Ngôn Tình Cách Vách, Tuyệt Không Thể Yêu - Di Hoàn Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Di Hoàn Nguyệt, 1 Tháng tư 2020.

  1. Di Hoàn Nguyệt " Đáng yêu bao nhiêu tiền một cân?"

    Bài viết:
    78
    [​IMG]

    CÁCH VÁCH, TUYỆT KHÔNG THỂ YÊU.

    Tác giả: Di Hoàn Nguyệt.

    Thể loại: Ngược, thanh mai trúc mã, hiện đại, truyện ngắn, SE.

    Số chương: 1

    Tình trạng: Hoàn thành.

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Di Hoàn Nguyệt

    Văn án:

    Bỏ ra thời gian thanh xuân để theo dõi một bóng hình..

    Làm như vậy có mệt không?

    Đương nhiên là mệt, cũng rất đau.

    "Trời mưa rồi, anh có thể chở em về nhà được không?"​

    ___________

    Từ Oa ngồi ở góc bàn, chậm chạp đóng sách vở, hai mắt giờ phút này chỉ còn lại vô thần, trống rỗng.

    Cô thở ra một hơi khó nhọc, lồng ngực đau cắt như bị ai moi ra vậy, cũng đúng thôi, đau đến như vậy, không có gì đau bằng việc.. người mình thích thầm hơn 15 năm có bạn gái.

    Từ Oa phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cửa lúc này đang treo cảnh quan mưa bụi lất phất, bầu trời nhạt đi một ít tia sáng, chỉ còn lại một màu âm u.

    Từ Oa cười chua sót, cũng đã hơn một tuần rồi, một tuần này tâm trí cô đều thẫn thờ, muốn hỏi vì sao cô lại yêu nhiều đến như vậy chứ?

    Cô và anh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cô cũng thích anh từ lúc mình chỉ là một đứa bé, cô cũng che giấu rất tốt, giấu tốt đến nỗi ngay cả bản thân cũng súyt nữa không nhận ra mình yêu anh rất nhiều.

    Chắc có lẽ trong mắt Dương Không, cô chỉ là bạn thân, Hoặc hơn thế nữa là Bạn tri kỷ.. còn đối với cô..

    Từ Oa không nhịn được, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.. anh đối với cô.. chính là cả một sinh mạng.

    Bên cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, anh thật vô tư đến như vậy sao? , một chút thích cô cũng không có?

    Cô nghĩ, có lẽ là vậy đi..

    Đang yên ổn, tại sao.. tại sao lại có người thứ ba chen vào, nếu không có người này thì có phải đã rất tốt rồi không?

    Từ Oa hận, rất căm giận người thứ ba cướp mất trái tim anh..

    Nhưng cô có tư cách gì mà căm hận.. cũng có tư cách gì mà gọi cô gái đó là người thứ ba, đơn giản.. cô chỉ là bạn bè.. không có tư cách để đau lòng.

    Còn nhớ hai tháng trước, lúc nghe anh nói anh thích một người, còn nói nhất định phải theo đuổi được cô ấy, nhìn anh dùng vẻ mặt hạnh phúc khi nói đến những lời này, khóe miệng của cô đã tràn đầy chua chát.

    Khi đó anh đã hỏi cái gì..

    Khi đó anh đã nói: "Oa Tử à, tớ sắp tìm cho cậu một người chị dâu rồi, nhớ, lúc tiệc kết hôn của tớ, phong bì của cậu phải thật dày nha".

    Anh cười tươi như gió xuân, nhưng cô lại không tài nào cười được, anh hay muốn làm anh trai cô, vì thế cũng gọi người ta là chị dâu cô.

    Từ Oa ơi Từ Oa..

    Mày không chỉ tặng phong bì cho người ta, mà mày còn đem tim của mình cho người ta luôn rồi.

    Lúc đó cô đã cười nói: "Được, đến lúc đó tớ sẽ chuẩn bị phong bì thật dày cho cậu".

