Kinh Dị Căn Nhà Số 14m - Zaza9x

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi zaza9x, 15 Tháng sáu 2021.

  1. zaza9x

    Bài viết:
    3
    Căn nhà số 14m

    Tác giả: Zaza9x

    Thể loại: Kinh dị

    * * *

    Chào độc giả! Trong số chúng ta nếu có ai ở Hà Nội, chắc hẳn chúng ta không còn lạ gì với một con phố tên là Khâm Thiên. Đó là một con phố sầm uất, với một bề dày lịch sử khá là lâu đời. Tại sao con phố này lại được lấy tên là Khâm Thiên, Khâm là Khâm Sai tức là quan, Thiên là Thiên Đường tức là thiên đường của quan lại. Đây là tụ điểm của kỹ viện, mại dâm, trộm cắp, hút chích. Vào cái đêm định mệnh ngày 26/12/1972, nơi đây đã trở thành một bãi hoang tàn với một trận mưa B52, trận mưa đó đã càn quét và khiến cho rất nhiều sinh linh vô tội bị đoạt đi sinh mạng. Và khi đất nước hòa bình trở lại, những căn nhà lại tiếp tục được xây dựng lên trên những mảnh đất hoang tàn, trong đó có ngôi nhà của tôi. Thưa quý độc giả! Câu chuyện tôi sắp kể đây là một câu chuyện có thật do chính tôi là người được trải nghiệm, tôi xin viết lại câu chuyện này với tựa đề căn nhà số 14m.

    Khi tôi tầm 4-5 tuổi, gia đình tôi chuyển từ một vùng quê ở Hà nội là Đại Từ lên con phố Khâm Thiên này, vì bố mẹ tôi đều là quan chức nhà nước nên được cấp nhà ở đó. Ngôi nhà của chúng tôi là một ngôi nhà có 3 tầng nằm sâu trong ngõ Thổ Quan. Trong ánh mắt của tôi thời bấy giờ, ngôi nhà đó thật đẹp với 1 khoảng sân nhỏ có thể chứa được hai chiếc xe máy, bên cạnh là 1 bể nước ngầm, tầng 1 là phòng khách, nơi có diện tích lớn nhất, tầng 2, tầng 3 là phòng ngủ, và ở trên cùng là sân thượng. Khi tôi còn bé, bố tôi thường xuyên vắng nhà, ông là hải quân thường xuyên phải ra đảo để bảo vệ biên giới biển, chỉ thi thoảng ông mới được về, nên chỉ có tôi và mẹ ở nhà. Bình thường nếu bố tôi về nhà thì tôi sẽ phải lên tầng 3 để ngủ, còn không thì tôi sẽ được ngủ với mẹ.

    Khi nhà tôi chuyển lên ở được một tuần, lúc đó bố tôi không có ở nhà. Căn nhà bắt đầu xuất hiện những hiện tượng lạ. Vào buổi đêm, thời điểm mà tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, thời điểm mà âm khí nặng nhất, tiết trời mùa hè rất nóng nực, không một gợn gió, tôi và mẹ nằm cạnh nhau với 2 chiếc quạt điện thổi liên tục. Trời nóng nhưng chúng tôi vẫn không dám mở cửa sổ vì sợ trộm. Bỗng nhiên mẹ tôi chợt thấy cửa sổ bỗng bật tung ra và kéo theo một cơn gió lạnh lùa vào nhà. Mẹ tôi muốn kêu lên nhưng bà lại bị cấm khẩu không thể thốt lên nổi một tiếng nào như thể là có ai đó đang bóp cổ bà. Bà cố gắng vùng vẫy để thoát ra. Bà muốn lay tôi dậy nhưng khi chỉ vừa mới chạm vào tay của tôi bà lại thấy cảm thấy tay của tôi không mềm mại như mọi khi, mà bà chỉ cảm thấy nó khô ráp như một khúc xương khô. Bất thình lình bà quay đầu sang nhìn tôi, lúc này nằm cạnh bà không còn là một đứa trẻ đáng yêu nữa mà đó là một bộ xương khô với hai hốc mắt sâu hoắm, đang quay đầu sang nhìn bà. Bà sợ hãi bật dậy, nhìn xung quanh mọi thứ xung quanh vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra hết, hai cái quạt vẫn đang chạy, cửa sổ vẫn đóng, và tôi vẫn nằm đó ngủ li bì. Khi đó bà nghĩ nó là một giấc mơ, không đáng để quan tâm nhiều, và bà lại nằm xuống ngủ thiếp đi để hôm sau còn đi làm.

