tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia trở nên vang dội trong không gian yên tĩnh của phòng khách.

    Đứa bé có chút khó chịu khi ông già lại không hề hỏi han hay nói chuyện gì với nó mà chỉ uống trà. Ông già cũng phát hiện mỉm cười nói:

    - Chúng ta làm quen được chứ? Ta là Otis Jacob.

    Nói rồi ông đưa tay ra muốn bắt tay cậu bé, cậu bé nhìn bàn tay to lớn đầy vết nhăn của ông, nó đưa đôi tay mình ra một đôi tay dơ bẩn nhỏ bé đầy vết thương nắm lấy tay ông, giọng nó khàn khàn nghe vô cùng đáng sợ.

    - Ta không có tên.

    Otis nghe vậy có chút ngạc nhiên, ông hơi nhíu mày suy tư rồi nói:

    - Thế cậu muốn ta gọi cậu bằng gì?

    - Amanda.

    Cậu bé nhìn chằm chằm ông già, chỉ thấy ông có chút kinh ngạc rồi bật cười nhìn cậu nói:

    - Cậu bé thật thú dị, cậu không chỉ có thể biến thành người ta yêu thương nhất mà còn có cả ký ức của ta về người đó.

    Ông ấy nói một cách khẳng định khiến cậu bé lập tức cảnh giác, nó lùi về phía sau dùng đôi mắt hung ác cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt. Đúng vậy nó là quái vật có thể biến thành người mà người khác yêu thương nhất.

    Nhưng ông già trước mặt lại không để tâm ánh mắt độc ác của nó lúc này, ông nói xong lại chỉ thở dài uống một ngụm trà rồi nói:

    - Tuy ta không thể ép buộc cậu đặt tên gì, nhưng có thể đừng lấy tên của mẹ ta được chứ? Khi gọi ta vẫn có chút không quen.

    - Ngươi không sợ sao?

    Cậu bé buộc miệng nói ra, trong ký ức của nó những người khác đều sẽ sợ hãi khi biết năng lực của nó. Dù sau đó họ sẽ phục tùng nó, yêu quý nó nhưng ban đầu họ đều sẽ sợ hãi và muốn giết nó. Nhưng ông già này chỉ có ngạc nhiên không hề sợ hãi nó chút nào.

    - Sợ sao?

    Ông già có chút suy ngẫm hỏi.

    - Ta là quái vật, ông không sợ ta sao?

    Ông già đặt ly trà xuống nghiêm túc nhìn cậu bé trước mặt, đôi mắt trầm tĩnh của ông nhìn thẳng vào đôi mắt hung ác của cậu bé rồi nói:

    - Ta không sợ vì ta cũng là quái vật.

    Nói rồi ông mỉm cười ôn hòa mặc kệ cậu bé đang hoang mang và cảnh giác nhìn mình, ông nhìn lên chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, đôi mắt ông say mê nhìn nó rồi có chút hoài niệm bi thương, giọng ông trầm ấm vang lên, tiếng nói xen kẽ tiếng tí tách của cơn mưa ngoài kia:

    - Chiếc đồng hồ này là thứ yêu thích của mẹ ta, ba ta mất khi ta còn trong bụng mẹ. Chiếc đồng hồ là kỷ vật duy nhất ông để lại cho bà, bà ấy vẫn luôn vô cùng trân quý nó nhưng sau khi cha ta mất đi, bà lại đang mang thai ta. Bà vô cùng khó khăn vất vả mới có thể kiếm tiền sinh ta ra, thật không may là ta vừa sinh ra đã luôn bệnh tật, bác sĩ bảo do lúc thai kỳ đã không có đủ dinh dưỡng nên ta sẽ cứ bệnh như thế cho đến khi chết, tuổi thọ của ta cũng chẳng có mấy năm. Bác sĩ khuyên mẹ hãy bỏ ta đi vì như thế sẽ bớt đau lòng hơn nhưng bà không nghe vẫn cứ cố gắng cật lực làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho ta, nhưng cơ thể của ta vẫn cứ suy kiệt rồi khi ta vừa chín tuổi, cơ thể đã chịu không nổi mà ngất đi, ta chỉ còn thoi thóp thở, bác sĩ cũng đã nói không thể cứu trị nữa, nội tạng của ta đã thối rửa cả rồi nhưng mẹ ta cố chấp muốn cứu con trai, thế là bà đã đi làm giao dịch với một phù thủy dùng mạng mình và cả mạng của hai mươi đứa trẻ khác mà bà ta bắt cóc được đến để đổi lấy mạng cho ta. Ta quả nhiên sống lại, còn được thêm món quà là sự bất tử. Mà mẹ ta đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

