Truyện: Cánh đồng hoa dại Tác giả: Hoa kế sữa Thể loại: Truyện ngắn Mùa hè đang đến gần. Dưới những tán cây, loài ve đang ngân nga tiếng hát. Bầu trời không một gợn mây. Khoảng không nặng nề, oi bức. Dưới cái ánh nắng rực rỡ và chói chang của buổi trưa, những ngôi nhà đang phản chiếu lại ánh sáng ấy và rực lên như những viên pha lê.. Giống như mọi ngày, Hương lại trốn ngủ trưa, khoác cái ba lô nhỏ lên vai và đội chiếc mũ rộng vành viền đỏ lên đầu, chạy ra khỏi nhà. Cô bé bước đi trên con đường đang bị hun nóng bởi nắng và xe cộ qua lại, băng qua làn khói bụi và những đoạn đường nham nhở đất cát, hướng về phía ngọn đồi cách đó không xa. Khi vừa mới đến nơi, Hương liền chạy ngay tới gốc cây gần đó để nghỉ cho đỡ mệt. Tuy đôi chân lúc này đã mỏi nhừ nhưng trong lòng em lại cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái lạ thường. Dưới bóng cây mát rượi, không còn nghe thấy tiếng ồn ào của xe cộ trong thị trấn nữa. Bây giờ chỉ còn tiếng bầy ve rộn ràng và cũng chẳng còn cái nóng và ngột ngạt như trước đó. Trong ánh nắng rực rỡ, những con bướm vàng bay rập rờn như những hạt bụi của sao băng đang rơi xuống.. "Không biết chúng đang định bay đi đâu vậy nhỉ?" - Hương thì thầm. Rồi chẳng biết từ khi nào, đôi mắt to tròn của Hương đã hướng theo hành trình của những đôi cánh bé nhỏ ấy. Có một điều gì đó đã kéo Hương đứng lên, đuổi theo chúng, tiến vào trong rừng. Bây giờ là đầu mùa mưa, các loài cây trong rừng bắt đầu sức sống mới. Khu rừng đã thưa hẳn so với trước. Nằm dưới những tán cây khô còn trơ lá, những ngọn cỏ non đã đâm trồi. Những chiếc lá xanh non mơn mởn chen nhau dành lấy ánh sáng. Hương chạy qua những bụi cây, đi theo một lối mòn bị che lấp bởi lớp lá khô dày xuyên qua cánh rừng, theo hướng đàn bướm đã bay qua. Cô bé thích thú chạy nhảy trên những chiếc lá khô. Những cơn gió heo may nhè nhẹ thổi. Phía trước cô bé là tận cùng con đường với những tia sáng trắng xóa chiếu xuyên qua những tán lá. Hương vui sướng chạy tới, mở rộng những tán cây và thoát ra khỏi khu rừng. "A.. a! Thật là tuyệt vời!" - Hương thốt lên. Trước mắt cô bé là một cánh đồng hoa dại rộng bát ngát, nằm giữa khu rừng, trên đỉnh ngọn đồi. Nó nằm ở sườn đồi phía ngược lại so với thị trấn nên có lẽ chưa ai biết đến. Cánh đồng trải rộng với nhiều loại hoa khoe sắc: Hoa cúc dại, xuyến chi, bồ công anh, dã quỳ, lưu ly, dừa cạn.. Ở phía đằng xa là một con đường mòn nhỏ cắt ngang cánh đồng, dẫn tới một gốc cây cổ thụ to lớn. Đứng từ đây có thể nhìn thấy rõ khu rừng trên các dãy núi phía xa. Những cơn gió nhè nhẹ thổi, cuốn những cánh hoa bay lên tận bầu trời xa thẳm. Những đám mây trắng bồng bềnh, mềm mại như kẹo bông trôi êm đềm, để lại những vệt sáng, vệt tối trên mặt đất. Cánh đồng hoa giống như một thiên đường thu nhỏ trên mặt đất, nó khiến con người ta cảm thấy thật thoải mái, thật tự do. Hương tung tăng chạy nhảy khắp cánh đồng, hái những bông nhỏ kết thành một cái vòng hoa xinh xắn rồi đội nó lên phía trên chiếc mũ. Sau đó, cô bé chạy đến gốc cây nằm giữa cánh đồng và phát hiện thêm một điều thú vị nữa. Phía dưới tán lá xum xuê, tỏa rộng của cây cổ thụ là một căn nhà nhỏ bằng gỗ, nhìn có vẻ khá tồi tàn. Căn nhà hướng về phía sườn đồi, nếu đứng ở trước cửa thì không thể nhìn thấy cánh đồng hoa nhưng lại nhìn thấy những dãy núi với cánh rừng hùng vĩ và một bầu trời cao rộng. Nó được dựng lên một cách tạm bợ với những viên ngói vỡ và một tấm tôn cũ nát, han gỉ cùng với những lổ thủng lớn. Mấy chỗ đó đã được chủ của nó che lại bằng tấm bạt rách dính đầy bùn đất. Tường nhà được làm bằng những miếng ván to nhỏ khác nhau và những viên gạch vụn thải ra từ công trình nào đó. Nhìn nó giống một cái ổ chuột hơn là một ngôi nhà. Nó xấu xí và dơ bẩn đến nỗi Hương chẳng hề muốn vào. Nhưng cuối cùng thì cô bé vẫn quyết định ngồi dưới gốc cây, cạnh căn nhà và tiếp tục ngắm cảnh. Trong lúc cô bé đang say sưa với vẻ đẹp của cánh đồng thì bỗng nhiên có một cơn gió kéo tới, cuốn đi chiếc mũ yêu quý của Hướng bay đi mất. Cũng may là nó đã kịp "hạ cánh an toàn" bên sườn đồi. Cô bé vội vàng tìm cách lấy lại nó. Với đôi mắt tinh anh, Hương đã tìm được một cái que dài đủ để với tới nó nhưng vừa tới nơi thì lại bị trượt chân ngã xuống, cũng may là có một hòn đá giữ em lại. Những đám mây ngày một nhiều hơn. Mặc dù bị đau nhưng Hương vẫn cố gắng bò lên đỉnh đồi. Đôi tay bé nhỏ, dễ thương ấy bây giờ đầy vết thương và lấm lem đầy đất cát. Gió kéo đến theo từng đợt và ngày càng mạnh hơn. Mười đầu ngón tay của cô bé bắt đầu sưng tấy và đất cát cũng bắt đầu bết dính lại. Điều duy nhất mà cô bé nghĩ lúc này là bò lên được đỉnh đồi. Với hơi thở ngày càng yếu ớt và những đợt gió mạnh thổi không ngừng, Hương không thể tiếp tục được nữa, em tuột tay và rơi xuống chỗ cũ. Lần này em không thể cử động được nữa, mệt mỏi đã khiến em kiệt sức rồi chìm dần vào vô thức.. Những đám mây to lớn và tối đen đã bao chùm cả bầu trời. Những cơn gió dít lên âm thanh cao vút, vọng lại từ khe núi phía xa. Những tia chớp xuất hiện với ánh sáng chớp nhoáng, xé toạc về tăm tối của những đám mây kia với tiếng sấm vang vọng khắp không gian. Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống cánh đồng hoa. Cái cảm giác lạnh lẽo khi mưa rơi xuống làm Hương giật mình tỉnh dậy. Nhưng điều kì lạ là Hương lại nằm trong căn nhà cũ nát kia, nơi mà lúc đầu cô bé chẳng hề muốn vào, trên một cái giường bị gãy một chân với một cái chăn cũ được làm bằng những miếng vải chắp vá chằng chịt. Phía trên đầu và xung quanh, mưa dột xuống khiến căn phòng ngập trong nước. Hương quay sang và nhìn thấy cái mũ cùng cái vòng hoa được treo bên cạnh một cái cửa sổ nhỏ đang mở, em khẽ đứng dậy và đến đó. Bên kia khung cửa sổ, mưa đang rơi ào ào như chút nước xuống cánh đồng. Hương đặt tay lên bệ cửa sổ, và trong cái ánh sáng mờ nhạt của một ngày mưa, em