Truyện Ngắn Cái Tết Của Mẹ - Thủy Tô

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thủy Tô, 28 Tháng một 2024.

  1. Thủy Tô

    Bài viết:
    42
    Cái Tết của mẹ

    Tác giả: Thủy Tô

    Thể loại: Truyện ngắn, tản văn

    Đó lại là một năm buồn cô quạnh vì bà phải đón Tết một mình. Còn gì đáng sợ hơn cái cảnh người ta phải ngồi nhìn thời gian đang nhấm nháp nốt tuổi già của cuộc đời mình trong lặng lẽ, cô đơn. Bà nhớ con gái bà đã đi làm xa. Nó vẫn nói bên nó sung sướng lắm, nhưng bà lo vì chẳng biết con vinh nhục, buồn vui thế nào. Ba mất sớm, hai mẹ con đã phải nương tựa nhau mà sống. Hai mẹ con là niềm vui của nhau và cũng là niềm thân thích duy nhất trong cuộc đời. Thế mà cũng đến lúc nó phải đi xa bà, đi đến một chân trời xa xăm.

    Mấy chậu vạn thọ bà tự tay trồng đã nở vàng hoe trước cửa nhà. Bà vẫn hay trồng hoa với con lúc con còn nhỏ. Giờ nhìn những bông hoa, sao bà thấy chúng như nở ra nước mắt.. Những cơn gió se se, mùi cỏ, mùi bụi, mùi khói xốc lên trong không gian rộn rực đến Tết của những nhà gần đó làm bà tê tái lòng. Nhưng đâu, bà nhớ con bà hứa sẽ về mà. Con hứa sẽ về là con phải về với mẹ chứ, con đâu bao giờ thất hứa..

    Bà một mình dọn dẹp căn nhà ba gian của mình để chờ đón con về. Bà nâng niu lau từng bức ảnh cũ, lau từng mảnh vuông của chiếc bàn, chiếc ghế, cái tủ kính, lọ hoa của cô con gái. Hồi còn ở nhà, nó hay chưng hoa trong cái lọ ấy. Năm nay bà cũng muốn mang ra, cắm vào đó vài bông cẩm chướng hay hoa cúc trong vườn nhà. Bà nghĩ, sao không về nhanh đi hỡi con, về mà phụ mẹ làm. Con gái con đứa lớn rồi phải giúp mẹ, và để mẹ xem con đã xinh đẹp ra thế nào rồi chứ.

    Hàng xóm qua lại thương tình nhìn cảnh bà cô quạnh. Có bác hàng xóm khuân qua cho bà một chậu mai nho nhỏ đang ấp đầy những nụ vàng. Ôi cái tình làng nghĩa xóm sao mà thân thiết thế, bà nghĩ. Hồi sinh con bé, hàng xóm đã qua trợ giúp rất nhiều, giờ nó đã lớn, đã đi xa lập nghiệp, mai mốt về nó sẽ làm bà con hết hồn cho mà xem. Nhưng có người bảo với bà con bé không về đâu. Bà nhảy cẫng lên, chau mày, dùng cái giọng khàn khàn để la lên inh ỏi. "Nói xằng nói bậy! Sao lại không về? Nó đã hứa sẽ về là sẽ về cơ mà!".

    Người ta thấy bà lặng lẽ đi tìm những tàu lá dong óng mượt, dùng mấy đồng tiền lẻ tậu nếp, mua thịt, đỗ xanh về, rồi lại chuẩn bị nồi niêu, củi lửa để gói bánh chưng. Nụ cười trìu mến và ấm áp cứ treo trên gương mặt già nua hằn những nếp nhăn của bà. Người ta có thể thấy vẻ hạnh phúc sâu xa của bà hiện lên trên gương mặt đó. Bà nhớ con gái mình thích nếp lắm, Tết nào nó cũng ăn đến no nê bánh chưng, bánh tét mẹ làm với dưa kiệu, rồi nó tấm tắc khen ngon. Con thấy ngon, năm nào mẹ cũng sẽ làm, bà tâm niệm. Đến tối muộn, người ta còn thấy bà lục đục bên nồi bánh nghi ngút khói. Mấy đứa trẻ trong xóm làng thương tình, háo hức vây quanh nồi bánh chưng của bà. Khói lửa bốc lên bao phủ lấy những vì sao xa. Những vì sao sáng không bằng nỗi lòng dằng dặc nhớ trông của mẹ. Người ta vẫn nói con gái bà không về được đâu, nhưng bà gạt phắt, đâu ra cái chuyện ấy, con hứa sẽ về là sẽ về mà.

    Mồng một Tết, người ta thấy bà lão ngồi trước hiên nhà, mắt dõi ngóng ra xa xăm, lặng lẽ.. Bà ngồi lặng im như thế, như cứng đờ với những nỗi buồn. Mai vàng đã khoe sắc. Những cánh hoa rung rinh trong gió nhẹ. Trên bàn thờ, hương khói tỏa ra thoang thoảng. Mùi bánh chưng xanh quyện với mùi cơm mới nấu, mùi khói nhang làm ai ngửi thấy cũng nao nức, cũng se lòng lại với những xúc cảm kì lạ. Bà chờ, chờ mãi, cũng không thấy con đâu. Bà đã quên mất, con bà đã đi xa, thực sự rất xa rồi, như một bông hoa rụng đương tuổi đẹp tươi nhất.

