Xuyên Không Càn Khôn Phượng Vũ - Lê Trân Linh

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Lê Trân Linh, May 9, 2025.

  1. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Càn Khôn Phượng Vũ

    Tác giả: Lê Trân Linh

    Thể loại: Xuyên không, Cổ Đại

    [​IMG]

    Văn án:

    Càn Khôn Phượng Vũ - Xuyên không, nghịch mệnh, đoạt tình yêu!

    Liễu Yên Nhiên, một cô gái hiện đại bất ngờ xuyên không đến một thế giới cổ đại xa lạ, trở thành một thứ nữ không được coi trọng trong phủ tướng quân. Bị ép gả cho Chiến thần Vương gia Vũ Văn Thiên - một người đàn ông lạnh lùng, tàn bạo với quá khứ bí ẩn, cuộc sống của Yên Nhiên tưởng chừng sẽ chìm trong bóng tối.

    Nhưng Yên Nhiên không cam tâm khuất phục số phận. Với sự thông minh, mạnh mẽ và những kiến thức từ thế kỷ 21, nàng từng bước thay đổi vị thế của mình trong Vương phủ đầy rẫy những âm mưu và tranh đấu.

    Từ sự lạnh nhạt, ngờ vực ban đầu, mối quan hệ giữa Yên Nhiên và Vũ Văn Thiên dần nảy sinh những rung động bất ngờ. Liệu sự chân thành và khác biệt của Yên Nhiên có thể lay động trái tim băng giá của vị Vương gia? Liệu họ có thể cùng nhau vượt qua những sóng gió chốn hậu cung và những âm mưu đen tối rình rập?

    "Càn Khôn Phượng Vũ" là hành trình của một cô gái hiện đại nghịch chuyển số phận, tìm kiếm tình yêu đích thực và xây dựng hạnh phúc ở một thế giới hoàn toàn mới.

    [ Thảo Luận - Góp Ý] Truyện Của Lê Trân Linh
     
    Chì Đen and chiqudoll like this.
    Last edited by a moderator: May 9, 2025
  2. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 1: Giọt Máu Lạnh Giữa Phủ Đệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh chiều tà hắt những vệt cam úa lên nền gạch lạnh lẽo của sân Liễu phủ. Nguyệt Hạ, trong thân xác Liễu Yên Nhiên mười sáu tuổi, quỳ thẳng lưng giữa không gian tĩnh mịch đến nghẹt thở. Gò má bên trái vẫn còn âm ỉ rát bỏng dấu tay vừa giáng xuống, một minh chứng rõ ràng cho sự "dạy dỗ" mà nàng phải hứng chịu. Xung quanh, đám người hầu khép nép đứng im, ánh mắt kẻ thương hại, kẻ lại mang theo sự khinh bỉ khó che giấu.

    Phía trên, trên chiếc ghế gỗ chạm trổ tinh xảo, Liễu lão gia – phụ thân trên danh nghĩa của nàng – sắc mặt âm trầm như mây đen trước cơn bão. Bên cạnh ông ta, Liễu phu nhân, người đàn bà quyền lực với khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng nhưng không giấu nổi vẻ đanh đá, đang vuốt ve bàn tay của Liễu Như Quỳnh, đích nữ Liễu phủ, người sở hữu vẻ đẹp dịu dàng nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự lạnh lẽo khó tả. Chính Như Quỳnh là người vừa "ban" cho Yên Nhiên cái tát trời giáng ấy.

    "Ngươi còn dám oán hận?" giọng Liễu lão gia nặng nề vang lên, phá vỡ sự im lặng đáng sợ. Uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc tỏa ra, đè nặng lên thân hình nhỏ bé của Yên Nhiên. "Vương gia đã đích thân hạ chỉ định hôn, đây là vinh hạnh tột bậc của Liễu phủ! Một thứ nữ như ngươi có tư cách gì mà chống đối?"

    Yên Nhiên cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra. Nàng biết rõ cái danh "Chiến thần Vương gia" của Vũ Văn Thiên đáng sợ đến mức nào. Những lời đồn đại về sự tàn bạo, lạnh lùng, giết người không gớm tay của hắn lan rộng khắp kinh thành, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho bất cứ ai nhắc đến tên hắn. Bị gả cho một người như vậy chẳng khác nào tự nguyện bước chân vào địa ngục không lối thoát. Nhưng nàng, một Nhị tiểu thư không được yêu thương, sống trong phủ như một cái bóng mờ, có quyền gì mà phản kháng lại mệnh lệnh của gia tộc?

    "Phụ thân.. con.. con không muốn.." giọng Yên Nhiên nghẹn lại, đứt quãng, mang theo sự van nài yếu ớt.

    "Câm miệng!" Liễu phu nhân lạnh lùng cắt ngang lời nàng, ánh mắt bà ta sắc lạnh như lưỡi dao. "Đây là chuyện đại sự đã được định đoạt, không đến lượt một thứ nữ như ngươi lên tiếng!"

    Liễu Như Quỳnh đứng bên cạnh mẫu thân, đôi mắt trong veo như mặt hồ thu nhưng sâu thẳm lại ánh lên một tia hả hê khó nhận ra. Từ nhỏ, dù Yên Nhiên luôn cố gắng nhẫn nhịn và sống khép mình, Như Quỳnh vẫn luôn âm thầm ganh ghét vẻ thanh tú và sự trầm lặng có phần quật cường của nàng. Giờ đây, khi đẩy được Yên Nhiên vào vòng xoáy định mệnh nghiệt ngã này, trong lòng Như Quỳnh không khỏi cảm thấy một sự thỏa mãn đen tối.

