Cảm ơn anh đã đến bên em!

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi A-cát Bối Lạc Mẫn, 2 Tháng tư 2020.

  1. Tình yêu là thứ cảm xúc chúng ta không bao giờ đoán trước được. Nó đến và đi trong vô thức.

    Chúng ta luôn đặt ra cho mình một tiêu chuẩn nhất định về người mà mình mong muốn, nhưng có bao nhiêu người may mắn tìm được tình yêu hoàn mỹ vì yêu là những rung động xuất phát từ tận trái tim mà chúng ta không thể kiềm chế.

    Tôi cũng đã từng nghĩ bản thân rất lý trí, khi yêu phải yêu người yêu mình.

    Nhưng bạn biết không tình yêu của tôi đến một cách kì lạ lắm!

    Anh ấy đã đến bên cạnh tôi khi cuộc đời tôi chìm trong bóng tối, anh ấy đã cho tôi thấy cuộc sống này tốt đẹp đến nhường nào, anh ấy dạy tôi dùng tình cảm để đáp lại những người yêu thương mình.

    Nói như vậy, không phải tôi sinh ra trong gia đình ba không yêu mẹ không thương, cũng chẳng phải sống trong hoàn cảnh nghèo khó, mà ngược lại, tôi vô cùng may mắn khi được làm con của ba mẹ. Là đứa cháu gái duy nhất trong ba đời nhà nội, cũng là cô con gái độc nhất của gia đình. Tuy tôi là con một, bên trên không có anh chị, nhưng tôi lại được anh họ cưng chiều hết mực, được cháu trai bảo vệ, che chở. Còn ở trường lại là con nhà người ta chính hiệu.

    Trong khi các bạn phải tiêu xài tiết kiệm lo toan tiền học, thì trong ví tôi lúc nào cũng đầy tiền, sinh hoạt phí một tuần còn nhiều hơn cả một số bạn trong vòng một tháng.

    Trong khi các bạn nữ phải tiết kiệm để mua quần áo, thì tôi lại được anh họ và ba mẹ dẫn đi mua sắm hàng tuần, giày dép thì bày sẵn ra để mình chọn.

    Trong khi nhiều bạn kiếm việc làm thêm để phụ giúp gia đình thì việc duy nhất tôi cần làm là ăn, học, chơi và ngủ, có thể thoải mái quẹt thẻ ATM của anh họ.

    Trong khi.. có rất nhiều cái trong khi nhưng mọi thứ lại không khiến tôi vui vẻ.

    Chắc hẳn mọi người khi đọc tới đây sẽ nói có phúc mà không biết hưởng, hay như vậy còn không vui thì như thế nào mới cười?

    Tôi cũng trách mình nhiều lắm, nhưng làm sao bây giờ đó là thứ cảm xúc mà tôi cảm nhận được?

    Tôi cảm thấy mình chưa phải là chính mình?

    Chưa phải là con người thật của mình?

    Chỉ khi anh ấy xuất hiện.

    Anh ấy như một vì sao xuất hiện trong cả bầu trời u tối của tôi.

    Soi sáng từng con đường dẫn bước tôi đi.

    Anh giúp tôi bước khỏi thế giới u ám của mình.

    Giúp tôi biết được cuộc sống này thật đẹp làm sao!

    Năm nay tôi đã mười tám, là một sinh viên năm nhất khoa tâm lý, mà anh đã bước vào tuổi 22, là sinh viên xuất sắc của ngành y, nhân tài được mọi người chào đón.

    Chúng tôi bên nhau 10 năm, yêu nhau 3 năm.

    Hiện giờ vẫn luôn sát cánh bên nhau trong mọi chuyện.

    Anh lạnh lùng, bá đạo, là tảng băng di động trong lòng mọi người cũng là nam thần cao không với tới.

    Mà tôi thì lạnh nhạt, không dễ thương hay ngọt ngào như những cô gái theo đuổi anh.

    Nhưng bên tôi anh tự nguyện xóa đi sự lạnh lẽo của mình, mở lời trong mọi chuyện.

    Anh nói: "Em không cần thay đổi bản thân để làm vui lòng mọi người, chỉ cần sống đúng với những gì mình muốn, dù có gây chuyện đến đâu anh vẫn sẽ mãi là chỗ dựa cho em, giúp em giải quyết mọi hậu quả."

    Anh nói dù em có thế nào thì anh vẫn thích em.

    Còn tôi thì luôn lạnh lùng với anh, ít khi nói những lời tình cảm với anh.

    Nhưng anh biết không, trong lòng em anh là duy nhất.

    Là người yêu, là tri kỉ, là người thân mà em quý trọng nhất.

    Cám ơn anh! Cám ơn anh đã đến bên em!

    Cám ơn anh đã chú ý đến cô bé 8 tuổi năm nào ngồi bên vệ đường!

    Cám ơn anh đã đưa tay kéo em khỏi bóng tối.

    Thiên, chúng ta đính hôn đi!
     
    Bụi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...