Truyện Ngắn Cách Triệu Hồi Người Quá Giang Phố Butter - Subreddit

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi SherlockArsene, 21 Tháng mười hai 2018.

  1. SherlockArsene

    Bài viết:
    9
    Tên truyện: Cách triệu hồi người quá giang phố Butter

    Tác giả: Subreddit

    Thể loại: Kinh dị

    * * *

    Có một truyền thuyết thành thị ở quê nhà tôi về một người xin quá giang trên phố Butter, anh ta sẽ xuất hiện nếu bạn thực hiện theo một loạt các chỉ dẫn nhất định. Khi đã triệu hồi được, bạn sẽ đưa anh ta đến điểm hẹn của anh, và nếu bạn chơi đúng luật, anh ta sẽ trả lời một câu hỏi mà không ai biết được cho bạn. Nếu bạn chơi sai luật, chà, đừng chơi sai luật.

    Ở phía cuối phố Butter có một mỏ lộ thiên dùng để khai thác sỏi, nước ở đó có màu xanh sâu nhất. Như thể bạn đang nhìn xuống nước biển, nó sâu như vậy đấy. Qua thời gian, đã có nhiều hơn một chiếc xe được vớt lên từ dưới đáy lòng sâu thẳm của nó.

    Theo thông tin chính thức thì các tài xế đều ngủ gật khi đang lái xe. Nhưng theo thông tin không chính thống, những cái chết từ các vụ tai nạn xe lái nhanh từ đường chính vào mỏ sỏi khi đang lái xe vào rạng sáng chỉ làm củng cố thêm tính xác thực của truyền thuyết thành thị đó. Họ chính là những linh hồn đáng thương đã làm trái luật của Người quá giang.

    Đến giờ chưa ai có thể xác định chính xác nguồn gốc của truyền thuyết này. Tôi đã đến Văn phòng Lịch sử Địa phương để tìm hiểu và thậm chí là xem qua các báo cũ được lưu trữ ở thư viện địa phương và vẫn không thể tìm được một thông tin nào đề cập tới Người quá giang. Nó là một loại tín ngưỡng dân gian mới có, được truyền miệng trong các quán cà phê và quán ăn vào lúc rạng sáng cho tới khi cuối cùng cũng được bàn tán trong canteen các trường cấp ba. Phải đến lúc có người đăng bài về Người quá giang trong một nhóm Facebook của địa phương thì người ta mới bắt đầu chia sẻ câu chuyện của họ và các luật để triệu hồi anh ta.

    Nhưng khi càng nhiều người chia sẻ câu chuyện của họ, chi tiết về Người quá giang càng trở nên khác biệt trong mỗi câu chuyện. Quần áo của anh ta đã thay đổi theo từng năm, trở nên hiện đại hơn. Cách nói năng của anh ta cũng không thể hiện sự đặc trưng của bất cứ thời kì nào, không cách ứng xử hoặc các từ tiếng lóng nào có thể giúp ta biết được anh ta đến từ thời nào. Có lúc anh ta là thanh niên lớn, có lúc anh ta già hơn như vậy rất nhiều. Mặc kệ những sự khác biệt đó, những người nói rằng đã triệu hồi Người quá giang thành công đều một mực thề rằng anh ta có thật.

    Một chủ đề phổ biến trong toàn bộ các câu chuyện về Người quá giang chính là người anh ta luôn ướt đẫm khi tiến vào trong xe bạn, tiếp theo đó anh ta bắt chuyện với tài xế.

    "Mưa vào đúng hôm nay thật là không phù hợp."

    Sau đó bạn sẽ phải trả lời, "Có đêm nào phù hợp đâu?"

    Anh ta cười, đó là lúc bạn đã biết trò chơi bắt đầu.

    Nhưng tôi đang cầm đèn chạy trước ô tô rồi. Trước hết tôi nên nói tôi đã triệu hồi anh ta vào xe mình như thế nào.

    Trò chơi bắt đầu bằng việc khởi động xe bạn vào chính xác nửa đêm. Nơi nào không quan trọng, quan trọng là lúc nào. Nhưng một khi xe đã được khởi động, bạn không thể ra ngoài, bạn cũng không thể cho ai vào. Chỉ có bạn, trong xe, vào nửa đêm.