    Có trời mới biết, khi nói ra câu này, cô đã gượng sức mình như thế nào, môi cũng muốn bị cắn nát, chỉ có anh là không nhận ra, bởi vì trong mắt anh chỉ có cô gái đó.

    Cô cũng khâm phục mình thực sự diễn rất giỏi, diễn đến như vậy, thế giới có thể trao cho tôi một giải thưởng oscar được hay không?

    Từ Oa muốn hỏi, cô ấy đẹp hơn cô sao?

    Cô ấy thân thiết với anh hơn cô sao?

    Cô ấy hiểu rõ anh hơn cô sao?

    Vì cớ gì cô bỏ ra mười mấy năm cũng không thể nào bằng khoảng khắc nháy mắt cô ấy vừa xuất hiện.

    Cũng vào bốn năm trước, lúc cô không nhịn được nữa mà tỏ tình với anh, anh lúc ấy đã bật cười, bảo cô đừng đùa nữa.

    Cô trầm mặt nhìn anh.

    Anh nhìn thấy sự nghiêm túc của cô, trong phút chốc không cười nữa, nhưng cũng không vui vẻ hay sửng sờ.. mà chỉ toàn hoảng sợ.

    Ngay phút đó, cô đã hiểu được phần nào.

    Anh nói trong hoảng loạn: "Oa Tử, tớ chỉ.. chỉ..".

    Cô nghĩ anh sợ cô đau lòng, muốn nói từ chối cũng ngập ngừng..

    Anh không cần phải sợ, trong lòng cô bây giờ chỉ toàn là máu, ép lồng ngực đến mức thở không thông.

    Cô cười gượng.. được rồi, cô đành ủy khuất cho mình mà đóng tiếp cho mình một vai mới vậy.

    Cô ngay lúc này bật cười ha hả, nói với anh rằng anh bị cô lừa rồi, anh lúc này vuốt ngực thở phào oán trách cô một câu "đùa không vui" liền bỏ đi.

    Cô cười.. mà chính xác là cười lẫn lộn trong nước mắt.

    Kể từ đó.. cô không tỏ tình với anh nữa, lòng cô, cô cũng chủ động giấu nó đi..

    Cô chỉ hy vọng anh đừng rắc muối thêm vào vết thương của cô nữa, nhưng anh không hiểu, mỗi ngày gặp cô đều kể cho cô nghe người con gái anh yêu tốt như thế này, cô ấy đáng yêu đến thế kia, bình thường câu chuyện hai người ưa bàn tán chỉ là những việc thường ngày và vặt vãn, nhưng hôm nay lại ngập tràn về người anh yêu.

    Bình thường nói chuyện với anh cô đều cười, bây giờ lại không cười nổi.

    Anh đây là vô tâm đến như thế hay sao?

    "Dương Không, em muốn hỏi anh, anh đây là vô tâm hay sao?".

    Quá khứ, cô và anh tan học đều cùng về chung, nhưng hôm nay đã thay đổi rồi, Từ Oa trở về nhà một mình, cô nghe anh Nói, hôm nay anh phải chở cô ấy về nhà.

    Cô cười khẽ, cũng không biết mình đang sống hay đã chết rồi, đang sống tại sao đến thở lại khó nhọc như vậy, đã chết? , chết rồi vì sao vẫn còn thấy đau.

    Giết cô đi được không? , làm ơn, cô quá thống khổ..

    Thế giới của cô đa phần đều xoay quanh anh, nhưng không như anh, thế giới của anh muôn màu muôn vẻ.

    Thế giới của cô chỉ có anh, nếu mất đi anh.. cô chẳng còn lại gì.

    Bất lực..

    Đau đớn..

    Và rồi có hận không..

    Cô cũng chẳng biết, thế giới mất đi sắc màu.. cô cũng chẳng muốn suy nghĩ gì thêm nữa.

    * * *

    Có một bộ phim chiếu rạp rất hay, cô vô cùng muốn đi xem, lúc trước khi phim vừa mới quảng cáo vẫn còn chưa đóng máy, cô còn dự tính sẽ cùng anh đến xem.. bây giờ công chiếu rồi, muốn xem cũng không có ai bồi cùng.

