Truyện Ngắn Cà Phê Không Đường Cũng Chẳng Đắng Lắm - Sie Sie

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi SIE SIE, 18 Tháng tám 2018.

  1. SIE SIE Mình là Sie! Sie trong lasie.>.<

    Bài viết:
    88
    Cà phê không đường cũng chẳng đắng lắm

    Tác giả: SIE SIE

    Link góp ý
    : [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Của SIE SIE

    Tôi là Ny, sinh viên năm đại học thứ 2, khoảng thời gian năm nhất của tôi là chuỗi ngày dài một mình. Đi học mình, ngồi một mình, cà phê một mình. Tôi không thích nói ra cảm xúc của mình, nên tôi mặc cho những suy nghĩ rối bờ và không màng sắp xếp cho đến khi chúng chồng chất không chịu nổi nửa, tôi liền viết nó ra cuốn sổ tay..

    (Năm nhất của tôi trôi qua 1 cách bình lặng như thế.. cho đến khi Duy xuất hiện)

    Chính xác là Duy đã xuất hiện từ một năm trước.

    Đúng vậy.. tôi và Duy học cùng lớp, và Duy thường ngồi phía sau tôi cách 2 cái bàn.

    Tôi đã không biết tên cậu ấy cho đến khi Duy bắt chuyện với tôi khi vờ mượn cục tẩy.

    Thỉnh thoảng sau đấy, tôi không còn ngồi một mình, học một mình nữa, hầu như những lần t một mình ở trường (trong lớp hay thư viện) như thế.. Duy điều xuất hiện và ngồi cách tôi một đoạn.

    Chẳng hiểu sau từ mơ hồ, khó hiểu rồi lòng tôi yên bình đến lạ, nghĩ rằng có Duy ngồi cạnh là một việc chẳng tệ. Có đôi lần, Duy đưa qua cho tôi một lon nước..

    Duy đến gần tôi bằng một cách bình lặng như thế.

    Chiều thu Hà Nội dịu dàng, Duy song song cùng tôi bước qua khu ngỏ nhỏ, xuyên qua tán lá, nắng gọi xuống vai Duy, bóng Duy như in sâu xuống mặt đất, cả 2 chúng tôi thẫn thờ bước đi cùng nhau khắp ngỏ.

    Duy hay hỏi tôi cuốn sách đó thế nào? Cà phê đó ra sao? Bộ phim đó thì sao? Và Duy hay hỏi tôi nghĩ gì? cậu ấy là người đầu tiên cố gắng tìm hiểu suy nghĩ trong đầu tôi. Và chúng tôi quyết định hèn hò sau một tháng làm bạn.

    Có Duy, tôi không còn lủi thủi đi học một mình, nhàm chán đọc sách không cạnh ai.

    Duy tìm hiểu sở thích tôi, cậu ấy quan tâm tôi.. Nhưng tất cả đều là hoàn hảo và ngọt ngào cho tới một ngày.

    QUÁN CAFE LẶNG:

    "Cậu đoán cốc cà phê này mình đã cho bao nhiêu đường?"

    Tôi mơ hồ khẽ đáp: "Là 1/2 '

    Duy khuấy nhẹ ly cà phê và bật tiếng thở dài: ' Cậu biết mình đang nghĩ gì không" "Cậu sẽ không biết được đâu.. giống như cốc cà phê này.. vì mình không bỏ một hạt đường nào cả, mình hỏi rất nhiều và cũng biết rất nhiều về cậu.. Nhưng cậu thì không"

    Gi ờ tôi mới nhận ra, chúng tôi không cùng thích một cốc cà phê bỏ 1/2 đường//. Tôi không muốn chúng tôi im lặng thế này, tôi nghĩ mình cần phải làm gì đó. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói ra được gì.