    Nói xong, ông già nhắm mắt một lúc lâu, đôi mắt tang thương mới trầm tĩnh lại như trước, mọi xúc cảm lúc kể chuyện giờ lại chỉ còn bình lặng, tiếng mưa bắt đầu dữ dội hơn, đứa bé nhìn ông già trước mặt. Nó nhìn xuống thân thể còn đang ngồi bằng bốn chi như động vật của mình rồi khàn giọng lên tiếng:

    - Trong ký ức của ta, ta vừa sinh ra đã bị một trận hỏa hoạn đốt cháy thành than, mẹ ta là một phù thủy, bà ấy cũng không chấp nhận được sự ra đi của ta nên đã dùng phép thuật dâng lên chính mạng sống của mình để hồi sinh ta. Ta sống lại như một cái xác sống, trở thành một quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến thế gian này để tìm tình yêu thương. Nên ta không hề có tên, tuổi hay giới tính. Ta chỉ biến thành người mà người khác yêu thương nhất.

    Nói xong đứa bé trầm mặc cúi đầu, nó chìm đắm trong ký ức đau đớn đó. Nhưng lúc này một giọng nói ôn hòa ấm áp vang lên đánh thức nó khỏi những khung cảnh đáng sợ của quá khứ.

    - Thế sao? Vậy gọi cậu là Amyas được chứ? Nó có nghĩa là được yêu thương.

    Cậu bé ngước nhìn ông già trước mặt, đôi mắt hung ác của nó có chút sáng lên, đây không phải cái tên của ai khác mà là tên của nó. Nó có tên, một cái tên thuộc về nó.

    - Rất vui được gặp cậu Amyas, cứ gọi lão già ta đây là Otis.

    Amyas nhìn Otis, gương mặt vô biểu tình tăm tối của nó lúc này có chút sáng lên, giọng nó vẫn khàn khàn nhưng bên trong lại có chút vui sướng vang lên:

    - Ta cũng vậy, Otis.
    -Còn tiếp-​
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng năm 2021
  3. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 2: Amyas hãy trở thành con ta, trở thành một Amyas duy nhất mà không phải thay thế.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ xua tan đi không khí cô quạnh của trang viên, Amyas thức dậy khó chịu nhíu mày ánh nắng rực rỡ kia khiến cậu khó chịu vô cùng. Dù cửa sổ đã được đóng rèm kín nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh nắng dạt dào sinh cơ kia, trong căn phòng tối om cậu lại không chút khó khăn nào mà bước xuống giường, cái bụng đói réo rắt khiến cậu chỉ có thể đi xuống phòng tìm ăn.

    Nhưng thay vì cả căn nhà ngập nắng như cậu tưởng tượng thì ngôi nhà treo đầy rèm, những cái rèm còn mới tinh chứng tỏ chúng chỉ mới được treo lên cách đó không lâu. Amyas nhẹ chân bước vào phòng bếp, trên bàn ăn Otis đang đọc báo trên bàn là hai phần bò bít tết, một tách trà trước mặt Otis và một ly sữa ở chiếc ghế trống đối diện. Amyas ngồi lên chiếc ghế trống ấy, lấy dao nĩa ăn miếng thịt kia và uống ly sữa kia.

    - Chào buổi sáng Amyas, bữa sáng thế nào?

    - Tốt.

    Amyas khàn giọng lên tiếng, miếng thịt chỉ một lát đã bị chén sạch. Sau khi ăn xong, Amyas vẫn ngồi im trên chiếc ghế nhìn chằm chằm Otis. Ông ấy ăn xong bữa sáng thì thu dọn bàn ăn rồi lấy ra hai quyển sáng, một quyển sách dày cộm, một quyển khác là sách thiếu nhi. Amyas nhìn quyển sách bỗng cất giọng nói:

    - Lucal thích quyển sách này.

    Otis nhìn Amyas cười nói:

    - Đúng vậy Lucal thích quyển sách này.

    Amyas bỗng có chút không vui không rõ lý do, nó thường biến thành người yêu thương của người khác, sao bây giờ nó lại không vui. Nhưng cảm giác ấy lại trôi đi quá nhanh nó chưa kịp nắm bắt đã biến mất.

    - Nhưng ta muốn tặng Amyas, không phải vì đứa con trai nuôi của ta mà là vì nó thích hợp với cậu hơn, à thích hợp với chúng ta hơn.

    Amyas cầm cuốn sách đầy hình vẽ rực rỡ tươi đẹp 'Cậu bé người gỗ Pinocchio', câu chuyện về một người làm rối gỗ quá cô đơn đã tạo nên một con rối gỗ làm con trai của mình, sau vô cùng vất vả cậu bé người gỗ đã được cô tiên hóa phép biến thành người thật.