    Trong khoảnh khắc tuyệt vọng và đau khổ tột cùng, một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập đến với Yên Nhiên. Cảm giác như có hàng ngàn mũi kim nhọn đồng loạt đâm xuyên qua não bộ nàng. Những ký ức xa lạ, không thuộc về nàng, đột ngột ùa về như một cơn lũ dữ dội. Hình ảnh một cô gái yếu đuối, sống trong sự cô đơn và tủi hờn, bị ức hiếp bởi chính những người thân thích.. Đó chính là Liễu Yên Nhiên thật sự, chủ nhân ban đầu của thân thể này.

    Nguyệt Hạ, một nữ họa sĩ độc thân ở thế kỷ 21, người vừa trải qua một tai nạn giao thông thảm khốc, giờ đây bàng hoàng nhận ra mình đã xuyên không vào thân xác của một tiểu thư cổ đại đáng thương. Sự bỡ ngỡ, hoang mang, và cả nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy tâm trí nàng. Nàng không hiểu tại sao mình lại ở đây, trong hoàn cảnh éo le này. Nhưng bản năng sinh tồn và sự quật cường vốn có của một người phụ nữ hiện đại mách bảo nàng rằng không thể dễ dàng chấp nhận số phận nghiệt ngã này.

    Cơn đau đầu dịu dần, nhường chỗ cho sự hỗn loạn trong tâm trí. Nguyệt Hạ cố gắng trấn tĩnh, chấp nhận sự thật khó tin rằng mình đã trở thành Liễu Yên Nhiên. Nàng cảm nhận được sự yếu đuối, nỗi uất ức và cả sự cam chịu sâu sắc mà Liễu Yên Nhiên thật đã từng trải qua. Một sự đồng cảm kỳ lạ nảy sinh trong lòng nàng.

    "Con.. con nghe theo phụ thân." Giọng nói yếu ớt nhưng mang theo một sự kiên quyết ẩn giấu vang lên, khiến cả Liễu lão gia và phu nhân đều khẽ nhíu mày ngạc nhiên. Ánh mắt Yên Nhiên, giờ đây không còn vẻ sợ hãi nhu nhược mà thay vào đó là một sự tĩnh lặng lạ thường, nhìn thẳng vào họ.

    Trong lòng Nguyệt Hạ (Liễu Yên Nhiên), một quyết định đã được đưa ra. Nàng sẽ không để số phận của Liễu Yên Nhiên thật lặp lại. Nàng sẽ sống sót, và nếu có thể, nàng sẽ thay đổi tất cả. Cuộc đời nàng, từ giây phút này trở đi, sẽ không còn là những gam màu xám xịt của sự nhẫn nhịn nữa.
     
    Last edited: May 9, 2025
  3. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 2: Bước Chân Lạnh Giá Vào Vương Phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sau đó trôi qua nặng nề như chì. Liễu Yên Nhiên, dưới sự giám sát chặt chẽ của Liễu phủ, không có cơ hội trốn thoát hay thay đổi tình hình. Nàng âm thầm quan sát mọi thứ, cố gắng thu thập thông tin về thế giới mới và đặc biệt là về vị Vương gia tàn bạo mà nàng sắp phải kết hôn.

    Lời đồn về Vũ Văn Thiên, Chiến thần Vương gia, lan rộng khắp kinh thành như một cơn gió độc. Người ta nói hắn lạnh lùng vô cảm, giết người không chớp mắt, và bất kỳ thê thiếp nào vào phủ hắn đều không có kết cục tốt đẹp. Có người biến mất không dấu vết, có người bệnh tật qua đời một cách kỳ lạ. Những câu chuyện rùng rợn ấy càng khiến trái tim Yên Nhiên thêm nặng trĩu lo âu.

    Ngày thành hôn cuối cùng cũng đến. Chiếc kiệu hoa sơn son thếp vàng, biểu tượng của vinh hoa phú quý, đối với Yên Nhiên lại chẳng khác nào một chiếc lồng giam lạnh lẽo. Nàng ngồi im lặng bên trong, chiếc khăn hỉ đỏ thêu phượng che khuất đi khuôn mặt tái nhợt. Tiếng nhạc hỉ vang lên náo nhiệt bên ngoài càng làm nổi bật sự cô đơn và bất an trong lòng nàng.

    Đến Vương phủ, khung cảnh càng thêm phần uy nghiêm và lạnh lẽo. Những bức tường cao ngất, những mái ngói đen tuyền, cùng với sự im lặng đến đáng sợ của đám người hầu quỳ rạp hai bên đường, tất cả tạo nên một bầu không khí trang nghiêm nhưng cũng đầy áp lực.

    Vũ Văn Thiên xuất hiện vào cuối buổi lễ, khi Yên Nhiên đã gần như tê dại vì chờ đợi. Hắn cao lớn, mặc hỉ phục màu đen thêu chỉ vàng hình rồng đầy uy quyền. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ đến mức khiến người ta phải nghẹn thở, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Hắn không hề nhìn Yên Nhiên, chỉ lạnh lùng thực hiện các nghi lễ một cách qua loa, như đang hoàn thành một nghĩa vụ bắt buộc.

    Sau buổi lễ, Yên Nhiên được đưa đến một gian phòng lạnh lẽo và rộng lớn trong Vương phủ. Không có sự ân cần, không có lời hỏi han. Vũ Văn Thiên thậm chí còn không ở lại. Nàng một mình đối diện với bốn bức tường cao và sự cô tịch đến thấu xương.

    Những ngày đầu trong Vương phủ đối với Yên Nhiên chẳng khác nào địa ngục trần gian. Nàng bị đối xử lạnh nhạt, đám người hầu e dè nàng vì thân phận Vương phi nhưng lại ngấm ngầm khinh thường nàng vì xuất thân thứ nữ và sự "không được sủng ái" rõ ràng. Nàng phải học cách thích nghi với những quy tắc hà khắc, những lễ nghi phức tạp, và trên hết là sự hiện diện lạnh lẽo, xa cách của Vũ Văn Thiên.

