CHƯƠNG 1: Vì cứu thiên hạ, vì cứu thương sinh, vì tu chân giới, Lục Triều hiến tếthần hồn của chính mình. Lại lần nữa mở mắt ra, nàng cảm giác giống như mình đang ngâm mình tại một hồ nước ấm áp. Phía trước còn có một tia sáng, bên tai còn nghe mấy câu: "Chú ý.. Hơi thở.." "Phu nhân nhanh dùng lực, lập tức có thể xem đầu hài tử." Lục Triều còn không kịp phản ứng, liền thấy một lưỡi dao đâm tới khiến nàng không nhịn được mà nhắm mắt. Lục Triều khẽ nuốt nước bọt thì phát hiện mình đang bị bóp cổ. RẦM! Bà mụ quỳ xuống, nói lắp bắp, dường như có chút sợ hãi: "Là một nữ nhi, lại còn không có khí tức. Là thai chết!" Bà mụ run rẩy quỳ trên mặt đất. Đại khái là sản trình quá lâu, hài tử ngạt thở. "Ma ma quỳ sau lưng bà mụ, nước mắt lưng tròng nói. Trên giường Lục Triều sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nàng trừng mắt, la lớn:" Thai chết? Ta không tin! Nhanh ôm tới cho ta nhìn một cái! "Bên cạnh đại nha hoàn khóc đỏ mắt:" Phu nhân, đừng nhìn. Nhìn rồi người sẽ mãi không quên được chuyện này đâu. Nói rồi nàng liền lấy tay che mắt Lục Triều lại. " "Ta thực xin lỗi Viễn Trạch, thực xin lỗi hầu phủ.. Lão thái thái mỗi ngày đều đi phật đường cầu phúc, vì hài tử bình an." Nàng sinh ba nhi tử đều bình an sao giờ lại có một nhi nữ chết yểu. Lục Triều nước mắt lưng tròng, lệ rơi đầy mặt. Lục Triều hô hấp dồn dập, bị che đến mặt nhỏ đỏ bừng. Viễn Trạch? Hầu phủ? Lục Viễn Trạch? Này không là thoại bản mà nàng đã xem trong lúc rãnh rỗi sao? Thoại bản bên trong, Lục hầu gia Trung Dũng, phu nhân sinh ba nhi tử, ấu nữ chết yểu. Hầu phu nhân tự cho rằng hôn nhân hạnh phúc, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, không nghĩ tới, này đầu đến cuối liền là một trận âm mưu kinh thiên động địa! Nàng bị mưu tính cả một đời! Hầu gia thuở nhỏ cùng biểu muội yêu nhau, nhưng biểu muội gia thế thấp hèn, nên hắn không thể lấy nàng, mà đem nàng an bài ở bên ngoài. Hắn cưới đích nữ Hứa thị làm thê, sinh hạ tam tử nhất nữ. Hôm sau, cả nhà chồng cùng thao túng nàng, một bên nói nàng dựa vào Hứa gia thế lực trèo lên trên, một bên làm nàng cùng nhà mẹ đẻ đoạn tuyệt quan hệ. Con gái út mới sinh liền bị chết đuối, hầu gia liền đem c0n gái của ngoại thất đến nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng. Nàng dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng nữ lớn lên, dưỡng nữ lại vu oan tội mưu phản, giá họa cho Hứa thị. Tự mình báo cáo Hứa thị cùng với nhà mẹ đẻ của nàng tham gia mưu phản. Dẫn đến Hứa gia toàn tộc hơn một trăm người bị xử trảm! Mà một nhà Trung Dũng hầu, vì báo cáo có công, nên không bị trừng phạt. Cuối cùng, Trung Dũng hầu cưới biểu muội làm chính thê, rồi đem con của mình ghi vào gia phả thành đích tử đích nữ. Dưỡng nữ thừa kếgia sản của nàng, gả cho nam chủ, ân ái hòa thuận. Lục Triều: A, thì ra là một nhi nữ chết yểu! "Phu nhân, chết yểu không vào mộ tổ. Nô tỳ liền mang đi xử lý đi. Miễn cho phu nhân xem xong lại đau buồn." Ma ma cúi thấp đầu, chậm rãi lui ra ngoài. Lục Triều muốn giãy dụa, để thoát khỏi hai cánh tay đang giữ chặt nàng. Khí tức càng ngày càng yếu ớt, gương mặt thoáng xanh tím. 