Mỗi năm lại thêm một tuổi mới, trải dài cả một đời người là chuyến hành trình mang tên trưởng thành. Có phải càng lớn thì ta sẽ càng cô đơn?
Đó là cảm giác bất kỳ ai cũng phải trải qua khi trưởng thành. Ta phải thấu hiểu cô đơn để ngày một chín chắn hơn. Khi lớn rồi, ta có rất nhiều việc phải quan tâm Nào là học tập, sự nghiệp, kiếm tiền, chăm lo gia đình. Rất nhiều thứ đè nặng lên vai chúng ta như vậy thì sao ta còn có thể vui vẻ như những ngày còn trẻ. Những gánh nặng đó khiến ta phải lao đầu vào công việc và lao vào nó để giải quyết, dẫn đến không còn thời gian không còn tâm trạng để quan tâm những người xung quanh. Dần dần bạn bè cũng quên mất chúng ta, người yêu cũng vì chán nản mà bỏ rơi chúng ta. Đôi khi còn trẻ lại mong bản thân được lớn để có thể làm điều mình thích nhưng chúng ta đã vô tình quên mất chúng ta của khi ấy mới là những con người không lo âu, vô tư nhất, không có gánh nặng về cuộc sống. Thực sự bây giờ nghĩ lại thật là luyến tiếc quãng thời gian còn trẻ. Có thể cũng đám bạn chơi đùa và không nỗi lo thật vui biết mấy. Nhưng con người thì đâu thể lúc nào cũng vui vẻ được, giữa cái vui luôn tồn tại những nỗi buồn và áp lực từ cuộc sống mang lại. Điều đó giúp chúng ta tìm lại những gì bản thân thực sự mong muốn và ngày một trưởng thành hơn.
Ai thương cho đây. Ai thương cho những hồn người cũng từng trẻ dại? Ai thương cho những chơi vơi của kẹ bị bỏ lại phía sau.. Ai thương cho đây? Ai thương cho kẻ cứ ngóng hoài những ngày tháng còn an yên? Ai thương cho kẻ yêu đến điên dại đến khù khờ..
Chúng ta ai rồi cũng sẽ phải trường thành nên không tránh khỏi việc gục gã, cô đơn nhưng quan trọng là bản thân chị biết cách đứng dậy rồi vượt qua nó như thế nào. Hãy dành thời gian cho việc chăm sóc bản thân, làm điều mình thích để gạt bỏ hết muộn phiền trong cuộc sống.
Càng lớn, ta càng nhận ra là mình đã già đi rất nhiều so với trước đó Càng lớn, ta càng trưởng thành trong cả lối sống, lối suy nghĩ lẫn tính cách Càng lớn, ta càng phải lo lắng nhiều thứ, lo lắng nhiều đến nỗi rất nhiều lần, ta bắt gặp bản thân đang làm bạn với cô đơn Lớn cùng với tuổi tác còn là những sầu muộn, ưu tư, những điều trăn trở băn khoăn, những bí mật không thể kể với ai. Lớn cùng với tuổi tác còn là những nếp nhăn, những vết sẹo, những tổn thương lòng mà chẳng ai thấu. Vậy nên, đúng đấy, càng lớn ta càng cô đơn! Nhưng cô đơn nhiều hay ít, là do ta lựa chọn! Đừng để cô đơn chiến thắng bạn.
Confirm nhé. Càng trưởng thành sẽ càng cô đơn.. Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu Nhiều khi mà ta thèm giây phút ngây thơ xưa kia vọng về Lại đông rồi xuân làm ta muốn thét to khóc như vỡ òa Cứ lặng im giả vờ bước tiếp hiên ngang Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu Rằng con đường kia thật không dễ đi, đâu ai sơn màu hồng Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư như thuở nào Mới hiểu ra nơi phía trước không bằng phẳng Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu Rằng con đường kia thật không dễ đi, đâu ai sơn màu hồng Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư không lo nghĩ Mới nhận ra đường đời phía trước gian nan.
