Cà phê có vị mặn của biển Tác giả: Dương Thể loại: Truyện ngắn Lời tác giả: Nhân vật chính trong câu chuyện này đã rời xa chúng ta, cũng đã hơn 10 năm. Tôi vẫn nhớ khi được chị mời thử ly cà phê bỏ chút muối - muối biển, chứ không phải loại hóa chất tạo nên cà phê muối trở thành trend cách đây không lâu, trong một quán vắng ở Sài Gòn nhiều năm về trước. Đó là lý do tôi bỏ dở trang viết, mãi đến hôm nay mới viết tiếp. Cậu thanh niên phục vụ nhìn Nga với ánh mắt ngạc nhiên khi cô bỏ một chút muối vào ly cà phê. Lần đầu tiên, cậu thấy có người uống cà phê với muối nên rất tò mò, định hỏi nhưng lại thôi. Nga ngước lên, cười nhẹ. Chính cô cũng không biết tại sao mình lại có kiểu uống cà phê lạ đời như vậy. Từ bao giờ cô thích bỏ chút xíu muối vào ly cà phê? * * * Cách đây ba năm, Nga phát hiện mình bị ung thư máu trong lần xét nghiệm tổng quát, chuẩn bị cho chuyến tu nghiệp ở Canada. Bao nhiêu ước mơ đã tan biến theo khói bụi. Hai mươi bảy tuổi, còn quá trẻ, còn rất nhiều dự định mà phải chết sao? Nga bần thần khi tình cờ nghe được câu chuyện của ba mẹ. Họ đã được bác sĩ thông báo bệnh tình của cô, muốn giấu cô. Nga lặng người trước tiếng khóc nấc của mẹ. Đêm đó, Nga thức trắng. Đầu cô trống không, cứ thế đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân có dàn hoa giấy đọng sương. Vốn không phải là người yếu đuối nhưng chẳng hiểu sao cô lại lo sợ cái chết. Đúng hơn, cô không sợ mình chết mà cái lo của cô là ai sẽ chăm sóc ba mẹ sau khi cô đi. Ba mẹ chỉ còn có mỗi mình cô. Thật ra, Nga có một đứa em trai nhưng đã mất vì tai nạn giao thông, ngay cái ngày cô làm lễ tốt nghiệp đại học. Được cưng chiều, từ nhỏ nó đã tỏ ra ngang bướng, đua đòi, ăn chơi. Nó có thể bỏ nhà đi biền biệt một tháng trời, mặc cho mẹ khóc suốt một tháng trời. Tuy vậy, nó lại rất thương Nga. Hôm cô tốt nghiệp, hay tin trễ nên nó đã phóng xe như bay từ Thủ Đức đến trường. Và ngay ngã tư gần trường, tai nạn đã xảy ra. Nó mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy chị gái đội chiếc mũ vuông, mặc áo thụng xanh như có lần nó bảo với Nga. Nhà có hai đứa con, đứa nhỏ đã mất, bây giờ thần chết đang muốn giành lấy đứa lớn, thử hỏi ba mẹ Nga làm sao có thể không đau lòng. * * * Nga huỷ kế hoạch đi tu nghiệp với lý do gia đình khiến mọi người cảm thấy tiếc. Thu xếp công việc vội vã, cô xin nghỉ phép một tuần, ra Vũng Tàu. Cô không muốn ở nhà, không muốn phải chứng kiến hình ảnh ba mẹ luôn cố tình tỏ ra bình thường nhưng trong lòng thì tê tái vì biết sắp mất thêm một đứa con. Dự định ra Vũng Tàu đến ở nhà Hằng, cô bạn học chung đại học như mọi lần. Song, khi lên tàu cánh ngầm, Nga lại thôi. Gặp Hằng, thế nào cô cũng không giữ được nước mắt. Mà cô cũng không muốn cho bạn biết sự thực. Thêm một người lo lắng là thêm nỗi đau, có ích gì. Thuê phòng