Bút danh: Hoài Văn Tuổi/ Cung hoàng đạo: 31 Sở thích: Đọc, viết và ngẫm Châm ngôn sống: Cứ mỉm cười, mọi thứ sẽ an yên Đôi lời: Xin mời các bạn cùng thảo luận, góp ý để tác phẩm của mình được hoàn chỉnh hơn! Link các tác phẩm đã sáng tác: 1. Kinh Dị - Trấn Quái Linh Phù - Hoài Văn 2. Đoản - Hồ Ly Và Sói
Chào bạn, mình là thành viên đến từ bang From To Zero, ghé qua đây với mong muốn có một vài góp ý về truyện "Trấn quái linh phù" (đến chương 2) Về nội dung: Không thể phủ nhận là hướng viết của bạn rất mới mẻ, bạn cũng hợp với thể loại truyện này nữa, mình đọc không hề có cảm giác bị cấn cấn chút nào. Mình không biết nói gì thêm về nội dung, mới chỉ hai chương thôi mà đã thấy hấp dẫn rồi ^^ Diễn biến tâm lí của của cô Hai Linh ở đoạn Đâu ai biết rằng những cuộc ăn chơi.. bởi những lời gièm pha được viết khá tốt, thể hiện được tính cách kiên cường của cô cũng như sự bất công mà cô phải gánh chịu. Có điều mình đọc thì biết sự ngang ngược, ăn chơi sa đọa của cô Hai Linh chỉ là biểu hiện bên ngoài, nhưng còn những kẻ ở thì sao? Họ không biết, thế nên ở đoạn Sau chuyện đó, kẻ ăn người ở trong nhà.. cô chủ sẽ không bạc đãi họ cần một sự chuyển biến hình tượng của cô trong mắt họ, ngỡ cô kiêu ngạo ngang ngạnh như thế thì ắt hẳn sẽ chẳng biết nói lí lẽ, nhưng hóa ra không phải thế. Về hình thức: Việc sử dụng nhiều từ ngữ địa phương, cách nói chuyện dân dã không làm truyện trở nên "quê mùa", trái lại vẽ ra một khung cảnh có phần cổ xưa. Các câu thoại đọc cũng vui vui nữa. Tuy nhiên truyện còn mắc một vài lỗi sau: - Không được viết số đếm nha, đây là quy định của diễn đàn luôn. - Sai chính tả: "Đối lập với vẽ tĩnh lặng của không gian" --> vẻ; "một bà đầm khoát áo bà ba" à khoác; "con vợ đẹp bá chấy bồ chét" à mình tra thì thấy là "bá cháy bọ chét". - Mình nghĩ câu này chưa hợp lí lắm, vì theo như lời mọi người thì cô không khóc ngay cả cha mẹ mất mà -- Từ đó, không ai thấy cô rơi nước mắt. Trên đây là một số góp ý của mình, chúc truyện "Trấn quái linh phù" của bạn đạt được độ nổi như bạn mong đợi ^^
Trước tiên, cảm ơn bạn vì đã đọc tác phẩm của mình! Lần đầu cầm bút nên còn nhiều thiếu sót. Vì bối cảnh câu chuyện là nông thôn miền Tây trước năm 1975 nên mình có dùng từ địa phương để thể hiện cho chân thật các nhân vật. Vì viết vội nên mình còn vài lỗi chính tả, mình sẽ chỉnh sửa lại. Cảm ơn bạn đã góp ý nhé!
Chào chị Hoài Văn, Về nội dung, em rất thích ý tưởng của Đoản - Hồ Ly Và Sói . Đoạn "Đời anh bao năm lăn lộn chốn giang hồ, lận đận lao đao, dõi mắt nhìn đời lạnh lùng ác cảm. Từng cuộc vui thâu đêm, anh đốt tuổi trẻ vào miên man, vô định. Rồi định mệnh dẫn anh về lại quê nhà, anh mới nhìn ra đâu là cuộc sống mà anh mong muốn. Anh bắt đầu mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, mơ về một ngày bình dị, buổi chiều, anh đi làm về có mâm cơm dọn sẵn, có tiếng cười của con, của vợ. Cuộc sống bình dị mà hạnh phúc biết bao?" làm em nghĩ đến quê nhà với những ngày yên bình. Về hình thức, "con hồ ly không thể không phủ phục" --> "thu" và "móng chân ả ra dài" --> "ta dài" hoặc "dài ra" chị nhé.
E lên mạng search nghĩa từ "phủ phục" để tìm hiểu nhé! Với lại "ra dài", k có vấn đề trong cách dùng từ này. Cảm ơn em đã góp ý.