    Cô không muốn xem nữa, nhưng mà chú cô lúc trước đã hứa cho cô hai vé xem phim, bây giờ được cho rồi, cầm lấy nó, cũng là một trận chua sót.

    Cô phải làm như thế nào đây? , rủ anh đến xem? Vẫn là chưa thể tính được đi.

    Từ Oa tranh thủ đến trường.

    Cô và anh là thanh mai, nhà cũng cách vách nhau.

    Đi qua biết bao nhiêu ngõ đường, cũng chỉ là cảnh còn người mất.

    Buổi sáng cô vẫn chưa thấy anh đi học, có lẽ anh còn đang ngủ, hoặc cũng có lẽ anh đã đi rất sớm.. còn để làm gì.. cô còn nhất định phải nói hay sao.

    Trước cửa ngõ có một gốc phong lá đỏ, bây giờ cũng vừa vặn rụng lá, lá rơi rất nhiều, Từ Oa đạp lên lớp lá rơi dưới đường mà bước đi, kỉ niệm cứ thế mà ùa vào.

    Cô chậm chạp nhắm mắt, có lẽ sau này anh sẽ dẫn cô ấy đến đây, trò chuyện về nó, chắc anh cũng không biết, tại một góc nhỏ khó thấy ở phía dưới góc cây có khắc dòng chữ "Từ Oa yêu Dương Không" đâu.

    Cô quay đầu đi đến trường.

    Thời gian gần đây rất ít thấy anh, cô cũng sắp phát điên rồi.. quen thuộc với mùi hương của anh, tự dưng một ngày mất đi.. cô bỗng giống như một đứa trẻ thiểu năng ngơ ngác không biết mình là ai.

    "Dương Không, anh biết không? Em sắp phát điên rồi".

    Bạn học đều thấy mắt cô sưng tấy, đều lo lắng hỏi han, cô cũng cười đối đáp cho qua chuyện, trách làm sao được, cô mỗi đêm đều khóc, không sưng to mới là thần kỳ, buổi sáng vì không muốn để người nhà phát hiện, cô đã đi học rất sớm.

    Ăn cũng không muốn ăn, Từ Oa gầy một vòng, cằm cũng nhọn lên thái quá.

    Lúc sắp vào lớp, Dương Không đột nhiên xuất hiện, cô nhìn anh vui vẻ đến trước mặt mình thì như cũ khẽ cười.

    Chắc vì mắt sưng hơi đáng sợ, Dương Không cũng phát hiện ra, cô bất đắc dĩ bảo cô thức khuya đọc tiểu thuyết nên mới như thế.

    Anh cũng tin là như vậy.. chắc vì anh nghĩ, cô không có lý do gì để nói dối được anh.

    Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đột nhiên nói với cô anh đã chính thức có bạn gái.

    Từ Oa nhìn anh, mũi cô dường như thở không được nữa, cô chỉ có thể mở miệng thở ra từng ngụm khó khăn..

    Biết là sẽ có ngày này.. nhưng mà không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.

    ".. vậy.. chúc mừng cậu".

    Anh vui vẻ cảm ơn lời chúc phúc đơn giản của cô.

    Từ Oa nghĩ nghĩ, rút trong túi ra hai vé xem phim đưa cho anh, nếu có ai nắm tay cô lúc này thì sẽ phát hiện tay cô lạnh lẽo đến mức nào.

    Anh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, cô chỉ khẽ cười, không nhìn anh nữa mà quay mặt ngẩn người ngoài cửa sổ.

    "Đây là quà chúc mừng của mình.. chúc cậu.. có người yêu".

    "Hóa ra cậu chuẩn bị trước rồi à, Oa Tử thật tốt, một vài ngày nữa tớ sẽ dẫn cô ấy đến gặp cậu".

    Tốt sao? Cô cũng không biết.. có lẽ chỉ đối tốt với một mình anh đi.

    Cô có thể không gặp mặt được không? Cô không muốn, thật sự không muốn, tuy nhiên theo thói quen không bao giờ từ chối yêu cầu của anh, cô lại vô thức nói được.