    Vũ Văn Thiên hiếm khi xuất hiện. Mỗi lần hắn đến, không khí trong phòng đều trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Hắn không nói nhiều, ánh mắt luôn mang theo vẻ lạnh lùng và xa cách. Hắn xem nàng như một vật trang trí vô hình, không hơn không kém. Yên Nhiên cảm nhận rõ ràng sự thờ ơ của hắn, nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng không cam tâm chấp nhận cuộc sống như vậy.

    Nguyệt Hạ, với bản tính mạnh mẽ và không chịu khuất phục, bắt đầu âm thầm quan sát và tìm hiểu về Vũ Văn Thiên cũng như về cuộc sống trong Vương phủ. Nàng nhận ra, để tồn tại ở nơi này, nàng không thể mãi giữ vẻ yếu đuối và cam chịu của Liễu Yên Nhiên thật. Nàng cần phải thay đổi, từng chút một.
     
  4. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 3: Gợn Sóng Ngầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống tĩnh lặng và lạnh lẽo trong Vương phủ trôi qua chậm rãi. Liễu Yên Nhiên cố gắng thích nghi với thân phận mới, học hỏi những quy tắc, quan sát những người xung quanh. Nàng nhận ra, dù vẻ ngoài Vương phủ uy nghiêm, nhưng bên trong lại ẩn chứa không ít mưu mô và sự tranh đấu ngấm ngầm giữa những người hầu và cả những thê thiếp (dù hình như không có ai được Vương gia sủng ái).

    Vũ Văn Thiên vẫn lạnh lùng và xa cách. Hắn đến rồi đi như một cơn gió, thường chỉ xuất hiện khi có việc cần hoặc theo lệ. Tuy nhiên, Yên Nhiên bắt đầu nhận thấy những ánh mắt thoáng qua của hắn hướng về phía nàng, dù rất nhanh chóng lại trở về vẻ lạnh băng thường ngày. Dường như, sự tồn tại của nàng, dù mờ nhạt, vẫn lọt vào tầm mắt của hắn.

    Một ngày nọ, Yên Nhiên đang ngồi một mình trong thư phòng nhỏ được phân cho nàng, cố gắng đọc những cuốn sách cổ mà nàng tìm được. Vốn là một họa sĩ, nàng không mấy hứng thú với những trang sách khô khan này, nhưng nàng hiểu rằng để tồn tại ở thế giới này, nàng cần phải học hỏi và hiểu biết nhiều hơn.

    Bất ngờ, Vũ Văn Thiên bước vào. Hắn dừng lại ở ngưỡng cửa, ánh mắt lướt qua những cuốn sách trên bàn rồi dừng lại ở Yên Nhiên.

    "Nàng cũng đọc sách?" giọng hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc.

    Yên Nhiên khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ. "Thiếp.. thiếp chỉ xem qua cho khuây khỏa."

    Vũ Văn Thiên không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn nàng một lúc rồi quay người rời đi. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy khiến Yên Nhiên cảm thấy có một gợn sóng nhỏ vừa lăn tăn trong lòng. Dường như, hắn không hoàn toàn thờ ơ với nàng như nàng vẫn nghĩ.

    Vài ngày sau, Yên Nhiên vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người hầu. Họ bàn tán về việc Vương gia đang điều tra một vụ án mạng bí ẩn trong thành. Những lời họ nói cho thấy Vũ Văn Thiên là một người tài giỏi, quyết đoán và vô cùng sắc bén trong việc phá án, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày mà nàng thấy.

    Sự tò mò trong lòng Yên Nhiên ngày càng lớn. Nàng bắt đầu chú ý đến những hành động nhỏ của Vũ Văn Thiên, cố gắng tìm hiểu con người thật của hắn sau lớp băng giá. Nàng nhận ra, hắn không chỉ đơn thuần là một chiến thần tàn bạo như lời đồn. Đôi khi, trong ánh mắt sâu thẳm của hắn thoáng qua một nỗi cô đơn và mệt mỏi mà ít ai nhận ra.

    Trong khi đó, Yên Nhiên cũng bắt đầu thể hiện những nét khác biệt của mình. Vốn quen với sự tự do và phóng khoáng của thế kỷ 21, nàng đôi khi có những hành động hoặc lời nói khiến đám người hầu ngạc nhiên. Ví dụ như việc nàng tự tay chăm sóc một vài khóm hoa trong vườn, hay những câu hỏi kỳ lạ về thế giới bên ngoài Vương phủ.

    Những thay đổi nhỏ này, dù không quá rõ ràng, dường như đã lọt vào mắt Vũ Văn Thiên. Hắn bắt đầu để ý đến nàng nhiều hơn, không còn xem nàng như một cái bóng mờ nữa. Một sự tò mò, một hạt mầm khác lạ dường như đang nảy mầm trong trái tim băng giá của hắn, dù chính hắn cũng chưa nhận ra điều đó.
     
  5. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 4: Vô Tình Hữu Ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống trong Vương phủ vẫn trôi đi với nhịp điệu chậm rãi và lạnh lẽo. Liễu Yên Nhiên dần quen với sự cô đơn và những quy tắc nghiêm ngặt nơi đây. Nàng dành thời gian đọc sách, quan sát mọi người và âm thầm tìm hiểu về thế giới cổ đại này.

    Một buổi chiều, Yên Nhiên đang đi dạo trong khu vườn phía sau phủ. Những đóa hoa rực rỡ khoe sắc dưới ánh nắng vàng dịu nhẹ, tạo nên một khung cảnh tươi đẹp hiếm hoi trong không gian u tịch của Vương phủ. Nàng dừng lại bên một khóm cúc trắng muốt, khẽ chạm tay vào những cánh hoa mềm mại.