【 chết yểu? Ngươi mới là chết yểu.. Ngươi cả nhà đều là chết yểu! Ta vẫn còn sống đây.. 】 【 nương thân.. 】Âm thanh yếu ớt phát ra làm Lục Triều mở mắt. Nàng nghe nhầm sao? Ánh mắt nàng đảo quanh phòng, không thấy bất kì đứa trẻ nào khác, vậy nên tiếng nói kia là của đứa trẻ đang trên tay nô tì kia. 【 oa nương thân ơi, ta còn có thể cứu, ta chưa chết.. 】 Lục Triều thấy chỉ thiếu chút nữa nhi nữ sẽ bị đưa ra khỏi phòng sinh nên lớn tiếng kêu lên: "Từ từ!" "Đem hài tử ôm tới cho ta nhìn một cái." Lục Triều ngồi thẳng người, mặt đầy nước mắt cũng không kịp lau, liền nghiêm khắc nói. Ma ma cùng bà mụ hai người liếc nhau, toàn thân trì trệ. "Phu nhân, chết yểu sẽ xung đột phu nhân." Hai người quỳ trên mặt đất. "Đăng Chi, mau đưa hài tử tới đây!" Lục Triều chỉ cảm thấy tim đập như sấm, lòng tràn đầy bất an, giống như sắp mất đi thứ gì. Nàng nóng vội, trực tiếp theo xuống giường sinh đi tới. Toàn thân nàng yếu ớt chân mềm nhũn, xém chút ngã xuống đất. Đại nha hoàn Đăng Chi vội vàng đi ôm hài tử: "Phu nhân ngài nhanh nằm, nô tỳ đi ôm tới! Ngài mới vừa cửu tử nhất sinh, cũng không thể đi loạn. " Nàng đem hài tử ôm vào, cảm nhận được hơi ấm của hài tử, nàng thân hình chấn động. Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy tiểu hài tử mặt mày tím xanh, một dấu bàn tay in lên mặt vẫn còn đỏ. "Phu nhân!" "Tiểu tiểu thư còn sống!" Đăng Chi hét lên một tiếng. Lục Triều cúi đầu xuống, liền thấy nữ nhi nước mắt rưng rưng nhìn nàng. Nhi nữ một bên khóc một bên ho. 【 số khổ a.. Ô ô ô, số khổ oa. Vừa mới sinh liền bị bóp cổ.. Khụ khụ 】 tiểu nhi nữ ho khan. Đáng sợ nhất không phải là bóp cổ. Mà là, cả nhà diệt môn! Hiện tại không chết, sớm muộn cũng là cái chết a! Lục Triều hai tay run rẩy, có chút chấn kinh, lại có chút nghĩ mà sợ. "Đáng chết! Ai cho các ngươi lá gan, lại dám động vào nhi nữ của ta!" Lục Triều suy yếu đến cực hạn, giờ phút này cũng không nhịn được nhấc chân đá vào ngực của ma ma. "Kéo xuống đi, một lát ta sẽ đi thẩm vấn rõ ràng!" "Tiểu thư vừa ra đời liền chịu tai bay vạ gió, nhất định phải thẩm vấn kĩ ma ma kia, rốt cuộc là ai phái tới? Phu nhân một đời không gây thù với ai, nay lại dám có người ra tay độc ác như vậy!" Đăng Chi tức đến toàn thân phát run, xém chút tiểu thư vừa sinh ra liền bị người ta bóp chết. Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh! Hai người khóc lóc cầu xin nhưng vẫn bị kéo xuống dưới. Lục triều cúi đầu nhìn nữ nhi trong lòng, nàng sinh ba hài tử, không có người nào như đứa bé trong lòng nàng, làn da trắng trắng, con mắt thật to, ngập nước, cười toe toét nhìn nàng. 【 nương thân thật là đại mỹ nhân nha.. Nương thân thật đẹp. 