Thực ra theo mình cô đơn luôn hiện hữu trong cuộc sống này nhưng chẳng qua nó được che lấp bởi niềm vui thôi Càng lớn con người ta lại càng thu bản thân vào không còn vô tư như hồi còn là những đứa trẻ, niềm vui ngày càng ít nên cô đơn càng hiện hữu rõ hơn.
Mình thì nghĩ là cô đơn hay không thì lại còn phải tùy vào cảm nhận của từng người và hoàn cảnh mà họ trải qua nữa. Có thể khi bạn nhìn một ai đó không quá hòa đồng, thường xuyên ở một mình bạn sẽ thấy họ cô đơn nhưng bản thân họ chưa chắc đã cảm thấy như vậy. Mình không nghĩ cô đơn là cái gì đó quá đáng sợ, tất nhiên là không tính trường hợp tự cô lập nhé. Với mình, mình thấy cô đơn cũng rất ổn, vì khi bản thân không có ai bên cạnh mình dễ tập trung làm điều mình muốn hơn, ai cũng sẽ phải lớn, cũng sẽ phải tập đứng trên đôi chân của chính mình. Cho nên mình nghĩ, thay vì sợ hãi cô đơn, hoài nghi về những điều còn chưa xảy ra thì trước hết bạn nhìn nhận vấn đề cô đơn theo nhiều khía cạnh sẽ tốt hơn. Mình khuyên bạn là hãy tập nghĩ về cô đơn theo cả 2 mặt nhưng trong tâm thế là chuẩn bị thôi nhé, đừng quá nghiêm trọng hóa nó lên, cứ nghĩ về nó thật bình thường thì tự nhiên bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn thay vì nghĩ quá tiêu cực về nó. Còn cô đơn thì ai mà chẳng phải trải qua, ngay cả người hướng ngoại cũng sẽ có những lúc cô đơn mà, không sao hết, cứ nghĩ nó giống như một trải nghiệm mà ai cũng phải đi qua. Vui lên nhé, chúc bạn vượt qua nhẹ nhàng nhất nha (đặc biệt là trong tâm của bạn á).
Theo mình thì càng lớn sẽ càng cô đơn ạ. Con đường đời rất dài và khó đi, để trải qua nó chúng ta sẽ gặp những người bạn và rồi họ sẽ rời bỏ chúng ta để ta tự bước đi trên con đường của mình. Cứ như vậy, con người sẽ cảm thấy cô đơn và buồn bã. Càng lớn sẽ phải tập làm quen với nhiều thứ mới lạ hơn, không có người thân bên cạnh, không có bạn bè và phải sống tự lập một mình sẽ làm cho con người rất cô đơn. Để rồi đến một ngày chúng ta nhận ra rằng những niềm vui, nỗi buồn của mình chỉ có bản thân biết và tự an ủi. Chúng ta sẽ thu lại trong một thế giới riêng của bản thân và bị cuốn vào những công việc bận rộn của cuộc sống. Có lẽ cô đơn chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành.
Khi con người ta lớn, ta sẽ càng ít nói, suy nghĩ nhiều hơn, hành động chính chắng hơn. Chả ai muốn mình cô đơn cả. Thế nhưng, giờ đây tìm một tri kỉ có thể tâm sự, trò chuyện khó lắm. Lớn rồi, tất bật với công việc, với gia đình, cuốn vào cơm áo gạo tiền, con người cũng trở nên mệt mỏi. Lớn rồi, con người ta đến với nhau, kết bạn với nhau vì nhiều thứ, cũng không còn đơn thuần như lúc nhỏ nữa. Càng lớn, ta càng cô đơn trong chín bản thân ta. Nhưng mình nghĩ, cô đơn cũng không có gì là xấu, tuy có một chút chạnh lòng mỗi khi đêm về, thế nhưng, ta lúc ấy sống thật với bản thân nhất, suy nghĩ cũng chính chắn hơn. Những người ta gặp trên đường đời, dù có thân cỡ nào cũng không thể sống một đời với ta. Vì vậy, hãy thay vì cứ ngồi và chờ ai đó đến để giả tỏa nỗi cô đơn trong lòng, hãy tự tìm và tạo niềm vui cho bản thân. Một mình tuy buồn đấy, nhưng thà vậy còn hơn cô đơn khi có "hai mình" phải không?