    Bất ngờ, một tiếng động nhỏ vang lên gần đó. Yên Nhiên giật mình quay lại và nhìn thấy một người hầu trẻ tuổi đang lén lút giấu một chiếc hộp nhỏ vào tay áo. Ánh mắt người hầu có vẻ lo lắng và sợ hãi.

    Yên Nhiên không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát. Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

    Một lát sau, một quản sự dẫn theo vài người hầu khác hầm hầm đi tới, vẻ mặt giận dữ.

    "Có ai thấy Tiểu Thúy không?" giọng quản sự đanh thép vang lên. "Cô ta dám ăn trộm đồ của Vương gia!"

    Người hầu trẻ tuổi lúc nãy tái mét mặt, cố gắng lẩn trốn nhưng bị phát hiện. Chiếc hộp nhỏ rơi ra khỏi tay áo cô ta. Quản sự nhặt chiếc hộp lên, mở ra và lộ bên trong là một chiếc trâm cài bằng ngọc bích tinh xảo.

    "Còn chối cãi gì nữa?" quản sự quát, chuẩn bị ra lệnh trừng phạt Tiểu Thúy.

    Tiểu Thúy sợ hãi quỳ xuống, nước mắt lã chã cầu xin tha thứ. Yên Nhiên đứng gần đó, chứng kiến toàn bộ sự việc. Nàng cảm thấy một chút thương cảm cho cô hầu trẻ tuổi.

    Đúng lúc đó, Vũ Văn Thiên xuất hiện. Vẻ mặt hắn lạnh lùng như băng, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người.

    "Chuyện gì ồn ào vậy?" giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy lực.

    Quản sự vội vàng cúi đầu bẩm báo sự việc. Vũ Văn Thiên nhìn chiếc trâm ngọc, rồi nhìn Tiểu Thúy đang run rẩy quỳ dưới đất.

    "Ngươi ăn trộm?" hắn lạnh giọng hỏi.

    Tiểu Thúy vội vàng lắc đầu, nước mắt giàn giụa. "Nô tỳ.. nô tỳ không có.. là.. là do.." Cô ta ấp úng, không nói nên lời.

    Yên Nhiên khẽ thở dài, bước lên phía trước. "Vương gia, thiếp nghĩ có lẽ có sự hiểu lầm."

    Ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Thiên chuyển sang nhìn Yên Nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động lên tiếng trước mặt hắn trong một tình huống như thế này.

    "Hiểu lầm?" hắn nhíu mày, giọng đầy vẻ hoài nghi.

    "Vâng," Yên Nhiên bình tĩnh nói. "Vừa nãy thiếp thấy Tiểu Thúy nhặt được chiếc trâm này ở gần khóm hoa kia. Có lẽ cô ấy định trả lại nhưng chưa kịp." Nàng chỉ tay về phía khóm cúc trắng nơi Tiểu Thúy vừa đứng.

    Mọi ánh mắt đổ dồn về phía khóm hoa. Quản sự bán tín bán nghi đi tới kiểm tra và quả thật tìm thấy một chiếc trâm cài khác, có vẻ như bị rơi ra.

    Vẻ mặt của Vũ Văn Thiên khẽ dao động. Hắn nhìn Yên Nhiên, trong ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu.

    Quản sự vội vàng quỳ xuống tạ tội. Tiểu Thúy cũng rối rít cảm ơn Yên Nhiên.

    Vũ Văn Thiên im lặng một lúc rồi phất tay. "Lần sau phải cẩn thận hơn." Rồi hắn quay người rời đi, không nói thêm lời nào với Yên Nhiên.

    Tuy nhiên, Yên Nhiên nhận thấy rõ ràng ánh mắt của hắn đã dừng lại trên người nàng một khắc trước khi hắn quay đi. Đó không phải là ánh mắt lạnh lùng thường thấy, mà có một chút.. dò xét? Hoặc có lẽ nàng đã nhìn nhầm.

    Sự việc nhỏ này đã tạo ra một gợn sóng ngầm trong Vương phủ. Đám người hầu bắt đầu nhìn Yên Nhiên bằng ánh mắt khác. Họ không còn dám khinh thường nàng một cách công khai nữa.

    Về phần Vũ Văn Thiên, dù bề ngoài vẫn lạnh lùng như trước, nhưng dường như sự xuất hiện của Yên Nhiên đã mang đến một chút khác biệt nhỏ trong cuộc sống tĩnh lặng của hắn. Hắn có lẽ đã bắt đầu nhận ra rằng vị Vương phi mà hắn cưới về không hoàn toàn là một con người nhu nhược và vô vị.
     
  6. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 5: Bóng Tối Rình Rập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau sự việc chiếc trâm ngọc, cuộc sống của Liễu Yên Nhiên trong Vương phủ dường như có một chút thay đổi. Đám người hầu không còn dám tỏ ra quá khinh thường nàng, và đôi khi, nàng bắt gặp ánh mắt dò xét của Vũ Văn Thiên. Tuy nhiên, về cơ bản, hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng và xa cách.

    Một buổi tối, khi Yên Nhiên đang thêu một bức tranh phong cảnh bên khung cửa sổ, nàng chợt cảm thấy một ánh mắt đang dõi theo mình. Nàng ngẩng đầu lên và thoáng thấy bóng dáng cao lớn của Vũ Văn Thiên đứng ở một góc tối trong vườn, lặng lẽ nhìn nàng. Khi ánh mắt họ chạm nhau, hắn nhanh chóng quay đi, biến mất trong bóng đêm.

    Yên Nhiên khẽ nhíu mày. Tại sao hắn lại lén lút quan sát nàng? Sự tò mò trong lòng nàng ngày càng lớn.

