Tôi vừa chuyển đến căn gác thượng của một ngôi nhà bốn tầng, cái nơi quỷ ám mà tôi vẫn tưởng tượng ra một oan hồn trong bóng tối lang thang khắp thành phố tìm tôi, rủ về sống cùng. Ai cũng đang ổn định cuộc sống theo cách nghĩ vuông vức, tôi cũng đang thực sự cảm thấy nhẹ lòng khi cô em cùng phòng ngày ngày đùa vui tôi bằng đủ mọi chiêu trò thú vị. Thế nhưng tôi vẫn rêu rao trong đầu, chuyện cần chuyển đến một căn phòng mới. Đó là ý nghĩ chợt đến, không chợt đi. Nó ở lại lâu hơn với tôi, ám ảnh tôi trong từng giấc ngủ. Điều gì đó khiến tôi cảm thấy hoang mang đến khó tả nhưng thật khó để cưỡng lại bản mệnh buộc phải xảy ra để sau này tôi trở nên chín chắn. *** Một buổi tối trong veo và gió mát, trên đường chạy bộ tôi có ghé thăm một cô bạn cùng lớp để mượn tài liệu ôn thi. Đó là một cô gái bụ bẫm, có bí quyết tăng cân nhanh bằng việc mỗi buỗi ăn 5, 6 bát cơm và tăng cường ăn vặt đồ ăn nhiều dầu mỡ. Chính câu chuyện đến mượn tài liệu làm tôi nảy ra ý định muốn chuyển đến sống khu phố này. Và ngay trong buổi tối mát lành đó, tôi đã phải tất bật dọn nhà đến nơi ở mới. Tôi có vô số những người bạn thân. Chúng tôi thích tụ tập ăn uống, trò chuyện tại phòng riêng của mỗi người. Căn phòng này giam tôi lại từ ngày chuyển đến. Tất cả như một định mệnh được sắp đặt sẵn, tôi cứ u mê làm việc như một cỗ máy. Thật khó tưởng tượng được rằng, mọi thứ xấu tốt, lợi hại lại cân xứng hoàn hảo quá mức như thế! Căn phòng ngày chuyển đến có sức quyến rũ lạ thường. Bên ngoài ban công rộng, thoáng. Cây hoa ngọc lan vươn cao tỏa mùi thơm từ những cánh hoa trắng mỏng manh. Chim ca hót ríu rít cả ngày. Tôi cảm tưởng cuộc sống yên bình như vậy là mĩ mãn quá rồi. Thế nhưng, không gian bên trong căn phòng lại có vẻ hoang tàn và lạnh lẽo bởi chỉ có những tấm phản sơn màu xám đen, ghép lại thành chỗ nằm, bức tường là một màu sơn trắng đơn điệu, lạnh toát. Nó giống một căn phòng rộng mát cho đám gà cần được nuôi nhốt hơn một nơi con người yêu cầu sự tiện nghi, đầy đủ. Tôi bỏ qua đủ mọi công việc làm thêm bên ngoài, bỏ qua những vụ triệu tập ăn uống với cánh bạn, thậm chí tôi quên mất con người vốn ưa thích sự giao lưu với bạn bè mới của mình. Quanh quẩn trong gian phòng rộng rãi, tôi thấy cuộc sống bên ngoài chán ngắt và càng chán ngắt hơn trong những ngày thời tiết quá nắng lôi phải lao ra ngoài đường. Gian phòng này như có một ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng tôi từ trong lớp tường vôi trắng khiến tôi nửa sợ hãi muốn chạy trốn, nửa bị siết lại bởi một sợi dây xích sắt cột chặt vào chân. Khi mọi thứ đồ đạc đã lấp đầy những khoảng trống, tôi đã phủi tay xua đi mọi cảm giác ban đầu. Có thể, đó chỉ là những tưởng tượng của bọn ngớ ngẩn, yếu bóng vía như tôi. Khi tôi bước vào phòng tắm, tiếng gió thổi khiến chiếc cửa mở ra ban công đóng sầm lại. Bất giác, tôi phản xạ lại bằng sự giật mình mạnh mẽ. Chưa hoàn hồn, ánh điện ban công mờ dần rồi tắt ngấm. Mọi thứ đã trở nên rệu rã, hỏng hóc khi tôi đến hay vì "ma cũ trêu mắt người mới?" Chẳng mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ tính toán, tôi mặc nguyên đồ mới khi chưa kịp tắm táp gì lao ra ngoài, không định hình được mình cần làm gì ngay lúc này. Bóng tối vây đặc bầu trời. Tiếng chớp lóe sáng liên hồi và điện tắt ngấm. Trong phút hoảng sợ, tôi gọi to xuống dưới tìm người mở cửa và thắp điện. Một cô bé dáng nhỏ, nhanh nhẹn chạy lên soi đèn, báo lại tôi trời sắp mưa bão nên bị cúp điện, tay dắt tôi xuống dưới tầng. Tôi hiểu cảm giác mình đang bị hoảng loạn, hẳn chắc cô em gái kia cũng thông cảm điều đó với khách thuê trọ mới chuyển đến. Chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau hồi lâu, tôi định gạn hỏi trước giờ các em ở đây có cái cảm giác đáng sợ giống tôi không nhưng thanh quản tôi bị chặn lại bởi một sự xấu