    Sau đó bạn sẽ phải chờ rất lâu, bởi vì bạn phải đến điểm hẹn ở phố Butter vào đúng 3 giờ sáng. Đúng rồi đấy, ba giờ trong xe. Đó là luật lệ.

    Với ba giờ rảnh rỗi như vậy, nhiều người đến sớm và chỉ đi lang thang quanh các phố để có thể đến điểm hẹn vào đúng 3 giờ. Nhưng vì truyền thuyết thành thị này đã được nhiều người biết đến, cảnh sát địa phương sẽ yêu cầu bạn tấp vào lề đường nếu họ thấy xe bạn đi vòng quanh phố Butter nhiều hơn một lần. Cảnh sát địa phương biết tất cả các luật, nên là nếu họ bắt bạn tấp vào lề đường, họ sẽ bảo bạn tắt máy và xuống xe, nghĩa là trò chơi đã kết thúc.

    Vào đêm tôi quyết định triệu hồi anh ta, tôi đổ đầy xăng ở trạm xăng lúc 11 giờ 45 phút, rồi tôi vào trong đó và lợi dụng các tiện ích có sẵn ở đó để đảm bảo rằng tôi sẽ không phải dừng lại ở đâu trước ba giờ. Sau đó tôi đợi ở bãi đậu xe đến chính xác nửa đêm và khởi động xe.

    Tôi nên nói thêm rằng việc bạn đi xe nào không quan trọng, nhưng loại xe bốn cửa thì tốt hơn là hai cửa hoặc xe bán tải. Bạn không muốn nhìn trực diện vào Người quá giang đâu, ít nhất là cho đến khi chuyến đi đã kết thúc. Nếu anh ta ngồi ghế sau thì dễ hơn là ngồi cạnh bạn.

    Tôi lái một vòng rộng quanh hạt đến lúc phải tới điểm hẹn, tránh tất cả các bẫy của cảnh sát để không phải thử lại việc này vào một đêm nữa. Tôi để ứng dụng Bản đồ trên điện thoại để biết chính xác lúc nào cần tới phố Butter. Tôi không thể tưởng tượng nổi việc làm một kẻ săn lùng các truyền thuyết thành thị khó khăn như thế nào trước thời đại có GPS.

    Một chú thích nhỏ nữa: Bạn có thể để đài radio hoặc không, việc này không hề ảnh hưởng tới Người quá giang. Nếu bạn không muốn nói chuyện với anh ta, bạn nên để radio. Anh ta có thể trở nên khá ồn ào và hiếu chiến nếu bạn không nói chuyện với anh ta.

    Tôi đi đến điểm hẹn, dừng xe và làm theo các chỉ dẫn triệu hồi. Luật được đăng lên mạng có các biến thể khác nhau, nhưng xác suất thành công khi làm theo chỉ dẫn dưới là cao nhất.

    • Không tắt máy xe nhưng giữ phanh gấp.

    • Tắt mọi thứ trừ xe (đèn, điều hòa, radio, điện thoại).

    • Mở khóa cửa xe ba lần.

    • Cho tất cả cửa sổ xuống.

    • Nhấn phanh ba lần.

    • Mở đèn pha lên.

    • Chờ ba phút.

    Nếu anh ta không ở đó lúc 3 giờ 3 phút, bạn làm sai điều gì đó rồi.

    Khi tắt đèn, tôi để ý xung quanh có sương mù. Nó có phải một phần nghi thức hay không thì tôi không biết, nhưng nó làm cho việc chờ đợi Người quá giang ma quái trên một con đường tối vào lúc 3 giờ sáng đáng sợ hơn rất nhiều.

    Ngoài cái Subaru đỗ không nhúc nhích của tôi thì trên đường khá yên tĩnh. Tôi thậm chí còn nín thở để có thể chú ý tìm các tiếng bước chân, tiếng cười khúc khích của bọn thiếu niên, các xe khác. Nhưng chẳng có gì.

    Tôi còn chẳng nghe thấy tiếng cửa xe mở. Tôi chỉ nghe thấy tiếng nó đóng lại.

    "Mưa vào đúng hôm nay thật là không phù hợp," từ ghế sau có tiếng nói.

    Tôi cảm nhận từng sợi lông dựng đứng lên và từ phía đằng sau cổ, tôi cảm thấy ớn lạnh. Ngoài tiếng thở không đúng nhịp của mình, tôi còn có thể nghe tiếng nhỏ giọt đều đặn từ chiếc quần ướt của anh ta chạm tới giày.