    Vài ngày sau, khi Yên Nhiên đang đi trong hành lang, nàng vô tình nghe được một đoạn đối thoại giữa hai người hầu thân cận của Vũ Văn Thiên.

    "Vương gia dạo này có vẻ bận tâm đến Vương phi hơn thì phải," một người nói nhỏ.

    "Suỵt! Ngươi nói nhỏ thôi! Vương gia làm việc gì há để chúng ta đoán mò?" người kia vội vàng nhắc nhở. "Nhưng đúng là.. hình như Vương gia đã ra lệnh tăng cường người bảo vệ quanh khuê phòng của Vương phi."

    Yên Nhiên khẽ giật mình. Tăng cường bảo vệ? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ có nguy hiểm nào đang rình rập nàng sao?

    Sự lo lắng bắt đầu nhen nhóm trong lòng Yên Nhiên. Nàng vốn không có kẻ thù ở thế giới này, vậy thì ai muốn hãm hại nàng? Hay là.. mục tiêu thực sự không phải là nàng mà là Vũ Văn Thiên, và nàng chỉ là "vạ lây"?

    Trong những ngày tiếp theo, Yên Nhiên trở nên cẩn trọng hơn. Nàng quan sát mọi thứ xung quanh, cố gắng phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Nàng cũng bắt đầu để ý đến những người thường xuyên xuất hiện quanh mình.

    Một buổi tối, khi Yên Nhiên đang ngủ say, nàng mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ. Những bóng đen lướt qua, những tiếng động đáng sợ vang vọng trong bóng tối. Nàng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát trên trán. Cảm giác bất an vẫn còn vương vấn.

    Sáng hôm sau, Yên Nhiên quyết định tìm hiểu rõ hơn về việc tăng cường bảo vệ. Nàng hỏi một người hầu gái thân thiện.

    "Vương phi đừng lo lắng," người hầu gái đáp. "Vương gia chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho người thôi. Dạo này trong thành có nhiều chuyện không yên ổn."

    Lời giải thích này không hoàn toàn xua tan được sự nghi ngờ trong lòng Yên Nhiên. Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, một bóng tối vô hình đang rình rập đâu đó.

    Vào một đêm khuya, Yên Nhiên không ngủ được. Nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, đi dạo trong khu vườn yên tĩnh. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi những đóa hoa đang khẽ đung đưa trong gió.

    Bất ngờ, từ phía sau một gốc cây cổ thụ, một bóng đen lao ra, nhanh như chớp. Một lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ nàng.

    "Đừng la!" một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Yên Nhiên.

    Yên Nhiên kinh hãi, toàn thân cứng đờ. Nàng cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo chết người của lưỡi dao.

    "Ngươi.. ngươi là ai?" nàng run rẩy hỏi.

    "Chỉ cần biết ta muốn mạng của ngươi," kẻ lạ mặt thì thầm, giọng đầy sát khí.

    Trong khoảnh khắc nguy hiểm tột độ, một bóng đen khác xuất hiện, nhanh như một cơn gió lốc. Một tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Kẻ lạ mặt rên lên một tiếng rồi ngã xuống.

    Yên Nhiên kinh hoàng nhìn. Vũ Văn Thiên đứng đó, thanh kiếm trên tay vẫn còn vương máu. Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, nhìn xuống kẻ vừa định giết nàng.

    "Ai phái ngươi đến?" giọng hắn băng giá.

    Kẻ lạ mặt không trả lời, chỉ gục xuống bất động.

    Vũ Văn Thiên quay sang nhìn Yên Nhiên, ánh mắt phức tạp. Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp ra tay bảo vệ nàng.

    "Ngươi không sao chứ?" giọng hắn, dù vẫn lạnh lùng, nhưng dường như có một chút lo lắng ẩn chứa bên trong.

    Yên Nhiên vẫn còn chưa hết bàng hoàng, chỉ khẽ lắc đầu.

    Vũ Văn Thiên ra lệnh cho người hầu xử lý thi thể. Rồi hắn nhìn Yên Nhiên, ánh mắt sâu thẳm.

    "Từ nay về sau, đừng đi lại một mình vào ban đêm." Giọng hắn vẫn lạnh lùng, nhưng lời nói lại mang theo một sự quan tâm không thể chối cãi.

    Đêm đó, Yên Nhiên không ngủ được. Nàng nhớ lại khoảnh khắc lưỡi dao kề sát cổ mình và sự xuất hiện của Vũ Văn Thiên. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự bảo vệ từ người chồng danh nghĩa này. Nhưng đồng thời, nàng cũng nhận ra rằng nguy hiểm đang thực sự rình rập quanh nàng, và có lẽ, cả quanh Vũ Văn Thiên nữa.
     
  7. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 6: Hạt Mầm Tò Mò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đêm kinh hoàng đó, cuộc sống trong Vương phủ dường như có một sự thay đổi. Vũ Văn Thiên ra lệnh tăng cường an ninh gấp bội, không chỉ quanh khuê phòng của Yên Nhiên mà còn toàn bộ Vương phủ. Hắn cũng bắt đầu chú ý đến Yên Nhiên nhiều hơn, dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng.

    Yên Nhiên, sau khi trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cũng trở nên thận trọng hơn. Nàng biết rằng thế giới này không hề yên bình như vẻ ngoài của nó, và nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào. Sự tò mò về Vũ Văn Thiên trong lòng nàng cũng lớn dần. Người đàn ông lạnh lùng này, ẩn sau vẻ tàn bạo là gì? Tại sao hắn lại ra tay cứu nàng?

    Một buổi sáng, khi Yên Nhiên đang vẽ một bức tranh tĩnh vật trong thư phòng, Vũ Văn Thiên bất ngờ bước vào. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát những nét bút uyển chuyển của nàng trên trang giấy. Bức tranh nàng vẽ là một bình hoa đơn giản, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp thanh tao và sống động.