】 Nàng nghe được thanh âm, thật là nghe nhầm sao? Này thanh âm đứt quãng, tựa hồ nghe không chân thực, còn có chút mơ hồ. Khi thì có thể nghe được, khi thì nghe không rõ. Nàng tử tế quan sát nha hoàn thần sắc, tựa hồ chỉ có nàng có thể nghe được. 【 may mắn nương cứu ta, không thì nàng sẽ nuôi dưỡng nữ rồi sau đó bị nàng ta làm tức chết. 】 Trong nguyên tác, Hứa thị sinh hạ một nhi nữ chết yểu, liền sinh tâm bệnh. Hầu gia liền đem con của ngoại thất ôm về nhà, nuôi dưỡng dưới danh của nàng. Chứng cứ mưu phản cũng là đứa dưỡng nữ này cung cấp vu oan cho Hứa Gia, là nàng ta đã đâm Hứa thị sâu nhất. Lục Triều chỉ mơ hồ nghe được như vậy liền thất kinh suýt chút ném nhi nữ ra ngoài. Lại vễnh lỗ tai lên muốn tiếp tục nghe, có điều lại đều nghe không được. Lục Triều ngẩng đầu hỏi: "Lão gia sao còn chưa trở về?" Mấy nha hoàn có người bưng tới canh sâm, cũng có người giúp Lục Triều tắm rửa. Nhưng Lục Triều không yên tâm, không cho phép đem nhi nữ đi xa, chỉ cho phép tắm nữ nhi ở bồn tắm bên cạnh. Đăng Chi cười nói: "Hầu gia vừa mới về đã đi thỉnh an lão phu nhân, bây giờ chỉ sợ là bị chính sự ngăn chân." Cả kinh thành này, ai không cực kỳ hâm mộ Trung Dũng hầu phủ a. Lão hầu gia tử trận từ lâu, lão phu nhân một tay nuôi lớn mấy hài tử. Đường đường hầu phủ lại chỉ có cái danh, Hầu gia không chịu thua kém, kiến công lập nghiệp, thừa kế tước vị. Duy nhất ngoài ý muốn là năm đó biểu muội Hầu gia vừa nhìn đã thích Hầu gia, không phải Hầu gia thì không gả. Hầu gia Lục Viễn Trạch lúc đó đã cùng phu nhân đính hôn nên đành đem biểu muội về quê. Này sự tình này đã thành đềtài nói chuyện trong trà lâu. Phu nhân là danh môn chi nữ, gả cho Trung Dũng hầu, sau có Hứa thị giúp đỡ, Trung Dũng hầu phủ nhanh chóng quật khởi. Lục Viễn Trạch cùng phu nhân cũng là đôi phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, tình cảm vô cùng tốt. Ngược lại là phu n hân, vì sợ Lục Viễn Trạch không vui, đã dần dần xa cách với nhà mẹ đẻ. Giờ phút này Lục triều mỉm cười gật gật đầu: "Ngươi nói là Hầu gia có thể bị chính sự quan trọng làm chậm trễ." Lục Triều không có chút nào hoài nghi. "Chúng ta tới Lục gia là để hưởng phúc mệnh. Hầu gia cùng phu nhân ân ái vạn phần, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, ngay cả Lục gia tiểu cô nãi nãi kia bản tính cao ngạo, đối với phu nhân cũng là thực tình đối đãi." Đăng Chi nói: "Phu nhân, đại khái là người làm người ta hâm mộ nhất." Lục Triều tắm xong, thấy hai cái tay nhỏ vung vẩy. Nhìn tức giận vô cùng. 【 lừa đảo, lừa đảo! Phụ thân là lừa đảo! 】 Hắn vẫn luôn lừa gạt nương thân. Nương thật đáng thương.. 【 phụ thân hắn là bại hoại! Hắn ở Thanh Vũ hẻm nhất góc viện tử, chờ ngoại thất sinh hài tử.. 】 nhi nữ khóc lóc nức nở nói. Lục Triều chậm rãi trì trệ. Thanh Vũ hẻm? Chờ ngoại thất sinh hài tử? Nàng ở trong phủ cửu tử nhất sinh, hắn lại ở ngoài chờ ngoại thất sinh con?