    Amyas nhìn chằm chằm vào hình ảnh những tia phép thuật nhiệm màu bao bọc lấy cậu bé người gỗ, cơ thể người gỗ hóa thành một cậu bé. Nhìn thấy ông già kia ôm chặt cậu bé người gỗ, gọi cái tên của cậu ấy, trong ánh mắt của ông cũng là cậu ấy.

    Amyas không biết đã ngẩn người nhìn hình ảnh đó bao lâu, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai cậu. Cậu nhanh chóng né đi cảnh giác quay đầu, thì ra là Otis.

    Ông chỉ mỉm cười rồi nói:

    - Đã sắp tối rồi, cậu muốn ăn gì?

    - Canh bí đỏ và cá hầm.

    - Cậu thật sự muốn ăn món đó sao?

    Nhưng Amyas không đáp, cậu trầm mặc, cậu cũng không biết có thích không nữa, những món đó là món ưa thích của Lucal con trai nuôi của Otis. Thích là gì?

    Bữa tối Amyas cũng ăn hết sạch món ăn, ngay sau đó cậu lại ôm lấy quyển truyện Pinocchio lên phòng, hôm nay trong lòng cậu cảm thấy thật kỳ lạ có quá nhiều thứ khiến cậu suy ngẫm.

    Otis đang nằm trên giường đọc sách bỗng nghe thấy có âm thanh cào cấu cùng với âm thanh răng rắc. Phòng ông và Amyas rất gần chỉ cách nhau một gian phòng. Ông xuống giường cầm theo chiếc đèn bước đi theo tiếng âm thanh vọng đến, một lát sau ông đã đến trước phòng Amyas, căn phòng đang mở cửa bên trong tối om như miệng một con quái vật đang há to vậy.

    Otis vẫn thản nhiên dùng đèn soi vào phòng, giữa phòng Amyas đang ngồi cạnh giường hai tay không ngừng cào cấu cơ thể như thể có thứ gì sắp thoát ra khỏi cơ thể cậu vậy. Otis không nói gì chỉ đứng ở cạnh cửa đợi chờ, một lát sau cơ thể Amyas đã đầy vệt máu và vết thương da cậu nổi đầy mạch máu xanh đen, ánh mắt chỉ còn tròng đen hung ác quay đầu nhìn ông.

    Otis chẳng sợ mà xoay người bỏ đi, Amyas lúc này cũng bình tĩnh lại mắt cậu trở lại bình thường, cậu đuổi theo Otis bước xuống phòng khách. Xuống đến nơi cậu chỉ thấy Otis ngồi trước bàn ăn đặt trên bàn phía đối diện một miếng thịt sống, Amyas trong chốc lát mắt phát sáng bụng cũng réo lên.

    Otis nhìn cậu mỉm cười nói:

    - Cứ ăn đi thôi, dù sao những món từ sáng đến giờ cậu cũng không ăn được. Nếu không ăn được cũng không cần cố ăn cho ta vui đâu.

    Amyas cẩn thận nhìn Otis nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên bàn ăn, dùng hai tay cầm lấy miếng thịt sống ngấu nghiến ăn, cậu không ăn được thức ăn của con người chỉ có thể ăn thịt sống hoặc xác chết nhưng vì người khác không thích nên cậu chỉ có thể lén ăn.

    - Amyas, ta cũng là quái vật không cần phải che dấu ta làm gì. Tuy ta không như cậu, ta tuy không thể thay đổi hình dạng thành người khác nhưng ta lại có thể sống như một nhân loại bình thường, ăn những thứ họ ăn, cảm thấy những gì họ cảm thấy, việc đó cũng đồng nghĩa với việc tuy ta bất tử nhưng vẫn sẽ cảm thấy đau đớn. Nhưng việc ta giống nhân loại cũng không thể thay đổi được việc ta là quái vật, cho nên Amyas cậu không cần dối gạt ta.

    Amyas ngây người, cậu đã quên mất Otis cũng là quái vật vì ông ta quá giống nhân loại, Amyas buông miếng thịt xuống, miệng cậu còn dính đầy máu, cậu ngước mắt lên nhìn chằm chằm Otis như thể muốn nhìn thấu người đàn ông trầm tĩnh ôn hòa trước mặt. Cậu khàn giọng lên tiếng:

    - Không phải ông muốn ta trở thành con trai ông sao? Trở thành Lucal.

    Không phải nghi vấn mà là khẳng định, Amyas gặp quá nhiều người, đã nhìn thấu lòng người rồi.

    Nhưng Otis lại chỉ nhìn cậu khuôn mặt mỉm cười giờ lại nghiêm túc vô cùng, ông nhìn thẳng vào đôi mắt Amyas và nói:

    - Amyas ta thật muốn cậu là con trai của ta, mà không phải là Lucal. Lucal là Lucal còn Amyas là Amyas, không ai có thể thay thế Lucal cũng như không ai có thể thay thế Amyas.

