[Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm sáng tác của kiều quỳnh mai

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Kiều Quỳnh Mai, 28 Tháng bảy 2020.

  1. Kiều Quỳnh Mai

    Bài viết:
    2
    Tên nick/ Bút danh: Kiều Quỳnh Mai (Kẹo mút)

    Giới thiệu đôi chút về bản thân: 17 tuổi bẻ gãy sừng trâu nà :)

    Sở thích: chơi đàn, viết truyện

    Sở đoản: chưa nghĩ ra :)

    Đôi lời: yêu màu tím, ghét sự giả dối

    Link tất cả các tác phẩm sáng tác:

    Ngôn Tình - Vị đắng của tình yêu - kiều quỳnh mai
     
    chanhtuyetbacha thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. chanhtuyetbacha Fan cuồng Uất Phong

    Bài viết:
    9
    Chào bạn, ngày mới tốt lành.

    Mình là Mochi, thành viên của Land of Oblivion, hôm nay ghé qua một chút để góp ý về truyện Ngôn Tình - Vị Đắng Của Tình Yêu - Kiều Quỳnh Mai của bạn nè.

    Mình sẽ nói về nội dung truyện trước nha.

    Phải nói thật rằng, đọc truyện của bạn xong, mình liền cảm thấy có chút..

    Ồ không, không phải chỉ đơn giản là "có chút", để cho chính xác mà nói thì đó chính là "cực kì"..

    CỰC - KÌ - ỨC - CHẾ!

    Đúng vậy, mình cảm thấy một sự ức chế không hề nhẹ ở đây, ức chế tới mức mình muốn khóc luôn rồi á.

    Không thể phủ nhận một điều rằng, cách bạn xây dựng tình huống cũng như truyền tải cảm xúc cho độc giả rất tốt, lối hành văn thì miễn chê.

    Những nhân vật trong câu truyện được viết nên dưới ngòi bút của bann dường như thật sự đang sống, và bản thân mình cũng đã là một phần nhỏ bé vô danh của thế giới rộng lớn muôn màu ấy, yên lặng dõi theo và chúc phúc cho họ.

    Những cảm xúc mãnh liệt nhất, có lẽ đều xuất phát từ sự đồng cảm với cô gái nhỏ Trịnh Kim An.

    Trịnh Kim An mồ côi cha mẹ, từ nhỏ lớn lên bên cạnh người bà ốm yếu, hoàn cảnh khó khăn đủ điều,

    Tuy nhiên, không vì vậy mà cô đánh mất ý chí cùng quyết tâm không ngừng vươn lên từng ngày của mình, nhiều năm liền kết quả học tập đều luôn đạt thành tích dẫn đầu.

    Cô ấy.. Quả thực, là một người rất đáng để ngưỡng mộ.

    Thế nhưng, vì thiếu đi tình thương yêu và sự dạy dỗ của cha mẹ, Trịnh Kim An có phần sống khép kín và nội tâm hơn so với những người bạn cùng trang lứa, nhạy cảm hơn những người xung quanh rất nhiều, tâm lý thậm chí còn có chút không ổn định, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của bệnh trầm cảm mức độ nhẹ.

    Trịnh Kim An này ấy à, mặc dù là một cô cháu gái hiếu thảo hết lòng kính trọng thương yêu chăm sóc cho người bà đã ốm yếu từ lâu, nhưng suy cho cùng, cô mới chỉ có vỏn vẹn 17 tuổi đầu, cũng biết có những suy nghĩ ngây ngô.

    Cô khao khát có một gia đình hoàn chỉnh.

    Cũng như bao người khác thôi, sống một đời bình an giản dị mà hạnh phúc bên mẹ cha, thỉnh thoảng có thể thử vô lo vô nghĩ một chút, yếu đuối một chút, nhõng nhẽo dựa dẫm một chút..

    Khung cảnh ấy, chẳng có gì đặc biệt nhưng lại đẹp lạ lùng, cô ước sao mình có thể thử một lần cái cảm giác ấm áp ấy, cảm giác bình yên không phải tự mình gồng gánh tất cả trên đôi vai nhỏ yếu như bây giờ.

    Trịnh Kim An có lẽ đã không dưới một lần tự ngược đãi chính bản thân mình.

    Cô cảm thấy mình thật kém cỏi, cảm thấy mình không xứng đáng với sự hi sinh của cha mẹ, với sự kì vọng to lớn của bà ngoại.

    Vậy nên, cô bắt đầu sống nội tâm hơn, nhạy cảm hơn, và thậm chí ngay cả tính cách cũng nhút nhát hơn.

    Cô sợ hãi việc bị tổn thương nên đã khép kín trái tim mình, từ từ gặm nhấm nỗi đau day dứt.

    Mình có thể hiểu được phần nào, thế nhưng những gì mà cô gái ấy phải chịu đựng, người ngoài như chúng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng hết được.

    Có điều, mình vẫn mong muốn được nhìn thấy một Trịnh Kim An trưởng thành hơn hiện tại, Trịnh Kim An bây giờ có phần hơi quá nhu nhược và ngây thơ rồi.

    Mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu khó khắn, ấy vậy nhưng thế giới trong đôi mắt của cô vẫn còn nhiều màu hồng quá.

    Mình muốn được nhìn thấy một cô gái vượt lên đau thương mà kiên định bước tiếp, một cô gái biết mạnh mẽ đứng lên đấu tranh cho chính bản thân mình, một cô gái dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận.. Chứ không phải một cô gái nhỏ chưa trải sự đời suốt ngày chỉ biết run rẩy trong sợ hãi và im lặng chịu đựng.

    Mình biết, những lời phán xét như vậy có phần hơi máu lạnh, chỉ là mình cảm thấy có chút mâu thuẫn thôi.

    Dù sao mình cũng rất mong mọi người rồi sẽ đều tìm được một bến đỗ bình yên cuối cuộc đời.

    Nhìn chung về tổng thể thì truyện của bạn cũng khá được rồi, tuy nhiên vẫn còn tồn tại một số lỗi nho nhỏ, bạn cố gắng khắc phục để tác phẩm được hoàn thiện hơn nhé.

    Mình nghĩ rằng bạn nên bỏ một chút thời gian đọc lại truyện của mình một lượt sau khi viết xong để soát lại toàn bộ những lỗi chính tả trong câu, từ đó khiến cho những cảm xúc mà bạn muốn truyền đạt trở nên trọn vẹn hơn.

    Về phần xưng hô đối với nhân vật trong truyện, cá nhân mình cảm thấy bạn nên hạn chế dùng những từ như "cô", "hắn" hoặc "nó" lặp đi lặp lại quá nhiều, tránh trường hợp độc giả vì quá khó nhớ tên nhân vật mà bỏ truyện.

    Cách xây dựng nhân vật cũng hơi có chút mâu thuẫn và bất hợp lý.

    Đơn cử, mình nghĩ rằng nhân vật nữ phụ ác độc Khuất Diệu Anh không nên bị cường điệu hóa một cách có phần hơi quá đà như vậy vì câu chuyện bạn đang viết có bối cảnh học đường, dù có là con của hiệu trưởng hay thế nào đi chăng nữa thì mọi việc cũng nên có mức độ vừa phải thôi.

    Có một đoạn bạn viết rằng Khuất Diệu Anh cầm đầu cả một băng nhóm tội phạm á, mình cảm thấy vẫn nên giữ lại một chút gì đó trẻ con và hồn nhiên ngây thơ của tuổi học trò thì hơn.

    Trên đây là toàn bộ những ý kiến của mình về truyện, cảm ơn bạn vì đã dành thời gian để đọc cũng như tạo ra một tác phẩm truyền cảm như vậy.

    Chúc truyện của bạn sớm được duyệt.

    Ngày mới tốt lành.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...