    Tôi không quay người lại, nhưng tôi có nhìn trộm từ gương chiếu hậu. Anh ta không thuộc dạng người lớn, có lẽ cao bằng tôi. Anh ta mặc chiếc áo "The Chronic" của Doctor Dre màu trắng, một cái áo gió màu đỏ và có vẻ như là quần jean denim màu tối. Luật nói rõ là nhìn ở gương chấp nhận được miễn là bạn không bật đèn trong xe lên. Nhưng đừng bao giờ nhìn trực tiếp vào mặt anh ta, ít nhất là cho đến khi anh ta ra khỏi xe và đã sẵn sàng để trả lời câu hỏi của bạn.

    Tôi lấy hết dũng khí để trả lời, nhưng không tài nào nói thành lời. Tôi thử lại một lần nữa.

    "Có đêm nào phù hợp đâu?"

    Trong lúc tôi nhìn vào gương để ngắm lại cái thứ đang ngồi ở ghế sau, không có gì ngoài yên lặng. Tôi nín thở, chờ đợi.

    Thời gian cảm tưởng như đã trôi qua quá lâu, nhưng cuối cùng tôi cũng thấy tay anh ta vỗ vào đầu gối ướt và anh ta cười. Tôi thở dài và buông phanh tay.

    "Chờ đã, bật cần gạt nước đi, nhà vô địch," anh ta nói. "Mưa thế này thì anh sẽ không nhìn được đường đâu."

    Đó là một câu trả lời mặc định, một phần của trò chơi.

    "Ồ, phải rồi, xin lỗi." Một câu trả lời mặc định.

    Dù anh ta cứ khăng khăng trời đang mưa, ở ngoài khô cong. Theo luật, tôi bật cần gạt nước lên, bật ở mức mạnh nhất. Anh ta yên phận ở phía sau, đặt tay lên cửa sổ đằng sau.

    "Tôi bật radio có được không?" Tôi hỏi. Đây không phải một phần của trò chơi, nhưng tôi nghĩ mình nên hỏi và lịch thiệp một chút.

    "Anh là tài xế mà," anh ta nói. Giọng anh ta vừa trầm vừa mượt. "Nhưng tôi có một yêu cầu, đừng bật nhạc đồng quê nhé."

    "Được thôi," tôi trả lời. Tôi bật đài lên một kênh đứng thứ 40 của địa phương.

    Tôi bắt đầu tiến ra đường khi đồng hồ điểm 3 giờ 3 phút. Tôi nhìn ngó gương chiếu hậu mỗi khi cảm thấy phù hợp và vẫn có thể giữ xe trên đường. May thay khu vực này của phố Butter khá thẳng và không có nhiều phương tiện đi lại.

    Từ giọng nói và việc tay vỗ vào đầu gối ướt ở phía sau xe, tôi có thể đoán rằng anh ta là một người đàn ông da đen, có lẽ tầm giữa 25 tuổi, và ăn mặc như thể năm 1996 vậy. Không giống bất cứ miêu tả nào về Người quá giang mà tôi đã đọc trên Facebook.

    "Anh định đi đâu thế?" tôi hỏi. Một phần mặc định của trò chơi.

    "Tôi đang đến thăm cô gái của tôi, tôi làm ca muộn tối nay, tôi nghĩ mình nên đến thăm cô ấy để làm cô ấy bất ngờ."

    Câu trả lời của anh ta luôn luôn thay đổi. Việc này, và sự thật rằng ngoại hình của Người quá giang luôn thay đổi khiến nhiều người tin rằng mỗi lần là một linh hồn khác nhau.

    Tôi dừng ở chỗ biển báo dừng ở phía cuối phố Butter.

    "Ồ, anh rẽ phải đi," anh ta nói.

    Tôi nghe theo và rẽ phải. Ngoài việc phải nghe theo chỉ dẫn của anh ta, địa điểm và đường đi hoàn toàn không liên quan. Chuyến đi sẽ kéo dài tới 3 giờ 33, khi anh ta bảo bạn tấp vào lề đường.

    "Vậy, câu chuyện của anh là gì, anh bạn?" anh ta nói.

