Cảm nghĩ về bài thơ Bạn đến chơi nhà của Nguyễn Khuyễn

Thảo luận trong 'Học Online' bắt đầu bởi Cute pikachu, 23 Tháng bảy 2021.

  1. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    *Dàn ý

    - Mở bài: Giới thiệu tác giả, bài thơ:

    Nguyễn Khuyến đã để lại nhiều bài thơ Nôm rất xuất sắc cho kho tàng văn học Việt. Bài thơ: Bạn đến chơi nhà nói về một tình bạn khăng khít, keo sơn, ấm áp, chân thành.

    - Thân bài:

    +Giới thiệu chung về bài thơ: Bài thơ viết theo thể thất ngôn bát cú Đường luật nhưng không theo cấu trúc 4 phần (đề, thực, luận, kết), mỗi phần hai câu như thường thấy. Sự phá cách này tạo nên nét độc đáo trong cấu trúc bài thơ, đồng thời chứng tỏ khả năng sáng tạo của nhà thơ.

    +Cảm nhận về câu thơ mở đầu: Cảm xúc của tác giả khi được bạn đến chơi nhà: Hồ hởi vui sướng của tác giả khi có người bạn tri kỉ đến thăm.

    Câu thơ giúp người đọc cảm nhận được quan hệ bạn bè của hai người rất bền chặt, thân thiết, thuỷ chung. Nó như lời chào hỏi chân tình của hai người bạn thân lâu lắm mới gặp lại nhau.

    Ông gọi bạn bằng bác. Cách gọi dân dã, thân tình song cũng rất nể trọng, thể hiện sự gắn bó thân thiết giữa chủ và khách. Câu thơ giống như lời chào quen thuộc hàng ngày ấy sẽ là tiền đề cho sự giãi bày tiếp sau đó: Đã lâu rồi, nay mới có dịp bác quá bộ tới chơi nhà, thật là quý hóa!

    + Cảm nhận về 6 dòng thơ tiếp:

    Nhà thơ phân trần với khách về sự tiếp đãi không thể chu đáo của mình. Mọi thứ ở nhà tuy sẵn cả nhưng ngặt nỗi không dùng được.

    Hiểu theo bề nổi của chữ nghĩa, nhà thơ muốn thanh minh với bạn: Cá thì nhiều đấy, nhưng ao sâu nước cả. Gà không thiếu nhưng vườn rộng rào thưa. Cải, cà, bầu, mướp thì đều chửa ra cây, còn mới nụ, vừa rụng rốn, đương hoa. Nghĩa là toàn ở độ dở dang, sắp sửa, chưa dùng được. Vậy là bữa cơm đãi khách với đầy đủ cá thịt hay đạm bạc rau dưa đều không thể có. Thôi thì ta nói chuyện với nhau bằng điếu thuốc, chén nước, miếng trầu vậy. Nhưng giở đến trầu thì trầu đã hết tự bao giờ : Đầu trò tiếp khách trầu không có, mà xưa nay miếng trầu là đầu câu chuyện. Người đọc như hình dung ra rõ ràng cái sự loay hoay, lúng túng thật dễ thương của vị đại quan xưa, nay đã thành ông già dân dã chốn quê mùa.

    Nhưng xét kĩ thì chủ nhà không nghèo, ngược lại, ông là người giàu có. Câu thơ toàn nói đến cái không nhưng lại hàm chứa cái có. Cái nghèo vật chất trong hiện tại được thi vị hóa như là sự giàu có trong tương lai. Đây là một lời thơ hóm hỉnh, pha chút tự trào vui vui, để bày tỏ một cuộc sống thanh bạch, một tâm hồn thanh cao của một nhà nho trước thế thời của đất nước.

    Qua đó ta thấy hiện lên một cuộc đời thanh bạch, ấm áp cây đời và tình người rất đáng tự hào. Thứ mà tác giả thiết đãi bạn là cảnh vật yên bình là lòng người ấm áp chân tình.

    +Cảm nhận về dòng thơ cuối:

    Dòng thơ là một câu kết hay, là linh hồn của bài thơ. Chữ bác lại lần nữa xuất hiện ở cuối bài thơ cho thấy tình bạn thật cao cả thiêng liêng. Vật chất không có những tình người thì chan chứa và ấm áp.

