Truyện Ngắn Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - Chí Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hà Ngọc Băng Tâm, 30 Tháng chín 2018.

  1. Hà Ngọc Băng Tâm

    Bài viết:
    54
    Trưởng thành là gì? Ai có thể giúp tôi định nghĩa rõ 2 từ: Trưởng thành?

    Có người nói với tôi rằng: Tôi còn con nít lắm chưa trưởng thành đâu. Tôi chỉ im lặng gật đầu vì vốn dĩ chính tôi không biết rõ thế nào là trưởng thành và dù thế tôi vẫn không muốn mình trưởng thành. Vì với tôi trưởng thành là khi tôi cảm nhận rằng cô đơn và nỗi buồn luôn bủa vây tôi. Là khi tôi bất lực đến mức bật khóc nhìn lại cũng chẳng còn ai bên cạnh tôi. Cũng chính là lúc tôi bắt đầu học yêu bản thân mình và phải tự thương mình giữa một khoảng không trống rỗng. Trưởng thành, trong tiềm thức tôi, là khi tôi phải cởi bỏ lớp áo ngây thơ của tổi trẻ để khoác lên mình chiếc áo khác không phải của ai mà là chiếc áo của riêng tôi.

    Trưởng thành là khi tôi biết từng đồng tiền đáng giá đến mức nào, là khi tôi biết yêu thương ba mẹ hơn bao giờ hết, là khi tôi tự hỏi "truyện cổ tích có hay chăng" vì vốn dĩ không phải chuyện nào cũng kết thúc viên mãn.

    [​IMG]

    Người ta thường thích đi trên con đường trải đầy hoa hồng, nhưng tôi chỉ thích đi trên con đường trải đầy thử thách, vì vốn dĩ hoa hồng nào đẹp mà không có gai và không có gì đẹp lại không có cám dỗ và vì tôi biết rằng cám dỗ thật sự rất đáng sợ tôi chẳng có cách nào đối mặt.

    "Trưởng thành lớn lên bao nhiêu cô đơn bất an bao nhiêu, rằng con đường kia thật không dễ đi, đâu ai sơn màu hồng, làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư thưở nào mới hiểu ra phía trước không bằng phẳng-nhạc Càng trưởng thành càng cô đơn"

    Trưởng thành là một hành trình cô đơn, thật sự rất cô đơn. Bạn buồn một mình, bạn thất vọng một mình, bạn đau đớn một mình, bạn gục ngã một mình, rồi bạn tự tìm những điều khiến mình vui lên, tự mình vá víu nỗi đau, tự mình động viên mình đứng dậy đi tiếp. Bởi.. tôi thích mình là con nít

    "Trưởng thành nó giống như một cái gai - mỗi người trong chúng ta chắc chắn cũng phải bị đâm một lần. Nhưng khi còn trẻ thì vết thương nào cũng sẽ dễ lành hơn, nhiệt huyết sống cũng tràn đầy để bạn có thể đứng dậy đi tiếp, tuổi trẻ là thứ lửa cháy sáng nhất, hoang dại nhất và đẹp nhất. Và quan trọng hơn, trưởng thành - con người ta mất đi sự hồn nhiên, vô tư, có quá nhiều việc khiến chúng ta phải xử sự với cuộc đời, phải suy nghĩ đi kèm cả những sợ hãi và lo lắng. -Hằng Phương". Và tôi tin khi ta bước qua được cái gai đó ta sẽ bước tới cái gọi là trưởng thành, chạm tới những bất ngờ tốt đẹp. Cứ thấy khó khăn là trốn tránh và bỏ cuộc vậy khi nào ta mới trưởng thành

    Nếu trưởng thành tôi sẽ mất đi sự hồn nhiên như bây giờ. Nhưng con người mà- lại luôn lại bất nhất, chính tôi cũng không muốn mình là đứa trẻ trong thân xác người lớn. Có thể với bạn tôi là người thiếu suy nghĩ nhưng mỗi người sẽ có cách trưởng thành của riêng mình. Và trưởng thành không có nghĩa bạn đánh mất chính mình Tôi thích tôi là bây giờ, sẽ con nít khi tôi muốn và trưởng thành khi tôi cần. Và tôi cũng chẳng thích gò bó của sự trưởng thành trong lối suy nghĩ của những người trưởng thành.

    "Tuổi trẻ" còn có tên gọi khác là "dấn thân"

    "Thanh xuân" còn có tên gọi khác là "chấp nhận"

    Rando Kim,

    The more i 'm mature, The more i' m lonely​
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...