    "Nàng biết vẽ?" giọng Vũ Văn Thiên trầm thấp vang lên, phá vỡ sự im lặng.

    Yên Nhiên khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn. "Thiếp.. thiếp chỉ vẽ cho vui thôi."

    Vũ Văn Thiên tiến lại gần hơn, ánh mắt dừng lại trên bức tranh. Một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

    "Trông khá sống động," hắn nhận xét, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng dường như có một chút khác biệt.

    Đây là lần đầu tiên hắn chủ động trò chuyện với nàng về một sở thích cá nhân. Yên Nhiên cảm thấy có một sợi dây vô hình nào đó vừa được khẽ chạm vào.

    "Vương gia quá khen," Yên Nhiên đáp, giọng nhẹ nhàng.

    Vũ Văn Thiên im lặng một lúc rồi nói: "Sau này rảnh rỗi, nàng có thể vẽ cho ta một bức."

    Yên Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu. "Vâng, nếu Vương gia muốn."

    Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, Vũ Văn Thiên rời đi, nhưng Yên Nhiên cảm thấy không khí trong phòng dường như đã bớt lạnh lẽo hơn một chút. Hạt mầm tò mò trong lòng nàng về con người Vũ Văn Thiên ngày càng lớn.

    Những ngày tiếp theo, Vũ Văn Thiên thỉnh thoảng lại ghé qua thư phòng của Yên Nhiên, lặng lẽ quan sát nàng vẽ. Hắn không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của hắn không còn mang đến cảm giác áp lực như trước. Đôi khi, hắn còn đưa ra những nhận xét ngắn gọn về bức tranh của nàng.

    Yên Nhiên cũng bắt đầu để ý đến những thói quen và sở thích nhỏ của Vũ Văn Thiên. Nàng biết hắn thích đọc sách vào buổi tối, thường ngồi một mình trong thư phòng chính đến khuya. Nàng biết hắn có một con chim ưng được huấn luyện đặc biệt, thường xuyên bay lượn trên bầu trời Vương phủ.

    Một lần, Yên Nhiên vô tình nhìn thấy Vũ Văn Thiên đang chăm sóc con chim ưng bị thương của mình. Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của con vật, ánh mắt hắn dịu dàng khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Khoảnh khắc ấy khiến Yên Nhiên nhận ra, sâu thẳm trong con người hắn vẫn còn tồn tại sự dịu dàng và lòng trắc ẩn.

    Sự tò mò của Yên Nhiên dần chuyển thành một sự quan tâm âm thầm. Nàng bắt đầu muốn hiểu thêm về người đàn ông này, về những gánh nặng mà hắn đang mang trên vai. Dù bề ngoài hắn mạnh mẽ và tàn bạo, nhưng Yên Nhiên cảm nhận được một nỗi cô đơn sâu sắc ẩn chứa bên trong.

    Về phía Vũ Văn Thiên, sự khác biệt của Yên Nhiên đã khơi dậy trong hắn một sự chú ý mà hắn chưa từng cảm thấy trước đây. Nàng không sợ hãi hắn một cách mù quáng như những người khác, mà đôi khi còn dám thể hiện những ý kiến riêng của mình. Sự bình tĩnh và đôi mắt trong veo của nàng khiến hắn cảm thấy một sự an yên kỳ lạ.

    Hạt mầm tò mò đã nảy mầm trong trái tim băng giá của Vũ Văn Thiên, dù hắn vẫn chưa ý thức được điều đó. Cuộc sống tĩnh lặng trong Vương phủ bắt đầu xuất hiện những gợn sóng nhỏ, báo hiệu cho những thay đổi sắp đến.
     
  8. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 7: Thoáng Chút Ấm Áp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian lặng lẽ trôi trong Vương phủ, mang theo những thay đổi nhỏ bé nhưng dần trở nên rõ rệt trong mối quan hệ giữa Liễu Yên Nhiên và Vũ Văn Thiên. Sau đêm ám sát hụt, Vũ Văn Thiên không còn lạnh nhạt với Yên Nhiên như trước. Dù lời nói vẫn ngắn gọn và giọng điệu vẫn trầm thấp, nhưng sự quan tâm của hắn đã thể hiện rõ ràng hơn qua hành động.

    Hắn ra lệnh cho người hầu chuẩn bị những món ăn nàng thích, thỉnh thoảng hỏi han về sức khỏe của nàng, và ngầm cho người bảo vệ nàng cẩn mật hơn. Những hành động này, dù không phô trương, vẫn khiến trái tim cô gái đến từ thế kỷ 21 cảm thấy một chút ấm áp giữa không gian lạnh lẽo của Vương phủ.

    Yên Nhiên cũng đáp lại sự quan tâm ấy bằng sự dịu dàng và ân cần của mình. Nàng bắt đầu chủ động trò chuyện với hắn nhiều hơn, kể cho hắn nghe về những bức tranh nàng vẽ, về những cuốn sách nàng đọc. Nàng nhận ra, Vũ Văn Thiên không hề khô khan như vẻ bề ngoài. Đôi khi, hắn cũng đưa ra những nhận xét sắc sảo hoặc kể những câu chuyện ngắn gọn về những trận chiến hắn đã trải qua.

    Một buổi chiều, trời đổ mưa lớn. Yên Nhiên đang ngồi thêu bên cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa rơi xối xả xuống khu vườn. Vũ Văn Thiên bước vào phòng, trên vai vẫn còn vương vài hạt mưa.

    "Ngoài trời lạnh, sao nàng không đốt lò sưởi?" hắn khẽ hỏi, giọng có chút lo lắng.

    Yên Nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười. "Thiếp thích ngắm mưa."