    Tôi được Duy đưa về nhà như mỗi ngày. Khi tôi quay lưng lại, định nói điều gì đó thì cậu ấy đã đi xa, tay tôi thẫn thờ buông thỏng và bước nhẹ đến cửa nhà.

    Tôi nghe tiếng mẹ, tiếng mẹ sao khan khác: "Anh với nó đã được bao lâu rồi, sao anh lại làm thế với mẹ con tôi."

    Tôi mệt mỏi nhắm mắt, cảm xúc chợt trở nên mơ hồ và vô cảm.

    Đừng là hôm nay, đừng là hai chuyện trong cùng một lúc có được không. Tôi lùi bước, bàn tay đang nắm chặt khóa cửa nhẹ buông ra. Tôi im lặng, nhìn bố, đợi bố giải thích nhưng bố tôi vẫn im lặng nhìn mẹ. Tôi cười nhẹ, rồi bước ra xa căn nhà ấy..

    Tôi mở điện thoại, lật danh bạ tìm tới tên của Ly, sau 5 tiếng reo, t nghe giọng Ly: 'Alo'

    Tôi nói: 'Đi với t một lúc nhé', Ly im lặng và rồi trả lời: 'Đang làm bài kiểm tra, t gọi lại sao nhá'

    Tút tút..

    Bố tôi ngoại tình rồi, nếu bố phủ nhận có lẽ tôi sẽ tin, tin là bố sẽ không phản bội mẹ, và mẹ chỉ trong một phút tức giận và nhất thời ghen tuông, nhưng không..

    Tôi lại cảm thấy, tôi lại là tôi của 1 năm trước, trầm lặng và ít nói. Tôi bước đi từng bước.. và cuối cùng tôi dừng lại ở quán cà phê quen, tôi gọi 1 cốc cà phê không đường. Lạ thật, không đường cũng chẳng đắng.

    Lại thế rồi, cái cảm giac trước kia, tôi lại ngồi viết ra những suy nghĩ của mình ra đây rồi sẽ thấy nhẹ nhõm đi phần nào/. /

    Tôi thương mẹ, nhưng tôi chẳng làm gì được. Tôi muốn giữ Duy lại, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

    Mẹ tôi ly thân.

    Tôi cùng mẹ dọn đến nơi khác ở.

    3 tuần sau, tôi lại đến quán cà phê cũ..

    Vừa đặt chiếc túi xuống bàn, chị nhân viên đã đến và cầm theo quyển sổ của tôi và nói: '3 tuần trước bạn đã để quên quyển sổ ở đây, vì không có cách nào liên lạc được với bạn, nên tôi đã để nó trên kệ sách và chờ bạn tới, nhưng không ngờ những vị khách đến đây đều tò mò với nó, thật xin lỗi.. "

    Tôi bất ngờ nhợt nhạt cười bảo không sao.

    Tôi lật lại quyển sổ đọc lại dòng mà mình viết hơn 3 tuần trước:

    Mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với bạn

    Cố lênnn

    Đừng để mất cậu ấy nha..


    Và tôi thấy một vài vết hằn sau trang giấy mà tôi viết, khẽ khàng lật qua, tim tôi như nghẹt thở khi thấy dòng:" Ny sẽ ổn thôi đúng không "Phải, chính là Duy. Tôi cười, và mở điện thoại gửi đi một tin nhắn: Cafe không đường, cũng chẳng đắng lắm".

    - Hết -
     
    Ta Đẹp thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tám 2020
  2. SIE SIE Mình là Sie! Sie trong lasie.>.<

    Bài viết:
    88
    P2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chồng chị là giáo viên môn Toán. Anh say mê với những con số, mọi sự vật, hiện tượng qua con mắt nhìn của anh lúc nào cũng rành mạch, rõ ràng, dễ hiểu. Chị vốn lãng mạn vậy mà khi gặp anh như thể bị một cực trái dấu hút vào. Chị thích sự rõ ràng có phần khô khan của anh. Chị thích sự quyết liệt và thẳng thắn của một người không quen vòng vo rườm rà.