hổ nào đó ngăn cản câu hỏi được bật ra. Vậy nếu tôi cứ im tiếng không hỏi thì đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận đón đợi những điều đáng sợ đến kỳ quặc trong những ngày tháng tới. *** Một buổi tối khác, tôi mở cửa ban công ra ngoài nhà tắm, gió mát lộng, sự yên tĩnh khi chỉ có một mình khiến tôi có thể nghe rõ rành rành từng tiếng động nhỏ, cả hơi thở dài của đất những ngày oi bức. Tôi nhìn bộ đồ lanh màu trắng toát bay phần phật trong gió, đầu óc không thể không hình dung ra đủ loại ma quỷ. Ma quỷ là thứ gì nào? Nó đáng sợ đến thế ư? Rồi bỗng nhiên chiếc kẹp lỏng không giữ nổi bộ đồ yên vị trên móc phơi, bộ tóc giả dài xõa xượi, đen thui rơi úp lên đầu tôi. Tôi nín thở không dám ngước mắt lên nhìn. Mắt nhắm nghiền và từ từ hít sự sợ hãi vào buồng phổi. Đến khi mở mắt ra thì những cọng tóc dài xõa che phần mắt. Tôi la hét kinh hoàng, ném đám tóc ấy đi và chạy hoảng hốt đến đâm sầm vào cửa đau chết điếng mà không còn sức lực để kêu đau. Trong sự hoảng sợ dâng lên tột đỉnh, tôi quay cuồng và hình như ngã sầm xuống nền gạch lát đá hoa ngoài ban công. Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm dưới phòng cô bạn nhỏ ở tầng dưới. "Chị sao thế?", em hỏi như để trấn an tinh thần tôi. Tôi thấy quá đủ cho sự sợ hãi chứ không đợi thêm một sự dọa dẫm nào nữa. Tôi thẳng thừng kể với em về sự đáng sợ tôi thường xuyên gặp phải từ ngày chuyển đến. Em cười xua đi mọi nghi ngờ, nhưng không đưa ra nhận định quả quyết nào để trấn an tinh thần tôi cả. Buổi tối ngày hôm sau, tôi ngập ngừng nhưng rồi cũng mạnh dạn hỏi chuyện bác chủ nhà: - Trước kia căn phòng cháu đang ở là ai thuê hả bác? - Cũng là đám con gái đang đi học đại học thôi. Chúng nghịch ranh lắm, không nhẹ nhàng như cháu đâu! Nếu quá buồn tẻ thì cháu có thể ở ghép cùng bạn bè hoặc xuống tầng dưới giao lưu, trò chuyện với mấy chị em. Trở lại căn phòng với vẻ yên tâm rằng lâu nay tất cả đều là do trí tưởng tượng sa đà của tôi mà ra, tôi tự cười mình vì nghĩ trái đất không đủ rộng để dung chứa ma quỷ. Đèn cầu thang bị cháy, tôi phải căng mắt nhìn đường để bước thật thận trọng leo lên tầng bốn. Chỉ còn vài bước nữa là lên tới phòng thì tôi ríu chân lại. Từ trong phòng tôi có một cô gái tóc đen dài, mặc bộ đồ lanh trắng toát hôm trước bước ra ngoài ban công, chân đưa lên lan can. Ít phút sau thì cô gái đó mất dạng. Tôi dụi mắt để chứng thực điều tôi thấy là không đúng. Nhưng tôi buộc phải chấp nhận tôi đã không nhìn lầm. Ngay từ đầu, căn phòng lạnh lẽo, rộng thoáng nhưng giá lại rẻ bất ngờ khiến tôi ham, còn giờ có chết tôi cũng không dám sống một mình ở một gian phòng nào nữa. Tôi đã xin chuyển đi khi một buổi sớm ra ngoài ăn sáng nghe phong phanh câu chuyện của bà chủ quán. Có lẽ bà thấy tôi lạ mặt, đoán là người mới đến thuê trọ ít ngày nên cũng hỏi chuyện trọ ở nhà nào, có gần quán ăn của bà hay không. Tôi lân la hỏi về những điều kinh khủng đã xảy ra khi chuyển về căn phòng đó. Câu nói của bà chủ quán khiến tôi lạnh toát sống lưng: - Căn nhà đó một năm nay chẳng ai thuê dù giá rẻ. Cháu không nghe chuyện rồi. Dạo tháng 6 năm ngoái ở trên tầng thượng có một con bé cũng sinh viên như các cháu đã nhảy lầu tự tử. Bây giờ chắc gần đến ngày giỗ nên nó lại về đấy! Tôi cố cầu kéo: - Tầng 3 vẫn có 3, 4 người ở trọ mà bác. Thế nên cháu mới không nghi ngại gì. Bạn học của cháu cũng ở gần đây nên cháu cũng nghĩ không có vấn đề gì. Bà già ấn đầu tôi, giải thích: - Đó là đám con gái nhà đó giả đò làm người thuê trọ để câu kéo khách đến thuê phòng thôi. Làm gì có ai dám ở đó nữa. Chẳng lẽ, đang thời buổi khó khăn, người ta lại chê tiền bằng cách treo biển: "Nhà tôi có oan hồn thiếu nữ tự tử đấy, đừng ai hỏi thuê trọ" chắc? Không chần chừ thêm nữa, tôi móc ví trả tiền và gọi bạn bè đến giúp chuyển đi ngay buổi sáng hôm đó.