thấy tay mình đã được ai đó băng lại cẩn thận bằng những mảnh vải trắng tinh, sạch sẽ. Những ý nghĩ mông lung và một mớ thắc mắc bủa vây lấy Hương, đẩy em bước ra khỏi căn phòng. Ở căn phòng bên cạnh, một nơi bao trùm trong bóng tối, có hình bóng của một ai đó đang dọn dẹp những món đồ trên sàn khiến Hương cảm thấy hơi sợ. Tuy vậy, em vẫn hỏi vọng ra khe khẽ: - Là bạn cứu tớ đúng không? Người đó nghe thấy tiếng của Hương, liền đứng lên và tiến lại gần chỗ cô bé. Ngay lúc đó một tia chớp lóe lên. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hương đã kịp nhìn thấy hình dáng của người vừa cứu mình. Đó là một cô bé trạc tuổi Hương, có một mái tóc màu nâu được tết lại nhưng rối bù, khuôn mặt đen lại bởi những vết bẩn lem luốc nhưng đôi mắt thì vẫn sáng lên với vẻ tinh anh lạ thường. Cô bé đó mặc một cái áo cũ màu tím và khoác ngoài một cái áo măng tô cũ màu đen, với một cái quần cũng màu đen, ngắn đến đầu gối. Nó lạnh lùng trả lời câu hỏi trước đó của Hương: - Thế thì sao? - Không, không có gì đâu! Chỉ là tớ muốn nói cảm ơn cậu.. - Không cần. - Mà sao cậu biết tớ ở dưới đó vậy? - Đây là nhà tao - Nó nói với giọng hằn học - Làm sao mày biết được chỗ này thế hả? - À, lúc nãy tớ đi theo.. - Thôi đi, không cần phải nói thêm gì nữa đâu. Trời tạnh mưa thì biến về đi, lần sau đừng quay lại đây nữa. Tao cấm mày không được nói với ai về chỗ này nghe rõ chưa? - Nhưng mà tại sao chứ? - Mày không cần phải biết. - Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ làm theo lời cậu. Sau đó, họ không nói với nhau câu nào nữa. Hương ngồi bên cửa ngắm mưa rơi, còn cô bé kia tiếp tục làm việc của nó. Những cơn mưa rào đầu mùa thường đột nhiên đến rồi đột nhiên đi. Chỉ một lúc sau cơn mưa đã tạnh hẳn. Những tia nắng ấm áp một lần nữa chiếu xuống mặt đất xuyên qua những tầng mây. Thấy trời đã tạnh mưa hẳn, cô bé kia đứng dậy, cầm lấy cây gậy bằng tre bên góc tường và đội một chiếc mũ chóp cao màu đen, tuy hơi cũ nhưng khá mền mại và xinh xắn. Cô bé ấy muốn đưa Hương rời khỏi cánh đồng vì không muốn Hương làm hỏng những bông hoa. Hương vui vẻ đồng ý và ngay sau đó họ cùng nhau quay về thị trấn bằng con đường mòn cắt ngang cánh đồng. Con đường dẫn đến phía sau bãi rác của thị trấn, nơi mà ngày ngày người ta chỉ làm có một việc là đào đất lên, đổ rác xuống rồi lấp lại. Người dân gần đó đều chuyển đi hết vì ô nhiễm, không ai muốn sống ở đó và tất nhiên, nó chẳng hề có tên trên bản đồ. Mặc dù trời vừa tạnh mưa nhưng mùi ôi thối vẫn bốc lên nồng nặc, rác thải ở khắp mọi nơi với đủ các loại, xen giữa là các vũng nước đen xì. Tất cả chúng đều ẩn hiện trong lớp khói dày đặc của các nhà máy. Cô bé có mái tóc nâu kia dường như đã quen với vùng này nên chỉ trong chốc lát, nó đã vượt qua những đống rác một cách dễ dàng và tiến sâu vào trong làn khói dày đặc trong khi Hương phải vất vả lắm mới đến được chỗ ấy. Hương vừa đi theo hướng cô bé kia vừa