    Ba tiếng "ta với ta" gợi cảm xúc mừng vui, thân mật. Đại từ "ta" trong tiếng Việt vừa chỉ số ít, vừa chỉ số nhiều. Nguyễn Khuyến dùng cả hai nghĩa: Ta với ta tuy hai nhưng là một.

    Quả là không gì có thể đánh đổi được tình bạn thủy chung giữa hai ta. Những điều câu nệ, khách khí đã bị xóa nhòa. Chỉ còn lại niềm vui và sự chân thành bao trùm tất cả. Tình bạn ấy đã vượt lên trên những nghi thức tiếp đãi bình thường. Bạn đến chơi nhà không phải vì mâm cao cỗ đầy mà để được gặp nhau, được hàn huyên tâm sự cho thỏa nỗi khao khát nhớ mong.

    +Giá trị của bài thơ: Giọng thơ tự nhiên như lời ăn tiếng nói hàng ngày của người nông dân quê mùa, chất phác. Cảnh, tình đan xen, hòa hợp, bổ sung cho nhau để tạo nên một bức tranh quê trong sáng, tươi mát và ấm áp tình người. Bài thơ có niêm luật, đối chặt chẽ, hợp cách. Ngôn ngữ thuần Nôm, không có một từ Hán – Việt nào, đọc lên nghe thanh thoát, nhẹ nhàng, tự nhiên.

    - Kết bài: Bài thơ thể hiện tình cảm của nhà thơ với người bàn của mình chân thành, đáng quý. Với cách sống giản dị, mộc mạc, tình bạn ấy càng đáng quý biết bao.

    *Bài làm của Học sinh giỏi Văn - Chọn lọc bài hay nhất (sưu tầm bài viết của bạn Nguyễn Thị Minh Thư, học sinh lớp 7)

    Nguyễn Khuyến đã để lại nhiều bài thơ Nôm rất xuất sắc cho kho tàng văn học Việt. Thơ của ông nói nhiều về tình người, tình bạn, tình yêu thiên nhiên quê hương đất nước con người. Bài thơ "Bạn đến chơi nhà" nói về một tình bạn khăng khít, keo sơn, vượt qua mọi ràng buộc của những lễ nghi tầm thường, cái nghèo vật chất không lấn át được tình cảm ấm áp, chân thành.

    Bài thơ viết theo thể thất ngôn bát cú Đường luật nhưng không theo cấu trúc 4 phần (đề, thực, luận, kết), mỗi phần hai câu như thường thấy. Nhưng ở bài thơ này, Nguyễn Khuyến chỉ sử dụng có một câu làm câu đề, câu thứ hai đã chuyển sang phần thực. Sự phá cách này tạo nên nét độc đáo trong cấu trúc bài thơ, đồng thời chứng tỏ khả năng sáng tạo của nhà thơ.

    Mở đầu bài thơ là cảm xúc của tác giả khi được bạn đến chơi nhà. Đó là tâm trạng hồ hởi vui sướng của tác giả khi có người bạn tri kỉ đến thăm.

    Đã bấy lâu nay bác tới nhà,

    Sau khi Nguyễn Khuyến rũ áo từ quan, về ở chốn quê nghèo: Chiêm mất đằng chiêm, mùa mất mùa mà vẫn có bạn cũ tìm tới thăm thì hẳn người ấy phải là tri kỉ! Câu mở đề thật giản dị, tự nhiên làm sao! Có lẽ người bạn tri kỉ của nhà thơ đã lâu rồi chưa đến chơi, nên nhà thơ mong mỏi lắm. Câu thơ giúp người đọc cảm nhận được quan hệ bạn bè của hai người rất bền chặt, thân thiết, thuỷ chung. Nó như lời chào hỏi chân tình của hai người bạn thân lâu lắm mới gặp lại nhau. Tuổi già là tuổi người ta thường cảm thấy cô đơn nên kaho khát có bạn để chuyện trò, giãi bày tâm sự. Chính vì thế mà khi được bạn đến thăm, nhà thơ thực sự vui mừng. Ông gọi bạn bằng "bác". Cách gọi dân dã, thân tình song cũng rất nể trọng, thể hiện sự gắn bó thân thiết giữa chủ và khách. Câu thơ giống như lời chào quen thuộc hàng ngày ấy sẽ là tiền đề cho sự giãi bày tiếp sau đó: Đã lâu rồi, nay mới có dịp bác quá bộ tới chơi nhà, thật là quý hóa lắm!