    * * *

    Buổi tối đối với một người cô đơn, họ xem nó giống như một người bạn, bạn tri kỷ dù cô có khóc cũng luôn im lặng ngồi bên cạnh.

    Từ khi biết anh có bạn gái rồi.. cô cũng chú ý đến tiếp xúc hay gặp mặt hơn, hầu như cô sẽ né tránh, cô chỉ là bạn thân thôi, gặp mặt nhau quá đối với anh cũng không tốt.

    Căn phòng của cô đều bao phủ bởi bóng hình của anh, hình ảnh, hình vẽ hay quà sinh nhật từ nhỏ đến lớn cô đều giữ lại cả, chúng nó đối với cô đều là những vật vô giá.

    Đến cả bộ nhớ di động của cô, tất cả hình ảnh, đều là ảnh của anh.

    Anh đi rồi.. ngoài nó ra.. cô chẳng còn gì.. nó chứng minh sự hiện diện của anh.. chứng minh tuổi thơ và thanh xuân của cô đều có anh hiện diện.

    Cô còn nhớ có một bộ phim, có người đã nói một câu nói: "Con là nữ hoàng, là con của ta, nam nhân trong thiên hạ mặc cho con lựa chọn, con có thể chọn lang băm, cũng có thể chọn tử tù, nhưng con nhất định không được chọn người không yêu con".

    Đúng là như vậy mà không phải sao, nhưng cô lại chọn người không yêu mình.. thật sự muốn cười cho trái tim ngu ngốc này.

    Nó ngu ngốc đến gần hơn 15 năm.

    Ngày đó, cô nghĩ hai người đi xem phim rất vui vẻ đi, còn nhớ buổi chiều hôm đó, cô đã ngồi ở quảng trường đến tối muộn mới trở về.

    Mẹ cô hỏi cô đi đâu, cô nói cô đi xem phim với anh.

    Cơm trưa và chiều cô vẫn chưa ăn nhưng cô lại không muốn ăn, cứ thế mà lên phòng, dạ dày bị đói nên đau nhói làm cô ôm bụng ngã xuống giường.

    * * *

    Anh đăng ảnh trên wechat rồi, là hai bàn tay nắm lấy nhau, tay người con ấm áp bao trọn tay của cô gái, hai người sóng bước dưới nắng, tiêu đề cũng làm người khác nhói mắt, nó viết: "Em là cả sinh mạng của anh".

    Cô nhìn bàn tay này hơn hai mươi năm, sao cô còn xa lạ gì nữa, tay anh đều đẹp đến như vậy.

    Có một vài người bạn quen biết cô với anh, thấy bài viết trong vòng bạn bè, họ tò mò hỏi anh đó có phải là cô hay không, anh dứt khoát trả lời là không phải.. làm họ một phen ngạc nhiên.

    Cũng không lạ gì, họ đều nhìn thấy cô và anh mỗi ngày đều ở bên nhau, thân thân thiết thiết, khi anh công khai việc có bạn gái thì người đầu tiên họ nghĩ chính là cô thôi.

    Hiểu lầm này.. Từ Oa thật sự đau lòng.

    Cô ngây người thả tim cho bài viết của anh, rồi đặt điện thoại qua một bên ngẩn người, đột nhiên thời gian này cô có thói quen ngẩn người, thường xuyên ngẩn người.

    (wechat cũng tương tự như zalo ở việt nam vậy, khi đăng ảnh, người khác bình luận thì sẽ chỉ có người kết bạn với nhau mới có thể đọc được bình luận, bạn nào có sử dụng wechat sẽ rõ nha).

    Đột nhiên di động đang yên tĩnh lại thông báo tin nhắn đến, cô mấp máy đôi môi tái nhợt một chút rồi mở ra xem, tin nhắn đến là một trong những người bạn biết cô và anh, cô ấy thắc mắc về việc anh công khai bạn gái trong bình luận lúc nãy, cô ấy hỏi cô, sự việc có thật hay không, cô ấy nghĩ hai người sẽ đến được với nhau, cô ấy hỏi cô tại sao anh lại không chọn cô..