    Đêm thứ 2 trong ngôi nhà đó, trời mưa rất to, hai mẹ con chúng tôi mở cửa sổ ra ngủ cho mát. Đêm hôm đó mẹ tôi nằm mơ thấy bà đang quét nhà thì bỗng nghe thấy có tiếng khóc của một cô gái. Tiếng khóc vang ra ở dưới tầng 1. Theo phản xạ, bà chạy xuống tầng 1 và bà thấy một cô gái tóc dài mặc váy trắng ngồi bó gối, mặt quay vào trong góc tường ở chỗ cửa ra vào. Cô ấy đang ôm mặt khóc, mẹ tôi vốn dĩ là một người lính nên không hề sợ hãi mà còn lớn tiếng quát cô gái kia: "Này cô kia, cô là ai tại sao lại ngồi khóc trong nhà tôi?". Cô gái ấp úng trả lời bằng một thứ tiếng mà mẹ tôi nghe không hiểu. Lúc đầu, cô nói rất nhỏ, tiếng nói như thì thầm mà chỉ người nói ra mới nghe được. Rồi nó bắt đầu to dần, to đến nỗi người nghe phải đau đầu, điếc tai, nhưng lại vang vọng sâu thẳm như ở một nơi nào đó vọng về. Lúc đó cô gái đó không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó. Bất giác cô ấy từ từ đứng dậy và quay mặt lại về phía mẹ tôi. Lúc cô ấy quay lại, mẹ tôi chỉ thấy cô ấy không có mặt mà thay vào đó là 1 chiếc đầu lâu, với 2 hốc mắt sâu hoắm và còn có vài con dòi chui ra từ đó, nó hét lên và lao về phía mẹ tôi. Quá sợ hãi, mẹ tôi bật dậy với một tiếng hét, bà nhìn xung quanh. Lại là một giấc mơ. Lúc đó là vào khoảng ba giờ sáng. Tôi nằm cạnh bị đánh thức bởi tiếng hét của mẹ, tôi bật dậy hỏi mẹ: "Mẹ ơi mẹ làm sao vậy?". Bà chỉ nói với tôi rằng mẹ nằm mơ, sau đó bà bảo tôi đi ngủ để mai còn đi mẫu giáo. Nhưng bà trằn trọc không tài nào ngủ được vì tiếng hét kia vẫn vang vọng trong đầu bà.

    Sáng hôm sau, mẹ tôi giọi điện cho đơn vị của bố tôi. Là một người lính nên bố tôi không tin chuyện ma cỏ, chỉ an ủi mẹ tôi rằng: "Chắc em làm việc quá lao lực nên tối đến mới nằm mơ như thế thôi, em phải chú ý sức khỏe đừng để quá lao lực nhé". Nhưng bản thân mẹ tôi không tin đó là một giấc mơ, và câu nói của cô gái kia cứ hằn sâu vào trong đầu bà. Bà thậm chí đã lấy giấy ra viết lại câu nói đó bằng tiếng Việt: "Háo lẩng, hảo trung" rồi đem đi hỏi mọi người ở đơn vị của bà. Bà được biết đó là câu tiếng Trung mang nghĩa: "Lạnh quá, nặng quá". Buổi chiều từ công ty trở về, bà cứ suy đi nghĩ lại về câu nói đó.

    Đêm thứ 3 trong căn nhà đó, sau khi cho tôi đi ngủ, bà liền ngồi đó và thức đêm để xem có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không. Lạ là bà ngồi thức đêm như vậy rất lâu mà không thấy có bất kỳ một hiện tượng lạ nào hết, bà nghĩ rằng: "Chắc là do mình quá lao lực thôi", sau đó bà quyết định đi ngủ. Khi đang ngủ tự nhiên bà nghe thấy quanh nhà có tiếng cười đùa vui nhộn của trẻ con. Bà bất giác mở mắt nhìn đồng hồ, lúc đó là 2 giờ sáng. Bà quay sang nhìn tôi thì không thấy tôi đâu. Bà cất tiếng gọi tôi, nhưng không thấy tôi trả lời và vẫn nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ. Bà liền đứng dậy đi xuống tầng một và nhìn thấy tôi đang ngồi chơi với một ai đó vô hình ở nơi góc tường, nơi mà tối qua bà mơ thấy cô gái kia ngồi khóc. Bà tiếp tục cất tiếng gọi tôi một lần nữa nhưng không thấy tôi trả lời. Bà liền lại gần lay tôi dậy, và đưa tôi lên phòng ngủ lại.