    - Không thể thay thế, không thể thay thế sao? Tại sao chứ? Otis không phải rất thích Lucal sao? Amyas có thể biến thành Lucal.

    - Không cần đâu, Lucal mất đi ta tuy có đau buồn nhưng đó đã là điều không thể thay đổi. Ta muốn sống như một nhân loại bình thường, muốn có một gia đình nên ta đã nhận nuôi Lucal, cuộc sống ban đầu thật hạnh phúc nhưng rồi Lucal lớn lên nhận ra sự khác biệt của ta. Thằng bé sau khi biết sự thật đã quá sợ hãi chạy vội ra nhà mà xảy ra tai nạn rồi mất đi. Đây là lỗi lầm của ta, ta sẽ không dùng bất kỳ ai để trả giá lỗi lầm thay ta, kể cả là Amyas. Nên Amyas làm con trai được chứ? Làm Amyas con trai ta mà không phải thay thế cho bất kì ai.

    Amyas sững sờ, trong đầu óc cậu lúc này trống rỗng đầy hoang mang, làm một Amyas, Amyas duy nhất không phải thay thế. Trong hoang mang cậu lại vô thức gật đầu nhỏ giọng lên tiếng:

    - Được.

    Gương mặt đáng sợ vô biểu tình lúc này lại sống động lên, khóe miệng cậu hơi cong lên.

    ...

    Ngày tháng dần trôi qua nơi trang viên cô quạnh, ngôi nhà không bao giờ mở rèm cửa lên vào những ngày nắng.

    Bàn thức ăn luôn sẽ chia làm hai nửa, một nửa là thức ăn nấu chín còn một nửa là thịt sống cùng những ly máu tươi.

    Otis không cho Amyas ăn thịt động vật bừa bãi, đặc biệt là thịt người. Otis dạy Amyas thịt động vật có nhiều vi khuẩn có thể ảnh hưởng đến quá trình thối rửa của cơ thể Amyas, đặc biệt là thịt người vì con người là động vật ăn tạp như chuột vậy vô cùng nhiều vi khuẩn. Bữa ăn của Amyas là những thịt và máu đã qua tinh lọc kỹ càng, thịt cừu và máu dê những thứ giàu chất dinh dưỡng và sắt nhất.

    Có đôi khi Otis sẽ làm một bàn hải sản sống để cùng ăn với Amyas.

    Vào những ngày trời âm u, Otis sẽ đưa Amyas đi dạo bên ngoài, thư viện, công viên, rạp chiếu phim, siêu thị,... Khi có ai muốn bắt nạt Amyas, Otis sẽ lên bảo vệ cậu mà không để cậu tiến đến tấn công người khác. Otis bảo nếu cậu tấn công người khác sẽ bị chính phủ phát hiện và bắt đi, khi có việc chỉ cần gọi cho Otis.

    Amyas nhìn mình trong gương, khuôn mặt xanh xám đôi mắt hung ác. Đây là lần đầu cậu dùng gương mặt thật của mình lâu như vậy, ở ngôi nhà này bên cạnh Otis cậu không cần ngụy trang thành bất kỳ ai, như Otis nói cậu chỉ cần là Amyas.

    Amyas sờ lên ngực mình, nơi trái tim đã bị cơn hỏa hoạn ngày xưa hóa tro bụi, nơi đó không hề có nhịp đập nhưng cậu lại cảm thấy trong lòng có một cảm xúc khác thường. Không phải cảm giác trống rỗng luôn quanh quẩn bên cậu, cũng chẳng phải hắc ám hay lạnh lẽo. Mà là một thứ khác, một thứ không phù hợp với quái vật như cậu, cái mà con người gọi là ấm áp, đúng vậy chắc hẳn gọi là ấm áp.

    Đang ngây người bỗng một giọng nói vang lên kéo cậu ra khỏi suy nghĩ của mình:

    - Amyas mau xuống nhà thôi.

    Amyas nhanh chóng đi xuống phòng khách, căn phòng khách đơn điệu lúc này lại treo đầy bóng bay và băng rôn. Một dãy băng rôn 'Happy Birthday Amyas' nằm giữa đống bóng bay màu đỏ. Amyas rất thích màu đỏ, như màu thịt sống và màu máu tươi.

    Otis cầm chiếc bánh kem phủ kem dâu tây đỏ phía trên cắm một quả dâu tây được cắt tỉa hình số chín. Amyas ám ảnh với lửa do trận hỏa hoạn trong quá khứ nên Otis dùng dâu tây thay nến.