đi qua, vừa chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh. Ẩn trong lớp "sương mù" kia, có những hình bóng con người vật vờ lang thang trên bãi rác. Họ là những người nghèo, vô gia cư, không có việc làm nên đến đây nhặt những thứ có thể dùng được và những món đồ có thể đem bán đồng nát. Khi trông thấy Hương đi ngang qua đó, họ lại nhìn em chằm chằm, đầy ghê tởm nhưng em không hề quan tâm đến điều đó mà vẫn vô tư chạy đến chỗ người bạn mới quen. Sau khi đi qua bãi rác, cô bé tóc nâu đứng lại chỉ tay về phía trước và quay lại nói với Hương: - Đi theo con đường này thì sẽ vào được thị trấn. - Cảm.. ơn! - Hương vừa thở hổn hển vừa nói - Nhưng cậu đi nhanh quá.. Hương chưa nói xong thì cô bé kia đã đi mất hút, vậy là em lại quay về nhà một mình.. Buổi sáng hôm sau lại là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Mặc cho tiếng trách mắng của mẹ, Hương lại vui vẻ chạy khỏi nhà. Lần này em quay trở lại bãi rác. Vừa đến nơi, những người ở đó lại quay lại nói với Hướng bằng giọng hằn học: - Là con bé hôm qua! - Ê, nhóc con! Mày đến đây làm gì thế? - Cô chú có thấy bạn hôm qua đi cùng với cháu ở đâu không ạ? - Hương nhanh nhảu hỏi. - À, lại còn nhỏ đáng ghét đó! Nó ở đằng kia, sau mấy cái bao tải ấy! - Một người đàn ông trả lời. - Cảm ơn chú! Hương vừa nói vừa chạy tới chỗ mà người đàn ông đã chỉ. Cô bé vượt qua những đống rác xếp tầng tầng lớp lớp để đến chỗ bạn mình. Gần đó có một bức tường bị vỡ, Hương đã trèo lên đó và thấy cô bé kia đang cặm cụi làm gì đó. Hương vui vẻ lên tiếng: - Này, "Tóc Nâu", cậu đang làm gì ở đây thế? Cô bé kia nghe thấy tiếng gọi liền quay lại nhìn nhưng nó thấy Hương thì lạnh lùng quay đi rồi rồi làm tiếp. - Để tớ giúp cậu một tay nhé! - Không cần! - Vừa nói cô bé kia vừa vác cái bao đựng những món đồ nó nhặt được lên vai rồi đi đến phía căn nhà mua bán phế liệu cách đó không xa.. - Nhìn nó nặng quá, cậu có cần tớ vác phụ không? Cô bé ấy lườm một cái với khuôn mặt vô cùng đáng sợ: - Biến đi giùm cái! Hương nghe xong thì sợ quá, chỉ dám đứng một chỗ nhìn cô bé đi đến đó. Một lúc sau, cô bé kia rời khỏi và về nhà. Hương nhìn thấy liền vội vàng đuổi theo. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra khiến cô bé ấy biến sắc rồi hốt hoảng chạy như bay về phía cánh đồng. Hương hướng mắt nhìn theo phía cô bé tóc nâu. Từ đằng xa, có bóng của năm sáu người đang đi lên phía con đường mòn, cô bé ấy bắt đầu cãi nhau với đám người đó. Em vội vàng chạy băng qua những đống đổ nát nhưng không thể nhanh như cô bé kia được. Trong khi đó, bọn họ bắt đầu xô xát với nhau: - Con ranh này, tránh ra! - Một người vừa nói vừa đẩy cô bé ngã nhào xuống đất. - Không đời nào! - Bé tóc nâu gào lên. Một tên khác dùng chân đạp tới tấp lên người cô bé. Khi thấy em không cử động được nữa, chúng nhổ một bãi nước bọt vào em rồi bỏ đi. Máu chảy dài trên khuôn mặt của cô bé. Mấy người đang nhặt rác xung quanh đó