    Anh mang vẻ đẹp của một người đàn ông trí thức. Anh thoải mái và cũng rất chu đáo với gia đình. Thói quen của anh là uống cà phê vào mỗi tối. Làm vợ anh, chị bắt đầu tập uống cà phê. Và rồi thứ thức uống đó trở thành thứ yêu thích của hai người. Bất cứ đi đâu, làm gì hai người đều tranh thủ thời gian ghé vào một quán cà phê. Chị thích nhất những ngày cuối tuần, hai vợ chồng chị có thể ngồi cả buổi sáng ở quán cà phê chỉ để nói những chuyện chẳng đâu và đâu cả.

    Những khi ấy chủ yếu là chị nói. Chị là người tình cảm, chị thích quan sát và đem mọi thứ mình thấy mình nghĩ kể cho anh nghe. Anh không chỉ là chồng, mà nhiều khi còn như một cái thùng đựng đầy những câu chuyện của chị. Anh không nói nhiều nhưng biết cách lắng nghe, và khi cần có thể cho chị một vài lời khuyên nếu chị muốn.

    Anh chị có con, đó là niềm vui của hầu hết những cặp vợ chồng. Thế nhưng vào thời điểm sau sinh, khi chị cần anh nhất thì anh lại thường xuyên vắng nhà. Những cuộc hội thảo chuyên ngành, những kì thi, những đợt bồi dưỡng cho học sinh giỏi.. Và chị nhận ra, khi mình có một đứa con, nó không giống như cảnh chị thấy trên phim. Không phải là lúc vợ đau đớn trên bàn đẻ có bàn tay chồng nắm chặt, không có cảnh vợ bế con, chồng vụng về pha sữa, cũng không có cảnh ông chồng nào ngồi lặng lẽ ngắm nhìn vợ con mình ngủ trong niềm hạnh phúc dâng trào.

    Chị chưa quen với những đêm mất ngủ, những tiếng khóc gào của con thơ. Chị chưa thể thích nghi với những bận rộn. Thường thường, vào những lúc buồn và mệt mỏi chị hay pha cho mình một ly cà phê. Khi nuôi con nhỏ, vì con, sở thích đơn giản đó chị cũng phải từ bỏ. Chị thấy mình quay cuồng, áp lực nhưng không được sẻ chia. Chị bắt đầu thấy chồng mình là người đàn ông hững hờ, vô tâm, xấu xí.

    Thực ra thì ngoài những thời điểm bận rộn, anh vẫn chia sẻ với chị. Nhưng đó là khi chị đã quen rồi, cảm thấy anh làm cũng được, không làm chị cũng làm được hết. Chồng chị vốn không hay để ý đến những tiểu tiết. Anh là người rõ ràng, không thích thì nói không thích, muốn gì thì tỏ bày, anh không biết vợ mình đã giấu trong lòng rất nhiều suy nghĩ.

    Khi chị đi làm trở lại, thoát khỏi cảnh suốt ngày quanh quẩn từ phòng ngủ xuống bếp, chị như con chim sổ lồng. Người phụ nữ một con trở nên mặn mà đằm thắm hơn rất nhiều. Chị vốn đã đẹp nay lại càng thêm đẹp. Con tim chị cũng bắt đầu đổi khác.

    Buổi gặp gỡ khách hàng hôm đó, sau gần một tiếng chờ đợi, chị đã định ra về thì người đàn ông đó đến. Trên tóc anh còn vương những hạt mưa. Anh xin lỗi vì đến muộn, bởi anh phải ghé vào viện thăm cô con gái nhỏ. Con gái anh phải có anh bên cạnh nó mới chịu để cho bác sĩ tiêm. Lúc đó chị nghĩ người đàn ông này chỉ vì để con gái mình yên tâm cho bác sĩ tiêm đã không hề màng đến việc có thể mất một hợp đồng béo bở hay sao? Chị ngồi xuống, nở một nụ cười, như thể không hề khó chịu vì một giờ đồng hồ ngồi chờ đợi.