    Vũ Văn Thiên im lặng một lát rồi tiến lại gần, đứng cạnh nàng bên khung cửa sổ. Cả hai người cùng nhau im lặng ngắm nhìn màn mưa xối xả. Trong khoảnh khắc ấy, không còn khoảng cách lạnh lẽo giữa họ nữa, chỉ có sự tĩnh lặng và một cảm giác bình yên kỳ lạ.

    Một lần khác, Yên Nhiên vô tình bị cảm lạnh. Vũ Văn Thiên biết chuyện, đã đích thân sai người mang thuốc tốt nhất đến cho nàng. Hắn còn đến thăm nàng, dù chỉ ngồi im lặng một lúc rồi rời đi, nhưng sự hiện diện của hắn cũng đủ khiến Yên Nhiên cảm thấy ấm lòng.

    Những cử chỉ quan tâm nhỏ bé ấy như những giọt nước thấm vào mảnh đất khô cằn, dần dần làm mềm đi lớp băng giá trong trái tim Yên Nhiên. Nàng bắt đầu nhìn Vũ Văn Thiên không chỉ bằng sự tò mò mà còn bằng một chút cảm mến.

    Về phía Vũ Văn Thiên, sự dịu dàng và khác biệt của Yên Nhiên đã dần lay động trái tim hắn. Hắn quen với sự sợ hãi và kính nể của người khác, nhưng ở bên Yên Nhiên, hắn cảm thấy một sự thoải mái và bình yên kỳ lạ. Nàng không sợ hãi hắn một cách mù quáng, mà luôn đối xử với hắn bằng sự chân thành và dịu dàng.

    Hắn bắt đầu nhận ra, cuộc sống của hắn đã có một chút thay đổi kể từ khi có sự xuất hiện của nàng. Vương phủ lạnh lẽo dường như đã có thêm một chút sắc màu và hơi ấm. Hắn không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa, dù hắn vẫn chưa hoàn toàn ý thức được tình cảm đang nảy sinh trong lòng mình.

    Tuy nhiên, sự yên bình này không kéo dài được lâu. Bóng tối vẫn âm thầm rình rập, và những nguy hiểm tiềm ẩn vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Yên Nhiên cảm nhận được điều đó, và nàng biết rằng cuộc sống của nàng trong Vương phủ vẫn còn nhiều trắc trở ở phía trước. Nhưng giờ đây, nàng không còn đơn độc nữa. Bên cạnh nàng, dù lạnh lùng, vẫn có một người đàn ông mang đến cho nàng một chút ấm áp hiếm hoi.
     
  9. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 8: Âm Mưu Chốn Hậu Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống yên bình trong Vương phủ không kéo dài được bao lâu. Một ngày nọ, một thánh chỉ từ hoàng cung được gửi đến, triệu Vũ Văn Thiên hồi kinh gấp. Lý do được đưa ra là để bàn về việc biên cương có biến động, nhưng Yên Nhiên cảm nhận được một sự bất an mơ hồ.

    Vũ Văn Thiên rời đi nhanh chóng, chỉ để lại vài lời dặn dò ngắn gọn cho Yên Nhiên. Dù vẻ ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng Yên Nhiên nhận thấy trong ánh mắt hắn thoáng qua một chút lo lắng.

    Sau khi Vũ Văn Thiên rời đi, không khí trong Vương phủ dường như trở nên căng thẳng hơn. Những người hầu bắt đầu bàn tán xôn xao, và Yên Nhiên cảm nhận được những ánh mắt dò xét và có phần ác ý hướng về phía mình.

    Một buổi chiều, khi Yên Nhiên đang đi dạo trong vườn, một nhóm các phu nhân gia đình đến thăm Vương phủ (theo danh nghĩa là để thăm hỏi Vương phi). Dẫn đầu là một vị phu nhân ăn mặc lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng nhưng không giấu nổi vẻ kiêu ngạo – đó là phu nhân của một vị đại thần có thế lực trong triều.

    "Nghe nói Vương phi đây là một thứ nữ xuất thân thấp kém," vị phu nhân kia lên tiếng, giọng điệu châm chọc, liếc nhìn Yên Nhiên từ đầu đến chân.

    Những phu nhân đi cùng cũng khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ xem thường. Yên Nhiên giữ vẻ bình tĩnh, khẽ đáp: "Xuất thân không quyết định phẩm hạnh."

    "Hừ! Mạnh miệng đấy," một vị phu nhân khác chen vào. "Chỉ sợ không có bản lĩnh giữ chân Vương gia."

    Những lời nói đầy gai góc và sự khinh miệt trắng trợn khiến Yên Nhiên cảm thấy khó chịu. Nàng biết, những người này đến đây không đơn thuần chỉ để "thăm hỏi".

    "Vương gia đối xử với thiếp rất tốt," Yên Nhiên nhẹ nhàng đáp, không muốn gây thêm rắc rối.

    "Tốt?" vị phu nhân dẫn đầu nhếch mép. "Chỉ là nhất thời thôi. Vương gia nổi tiếng lạnh lùng, xưa nay có ai giữ được trái tim hắn lâu dài đâu."

    Lời nói của bà ta như một mũi tên độc, găm thẳng vào lòng Yên Nhiên. Dù nàng và Vũ Văn Thiên chỉ mới bắt đầu có những chuyển biến tích cực, nhưng nàng không khỏi cảm thấy một chút bất an.

    Sau buổi "thăm hỏi" đầy khó chịu đó, Yên Nhiên cảm thấy rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của những người hầu trong Vương phủ. Họ bắt đầu xì xào bàn tán sau lưng nàng, và sự kính trọng giả tạo ban đầu đã nhường chỗ cho sự khinh miệt lộ liễu hơn.

    Yên Nhiên biết, những phu nhân kia chắc chắn đã nói những lời không hay về nàng với những người khác. Chốn hậu cung, dù là Vương phủ, cũng đầy rẫy những âm mưu và sự ganh ghét.