không ai nói gì, lẳng lặng quay mặt đi chỗ khác hoặc tiếp tục làm việc. Hương vẫn tiếp tục chạy. Với thương tích nặng như thế, cứ tưởng em ấy sẽ bất tỉnh nhưng không, cô bé đó vớ lấy cái gậy mà nó hãy mang theo bên mình, đứng dậy và đánh trả lại họ, nhưng không ngờ lại bị họ phát hiện. Và rồi em lại bị họ đánh đập dã man hơn. - Còn dám đánh trả nữa à? Cho chừa này, cho chừa cái tội ngu này! - Dừng lại! Mấy ông kia, mau dừng tay lại. Không được làm hại bạn tôi! Bọn chúng quay lại và nhìn thấy Hương. Chúng cười toáng lên rồi chỉ tay vào cô bé ấy, kiêu khích: - Ái chà! Hôm nay mày cũng có đồng bọn nữa cơ à? Ghê đấy! - Nó không phải là đồng bọn gì của tao hết! Tao còn chẳng biết nó là ai nữa là. - Vậy à? Vậy à? - Chúng vừa nói vừa đạp lên đầu của cô bé tóc nâu. - Đã nói dừng tay lại rồi mà, sao mấy người không chịu nghe vậy! - Bây giờ mày muốn gì đây hả con nhóc kia? - Mấy người không được làm hại bạn tôi nữa. Tôi đã gọi cho công an rồi. Cũng vừa chụp được mấy tấm hình các người đang đánh cậu ấy. Cứ ở đó mà đợi đi! - Ồ, thế à? - Cả đám cười toáng lên - Mày cũng gan quá nhỉ! Bọn tao có thấy mày chup hồi nào đâu nhỉ? Muốn học theo người ta nói dối à? Còn non lắm. - Đây này, nhìn cho kĩ vào! Vừa nói, Hương vừa cầm máy ảnh giơ lên. Lúc đầu em tính đem nó để chụp ảnh cánh đồng và không để cô bé kia biết nhưng bây giờ lại phải đem nó ra.. - Mà thôi cũng chẳng sao. Mày không thể giữ được nó đến khi bọn kia tới đâu. - Đừng có mà mơ! Dù có như thế thì mấy người ở đây cũng sẽ làm nhân chứng thôi! - Hả? - Chúng cười to hơn - Bọn hèn này á? Chúng nó không dám đâu, mày cứ yên tâm. Ha.. ha.. ha! Hương nhìn về phía họ và hi vọng sẽ có ai đó lên tiếng giúp mình. Nhưng không, chẳng ai thèm để ý đến họ. Đám người đó vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hương gào lên gọi nhưng không ai lên tiếng. Em nhận ra sự thật là họ không hề muốn rước họa vào thân. Không còn cách nào khác, em đành bỏ chạy và sợ hãi sự vô tâm của họ. Đám người kia đang đuổi theo em. Nhưng thật may là ngay sau đó đã có mấy chú công an kịp thời xuất hiện và tóm gọn bọn chúng. Thì ra là nhờ có ông chủ của nơi mua bán phế liệu gần đó báo cho mấy chú ấy biết. Chúng là một đám côn đồ hoạt động ở vùng này, đồng thời cũng là một nhóm lâm tặc mới nổi danh. Không lâu sau đó thì mấy chú ấy quay về đồn còn Hương thì vội vã đi tìm người bạn của mình. Nhưng khi quay lại đó, cậu ta đã biến mất. Vậy là cô bé lại lật đật chạy tới cánh đồng hoa, nơi mà em chắc chắn đó là nơi nà cô bé tóc nâu đang lẩn chốn.. * * * ".. Những cơn gió mạnh thổi đến cánh đồng hoa dại, cuốn theo những cánh hoa thấm đẫm máu bay vụt lên không trung hòa cúng với tiếng gào thét tuyệt vọng. Giữa những cánh hoa tuyệt đẹp và rực rỡ ấy, có một linh hồn đáng thương đang âm thầm an ủi một đứa trẻ đang khóc. Đứa trẻ tội nghiệp ấy đang ôm lấy những bông hoa nhuốm máu và rửa sạch nó bằng những giọt nước mắt lăn