    Chị đã phải lòng anh ta từ buổi gặp ấy. Khi công việc kết thúc anh thật lòng kể cho chị nghe gia cảnh của mình. Người đàn ông sống cảnh gà trống nuôi con vì vợ nhẫn tâm chạy theo người đàn ông khác. Một người bố chăm sóc một cô con gái nhỏ thật chẳng dễ dàng. Từ khi một mình nuôi con, ngoài con gái ra, với anh chẳng có gì là quá quan trọng.

    Lúc đó chị nghĩ về chồng mình, nghĩ về những ngày chị một mình loay hoay đến mức muốn trầm cảm. Nghĩ đến những buổi sáng cuối tuần chồng chị thảnh thơi ngồi quán cà phê tới tận trưa trong khi chị đầu bù tóc rối. Thói quen đó đáng lẽ anh nên thay đổi khi đã có con, chị nghĩ vậy.

    Chị phải lòng người đàn ông đó, chị hờ hững với chồng. Những chuyện tủn mủn xưa chị hay kể chồng nghe, nay đem nó trải lòng với một người đàn ông khác.

    Chị không hề hay biết, mỗi tin nhắn giấu giếm, mỗi nụ cười mủm mỉm của chị đều lọt vào mắt chồng. Anh là một giáo viên môn Toán, anh rất giỏi phân tích để tìm ra đáp số cho một ẩn số. Anh cũng rất thông minh chứ không phải khù khờ, nhất là gần đây chuyện gối chăn với anh chị cũng trở nên không mặn mà như xưa nữa.

    Con trai chị ngày một lớn dần, nhưng cuộc hôn nhân của chị thì ngày càng tẻ ngắt. Một sáng cuối tuần, nhân bà nội ghé chơi, chồng chị rủ chị đi cà phê. Chị ngần ngừ, lâu lắm rồi chị không cùng anh cà phê như thế nữa. Anh hỏi chị "Em đã từng uống cà phê không đường chưa?". Chị lắc đầu. "Vậy thử một lần đi!".

    Chị nhấp một ngụm, cảm giác vị đắng không hề dễ chịu ở đầu lưỡi, rồi tuột qua cổ họng như vừa uống một viên thuốc đắng. Thật không ngờ thứ thức uống chị si mê nếu không được khuấy thêm đường lại đắng đót khó trôi như vậy. Anh nhìn chị nhăn mặt liền khẽ mỉm cười: "Nó giống như tình cảm vậy, trao đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm thì như cà phê có đường, dẫu có đắng cũng lẫn vị ngọt ngào, còn nếu không thì chỉ toàn là vị đắng. Thực ra nếu em không thể uống đắng, em có thể cho đường hoặc sữa, đó là quyền lựa chọn của em, không ai ép em cả".

    Chị thấy chồng mình rất lạ. Anh vốn là người thẳng thắn, rõ ràng, sao hôm nay lại dùng những từ ngữ văn chương ẩn ý để nói chuyện với chị như vậy? Một lúc sau, điện thoại chị đổ chuông. Tin nhắn của người đàn ông lâu nay chị nhớ nhung xao xuyến: "Anh xin lỗi, anh đã nghĩ rất nhiều, có lẽ mình không nên gặp nhau nữa. Em dù sao vẫn là người phụ nữ đang có gia đình. Đừng giống như vợ anh. Đừng trở thành người phụ nữ như vợ anh. Anh chỉ có thể yêu em bằng cách giúp em dừng lại".

    Chị nhìn tôi, mỉm cười chua chát: Đầu năm đã nói chuyện không vui rồi. Cô đã từng uống cà phê không đường không sữa chưa? Nếu chưa thì thử một lần đi.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...