    Khi người bạn thân tình như vậy đến chơi, lâu ngày mới gặp thì chủ nhân sẽ thiết đãi chu đáo để thể hiện tấm chân tình của mình: Phải mời cơm, mời rượu đây. Nhưng ở chốn phố phường còn có quán xá chứ ở vùng quê Nguyễn Khuyến thì kiếm đâu ra? Cái hay của bài thơ bắt đầu từ ý này: Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.

    Nhà thơ phân trần với khách về sự tiếp đãi không thể chu đáo của mình. Vừa mới tay bắt mặt mừng mà lại giãi bày với ý: Nhà vắng người sai bảo, chợ ở xa. Mọi thứ ở nhà tuy sẵn cả nhưng ngặt nỗi:

    Ao sâu nước cả, khôn chài cá;

    Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.

    Cải chửa ra cây, cà mới nụ;

    Bầu vừa rụng rốn, mướp đang hoa.


    Hiểu theo bề nổi của chữ nghĩa, nhà thơ muốn thanh minh với bạn: Cá thì nhiều đấy, nhưng ao sâu nước cả. Gà không thiếu nhưng vườn rộng rào thưa. Cải, cà, bầu, mướp thì đều chửa ra cây, còn mới nụ, vừa rụng rốn, đương hoa. Nghĩa là toàn ở độ dở dang, sắp sửa, chưa dùng được. Vậy là bữa cơm đãi khách với đầy đủ cá thịt hay đạm bạc rau dưa đều không thể có. Thôi thì ta nói chuyện với nhau bằng điếu thuốc, chén nước, miếng trầu vậy. Nhưng giở đến trầu thì trầu đã hết tự bao giờ :

    Đầu trò tiếp khách trầu không có

    M
    à xưa nay miếng trầu là đầu câu chuyện. Người đọc như hình dung ra rõ ràng cái sự loay hoay, lúng túng thật dễ thương của vị đại quan xưa, nay đã thành ông già dân dã chốn quê mùa.

    Nhưng xét kĩ thì chủ nhà không nghèo, ngược lại, ông là người giàu có. Câu thơ toàn nói đến cái không nhưng lại hàm chứa cái có. Cái nghèo vật chất trong hiện tại được thi vị hóa như là sự giàu có trong tương lai. Có thể những thứ cá, gà, cải, cà, bầu, mướp đều chẳng thiếu và nhà thơ đã tiếp đãi bạn rất chu tất, còn nội dung bài thơ chỉ là cách giới thiệu độc đáo của cụ Tam Nguyên với bạn về cuộc sống thanh đạm của mình sau khi từ quan chăng? Ở đây, tác giả đã thậm xưng hóa cái nghèo, thi vị hóa cái nghèo. Đây là một lời thơ hóm hỉnh, pha chút tự trào vui vui, để bày tỏ một cuộc sống thanh bạch, một tâm hồn thanh cao của một nhà nho trước thế thời của đất nước.

    Như vậy, chỉ với 6 câu thơ tiếp theo, tác giả đã khắc họa lên hình ảnh làng quê thân thuộc hiện lên sinh động, vui tươi biết bao! Cuộc sống của nhà thơ thật thanh bạch, giản dị, đáng sống biết bao! Thứ mà tác giả thiết đãi bạn là cảnh vật yên bình là lòng người ấm áp chân tình. Ẩn trong lời nói khiêm nhường của Nguyễn Khuyến là sự tự hào về cảnh sống thanh bần của mình. Ta tuy nghèo thật nhưng dễ gì giàu sang đổi được cái nghèo ấy! Trong đoạn thơ trên thấp thoáng nụ cười hóm hỉnh, thâm thúy của bậc đại Nho.

    Cuối cùng, kết thúc câu chuyện, tác giả lại một lần nữa, nhắc lại tấm chân tình của tác giả đối với người bạn của mình:

    Bác đến chơi đây, ta với ta.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...