Cảm giác cô đơn thực sự đau khổ thế nào?

Thảo luận trong 'Trà Đá - Tán Gẫu' bắt đầu bởi Mộc Q, 7 Tháng tám 2021.

  1. Mộc Q

    Bài viết:
    2
    Cô đơn, 1 sự dằn vặt dai dẳng gặm nhấm trái tim con người ta. Thực sự cảm giác ấy đau đến mức nào?

    Khi bạn cảm nhận bên cạnh mình có rất nhiều người bao quanh nhưng vẫn cảm giác chỉ có duy nhất bản thân trên thế giới này thôi. Ấy chính là cô đơn.

    Nhưng đáng sợ nhất là gì bạn biết không? Là khi bạn bỗng có ai đó đến bên cạnh để xoa dịu đi nỗi cô đơn bấy lâu thì rồi bất chợt chính người đó lại rời bỏ bạn đi, trả lại cho bạn sự trống vắng tột cùng. Bạn muốn giữ họ lại bởi vì bạn chẳng còn ai nữa, nhưng bạn lại tự hỏi liệu mình có ích kỷ quá không khi chỉ giữ cho riêng bản thân mình. Trước mắt họ còn cả một mảng trời rực rỡ, sáng lạn bạn chẳng thể vì chút cô đơn bản thân mà nhốt họ trong chiếc lồng sắt. Dù nó có đẹp lộng lẫy, kiêu sa đến thế nào cũng chẳng xứng bằng mảng trời ngọc ngà phía trước.

    Khi bạn quyết định buông tay để quay trở về với nỗi cô đơn, ấy là khi nỗi đáng sợ còn khủng khiếp hơn hàng vạn lần lúc ban đầu, lúc ấy bạn chưa từng quen biết một người sẽ xoa dịu nỗi cô đơn của bạn, khi bạn còn chìm đắm trong sự cô đơn, trống trải

    Sau này, khi bạn buông tay rồi bạn biết làm sao đây? Biết dựa vào ai nữa đây? Biết hỏi ai nữa đây? Bạn xem họ là bạn thân cứu vớt bạn khỏi vũng bùn lầy, dù họ có lựa chọn bay đến mảng trời mới thì bạn sẽ vẫn mãi xem họ là bạn thân.

    Cảm ơn mọi người đã đọc ❤️
     
    Thursday LyenMỘNG ĐIỆP HOÀNG thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. ATMVN

    Bài viết:
    16
    Lý do của cô đơn là ta tự thu mình lại, và sống trong 1 vỏ bọc. Cánh cửa lòng chỉ mở ra với người mà ta cho là họ hiểu ta, họ bên cạnh ta.

    Về bản chất thì chả có cái gì là mãi mãi cả.

    Ngay bộ quần áo trên người, nó tạm tạm thời là của ta. Cho đến khi áo cũ, ta thay, nó không còn là của ta nữa.

    Người thân của ta, anh chị em, hay bố mẹ, rồi cũng sẽ rời xa ta khi họ già, nhắm mắt xuôi tay.

    Và ngay cả ta, thân xác này cũng chẳng phải là của ta nữa, khi ta cũng nằm sâu dưới mấy tấc đất.

    Nên vốn dĩ, chả có ai sở hữu được cái gì bền vững hay mãi mãi cả. Nếu hiểu được điều này, ta cũng sẽ không buồn phiền, bởi người ấy đến bên ta, là do duyên sinh, thì cũng sẽ rời xa, khi duyên diệt.

    Chỉ là trong ta vẫn còn sự chấp ngã, ta không chấp nhận, và vẫn muốn sở hữu thôi.

    Khi ta hiểu ra, cuộc đời này thời gian trôi rất nhanh, chả mấy chốc là ta sẽ già. Ta trân trọng những người đến bên ta, cho dù họ mang cho ta niềm vui, hay chỉ mang đến đau khổ. Chìa cánh tay giúp đỡ người hoạn nạn, ta sẽ thấy sự đoàn kết, tình yêu thương. Và lúc đó, ta sẽ hết cô đơn.
     
    soillo, NamRomBeXiu, Mộc Q1 người nữa thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...