    Otis quyết định muốn làm sinh nhật cho Amyas và lấy ngày họ gặp nhau, ngày cơn mưa mùa hè ấy để làm sinh nhật cho Amyas vì Amyas cũng không nhớ sinh nhật của mình. Otis chỉ ngạc nhiên khi Amyas muốn đặt số chín lên bánh kem, chín tuổi. Otis hỏi tại sao nhưng Amyas không trả lời.

    Amyas không biết, cậu lúc ấy chỉ nhớ Otis chín tuổi đã biến thành quái vật như cậu.

    - Đến ăn dâu tây và cầu nguyện sinh nhật nào Amyas.

    Amyas bước đến cầm quả dâu tây hình số chín lên bỏ vào miệng, lúc này Amyas không hề biết đôi mắt hung ác tăm tối của cậu đang sáng lấp lánh lên, cả người cậu đều tản ra sự sung sướng và vui vẻ.

    Đây là sinh nhật của cậu, của Amyas mà không phải của ai khác. Một cái bánh kem đặc biệt chỉ dành riêng cho cậu. Amyas lại thấy cảm giác ấm áp kỳ lạ kia xuất hiện trong lòng cậu, cảm giác kỳ lạ ấy cậu lại không chút bài xích.

    Otis bỗng ngồi xổm trước mặt cậu, đôi tay ông đặt lên đôi vai gầy nhỏ bé của cậu, ánh mắt trầm tĩnh ấm áp của ông nhìn cậu. Ông mỉm cười, một nụ cười xán lạn tựa ánh mặt trời khác với nụ cười ôn hòa bình thường của ông.

    - Amyas, con có muốn trở thành người thật không?

    Amyas ngây người, cậu cứ sững sờ nhìn Otis không hiểu tại sao ông hỏi vậy. Nhưng Otis vẫn cứ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh vui vẻ nhìn Amyas nói:

    - Amyas từ giờ con sẽ trở thành một nhân loại.

    -Còn tiếp-​
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng năm 2021
  4. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 3: Có những tình yêu tuy bạn không thể nhìn thấy nó, nhưng nó vẫn luôn hiện hữu.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Otis cười rạng rỡ nói trong sự ngơ ngác khó hiểu của Amyas:

    - Amyas từ giờ con sẽ trở thành một nhân loại.

    Amyas vẫn không hiểu chuyện gì, ánh mắt đầy hoang mang nhìn Otis.

    'Bịch'

    Một âm thanh vang lên, trái tim đã chết từ rất lâu của cậu bỗng vang lên một nhịp đập, Amyas có chút hoảng loạn ngây người. Âm thanh đó như chìa khóa mở ra một cánh cửa huyền bí trong cơ thể của Amyas. Trái tim chậm rãi đập dồn dã hơn, âm thanh càng thêm hữu lực, Amyas luống cuống tay chân ngã nhào xuống ghế, cậu co tay chân lại ôm lấy người mình đầy hoảng sợ, cậu chưa từng bị như vậy.

    Bỗng một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai nhỏ gầy của cậu, những cái vỗ về như vuốt phẳng lại tâm trạng hoảng loạn của cậu, Amyas ngẩng đầu lên đối diện với cậu là ánh nhìn hiền từ của Otis, đôi mắt già nua của ông sáng ngời nhìn cậu, giọng ôn hòa cất tiếng trấn an Amyas hoang mang:

    - Đừng hoảng sợ Amyas, đây là trái tim con người, một trái tim sẽ đập trong lòng ngực.

    - Trái tim con người?

    Amyas cẩn thận đặt tay lên ngực, cậu bé tò mò nghiêng tai tựa như đang cố lắng nghe gì đó. Cái thứ trong lòng ngực cậu đang đập theo nhịp điệu, một cảm giác thật kỳ lạ. Rồi cảm giác lại từ nơi tim lan ra khắp nơi, Amyas cảm thấy cả thân mình như ngâm trong dòng nước ấm áp vậy, ấm áp đúng vậy là ấm áp thứ mà một cái xác sống như cậu chưa từng được biết đến.

    Ánh mắt hung ác của cậu lúc này trở nên sinh động hơn bên trong đôi mắt to tròn của cậu chứa chan đầy xúc cảm lo sợ, hoang mang lại nhiều hơn là chờ mong. Amyas giơ đôi tay nhỏ của cậu ra, những móng tay thâm đen bỗng trở nên hồng sắc, cậu nắm chặt hai bàn tay mình một cảm giác ấm áp truyền đến.

    Amyas còn cảm thấy được hơi lạnh lẽo của cơn mưa rào ngoài trời, thì ra đây là lạnh. Amyas thích thú như một chú mèo nhỏ tìm được món đồ chơi mới, cậu đầy tò mò và hưng phấn, làn da xanh trắng của cậu cũng dần hồng hào hơn. Gương mặt tựa ác quỷ của cậu trở nên đáng yêu hơn, Amyas phấn khởi soi mình trong gương. Đây không phải bộ dạng một ai khác mà là của cậu, của Amyas.