    Một lời gợi nhắc mặc định, nhưng cách bạn trả lời hoàn toàn phụ thuộc vào bạn. Có người không nói với anh ta gì, việc này không được khuyến khích. Vài người đã lịch sự chia sẻ một chút. Lại có người nói nhiều đến tận lúc phải dừng xe, nói hết phần Người quá giang. Bạn càng nói nhiều với anh ta, anh ta càng nói nhiều với bạn. Việc này không ảnh hưởng trò chơi, nó chỉ làm chuyến đi thú vị hơn.

    Mặc dù tôi đang lái xe cùng một hồn ma, giọng anh ta thật quyến rũ theo một cách nào đó, vì vậy nói chuyện cùng anh ta rất dễ.

    "Tôi có một công việc thường ngày có thể chi trả các hóa đơn, chỉ là công việc văn phòng nhàm chán thôi, nhưng trong thời gian rảnh tôi thích khám phá các truyền thuyết thành thị và những nơi bị ám. Đi tìm bằng chứng cho sự sống sau cái chết."

    "Trời, thật à? Nghe ma quái thật đấy." Câu trả lời không mặc định.

    Anh ta nghiêng người về phía trước, để khuỷu tay lên đầu gối. Từ gương chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy tay áo gió của anh ta rách thành những mảnh vụn.

    "Thứ đáng sợ nhất mà anh từng thấy là gì? Rẽ phải ở chỗ này đi." Không mặc định.

    Tôi muốn nói "ngoại trừ việc này sao?" nhưng tôi không thể. Tất cả các chỉ định từ bất cứ người nào chơi trò chơi này đều nói rằng anh ta thực chất không nhận thức được về tình trạng của chính mình. Anh ta chỉ là một hành khách đang đi tới điểm đến của mình. Khi người ta cố gắng cho anh ta biết về tình trạng nửa sống nửa chết của anh, các chuyến đi đều không có kết cục tốt, vậy nên tôi không khuyên các bạn nói điều này ra cho anh ta nghe.

    Tôi rẽ phải và tiếp tục câu chuyện của mình.

    "Khoảng hai năm trước, tôi đang đi săn ma vào giữa đêm ở Trại Giáo Dưỡng bang Ohio, đó là một nhà tù cũ ở Mansfield, nơi họ quay phim Shawshank Redemption," tôi nói. Tôi nghĩ rằng, nếu anh ta đến từ những năm 90, có lẽ anh ta sẽ biết về bộ phim đó. "Vậy là, sáu người chúng tôi đi chuyến đó và chúng tôi đang ở phía cánh nhà hành chính, và tôi cảm thấy được một bàn tay ấn mạnh vào lưng tôi, như thể nó đang chỉ dẫn cho tôi biết nên đi hướng nào."

    "Ôi không, tôi sẽ phắn ngay ra khỏi chỗ đó, tôi không muốn chơi trò quỷ đó đâu." Câu trả lời không mặc định.

    Bấy giờ tôi mới để ý là tất cả đèn đường đều đã tắt. Không chỉ đèn đường, mà mọi thứ đều tối. Tôi biết là đang nửa đêm, nhưng chúng tôi đi qua quán Taco Bell, hai mươi phút trước khi tôi đi qua, nó vẫn mở cửa. Giờ, nó hoàn toàn tối tăm, trong bãi đậu xe cũng không có chiếc xe nào.

    Việc thứ hai tôi nhận ra là không có xe. Chúng tôi đã lái xe mười lăm phút mà không vượt qua một chiếc xe nào. Không phải xe không có trên đường thôi đâu, trên đường để xe hoặc các bãi đậu xe cũng đều không có một chiếc xe nào. Khi chúng tôi lái xe qua một đại lý của xe Ford, cả lô đất đó đều trống trơn. Như thể chúng tôi đã bước xa thực tại và tiến vào một vùng đất nào khác vậy.

    "Vậy, sau đó anh làm gì?" Không mặc định. Hiển nhiên là tôi đã thu hút được sự chú ý của anh ta.

    Tôi tiếp tục câu chuyện. "Tôi quay người để nhìn và sau tôi không có ai cả, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa, nước hoa hoa hồng. Có vẻ như một trong số các hồn ma chính là vợ của cai ngục. Bà ta bị giết khi súng của cai ngục vô tình nổ. Nó rơi khỏi tủ quần áo, nổ lên và bắn bà ta vào đúng phổi.