    Những người hàng xóm thương xót nhìn bà. Người xì xầm bàn tán, người mủi lòng xót xa. Rồi người ta giật mình vì bà lão đang ngồi bỗng đứng phắt dậy, chạy khập khiễng ra cổng. Bà dang tay, nở nụ cười, nước mắt nhòe hai gò má già nua. Nắng rọi lên gương mặt lấp lánh hạnh phúc của bà. Một bông hoa mai vừa rụng.. "Mẹ biết con sẽ về mà, con hỡi, con ơi.."
     
    Dana Lê, CaoSG, Chì Đen15 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng một 2024
  2. CaoSG Sang năm một sắc trời vàng

    Bài viết:
    390
    Chào bạn, trước tiên xin chúc mừng bạn đã hoàn thành tuần thi thứ nhất, dù không đạt giải cao nhất, nhưng Ban tổ chức hy vọng sẽ tiếp tục theo dõi và đạt giải cao trong những tuần thi sau. Ngoài chấm điểm, Ban giám khảo còn có một vài nhận xét/góp ý về bài viết của bạn như sau:

    Giám khảo 1: Điểm đặc biệt của truyện này là cái kết đầy xúc động. Câu chuyện đã chạm đến trái tim người đọc. Tuy nhiên, điểm trừ lớn nhất là bạn không chăm chút khâu trình bày. Nó thiếu chỉn chu và chuyên nghiệp.

    Giám khảo 2: Trình bày gọn gàng, đẹp mắt, thiếu hình ảnh minh họa, gắn hashtag đầy đủ, số từ không đạt tiêu chuẩn theo nội quy của box truyện ngắn tản văn.

    Nội dung: Nội dung đáp ứng yêu cầu chủ đề cuộc thi, lối viết giàu truyền cảm cuốn hút, tình tiết câu chuyện gây xúc động, truyền tải thông điệp tình cảm gia đình cha mẹ luôn yêu thương con cái vô bờ bến. Câu chuyện mang lại cảm giác buồn bã, chọc người đọc rơi lệ thương cảm. Con người ta khi phải đối mặt với sinh ly tử biệt của người thân khó mà chấp nhận được sự thật đau đớn vô cùng tận này. Nhân sinh vô thường, vì thế hãy trân trọng hiện tại và những người thân yêu đang ở bên cạnh mình.

    Góp ý: Đọc truyện này khó tránh khỏi tâm trạng bi thương, câu chuyện của nhân vật quá đỗi xót xa, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau này liệu trời cao có thấu? Kết thúc của truyện nếu để bà mẹ nhìn thấy con gái nên chăng để họ gặp lại trong mơ, rốt cuộc người sống có thể nhìn thấy linh hồn thật ư, điều này thật khó mà khiến mọi người đều tin tưởng được. Người viết triển khai tình tiết như hiện tại dễ dàng khiến người đọc liên tưởng đến nhân vật người mẹ vì nhớ nhung con gái nên đã phát điên. Người mẹ ấy đã quá đau khổ, hẳn là nên có một kết cục bớt thê thảm hơn.
     
  3. Thủy Tô

    Bài viết:
    42
    Thủy Rất cảm ơn những nhận xét/ góp ý rất chuyên nghiệp và chân thành từ ban giam khảo và ban tổ chức cuộc thi "Nét bút tuổi xanh- VNO"!

    Nam Cao nói cẩu thả trong viết văn là điều bất lương nhưng thực sự Thủy đã viết rất vội câu chuyện đó. Mà cái vội cũng thường là lúc cảm xúc và những trăn trở, khúc mắc bộc lộ ra dễ dàng nhất. Không hiểu sao mình cứ bị ám ảnh bởi những câu chuyện buồn. Cuộc đời có nhiều cái buồn và bao nhiêu điều bất định khó đoán. Có lẽ sự bình yên, giải tỏa của nhân vật sau nỗi nhớ dằn vặt là điều cần thiết, nhờ sự an ủi đùm bọc từ người khác. Nhưng mình lại nghĩ, liệu rằng, con người có rơi vào bi kịch cô đơn một lần nữa trong sự hờ hững của mọi người hay không? Thế nhưng câu chuyện của mình vẽ ra cảnh huống bi thảm thật, trong khi văn đặt ra yêu cầu, đằng sau mỗi câu chuyện phải gợi lên trong người đọc niềm tin, khát vọng sống và tình yêu thương trong cuộc đời.. Đằng sau cái bi quan phải là một niềm lạc quan, hi vọng..

    Một chút chia sẻ là như thế..

    Một lần nữa mình cảm ơn rất nhiều!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...