    Amyas nhìn chiếc bánh kem trên bàn, cậu hít một hơi lấy dũng khí, thức ăn còn người vào miệng cậu tựa như rác rưởi vậy vừa khó ăn vừa gây khó chịu cho cậu. Cậu bé giơ tay cầm lấy một mẩu bánh nhỏ, xúc cảm kỳ lạ truyền từ tay cậu đến, thật mềm mại. Cậu cau mày lo lắng nhanh chóng bỏ mẩu bánh vào miệng, mềm mại ngọt ngào, một hương thơm vani tràn ngập trong miệng cậu, đây là thứ con người nếm thử sao? Amyas mở to mắt đôi mắt giờ đây tựa như chứa muôn vàn tinh tú, đầy sung sướng cậu lại giơ tay từng ngụm từng ngụm ăn bánh kem.

    'Xoảng!'.

    Âm thanh tách trà rơi vỡ đánh thức Amyas đang chìm đắm trong sự mới lạ của cơ thể, Amyas nhìn qua Otis ngồi trên sô pha giờ đây đang gục dưới đất tách trà cũng bị cơ thể ông đánh ngã xuống đất vỡ tan tành.

    Amyas hoảng sợ vứt bánh kem đi chạy đến bên cạnh Otis, cậu giơ tay muốn kéo Otis lên nhưng tay cậu vừa chạm vào người Otis cậu đã giật mình rụt tay lại.

    Lạnh quá, lạnh hơn cơn mưa ngoài trời kia. Amyas thầm nghĩ, nhưng cậu vẫn lại giơ tay đỡ Otis ngồi dậy.

    Amyas kinh sợ nhìn Otis, gương mặt của ông đã biến thành xanh trắng giống hệt cậu lúc trước, hơi thở ông vô cùng mỏng manh. Amyas khàn giọng lên tiếng bên trong còn có chút sợ hãi:

    - Otis? Otis!!!

    Otis một lát sau nặng nề mở mắt, ông hiền từ nhìn Amyas đôi mắt ông đã không còn sáng ngời như trước mà nó bắt đầu có chút vẫn đục, ngược lại đôi mắt của Amyas lại đầy sinh cơ.

    Giọng nói yếu ớt vô lực của Otis vang lên:

    - Amyas đừng sợ, cha không sao đâu. Amyas biến thành người là ước nguyện của cha đã hoàn thành rồi, con của ta cha xin lỗi khi lại phải rời đi lúc này...

    - Không!!! Đừng đi!!!

    Amyas cảm thấy giọng mình nghẹn ngào cậu cố gắng muốn ngăn cản Otis nhưng lại chẳng biết nói gì, Amyas cảm thấy trái tim vừa sống lại giờ đây đau nhói. Cậu ôm ngực run rẩy la hét không cho Otis rời đi.

    Otis cố gắng giơ tay lên ôm lấy Amyas, cậu bé sợ làm bị thương Otis nên cũng ngoan ngoãn bình tĩnh lại. Otis lúc này ôn hòa lên tiếng, tiếng nói tựa như đang kể chuyện đầy êm dịu vang lên:

    - Amyas của cha, ta biết ta là một lão già ích kỷ khi nhận con làm con trai ta rồi giờ đây lại rời bỏ con đi. Nhưng Amyas, cha đã sống một cuộc đời quá lâu, tận mắt chứng kiến những người yêu thương của mình lần lượt rời đi, cuộc sống bất tử này làm tâm hồn của cha đã theo thời gian trở nên chết lặng. Bất tử có phải món quà của thiên đường không? Cha chỉ cảm thấy nó là hình phạt của địa ngục, cuộc sống bất tử khiến cha trở nên cô tịch và trống rỗng. Amyas xin tha thứ cho lão già hèn nhát này, ta quá sợ lại phải chứng kiến một ai chết trước mặt ta nữa rồi, đặc biệt là con Amyas, xin hãy tha thứ cho ta khi ta muốn rời đi trước.

    - Xin đừng, làm ơn đừng đi.

    Amyas run rẩy cậu chỉ biết không ngừng cầu xin, nhưng Otis tựa như không nghe thấy vẫn tiếp tục nói:

    - Vài tuần trước chúng ta đến thăm nơi ở cũ của con và mẹ con, ta đã vô tình tìm thấy quyển sách ma thuật của mẹ con. Như là số phận đã được định sẵn phương pháp khiến một con quái vật hóa thành người là dùng sinh mệnh và máu thịt của một con quái vật khác. Lúc ấy ta cảm thấy đây là chúa trời đã ban tặng cho ta mà không hề sợ hãi chút nào, ta đã dâng lên chính mình để con trai của ta, Amyas yêu quý của cha được trở thành nhân loại.