    " Điên khùng vậy anh bạn. Nhưng tôi có thể hiểu được tại sao bà ta vẫn còn ở trần gian, anh có hiểu tôi đang nói gì không? Như kiểu bà ta vẫn còn chuyện dang dở bởi vì tự dưng bà ta chết. "

    Chúng tôi lái xe trong yên lặng một lúc, tôi không biết là bao lâu. Tôi đã cố gắng nhìn về phía anh ta trong gương nhưng gương mặt anh cứ chìm vào bóng tối.

    Rồi tôi cảm thấy hơi thở lạnh của anh ta ở phía cổ mình, làm tôi cảm thấy rất đỗi sợ hãi.

    " Anh có thể tưởng tượng, ở trong hoàn cảnh của bà ta thì như thế nào không? "Anh ta hỏi. Không mặc định.

    " Ý anh là gì? "Tôi trả lời, không mặc định.

    " Tự dưng chết kiểu đấy chỉ vì sự cẩu thả của một người khác? Thật là đáng quan ngại. "

    Không mặc định.

    Tim tôi đập thình thịch như muốn đi ra khỏi lồng ngực. Tôi đã làm gì sai sao? Tôi đã không theo đúng luật ư? Có phải anh ta..

    Anh ta cười và ngồi lại về chỗ." Tôi chỉ trêu thôi anh bạn. Anh cần phải thư giãn đi. "

    Tôi có thể cảm nhận được cách anh ta nắm vào vai tôi, chà vai một chút. Tay lạnh như băng. Anh ta vỗ vai tôi và ngồi lại chỗ cũ. Tôi có thể cảm nhận được các giọt nước chạy xuống vai tôi từ những vệt ẩm nơi anh ta vỗ vai tôi.

    " Ồ sắp rẽ phải đấy nhé. "

    Anh ta nghiêng người về trước, chỉ về phía con đường. Da anh ta xanh mét và ngón tay cái đã bị cắn vào phần thịt rất sâu. Mùi đất sét ướt thoang thoảng trong cabin. Tôi rẽ.

    Tôi nhìn trộm đồng hồ trên bảng điều khiển và thấy rằng đã 3 giờ 29. Chỉ còn bốn phút nữa.

    " Anh có gia đình không? "Anh ta hỏi. Đã được mặc định. Tim tôi như vừa trở lại lồng ngực, trò chơi vẫn tiếp tục.

    " Từng có. Giờ chỉ còn mình tôi thôi. "

    " Điều này rất khó khăn, tôi biết mà. Trước khi tôi gặp cô gái của đời mình, tôi đã rất cô độc. Tôi không biết tôi sẽ thế nào nếu tôi không có cô ấy trong đời. Cuộc đời sẽ rất.. trống rỗng.

    Không mặc định.

    Sau đó là yên lặng tuyệt đối, như thể anh ta vừa hối hận vì đã nói điều đó. Có lúc bầu không khí yên lặng tới nỗi tôi không còn chắc anh ta vẫn còn ở đó, nhưng sau đó tôi lại thấy bàn tay lạnh của anh ta vỗ vào vai.

    "Nhưng đừng lo, anh bạn à. Anh trông có vẻ là một người ổn, giúp đỡ một người như tôi vào một đêm mưa gió thế này. Tôi chắc anh sẽ tìm được ai đó. Chỉ là vấn đề về thời gian thôi." Không mặc định.

    Chúng tôi lái xe trong yên lặng và tôi thi thoảng vẫn ngó nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển. Ngay khi đồng hồ báo 3 giờ 33, tôi nghe thấy tiếng người anh dịch chuyển và anh nghiêng về phía trước.

    "Ồ, đến nơi rồi, ngay kia."

    Anh ta chỉ vào một chỗ trên đường. Ở đó chẳng có gì, không nhà, không lối cho xe đi, còn chẳng có nơi để dừng xe lại.

    Tôi đi về phía lề đường và dần chậm lại để dừng hẳn. Như lúc đón anh ta lên, tôi phải tắt đèn, radio và nhấn phanh gấp, vẫn để xe chạy. Bạn không cần phải khóa và mở khóa cửa ba lần hoặc là nhấn bàn đạp phanh gì đó nữa. Chỉ cần mở khóa cửa.

    Và, điều này cũng rất quan trọng, đừng nhìn khi anh ta đang đi ra khỏi xe, đừng nhìn anh ta trong gương chiếu hậu, đừng làm bất cứ điều gì ngoại trừ nhìn xuống hai tay đang đặt trên vô lăng. Để tay trên vô lăng, hướng mười giờ và hai giờ. Sau đó, bạn đợi.