    Cô ấy là một trong những người bạn biết cô yêu anh.

    Từ Oa im lặng, chỉ nhắn lại rằng cô cũng không biết.

    Hỏi cô tại sao, cô biết trả lời như thế nào đây~.

    Cô càng ngày cang gầy, cả người đều xanh xao, quần áo lúc trước mặt vừa người bây giờ lại vô vùng rộng, mẹ cô có lúc cũng nhìn cô, chắc bà đã biết được cái gì rồi, cô biết bà phát hiện ra cô thất thường.

    Có một lần mẹ hỏi cô, mà.. cô im lặng, bà chỉ thở dài rồi cái gì cũng không hỏi nữa.

    Nhưng từ đó trở đi, mỗi tối đều đem thức ăn vào phòng cho cô.

    Từ Oa nghĩ, có lẽ cô sẽ vượt qua được đoạn tình cảm này, tuy là rất khó nhưng cô phải cố gắng quên cho bằng được..

    Cô nghĩ cô rất ngu ngốc..

    Buổi hẹn gặp mặt của anh cũng đã đến, tối hôm đó, cô bất đắc dĩ phải đánh cho mình một lớp kem che khuyết điểm, giấu đi khuôn mặt tiều tụy này, đánh xong, lại phát hiện hóa ra còn rất sớm, cô lại thêm một chút son môi và kẻ chân mày đậm thêm một chút, tô một ít má hồng.

    Trước mặt anh, cô phải giả vờ rằng mình sống rất tốt.

    Nhưng mà bây giờ cô gầy quá, không thấy vẻ mũm mĩm như xưa, chỉ là cô không xấu, bây giờ góc cạnh rõ ràng lại hiện lên vẻ đẹp cao lãnh.

    Từ Oa đến điểm hẹn, nơi này là một nhà hàng hải sản, anh và bạn gái đã đến từ lâu, vừa thấy cô, anh vội vã phất tay ra hiệu ý chỉ ở bên này.

    Cô cười khổ, nhanh chóng đi đến, cô muốn xem thử bạn gái của anh như thế nào, càng đến gần, cô không ngờ anh lại nhìn cô chằm chằm.

    "Oa Tử, hôm nay cậu đẹp quá, nhưng mà sao lại gầy như vậy".

    Anh nhíu mày, trước mặt anh cô cũng chỉ trưng ra vẻ mặt nhàn nhạt.

    ".. tớ giảm cân".

    Anh có lẽ vẫn còn muốn trách móc thì người bên cạnh khẽ kéo anh một chút, anh im lặng.

    Lúc này cô mới chính diện nhìn rõ bạn gái anh.

    Cô ấy cũng nhìn cô cười: "Chào bạn, mình là bạn gái của anh ấy".

    Từ Oa như bị đá đông cứng người, tứ chi lạnh lẽo đến đáng sợ, hai tay đổ đầy mồ hôi.

    Haha..

    Cô muốn bật cười, cười thật lớn.

    Vì sao, vì sao bạn gái của anh lại có 7 phần tương tự giống hệt cô..

    Vì sao từ trước đến nay cô không biết có người giống mình đến như vậy.

    Bạn gái của anh, giống như một bản sao của cô.

    Vì sao anh lại chọn cô ấy, nếu đã giống cô, vì sao anh lại không chọn cô.

    Anh thấy cô thất thần, cũng tươi cười nói: "Từ Oa à, có lẽ cậu cũng nhạc nhiên đi, Văn Nguyệt có phần giống như cậu, lúc đầu tớ gặp cô ấy cũng rất ngạc nhiên".

    Cô lại muốn cười..

    Buổi tối hôm đó, tuy một bàn đầy món ngon nhưng mà cô nhai chỉ giống như nhai sáp, hoàn toàn nhạt nhẽo.

    Cô gắp được hai miếng thì ngừng ăn, dạ dày lúc này biểu tình dữ dội, đau thắt lại làm cô toát mồ hôi, cô nhíu mày, bỏ đũa xuống nói với anh rằng cô muốn trở về.