    Amyas cảm thấy tim mình như thắt lại đầy đau đớn, cái thứ cảm giác mà trước giờ nó chưa từng bị qua. Còn đau hơn cả khi bị nước thánh hắt qua nữa, Amyas cảm thấy mặt nó có dòng nước nóng hổi chảy qua. Cậu giơ tay lên sờ, thì ra là mắt cậu chảy nước, đây là nước mắt sao? Vị thật mặn, cậu không thích nó chút nào. Nhưng lại không thể ngừng dòng lệ đang rơi kia. Amyas vừa rơi lệ vừa nghe âm thanh đang dần yếu ớt của Otis, cậu không lên tiếng nữa. Cậu biết đã không còn nhiều thời gian, cậu muốn lắng nghe Otis nói nhiều hơn nên cậu chỉ im lặng.

    - Amyas, con đừng nghĩ rằng cha bỏ rơi con. Amyas cha đã là một phần trong con. Con trai của ta, con chính là ánh sáng thắp lên trong cuộc sống tăm tối và câm lặng của ta. Amyas con không phải quái vật, con là nhân loại, là kết tinh của tình yêu. Sinh mệnh của con được mẹ con tạo nên, máu thịt và hơi thở nhân loại của con là chính cha hóa thành cho con. Nên Amyas, cha mẹ vẫn mãi luôn bên con, dù con không nhìn thấy thì chúng ta vẫn luôn ở trong lòng con. Chúng ta vĩnh viễn yêu con và không bao giờ rời bỏ con. Amyas hãy sống như một nhân loại con nhé, Cha yêu con, mãi mãi...

    Amyas nhìn người đàn ông đang ôm nó đang dần tan biến, nước mắt không thể ngừng rơi, đôi mắt cậu đau rát, tim cậu thắt lại. Amyas dang tay muốn giữ lại thân xác đang tan biến kia, Cậu thét lên đầy tuyệt vọng và bi thương:

    - Cha ơi!!!

    Nhưng vô dụng thân xác của Otis đã tan biến giữa căn phòng, không biết chút giấu tích gì để lại cho thấy ông ấy đã từng ở đây. Amyas gần như cuồng loạn, cậu dùng tay cào cấu da thịt của bản thân, cậu không muốn làm người nữa, so với làm người cậu chỉ muốn có được tình yêu. Tại sao? Tại sao người bị bỏ rơi luôn là cậu?

    Amyas hét lên như con thú nhỏ bị thương, cậu co ro nằm trên sô pha đôi mắt của cậu giờ chỉ có bi thương, nằm giữa căn phòng được trang trí tiệc sinh nhật, cậu chỉ cảm thấy thật lạnh giá. Một cái lạnh đến từ con tim kia, cậu tức giận đấm vào lòng ngực mình, đau đến mấy cậu vẫn không buông tay như muốn trút nỗi đau đớn trong tâm hồn vào thể xác.

    'Rắc...Bíp'

    Amyas đạp lên điều khiển ti vi, ánh sáng từ màn ảnh chiếu sáng cả gian phòng tăm tối.

    Từng thước phim chạy trên màn ảnh nhỏ, hình ảnh cậu và Otis ở cùng nhau. Khung cảnh ấy ấm áp biết bao, Amyas bước chân nhỏ chạy đến cậu ôm lấy ti vi vào lòng, mặt cậu cọ nhè nhẹ lên hình ảnh hai cha con trên màn hình kia, giọng nức nở khẽ khàng vang lên:

    - Cha ơi, đừng bỏ con.

    - Amyas của cha, con xem được video này hẳn cha đã không còn.

    Một giọng nói quen thuộc vang lên, Amyas quay người lại. Trên ti vi, Otis vẫn tây trang nghiêm chỉnh như khi họ lần đầu gặp nhau, ông ngồi trong phòng ngủ để quay đoạn phim này. Otis nói cho Amyas sáng hôm sau sinh nhật của cậu sẽ có một gia đình đến chăm sóc cậu, đây là những người bạn của ông nên hãy cứ an tâm. Otis nói Amyas hãy cứ sống như một nhân loại, cảm nhận ánh nắng ấm áp kia, đến trường học như những đứa trẻ khác, khi lớn thì có thể tìm một công việc mà cậu yêu thích, sau đó tìm một người mình yêu lập một gia đình nhỏ của mình.