    Lần này, tôi nghe thấy tiếng cửa xe mở và đóng sầm lại. Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng giày anh ta đi lại trên sỏi khi anh ta đi vòng qua phía trước xe ô tô đến chỗ ngồi tài xế. Tôi muốn nhìn lên, nhưng tôi cố gắng chống lại lòng ham muốn đó bằng cách đếm các đường may trên vô lăng.

    "Cảm ơn vì chuyến đi nhé. Anh có câu hỏi nào dành cho tôi không?" anh ta hỏi. Đã được mặc định. Vẫn là giọng của anh ta đấy, nhưng không giống như cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi, câu hỏi đó hoàn toàn vô hồn, như không còn cảm giác con người nữa.

    Khi bạn đã hoàn thành xong chuyến đi, bạn được phép hỏi anh ta một câu hỏi. Câu hỏi đó phải riêng tư nhưng cũng phải là câu hỏi mà không ai biết. Bạn không được hỏi về số xổ số hoặc những thứ kiểu đấy. Người ta đã từng hỏi về địa điểm của những đồ gia truyền bị thất lạc, thời điểm chính xác lúc họ chết, số phận của những người họ hàng đã mất liên lạc từ lâu, tất cả các câu hỏi riêng tư mà họ sẽ không thể biết được bằng cách nào khác.

    Lúc đó là lần thứ hai trong đêm tôi không nói nên lời. Tôi hít thở sâu.

    "Cô ấy có đang bình yên không? Tôi hỏi, rồi sau đó, không suy nghĩ gì, tôi nói thêm," Cô ấy có trách tôi không? "Lời nói của tôi không to hơn một tiếng thầm thì là mấy, nhưng tôi biết anh ta đã nghe được.

    Sau khi bạn hỏi, chỉ lúc đó bạn mới được nhìn trực tiếp vào anh ta. Và đó là điều tôi đã làm.

    Mặt tôi như tối sầm lại khi tôi ngước lên.

    Người quá giang không hề có mặt. Chỉ có hai đốm đen sáng nơi mà đáng ra mắt phải ở đó. Anh ta không có mồm, mũi, không gì cả. Chỉ hai vũng trũng xuống đen sâu nhìn như mực lỏng nơi mắt phải ở đấy và có kích thước bằng đồng xu, và chúng phản chiếu lại từng vì tinh tú trên trời. Tôi không thể thôi nhìn đôi mắt đó, dù tôi đã rất muốn ngưng nhìn.

    " Hai câu hỏi rồi đó, anh bạn, "anh ta trả lời. Không mặc định.

    Tim tôi lại đập thình thịch đầy lo sợ. Tôi đã phá luật. Tôi làm hỏng rồi. Tôi đã hỏi hai câu!

    Tôi như bị đông cứng lại và chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta. Cảm giác như tôi đã nhìn vào nó hàng tiếng rồi.

    Tôi lùi người lại một chút khi anh ta đưa tay lên phía mặt, chỗ chỉ dưới tai thôi. Trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ anh ta sẽ lột bỏ gương mặt giả và để lộ gương mặt thật, đáng sợ hơn.

    Anh ta không lột bỏ gương mặt ấy. Thay vào đó, anh ta kéo mũ hoodie lên trùm đầu, gương mặt trống rỗng ấy lại trở về với bóng tối.

    " Nhưng vì anh đã rất tốt bụng và giúp tôi không phải đi bộ cả một quãng đường như vậy trong mưa, tôi sẽ trả lời. "Không mặc định.

    Trước khi tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ta nắm lấy khung cửa và nghiêng mình về phía trước, tôi có thể nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng đó.

    " Cô ấy đang không yên bình, và cô ấy có trách anh. "

    Kể cả khi đã trùm đầu, tôi vẫn có thể nhìn được từng vì tinh tú trên bầu trời đêm trong những bể chứa màu đen tuyền như mực của anh ta. Tôi không thể nói rõ mình đã nhìn thấy gì. Như thể nhìn vào khoảng không vô hạn rộng lớn và đồng thời, một vùng rộng lớn không-có-gì-cả. Trong chúng chứa đựng mọi thứ và đồng thời cũng không có gì. Mắt anh ta làm tôi cảm giác như thể nhìn vào thời gian vĩnh cửu vậy.

