Tản Văn Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - Quách Thái Di

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi thaidi, 13 Tháng sáu 2020.

  1. thaidi

    Bài viết:
    30
    Tác phẩm: Càng trưởng thành càng cô đơn

    Tác giả: Quách Thái Di

    Thể loại: Tản văn

    * * *

    Trong cuộc sống chúng ta phải luôn tiến về phía trước, đối diện với những chông gai, thử thách nhiều hơn. Những người đã cố gắng thay đổi mình trong giai đoạn trưởng thành nhất định sẽ cảm nhận được điều đó.

    Trưởng thành chính là dần rời xa những người bạn cùng lớp, rời xa tổ ấm gia đình để tự mình bước đi. Sẽ không còn ai cùng ăn cơm, cùng chơi đùa, cùng trải qua những hiểu lầm ngây ngô, vụng dại thời trẻ. Sẽ không còn ai ngồi hàng giờ đồng hồ để lắng nghe những tâm sự ngốc nghếch của bạn nữa.

    Có rất nhiều người không thấu hiểu được nỗi buồn của bạn. Không ai rảnh rỗi bỏ thời gian ra để nghe và cảm thấu những khúc mắc trong lòng bạn. Những người mà bạn dựa dẫm sẽ ngày càng ít đi. Kinh nghiệm mà những người đi trước chia sẻ cũng không thể hoàn toàn cứu lấy cuộc sống khó khăn của bạn.

    Cuộc sống chính là phải tự mình nỗ lực. Khó khăn chính là muốn thử thách bản thân mình một chút.

    Trưởng thành, hai chữ này viết ra rất dễ, dễ hơn khi nói rất nhiều nhưng nó không phải là một quá trình rõ ràng. Trên thế giới này muốn mưu cầu một cuộc sống tốt, đủ đầy không phải chuyện dễ dàng, cho dù là người bình thường hay những người giàu sang trong giới thượng lưu.

    Mỗi người đều phải trưởng thành, sẽ phải đối mặt với những khó khăn, những nỗi cô đơn đến cùng cực. Có người sẽ tìm cách thoát khỏi nó hoặc nhờ vả ai đó cuối cùng nhận ra cuộc sống là một trò chơi không lối thoát. Sự giúp đỡ của người khác chỉ có thể giúp bạn tránh khỏi những nỗi khổ tạm thời chứ không thể giúp bạn có được một kết quả mỹ mãn.

    Khi còn nhỏ, chúng ta ao ước được lớn lên. Lớn lên rồi lại thốt ra. "Thời nhỏ thật tốt biết mấy." Tôi thường nói với những người bạn còn đi học rằng. "Các em không biết trân trọng cuộc sống hiện tại là gì cả." Bởi vì sau khi tôi rời xa cái tuổi ngây thơ, hồn nhiên ấy để bước vào tuổi trưởng thành rồi mới nhận ra tôi không có cách nào để đối kháng với xã hội này cũng không có cách nào tránh khỏi mọi rủi ro.

    Người trưởng thành có vô số những áp lực: Kết hôn rồi sinh con, chăm sóc ba mẹ ở tuổi xế chiều. Đã là người lớn thì không thể nào dựa dẫm vào ai khác. Không được yêu thích, không được công nhận. Chỉ có thể học cách chấp nhận bản thân, cố gắng phấn đấu vì một cuộc sống ấm no sau này.

    Người trưởng thành có nhiều cay đắng không thể cất lời. Dù bạn luôn làm hết sức mình để hoàn thành công việc nhưng cũng không thể so với việc ba mẹ của bạn đang dần già đi. Bạn tức giận, bỏ mặc mọi thứ để chạy theo những thứ mình muốn.

    Trưởng thành chính là khoảng thời gian bạn vừa có được lại vừa mất đi. Nhưng đối với một vài người khác, thứ rất khó để nói ra chính là bản thân trong mỗi năm qua đã thấu hiểu được hai chữ 'chấp nhận'. Nhưng điều nhất định phải nói ra chính là Ta đã tự đánh mất đi cuộc sống của mình rồi.

    Tôi rất khó để miêu tả được tất cả những cảm nhận của bản thân về sự trưởng thành. Thật ra nếu muốn một cuộc sống luôn tươi đẹp, chỉ cần khiến bản thân thoải mái là được.

    Một số người luôn cảm thấy bất an, có thể khóc thật to hoặc âm thầm rơi nước mắt. Nhưng khi nước mắt đã hong khô rồi thì xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngày tháng khổ sở có thể thỉnh thoảng bước đến đó cũng chính là thời điểm để bạn đối diện với thử thách. Có thể những kinh nghiệm đó sẽ khiến bạn đau khổ nhưng nó sẽ vực dậy được cuộc sống tăm tối của bạn.

    Không ngừng tiến về phía trước, đừng từ bỏ những ước vọng thuở đầu. Không vui thì có thể ăn uống, ca hát thỏa thích. Mỗi đứa trẻ khi chào đời đều khóc, khóc để lớn lên. Người lớn cũng vậy, chỉ khác, họ khóc để trưởng thành.

    Hết
     
    Trúc Phượng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng sáu 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...