trong một khách sạn nhỏ nằm sát biển, Nga tự nhốt mình ở đó. Cứ nghĩ ra đây, cô sẽ bình tĩnh để tính toán mọi việc nhưng đầu cô lại đặc quánh, chẳng biết bắt đầu từ đâu. Ngày thứ hai, cô khoác lên người chiếc áo len, tản bộ ra biển. Không phải cuối tuần nên bãi biển vắng lặng. Tiếng biển ì ầm, cô đạp vô thức qua những con sóng tạt vào bờ. Gió mạnh nhưng trời lại nắng gay gắt. Cô trông thấy một quán cà phê có cái biển nhỏ xíu ghi tên "Hoài mộng". Bước chân lên mấy bậc thang cấp được kê bằng đá, cô vào quán. Gọi ly cam vắt, ánh mắt cô vô hồn nhìn ra biển. Biển lúc ấy thật lặng lẽ với những con sóng nhấp nhô như đùa giỡn. Hôm sau và hôm sau nữa, Nga lại đến quán "Hoài mộng". Đến đó, cô có một tầm nhìn thật xa, thật rộng về hướng biển để suy nghĩ. Mà có suy nghĩ được gì đâu, mọi thứ như đã được xếp đặt. Cuộc đời cô cũng thế, không thể tin được rằng cô sắp phải rời khỏi cõi đời này. Còn bao lâu nữa? Chính cô cũng không biết. Có thể một tháng hay vài tháng, nhưng cũng có khi một năm, hai năm hay ba năm. Cái điều cô quan tâm không phải là khi nào mình chết, mà cô cố nghĩ xem mình phải làm gì trước lúc ra đi. Tiền bạc thì chẳng có nhiều; người yêu hay chồng con thì chưa. Chỉ còn ba mẹ già và cả núi công việc ở công ty đang cần đến cô. Linh tính có người đang nhìn mình, Nga ngước lên. Người đàn ông khoảng bốn mươi với ánh nhìn sâu thẳm gật đầu chào. Cô đã gặp người đàn ông này hôm lần đầu đến đây. Anh ta đi một mình, ngồi một mình và hình như lần nào cũng ngồi cái bàn đối diện với cô. Tránh cái nhìn như ghim vào da thịt của người đàn ông, Nga đổi thế ngồi, xoay mặt ra hướng biển. * * * Một ngày trước khi trở về Sài Gòn, Nga đến "Hoài mộng". Thứ bảy, quán đông, cái bàn cô vẫn ngồi đã có người. Đang phân vân không biết thế nào thì người đàn ông hôm nọ bước đến, mời cô lại bàn mình. Do dự một chút rồi cô cũng đi theo. Nga gọi ly cà phê đen. Đêm qua gần như mất ngủ nên sáng nay hơi mệt. Cô nghĩ, ly cà phê có thể giúp cô tỉnh táo trong ngày cuối cùng ở Vũng Tàu. Cô im lặng nhìn những giọt cà phê đen nhỏ đều đặn, sóng sánh rơi xuống chiếc ly thuỷ tinh. Tiếng hát của Tuấn Ngọc trong quán không thể át nổi tiếng biển vỗ ầm ầm bên ngoài. Biển đang ở rất gần chỗ cô ngồi, gió lồng lộng. Người đàn ông lên tiếng: "Hình như cô có tâm trạng gì đó, rất buồn, phải không? Suốt một tuần nay, tôi quan sát cô và nhận ra điều đó..". Nga ngước nhìn người đàn ông trước mặt, không phản ứng gì, tiếp tục lặng im. Hai ly cà phê trên bàn giờ đã nguội tanh. Cô múc đường vào ly mình, khuấy nhẹ rồi đưa lên hớp một ngụm. Cô nhăn mặt. Sao cà phê lại mặn như bỏ nhầm muối? Người đàn ông mỉm cười: "Cà phê có vị mặn phải không?" Nga gật đầu: "Hình như họ đưa nhầm lọ muối thì phải..". "Không, vị mặn của gió biển đấy". "Vậy thì làm sao uống được?". Giọng cười của