    - Amyas, cha biết con sẽ rất tức giận nhưng Amyas của ta, đây là mong muốn ích kỷ duy nhất của lão già ta đây. Có thể trong cuộc đời ngắn ngủi của nhân loại, đôi khi con sẽ cảm thấy không ai yêu thương mình, khi đó con yêu của ta con hãy đặt tay lên lòng ngực của mình nơi con tim vẫn luôn mạnh mẽ đập lên. Trái tim đó chính do cha và mẹ đã vì con mà tạo thành, đó là minh chứng to lớn nhất cho tình yêu của chúng ta dành cho con. Cha mãi yêu Amyas, nên dũng cảm lên nhé, Amyas của cha.

    Nhìn hình ảnh Otis nở nụ cười đầy ôn hòa ấm áp, Amyas bất giác cũng cười theo không phải nụ cười cứng nhắc như trước kia mà là tựa băng sơn tan chảy dương quang lóa mắt, tràn ngập sức sống.

    Amyas giơ tay đặt lên ngực mình, dù bị cậu dày vò thế nào nơi đó con tim yêu thương kia vẫn đập mạnh mẽ trong lòng cậu, Amyas rơi lệ cười nói với Otis trên màn ảnh.

    - Vâng cha.

    ...

    Ánh nắng gay gắt của mùa hè bao trùm một tầng màu vàng mật lên khắp con đường trên phố, hắt cả lên những vòm cây xanh hai bên đường khiến bóng của chúng biến thành những vệt nhá nhem trên đường. Một chàng trai vừa bước ra cửa nhà, cậu ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang kia, một tay che trên mắt bởi sự lóa mắt của mặt trời, mày hơi nhíu nhưng nụ cười trên môi lại chứa chan đầy vui vẻ không chút khó chịu nào.

    Một đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp nắm lấy tay còn lại của cậu, một cô gái ôn nhu trong chiếc váy xanh biển cười tươi đứng cạnh cậu trên tay cô còn bế một bé gái mặt váy hồng đáng yêu.

    Chàng trai cảm nhận vợ mình đứng cạnh liền quay mặt ánh mắt nhu tình nhìn hai người phụ nữ trước mặt, hai người cậu yêu thương nhất.

    Cậu giơ tay cầm lấy chiếc vali nhỏ và mở cửa chiếc xe hơi đen đỗ trước cửa nhà cho vợ và đứa con gái nhỏ của mình, rồi lại ngồi vào ghế tài xế.

    Con đường đi khá xa, vài tiếng sau bầu trời cũng dần trở nên u ám dấu hiệu của một cơn mưa sắp đến. Nhìn bầu trời u ám kia, trong ánh mắt chàng trai đầy hoài niệm.

    Chiếc xe dừng trước một trang viên vắng lặng, cậu nhẹ nhàng một tay nắm tay vợ mình một tay kéo hành lý bước vào.

    Đứng trước cánh cửa ngôi nhà, cậu nở nụ cười xán lạn tựa như ánh dương quang tỏa sáng giữa bầu trời đang u ám lúc này, giọng nói như tiếng đàn du dương lại ôn hòa cậu cất lên:

    - Cha ơi con về rồi đây.

    Một giọng nói ngọt ngào ôn nhu lại mềm mại tựa tiếng suối nhẹ nhàng vang lên hòa theo giọng nói của cậu:

    - Cha ơi con dâu cũng về rồi đây, còn có thành viên mới trong nhà chúng ta nữa, Alice cháu của ông.

    Amyas ôn nhu nhìn vợ rồi mở cửa bước vào.

    ...

    "Cha ơi nhờ cha mà con đã hiểu được cái gì gọi là tình yêu, con đã sống như một con người, cũng có đôi khi con cảm thấy lạc lõng và cô đơn giữa thế giới này nhưng mỗi khi như thế con lại đặt tay lên lòng ngực cảm nhận trái tim mình đang đập để nhắc nhở bản thân nơi đây chứa đựng tình yêu của hai người yêu con nhất thế giới này.

    Ngày mưa mùa hè năm ấy, cha đã cho con một chiếc ô che mưa, nhiều năm sau khi con lớn rồi lại vào một cơn mưa mùa hè khi con cảm thấy cô đơn vắng lặng lại có một chiếc ô che mưa cho con, đó là vợ con. Nếu cha dạy con thế nào là tình yêu và con người, cô ấy đã dạy cho con chia sẻ và bao dung.

    Cảm ơn cha mẹ đã ban tặng con sinh mệnh này, một cuộc sống nhân loại, tuy ngắn ngủi lại khiến con hạnh phúc quá đỗi.

    Con sẽ trân trọng cuộc sống này, con đã không còn cô đơn, trong trái tim nhỏ bé này giờ đây không chỉ mỗi cha mẹ còn có người con gái con yêu và cô công chúa nhỏ của chúng con.

    Cảm ơn cha mẹ của con. Người đã ban tặng cho con cuộc sống này."
    -Kết thúc-
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...