    Khi anh ta rời cửa sổ, tôi thở phào. Tay tôi run lên khi tôi bỏ chúng xuống khỏi vô lăng.

    " Lái xe an toàn nhé. "Câu trả lời mặc định. Điều cuối cùng anh ta nói trước khi rời đi.

    Anh ta đi phía sau xe. Bạn có thể nhìn anh ta rời đi trong gương chiếu hậu, nhưng đừng quay lại hoặc rời khỏi xe hoặc cố gắng đi theo anh ta. Tôi dõi theo anh ta cho đến khi anh hoàn toàn biến mất vào bóng đêm và chờ cho tới khi tôi không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh trên nền sỏi nữa.

    Khi tôi bật đèn xe lên, tôi nhận ra mình lại ở trên phố Butter, đỗ xe trên lề đường bên cạnh điểm dừng ở mỏ sỏi. Đây luôn là nơi bạn xuất hiện sau chuyến đi, sau khi Người quá giang đã rời đi.

    Việc duy nhất tôi phải làm là thả phanh gấp và chiếc xe sẽ tự đi tới điểm dừng, tăng tốc cho đến khi nó rời khỏi vách đá và chìm xuống dòng nước xanh ở dưới đáy.

    Tôi không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu, với tay cầm phanh, suy nghĩ về câu trả lời của anh ta.

    Nhưng sau đó, tôi thấy chúng. Đèn pha. Một chiếc xe đang tiến vào đường, phía trước tôi. Những chiếc xe đã quay trở lại, đèn đường và đèn trong nhà cũng vậy. Tôi đã trở về từ nơi Người quá giang đưa tôi đến.

    Tôi chạm mắt một tài xế khác khi anh ta đang đi qua, đó là một trong những khoảnh khắc kì lạ mà thời gian dường như dừng lại. Thế là đủ để đưa tôi về thực tại. Tôi thả phanh và lái xe ra phía con đường. Tôi về nhà vào khoảng sau 5 giờ.

    Tôi cố ngủ nhưng cuộc phiêu lưu đã ảnh hưởng tới tôi quá nhiều nên tôi đã báo nghỉ. Tôi nằm trên giường cả ngày, nghĩ về Người quá giang, về câu trả lời của anh ta, và những chiếc xe ở trong mỏ sỏi trên phố Butter.

    Có lẽ đó không phải là xe của những người tài xế đã chơi sai luật.

    Có lẽ họ đã chơi đúng luật, nhưng không thể chịu đựng được câu trả lời của anh ta.

    Đã ba ngày kể từ khi tôi gặp Người quá giang. Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi đất sét ẩm trong xe, và những dấu chân lấm bùn của anh ta trên nền xe của ghế sau vẫn ở đó.

    Khi tôi đang viết những dòng này, tôi rời mắt khỏi màn hình máy tính, ngước lên và nhìn tấm ảnh chụp Abigail của tôi, được chụp chỉ hai tuần trước khi cô ấy chết. Cô ấy thật đẹp, cười thật hạnh phúc làm sao.

    " Cô ấy đang không yên bình, và cô ấy có trách anh."

    Đó là tấm ảnh của cô ấy mà tôi thích nhất. Tôi nghĩ tôi sẽ cầm theo nó khi tôi lái xe tối nay.

    Tôi sẽ đến gặp lại Người quá giang. Tôi có một linh cảm, và tôi không biết liệu nó có liên quan không, nhưng tôi nghĩ tôi nên nói với những người đang đọc rằng tôi đang mặc một chiếc hoodie Adidas màu xám và quần jean. Nếu có người đọc được những dòng này và sẽ chơi trò chơi đó với Người quá giang và thấy một thứ gì đó giống miêu tả ngồi vào ghế sau của xe họ, vậy thì, tôi nghĩ ta đã giải quyết được một phần bí ẩn rồi.

    Nếu bạn có gặp được Người quá giang, tôi mong bạn có được câu trả lời mà bạn đang tìm kiếm.

    Khi tôi nhìn ra ngoài, trời đang nhiều mây, nhưng tôi mong thời tiết sẽ khá hơn để chút nữa tôi có thể lái xe.

    Mưa vào đúng hôm nay thật là không phù hợp.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiĐặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng ba 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...