người đàn ông nghe khàn đục: "Thì hãy thử uống một lần xem sao. Về Sài Gòn, cô sẽ không có dịp thưởng thức những ly cà phê có vị mặn đặc trưng của miền biển như thế này đâu". Hướng mắt nhìn ra biển, người đàn ông nói như thủ thỉ: "Nửa năm trước, cũng như cô, tôi không thể nuốt nổi ly cà phê đầu tiên có vị mặn. Cô biết vì sao cà phê ở quán này lại có vị mặn không? Vì quán ở sát biển, gió mang vị mặn của biển vào ly cà phê của chúng ta. Ly thứ hai vẫn còn khó uống nhưng đến ly thứ ba, thứ tư.. tôi lại cảm thấy chính vị mặn đã làm cho cà phê ngon hơn". Nga bảo: "Ông có vẻ.. lãng mạn!". Người đàn ông lắc đầu: "Đó không thể gọi là lãng mạn mà là sự thích nghi. Tại sao chúng ta cứ phải sống với những thói quen mà không thử một lần thay đổi? Người ta có thể uống ly cà phê không đường đắng nghét hoặc ly cà phê đầy sữa nhưng sao không nếm thử ly cà phê có vị mặn, nhất là vị mặn của biển?". "Và bây giờ ông thích uống cà phê có vị mặn?" - Nga hỏi. "Có thể nói là như vậy. Cô thử xem, rồi cô sẽ thích. Cũng như.. tâm trạng cô lúc này. Tôi không biết cô đang buồn chuyện gì nhưng tôi nghĩ là cô nên tập thích nghi với những nỗi buồn đó. Khi cô phát hiện ra một điều gì đó không giống với thói quen hay sự sắp đặt thường ngày, cô sẽ cảm thấy thú vị và thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn". Người đàn ngưng một chút, giọng chùng xuống: "Tôi từng có một đứa em gái.. cũng trẻ như cô. Nó bị ung thư xương, thường xuyên bị những cơn đau hành hạ. Em tôi qua đời khi mới 23 tuổi, phải mất nhiều năm sau, tôi mới tập chấp điều đó. Và tôi nhận rằng nỗi buồn sẽ không biến mất, nhưng mình có thể học cách sống cùng nó. Từ đó, tôi thường đến quán này, nơi hai anh em tôi vẫn ghé trong những ngày cuối đời, như một thói quen, hoặc một cách để nhớ đến em tôi mà không cảm thấy lòng mình đớn đau". Nga ngước nhìn người đàn ông, lần đầu tiên thấy được phía sau đôi mắt sâu thẳm kia là một ký ức cũ. * * * Suốt buổi sáng hôm ấy, Nga ngồi nghe người đàn ông xa lạ nói chuyện. Anh ta nói nhiều và những câu chuyện của anh ta thoạt nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhất là chuyện ly cà phê có vị mặn của biển. Có thể anh ta không được bình thường nhưng dù sao, những điều anh ta nói cũng khiến cô khuây khỏa. Ít ra thì cô cũng biết mình cần phải tập thay đổi, tập thích nghi với cuộc sống. Trở về Sài Gòn, mỗi khi vào quán cà phê, không có gió mang vị mặn của biển, Nga bỏ vào ly một chút muối. Đúng như người đàn ông đã nói, cô dần dần cảm thấy vị mặn làm cho cà phê ngon hơn, thơm hơn. Và ba năm trôi qua, cô cũng đã tập cách quên đi căn bệnh của mình, dù những cơn sốt nhỏ, dai dẳng cứ đến. Cô tự nhủ, xung quanh còn có rất nhiều điều để cô suy nghĩ, để quan tâm. Nếu cứ nghĩ đến cái chết thì cái chết sẽ đến rất nhanh. 2010 - 2025 Dương