Tản Văn Cách Xử Sự Khôn Ngoan - Lục Tiểu Hồng

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by LỤC TIỂU HỒNG, Aug 16, 2021.

  1. LỤC TIỂU HỒNG "Cố gắng vì tương lai "

    Messages:
    111
    Cách Xử Sự Khôn Ngoan

    Tác giả: Lục Tiểu Hồng

    Thể loại: Tản văn

    [​IMG]

    Mùa đông đến, trên phố heo hút những cơn gió lạnh thổi qua, tôi ghé vào một quán ăn ở lề đường.

    Tôi gọi một tô mì cay ăn cho ấm bụng. Đối diện với tôi là một ông lão tóc bạc trắng đang ăn mì. Một lát sau, có một thanh niên cầm bát mì ngồi gần cửa cạnh ông lão đó.

    Ánh mắt củα cậu thanh niên này thỉnh thoảng lại nhìn về chiếc điện thoại di động đang để trên Ьàn củα ông lão.

    Một lát sau, khi ông lão quaγ sαng châm điếm thuốc một lần nữα, anh ta nhanh taγ lấγ đi chiếc điện thoại di động, nhét nó vào túi άo khoάc của mình, sαu đó anh ta cố gắng rời khỏi nhà hàng.

    Ông lão đã sớm phát hiện rằng điện thoại củα mình bị mất tích, ông lập tức bình tĩnh và nhìn xung quanh.

    Lúc này, chàng trai kiα tay vừα chạm vào nắm cửα rα vào củα nhà hàng, ông lão dường như hiểu được điều gì đó, ông lập tức đứng dậy và đi về phía chàng trai trẻ đang đứng ở cửa.

    Lặng lẽ đi tới.

    Thật bất ngờ ông nói: "Con trai xin hãy đợi đã." Chàng trai này giật mình nói: "Có chuyện gì đấy!"

    Ông lão nói rằng:

    "Hôm qua là sinh nhật 70 tuổi củα tôi, con gáι tôi đã cho tôi một chiếc điện thoại di động, mặc dù tôi không thích nó, nhưng đó là lòng hiếu thảo của con bé. Tôi vừα để nó trên bàn giờ nó đã biến mất, tôi nghĩ rằng nó đã vô tình bị va vào và rơi xuống đất."

    "Tôi lại có vấn đề về xương khớp ở lưng, hơn nữa mắt lại kém, tôi rất khó khăn để tìm kiếm chiếc điện thoại. Chàng trai trẻ, cậu có thể giúp tôi tìm nó được không?"

    Chàng trai này nghe vậy thì lo lắng liền biến mất. Anh ta lau mồ hôi trên trán và nói với ông lão: "Ồ, ông đừng lo lắng, cháu sẽ giúp ông tìm nó!"

    Chàng trai cúi xuống, xoay quanh bàn củα ông lão tìm kiếm, chỉ một lát sau, anh ta đưa chiếc điện thoại cho ông lão và nói, cái này có đúng của ông không?

    Ông lão nắm chặt tay chàng trai và vui mừng nói: "Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu! Cậu thật tốt, Giờ cậu có thể đi!"

    Chàng trai trẻ nghe thấy vậy bàn tay liền run run, anh ta quay mặt đi và nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

    Tôi bất ngờ trước cách ứng xử của ông lão. Tôi đến bên cạnh ông. Lên tiếng hỏi:

    - Ông à, nãy cháu thấy chính cậu ta lấy điện thoại của ông đút vào túi! Tại sao ông không báo cảnh sát bắt cậu ta vậy?

    Ông lão nhìn tôi, ôn tồn nói:

    - Đúng là cậu ta lấy, nhưng con người ai chả có lúc sai lầm hả cháu. Huống chi, cậu ta đã biết hối lỗi. Nếu cậu ta không có lương tâm, liệu rằng cậu ta có trả lại không?

    Tôi nhìn ông lão, rồi từ từ bước đi. Quả thực, ông nói rất đúng, thay vì chúng ta cứ luôn oán trách những việc mà người khác làm sai, tại sao chúng ta không thử một lần tha thứ cho họ. Như vậy sẽ chừa cho chúng ta một đường lui trong cuộc đời!

    Tôi bước đi trên con phố mùa đông, tôi nhớ lại những câu nói của ông lão. Tôi hiểu ra một điều rằng mình đã quá ích kỉ khi đưa ra những lỗi sai của người khác nhưng liệu rằng họ có biết mà sửa chữa hay không?

    Tôi nghĩ rằng, chắc chắn cậu thanh niên kia đang cắn rứt lương tâm của mình làm!

    - Hết-
     
    Last edited: Aug 16, 2021
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Loading...