    Một buổi tối, Yên Nhiên đang ngồi một mình trong phòng, cố gắng vẽ để quên đi những chuyện bực mình. Bất ngờ, Tiểu Thúy, cô hầu mà nàng đã giúp đỡ lần trước, lén lút đến tìm nàng.

    "Vương phi cẩn thận," Tiểu Thúy thì thầm, vẻ mặt lo lắng. "Nô tỳ nghe được.. hình như có người không muốn người được yên ổn trong phủ khi Vương gia không có ở đây."

    Yên Nhiên khẽ nhíu mày. "Ngươi nghe được những gì?"

    Tiểu Thúy kể rằng có vài quản sự và người hầu thân cận của những thê thiếp trước đây (dù họ đã rời đi hoặc biến mất) đang âm thầm liên kết lại, có vẻ như đang âm mưu điều gì đó bất lợi cho Yên Nhiên.

    Nghe những lời của Tiểu Thúy, Yên Nhiên cảm thấy một sự lo lắng thực sự. Nàng biết, mình không có thế lực chống lưng ở thế giới này. Nếu có ai đó muốn hãm hại nàng, nàng sẽ rất khó đối phó.

    Sự vắng mặt của Vũ Văn Thiên càng khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn. Yên Nhiên cảm thấy mình như đang đứng giữa vòng xoáy của những âm mưu chốn hậu cung, và nàng cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.
     
  10. Lê Trân Linh

    Messages:
    0
    Chương 9: Giữa Vòng Vây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời cảnh báo của Tiểu Thúy khiến Liễu Yên Nhiên không dám lơ là. Nàng bắt đầu quan sát mọi động thái trong Vương phủ một cách cẩn trọng hơn. Nàng nhận ra, những ánh mắt dò xét và sự xì xào bàn tán sau lưng nàng ngày càng trở nên lộ liễu.

    Một vài quản sự vốn có thái độ trung lập trước đây giờ cũng tỏ ra lạnh nhạt và thậm chí có phần hách dịch với nàng. Những người hầu thân cận của những thê thiếp "đã khuất" thì lại tụ tập bí mật, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ dò xét.

    Yên Nhiên biết mình đang ở giữa vòng vây. Vũ Văn Thiên không có ở đây, nàng chỉ là một Vương phi không có thế lực, dễ dàng trở thành con mồi cho bất kỳ ai có ý đồ xấu.

    Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ sự lo lắng của mình. Nàng dành thời gian đọc sách, vẽ tranh và trò chuyện với Tiểu Thúy, người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng trong Vương phủ này.

    Một buổi chiều, khi Yên Nhiên đang đi dạo trong khu vườn vắng vẻ, một nhóm người hầu chặn đường nàng. Dẫn đầu là một mụ quản gia già, khuôn mặt đầy nếp nhăn và ánh mắt xảo quyệt.

    "Vương phi, lão nô có vài lời muốn nói với người," mụ quản gia lên tiếng, giọng điệu giả tạo kính cẩn.

    Yên Nhiên dừng bước, nhìn mụ ta. "Có chuyện gì?"

    "Nghe nói Vương phi không quen với quy củ của Vương phủ," mụ quản gia nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. "Lão nô e rằng người sẽ làm mất mặt Vương gia. Hay là.. để lão nô chỉ dạy người vài điều?"

    Những người hầu phía sau mụ ta cũng cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ thách thức. Yên Nhiên hiểu, đây không phải là "chỉ dạy" mà là một màn thị uy, muốn hạ thấp và uy hiếp nàng.

    "Ta nghĩ ta vẫn đang làm theo quy củ," Yên Nhiên bình tĩnh đáp, không hề tỏ ra sợ hãi.

    "Hừ! Mạnh miệng thật," mụ quản gia hừ lạnh. "Chỉ e rằng khi Vương gia trở về, người sẽ không còn cơ hội mà 'làm theo quy củ' nữa."

    Lời nói của mụ ta mang theo một hàm ý nham hiểm, ám chỉ đến số phận bi thảm của những thê thiếp trước đây của Vũ Văn Thiên. Yên Nhiên siết chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận.

    "Cảm ơn ý tốt của mụ. Nếu có gì không hiểu, ta sẽ hỏi sau," Yên Nhiên lạnh lùng nói rồi bước qua mặt mụ quản gia và đám người hầu.

    Bóng lưng kiên định của Yên Nhiên khiến mụ quản gia và đám người hầu không khỏi sững lại. Họ không ngờ một Vương phi yếu đuối như nàng lại dám tỏ ra cứng rắn như vậy.

    Tuy nhiên, Yên Nhiên biết, đây chỉ là sự khởi đầu. Chắc chắn sẽ còn nhiều khó khăn và thử thách hơn nữa đang chờ đợi nàng. Nàng cần phải mạnh mẽ hơn, thông minh hơn để có thể tồn tại và bảo vệ bản thân trong cái vòng xoáy quyền lực này.

    Trong những ngày tiếp theo, những hành động gây khó dễ cho Yên Nhiên ngày càng trở nên trắng trợn hơn. Đồ dùng trong phòng nàng thường xuyên bị thiếu hụt, thức ăn thì nguội lạnh và kém chất lượng. Thậm chí, có người còn cố ý va vào nàng trong hành lang, tỏ vẻ khinh miệt.

    Yên Nhiên âm thầm chịu đựng, không hề than vãn hay tỏ ra yếu đuối. Nàng biết, đây là cách những kẻ kia muốn xem phản ứng của nàng, muốn khiến nàng sợ hãi và khuất phục. Nhưng Nguyệt Hạ, người đến từ thế kỷ 21, không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Nàng sẽ tìm cơ hội phản công.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...