    Anh thấy được cô nhăn mày liền nghĩ cô đang khó chịu, mới nói để anh đưa cô về.. cô gái bên cạnh anh khẽ cứn người cắn khóe môi như thể muốn khóc nhìn anh, nhưng anh lại không phát hiện ra mà chỉ nhìn cô.

    Anh không để ý nhưng cô lại thấy được, cô không rõ mình đang có cảm xúc gì, nhìn thấy cô ấy dùng khuôn mặt giống cô để làm ra biểu cảm này, cô thật muốn cười lạnh.

    Cô lắc đầu thẳng thừng từ chối.

    "Dương Không, cậu bây giờ đã có bạn gái, cậu không nên như thế nữa, tớ lớn rồi, tớ không sao, về nhà ngủ một chút là khỏe thôi.. hai người ăn uống vui vẻ nhé".

    "Còn có.. rất vui được gặp cô".

    Từ Oa mỉm cười rồi bước ra khỏi nhà hàng.

    Cô bắt taxi trở về nhà.

    Buổi tối hôm đó, Dương Không đến nhà cô, cô mơ màng bị mẹ gọi dậy, uể oải xỏ dép xuống dưới nhà.

    "Đã khuya rồi, cậu đến tìm tớ có chuyện gì?".

    Anh nhìn cô.

    ".. cậu mấy hôm nay hơi là lạ".

    Cô chỉ cười chứ không nói.

    "Oa Tử, cậu có chuyện gì giấu tớ sao? , tớ phát hiện cậu thường xuyên tránh tớ, không còn như lúc trước nữa".

    Cô nhìn nơi xa xăm.

    ".. vậy sao?".

    "Đúng là như vậy".

    Từ Oa nhìn anh: "Cậu đã có bạn gái rồi, chúng ta như lúc trước.. bây giờ thì không hợp".

    Lúc trước chỉ cần mỏi chân thì anh liền cõng cô, ngày mưa, trên đường có vực nước xâu, anh liền ôm cô bước qua, hai người uống chung một ly nước..

    Anh nghĩ bây giờ còn hợp sao?

    "Tớ muốn ngủ, cậu cũng về đi".

    Anh mấp máy môi: "Vậy.. tớ về đây, chúc cậu ngủ ngon".

    Cô cười cười.

    Từ Oa bước vào nhà, việc đầu tiên là tìm ba mẹ nói với họ một chuyện mà cô đã suy nghĩ từ rất lâu, bây giờ mới có quyết định.

    Cô nhìn hai người.

    "Ba, mẹ, con muốn đi du học".

    Hai người lúc ấy đã ngạc nhiên nhìn cô, mẹ cô im lặng một chút rồi nói: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?".

    Cô gật đầu.

    Ba cô khẽ ôm vai mẹ: "Con bé đã quyết định thì cứ thế đi".

    * * *

    10 ngày sau cô xuất ngoại, lúc đó cô cũng chỉ gửi cho anh một tin nhắn tạm biệt rồi lên máy bay.

    Chắc anh cũng không quan tâm đâu, gửi nhiều hay gửi ít cũng đều như nhau thôi, cô đáng lẽ chỉ nên gửi cho anh lời tạm biệt.. nhưng lại không kìm được gửi tin nhắn thứ hai cho anh dặn anh giữ gìn sức khỏe.

    Cô cứ thế lẳng lặng mà rời đi, đến vài năm sau, chắc chắn anh cũng đã cưới vợ rồi..

    Tim lại đau quá, Từ Oa ngồi kế bên cửa sổ máy bay, vừa vặn nhìn ra ngoài, những đám mây cứ thể thụt lùi phía sau, bị máy bay bỏ lại chỉ biết đứng nhìn..

    Tình yêu của tôi.. tạm biệt.

    Người tôi yêu.. tạm biệt.

    ------------HOÀN TOÀN VĂN-----------
     
    Alissa, Linh Chi Nhi, Nayeon1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...