dài trên má, bên cạnh thi thể của một người phụ nữ với đôi môi đang mỉm cười.." * * * - Này, cậu ổn chứ? Mau tỉnh lại đi! Này! Này! Cuối cùng Hương cũng đã tìm thấy cô bé tóc nâu kia. Nó nằm bất tỉnh giữa cánh đồng, vậy nên Hương đã giúp nó băng vết thương. Một lát sau, cô bé ấy tỉnh dậy, hướng đôi mắt vô thần nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. Hương thấy vậy liền mừng rỡ hỏi: - Chắc là cậu đau lắm nhỉ? Lúc nãy tớ thấy cậu khóc nhiều lắm.. - Tránh ra đi! – Cô bé gắng sức đưa đôi tay run rẩy lên và cố đẩy Hương tránh ra. - Này, cậu đang bị thương đấy! – Em nắm chặt lấy tay bạn mình – Sao mà cậu cứng đầu thế! Cậu có thể bị chúng giết đấy! - Mày nghĩ tao còn cách khác à? - Có chứ. Tớ có thể giúp cậu mà. Cậu muốn bảo vệ cánh đồng hoa này chứ gì. Tớ cũng muốn làm thế. Sao cậu không để tớ.. - Thôi đi. Mày thì làm được gì. Hương không trả lời nữa. Em chỉ mỉm cười rồi ngồi xuống, hái hoa để kết thành vòng. Cô bé kia cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng rồi đột nhiên Hương lại lên tiếng: - Cậu kể cho tớ nghe về mẹ cậu đi! Cô bé ngạc nhiên rồi quay lai nhìn Hương. - Trong lúc cậu bất tỉnh luôn miệng gọi bà ấy nên tớ hơi tò mò. Bây giờ bà ấy đâu rồi? - Chết rồi! - Cô bé lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác - Cách đây năm năm. - Sao.. sao lại.. - Hương sửng sốt. Cô bé ấy nhìn lên bầu trời, cố gắng kìm nén một điều gì đó. Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, cô bé thở dài một hơi rồi kể lại mọi chuyện cho Hương nghe. Trước đây, cánh đồng hoa này từng là một khu rừng. Có một người phụ nữ trẻ tuổi sinh ra tại nơi này và muốn trở thành kiểm lâm để được gắn bó và bảo vệ quê hương. Và bà ấy đã làm được điều đó. Bà ấy cùng đồng nghiệp được phân công nhiệm vụ ở vùng núi này. Một ngày nọ, trong lúc đi tuần, họ đã phát hiện ra một bọn người lạ đã đốt khu rừng và đang tìm cách bỏ trốn. Họ chia hai nhóm, một nhóm ở lại dập tắt đám cháy, một nhóm đuổi theo lũ người kia. Và người phụ nữ ấy đã đi theo nhóm thứ hai. Bọn chúng nhanh chân chạy và lẩn trốn ở bãi rác phía dưới. Mặc dù vẫn có hai tên trốn thoát nhưng họ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Cũng chính tại nơi đó, người phụ nữ ấy đã nhặt được một đứa trẻ, thứ làm kết thúc giấc mơ của bà ấy. Được sự cho phép của cấp trên, bà ấy đã xin nghỉ việc và dựng một căn nhà phía dưới gốc cây duy nhất còn xót lại trong đám cháy để bảo vệ nó và phục hồi lại nơi này. Bà ấy đã cố trồng những cây gỗ lớn như trước nhưng chúng không thể sống được nên thay vào đó, bà ấy đã trồng rất nhiều loại hoa dại ở đây và ngày ngày chăm sóc. Không lâu sau thì nó trở thành một cánh đồng hoa tuyệt đẹp như bây giờ. Người phụ nữ ấy đã phải làm những công việc nặng nhọc, đến đêm lại may vá, làm vòng hoa để kiếm tiền nuôi hai mẹ con. Người phũ nữ ấy luôn dịu dàng và ân cần với đứa trẻ, bà coi nó như con ruột của mình. Tuy có vất vả, nghèo