[Lyrics + Vietsub] Cầm Sư - Âm Tần Quái Vật

Thảo luận trong 'Quốc Tế' bắt đầu bởi Đoản Nhất Thiên, 16 Tháng tám 2018.

  1. Đoản Nhất Thiên

    Bài viết:
    177




    琴师 – Cầm sư

    Sáng tác: Lưu Thái Quan
    Hòa âm: Allen
    Lời: EDIQ
    Biểu diễn: Âm Tần Quái Vật

    ------

    若为此弦声寄入一段情
    北星遥远与之呼应
    再为你取出这把桐木琴
    我又弹到如此用心

    为我解开脚腕枷锁的那个你
    哼着陌生乡音走在宫闱里
    我为君王抚琴时转头看到你
    弦声中深藏初遇的情绪

    月光常常常常到故里
    送回多少离人唏嘘
    咽着你喂给我那勺热粥
    这年月能悄悄的过去

    灯辉摇曳满都城听着雨
    夜风散开几圈涟漪
    你在门外听我练这支曲
    我为你备一件蓑衣

    琴声传到寻常百姓的家里
    有人欢笑有人在哭泣
    情至深处我也落下了泪一滴
    随弦断复了思乡的心绪

    你挽指做蝴蝶从窗框上飞起
    飞过我指尖和眉宇
    呼吸声只因你渐渐宁静
    吹了灯让我拥抱着你.

    冬至君王释放我孤身归故地
    我背着琴步步望回宫闱里
    你哼起我们熟知的那半阙曲
    它夹杂着你低沉的抽泣

    路途长长长长至故里
    是人走不完的诗句
    把悲欢谱作曲为你弹起
    才感伤何为身不由己

    月光常常常常照故里
    我是放回池中的鱼
    想着你喂给我那勺热粥
    这回忆就完结在那里
    这年月依然悄悄过去
    .

    Xin gửi vào tiếng đàn một mảnh tình con,
    Chòm sao phương Bắc xa xôi cùng tấu khúc,
    Lại để người lấy cây đàn gỗ ngô đồng,
    Lại mải miết gảy khúc nhạc lần nữa.

    Người cởi gông xiềng nơi chân ta,
    Rồi ngâm nga âm giọng nơi miền quê xa lạ
    Giữa chốn cung đình,
    Nguy nga.

    Ta vì quân vương mà gảy một khúc đàn,
    Quay đầu lại đã thấy người ở đó.
    Ẩn trong tiếng huyền là mối tâm tư buổi ban đầu sơ ngộ,

    Ánh trăng vẫn ngày ngày, ngày ngày gợi về cố hương,
    Khiến bao nhiêu là khách xa quê thổn thức.
    Nuốt một thìa cháo nóng người đưa,
    Chỉ mong tháng năm này cứ lặng lẽ trôi qua như thế.

    Ngọn đèn đong đưa, lung linh cả đô thành,
    Nghe tiếng mưa rơi.
    Gió đêm tản mác vài vòng sóng gợn mặt nước.
    Người lẳng lặng ngoài cửa nghe ta luyện khúc đàn,
    Ta vì người mà chuẩn bị một chiếc áo tơi.

    Tiếng đàn truyền đến những gia đình thường dân,
    Có người cười
    Có người khóc.
    Lòng nặng tình, ta cũng nhỏ giọt lệ,
    Nỗi nhớ quê ùa về theo sợi đàn đã đứt.

    Người nhấc ngón tay, hồ điệp bay vút qua khung cửa,
    Bay qua đầu ngón, bay qua trán ta.
    Tiếng hít thở cũng vì người mà dần yên lặng,
    Thổi tắt ngọn đèn, rồi hãy để ta ôm người.

    Ngày đông chí, quân vương thả ta về chốn cũ,
    Lưng đeo đàn, ta từng bước ngóng cửa cung.
    Người ngâm nga nửa khúc tình ca còn lại,
    Tiếng hát run rẩy, xen lẫn tiếng nghẹn ngào.

    Đường đi thật dài, thật dài mới về tới quê cũ,
    Người đã đi, mà câu thơ vẫn chưa hết.
    Vùi cả buồn vui vào khúc nhạc đang soạn,
    Mới thấy thương cái thân bất do kỷ đến nhường nào!

    Ánh trăng vẫn ngày ngày, ngày ngày chiếu về cố hương.
    Ta như cá thả về trong ao nhỏ,
    Bỗng nhớ thìa cháo nóng người đưa ngày nào.
    Mà bây giờ hồi ức đã kết thúc tại nơi nao?

    Thôi thì, tháng năm này vẫn lặng lẽ trôi qua như cũ.

    -------
    Ngoài lề:

    EDIQ công bố nhân vật nguyên mẫu của bài “Cầm sư” này là Chung Nghi. Chung Nghi là người nước Sở, thời Xuân Thu, sử ghi dòng họ nhà ông là những người diễn tấu cổ cầm sớm nhất, có mấy đời làm nhạc quan cung đình. Thời Xuân Thu, Sở - Trịnh giao chiến, Chung Nghi bị nước Trịnh bắt giữ, nộp sang nước Tấn.

    Có tài liệu ghi chép: vương nước Tấn là Cảnh Công đến quân phủ, gặp Chung Nghi, hỏi:
    - Người nước Nam bị trói kia là ai?
    Quan lại xung quanh đáp:
    - Thưa, là tù nhân do nước Trịnh dâng nộp.
    Vương sai cởi trói cho, rồi vời đến hỏi chuyện. Chung Nghi chắp tay lạy một lạy. Khi được hỏi về gia đình, Chung Nghi thưa:
    - Ông cha tôi vốn là nhạc quan.
    Công lại hỏi:
    - Thế ngươi có biết nhạc không?
    Đáp:
    - Tiên phụ tôi xưa cũng chức ấy, tôi đâu dám có hai lòng?
    Vương sai đưa cầm, bảo gảy một khúc. Âm thuần nước Nam, ấy là nước Sở. Công hỏi:
    - Vương nước Sở là người thế nào?
    Đáp:
    - Tôi tiểu nhân nước Sở, không tường hết được thịnh đức của quân vương nước tôi.
    Công vẫn gặng hỏi, cuối cùng, Chung Nghi đáp:
    - Vương nước tôi khi còn là thái tử nghe lời thầy sư bảo dạy dỗ, sáng cùng Anh Tề, chiều cùng Tử phản. Tôi chỉ biết có thế, không hơn.
    Cảnh Công đem chuyện ấy kể cho Phạm Văn Tử nghe. Văn Tử nói:
    - Tên tù nước Sở ấy thế mà cũng là một bậc quân tử. Chức nghiệp xưa vẫn giữ, ấy là người tâm không quên nước. Nhạc vẫn giữ tiếng quê, ấy là người không quên gốc. Khen vua Sở mà khen vô tư. Gọi hẳn hai vị khanh là tôn quân. Không quên gốc là “nhân”, không quên nước là “tín”, vô tư là “trung”, tôn quân là “mẫn”. “Nhân” thì nhận được việc, “tín” thì giữ được việc, “trung” thì làm nên việc, “mẫn” thì xong được việc. Có được bốn đức ấy, việc dù lớn đến đâu, ắt vẫn sẽ thành. Vậy cớ sao vương không trả hắn về Sở, để kết hòa hiếu Tấn, Sở với nhau?
    Công nghe Văn Tử, hậu đãi Chung Nghi, sau đó trả về nước nhà.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...