Chuyện tình Hàn Sĩ - Đào Nương là câu chuyện tình éo le trắc trở giữa cậu học trò nghèo Vũ Lương và cô đào hát Thu Hương. Một người gia cảnh nghèo khó nhưng thông minh, có chí, một người hát hay múa đẹp, tài sắc vẹn toàn. Đôi "trai tài gái sắc" gặp nhau trong hội làng như một định mệnh. Từ đó, họ trở thành tri âm, tri kỷ của nhau. Thu Hương lén gửi tiền giúp Vũ Lương ăn học. Họ mong ngóng đến ngày Vũ Lương đỗ đạt thành tài để được xây đắp hạnh phúc cùng nhau. Nhưng đến khi Vũ Lương đỗ đạt lại chính là lúc tình yêu giữa hai người gặp sóng gió... Bộ luật Hồng Đức thời đó có đoạn: "Con trai nhà xướng ca không được dự thi, con gái không được lấy nhà quyền quý. Quan chức lấy con gái nhà xướng ca làm vợ, làm thiếp bị phạt đánh 70 trượng rồi bị biếm chức...". Đó là lý do chính khiến tình yêu giữa quan nghè Vũ Lương (một vị quan có thật trong lịch sử ở xứ Đông ngày ấy) và cô đào hát Thu Hương mãi mãi trở thành một mối tình "không bến". Dưới đây là cảm âm sáo trúc bài hát Đào Nương do ca sỹ Hoàng Vương thể hiện. Bài hát được sáng tác, lấy cảm hứng dựa trên nội dung câu truyện "Ca kĩ họ Nguyễn" của cụ Vũ Trinh, hiệu là Lan Trì Ngư Giả, người xã Xuân Quan, huyện Lang Tài, tỉnh Bắc Ninh. Cụ là một vị danh sĩ, di thần (bề tôi của triều vua trước) dưới thời vua Lê Chiêu Thống - triều Lê Trung Hưng và vua Gia Long - triều Nguyễn trong lịch sử Việt Nam. Quả như cụ Vũ Trinh đã bàn rằng "Trái tim kiên trinh, khí tiết hào hiệp, con mắt tinh đời, cô gái trong truyện trên đây đều có đủ cả. Vô luận là trong đám quần thoa hay bậc mày râu cũng không có nhiều. Lưu lạc lỡ duyên đến thế thì thực là cùng cực rồi. Phải chăng những người tài mỹ kiêm toàn thì dẫu là đàn bà con gái cũng bị con tạo ghen ghét?". Thương thay! thật là phấn hồng tơi tả, bụi vàng vùi thân. "Ca kĩ họ Nguyễn" là một trong nhiều câu truyện được cụ ghi chép lại bằng chữ Hán trong lúc ở ẩn, náu mình chốn Hồ Sơn, nằm trong tập truyện truyền kỳ "Lan Trì Kiến Văn Lục - 蘭池見聞錄" ghi chép những điều tai nghe mắt thấy của chính cụ. Truyện được tiến sĩ Hoàng Văn Lâu phiên dịch. Cảm âm: Sol La Sib Sib La Sol Fa Re Fa Sol Fa Fa Re Fa Sol La Sib Sib La Sol Fa Re Fa Sol Sib La Fa Sol Sol La Sib Sib La Sol Fa Re Fa Sol Fa Fa Re Đô Sol La Sib Sib La Sol Rê2 Re Fa Sol Sib Đo2 Sib Sib Sib Do2 Re2 Re2 Do2 Re2 Fa2 Re2 F2 Sol2 F2 F2 Re2 Đo2 Sib Đo2 Re2 Re2 Re2 Sol2 La2 Sol2 La2 Sib2 Sib2 La2 Fa2 Sol2 Sib Do2 Re2 Re2 Do2 Re2 Fa2 Re2 F2 Sol2 F2 F2 Re2 Đo2 Sib Đo2 Re2 Re2 Re2 Sol2 La2 Sib2 La2 Sol2 Sib2 La2 Fa2 Sol2 Lời bài hát: Liệu nhân gian mấy ai thương nàng Ngày mai táng có ai đội tang Trời mang mang nát thêm tâm trạng Người ra đi khiến ta bàng hoàng Nhặt hoa rơi trái tim tơi bời Bặt tin tức 6 trăm năm trời Tìm nơi đâu đã lâu chẳng tới Cả một đời ngồi đây chờ đợi Gặp lại cô ta còn đau đáu Rỏ thêm máu lên trang thơ nhàu Nhiều năm qua nơi nào nương náu? Tại sao mắt vẫn hay đỏ au Ngoài trời mưa hay lệ chan chứa? Từng câu hứa xem như dư thừa Lòng đau như triệu triệu vết cứa Đám ma nàng vẫn chưa kịp đưa. Đường thi ngâm đã bao nhiêu lần Còn vương vấn trước khi dừng chân Đừng than thân trách cho duyên phận Kẻ vô tâm khiến cô ngậm hận Tình nhanh tan nỗi đau vô hạn Phù vân tán nhân sinh mê loạn Đề câu thơ khắc trên mặt ván Rượu lại tràn còn ai bầu bạn Đèn vừa châm chung trà chưa ngấm Vội che nón Quai Thao Ba Tầm Bạn tri âm không còn hơi ấm Làm sao chấm dứt bao khổ tâm Lại một tay chôn mộng trong trắng Giờ yên giấc thiên thu vĩnh hằng Gửi thêm cô triệu triệu vạt nắng Khoác cho nàng ánh trăng lạnh băng.