khó nhưng họ thực sự hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống đó. Rồi một ngày nọ, hai mẹ con họ xuống thị trấn để giao số vòng hoa họ làm được cho khách hàng. Đứa trẻ muốn giúp đỡ mẹ mình. Nó đã vui vẻ cầm những vòng hoa ấy giao cho khách để mẹ mình đi lấy thêm đồ về may vá. Nhưng đến khi đứa trẻ ấy quay trở về cánh đồng, mẹ của nó đã bị hai tên lâm tặc năm xưa bắn. Người phụ nữ nằm thoi thóp trên cánh đồng, tay vẫn nắm chặt sợi dây đang trói hai tên kia. Bà ấy đã cố nén vết thương, dùng toàn bộ sức lực còn lại để bắt chúng.. - Thì ra là vậy! – Hương bàng hoàng – Nhưng tại sao bọn chúng lại quay về đó sau từng ấy năm nhỉ? - Là nó! – Cô bé tóc nâu nhìn về phía cái cây khổng lồ giữa cánh đồng – Trước kia chúng không chặt nó là để dành cho kẻ nào ra giá cao nhất cho cái cây ấy.. - Tớ hiểu rồi. Thì ra mọi chuyện là như vậy! Tớ đã hiểu ra tất cả rồi! Hương đứng dậy, hít một hơi thật dài rồi quay lại nói với cô bé kia: - Tất cả những điều cậu đã làm là để bảo vệ những gì mà mẹ cậu từng rất yêu quý đúng không? Chính vì thế nên cậu không được làm nó một mình. Tớ muốn giúp cậu. Từ giờ hãy cho tớ cùng cậu thực hiện nó! - Tại sao? - Vì cậu là bạn của tớ mà.. hì.. hì.. Mặc dù chưa gặp được mẹ của cậu nhưng tớ cũng cảm thấy yêu quý bà ấy. Vì bà ấy cũng tuyệt vời như mẹ của tớ vậy. Khuôn mặt rạng ngời của Hương lúc đó làm cô bé tóc nâu cảm thấy run rẩy. Từ nhỏ, ngoài mẹ ra, em không được ai quan tâm, giúp đỡ chân thành. Em chẳng hề có lấy một người bạn. Những con người ngoài kia chỉ xem thường và thương hại mẹ con em một cách rẻ tiền. Không còn mẹ, cô bé phải làm tất cả để tồn tại trong cái thế giới xa lạ ấy. Trái tim nhỏ bé ấy đã bị đóng băng lại từ lâu. Nhưng bây giờ cảm xúc ấy lại quay trở lại. Quen thuộc quá! Câu nói ấy mới ấm áp làm sao! Trong một khoảnh khắc, tiếng nói của người mẹ bỗng nhiên hiện lên trong đầu của cô bé. Và rồi em bất trợt nhận ra rằng đó là những lời nói của mẹ trước khi mất, sau khi bà nhờ em đưa hai kẻ kia đến đồn công an trong thị trấn.. Từng từ một em đều nghe thấy rất rõ, những thứ mà em không hề nghe thấy ngay lúc đó vì sự đau khổ và tức giận. Một hàng nước mắt làm sạch những vết bẩn trên khuôn mặt thất thần và nhợt nhạt. - Này cậu đang nghĩ gì thế? - Hương hỏi dò – Có nghe tớ nói gì không đấy? - Có! – Cô bé lén lấy ống tay áo lau mặt rồi nhìn về phía cái cây nằm giữa cánh đồng – Từ giờ chúng ta sẽ là bạn. - Tuyệt quá! Vậy là từ giờ tớ có thể đến đây mỗi ngày đúng không? Cô bé tóc nâu kia chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừ", nhưng tâm trạng bây giờ đã khác. Em đã có một chút hi vọng vào tương lai. Em muốn bảo vệ những kỉ vật của mẹ và làm những điều mà mẹ em nói trước khi mất. Ở trước mắt em bầu trời trong xanh, trải rộng vô cùng. Một lần nữa, khúc ca của núi rừng lại vang lên.. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Những Tác Phẩm Của Tác Giả Hoa Kế Sữa