    Sáng hôm sau bà hỏi tôi: "Tại sao tối qua con lại ngồi chơi ở đó?". Tôi trả lời lại rằng: "Tối qua khi đang ngủ tự nhiên có một cô này xinh lắm gọi con dậy và bảo là sang nhà cô ấy chơi, con bảo là để con xin phép mẹ đã. Cô ấy bảo là nhà cô gần lắm ở ngay dưới tầng 1 nhà mình thôi, thế là con đi cùng cô ấy. Cô ấy có nhiều đồ chơi hay lắm". Chỉ nghe đến đó đã khiến mẹ tôi giật mình ớn lạnh. Buổi sáng hôm đó, mẹ tôi đem chuyện này đến hỏi các đông nghiệp của mình ở cơ quan, những người đó đã chỉ cho mẹ tôi địa chỉ một ông thầy cúng. Chiều hôm đó, ông ta đến nhà tôi nhìn vào nơi mà mẹ tôi chỉ. Sau đó ông ấy bảo với mẹ tôi rằng ở ngay dưới nền móng của nhà tôi là một cô gái người Trung Quốc. Cô ấy có người họ hàng ở đây. Hôm cô gái sang nhà họ hàng chơi thì bị B52 rải thảm. Cả nhà họ hàng cô gái và cô đều chết. Khi người ta dọn dẹp thì chỉ tìm thấy thi hài của những người họ hàng, còn cô gái thì bị nằm sâu dưới lớp đất đá. Sau này người ta cất đất dựng nhà cửa thì vẫn không tìm thấy xác của cô. Cô gái mắc kẹt ở đó đến khi gia đình tôi chuyển vào. Và nơi cô ấy nằm mẹ tôi lại để tủ lạnh vào chỗ đó nên cô ấy mới kêu vừa lạnh vừa nặng như vậy.

    Ông thầy cúng đó đưa cho mẹ tôi hai cách giải quyết, cách thứ nhất là giải quyết triệt để bằng cách đập nhà đi sau đó tìm cho ra thi thể của cô ấy. Cách thứ hai là phải sống chung, chuyển tủ lạnh sang chỗ khác làm lễ cỗ chay, tụng kinh Địa Tạng Vương Bồ Tát cúng cho cô, và hàng tháng cứ đến mùng một và ngày rằm thì làm lễ cúng cho cô. Mẹ tôi chọn cách thứ hai. Tối hôm đó mẹ tôi thắp một nén hương ở đó khấn rằng: "Xin lỗi cô, chúng tôi không biết đó là chỗ ở của cô, ngày mai tôi sẽ làm lễ cho cô". Đêm hôm đó mẹ tôi không còn bị nằm mơ nữa.

    Sáng hôm sau là chủ nhật nên tôi ở nhà. Mẹ tôi chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi thắp hương làm lễ, chuyển tủ lạnh ra chỗ khác sau đó chuẩn bị một bát gạo, một bát muối, một đĩa xôi gấc, một vài món rau, một xấp tiền vàng, ba bộ quần áo. Mẹ tôi xếp thành hai mâm, một mâm để đồ ăn và một mâm để tiền vàng, mâm để đồ ăn có hương và 2 cây nến, mâm còn lại để tiền vàng và quần áo thì không có nến chỉ có hương. Khi hương cháy được một nửa thì bỗng nhiên một cây nến đổ xuống. Chỗ quần áo lễ đó bốc cháy. Khi đó, mẹ tôi gọi tôi giúp mẹ hóa vàng. Đêm hôm đó, mẹ tôi mơ thấy cô gái đó hiện ra với một khuôn mặt rất xinh đẹp, mái tóc dài ngang lưng, làn da trắng, đôi mắt trông thật hiền từ, nhìn mẹ tôi nở một nụ cười thật tươi, và nói với mẹ tôi rằng: "Xia xìa".

    Từ đó trở đi mẹ tôi không còn mơ thấy cô ấy hiện ra nữa và gia đình tôi sống ở đó, bố mẹ tôi ngày càng làm việc tốt hơn. Có thể bạn không tin nhưng cô ấy như trở thành một vị thần giữ của cho gia đình tôi vậy. Vì Khâm Thiên nổi tiếng là khu trộm cắp, nhưng riêng nhà của tôi chưa bao giờ có một tên trộm nào phá được khóa. Có những hôm tôi ở nhà nhìn thấy trộm trèo cổng để vào nhà, mặc dù cổng nhà tôi không cao lắm, nhưng chưa 1 tên trộm nào trèo vào được, cứ trèo đến giữa chừng là bị ngã hoặc là bị người khác phát hiện. Cứ như thể cô gái kia đã trở thành một thành viên trong gia đình của chúng tôi vậy.

    - HẾT-
     
    Nguyenha My thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...