Tên truyện: Cá Mặn Xuyên Nhanh Tác giả: cơ khí sakura Thể loại: Fanfic, mau xuyên Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Cơ Khí Sakura Tóm tắt: Sau khi thành công chết độn khỏi diễn thế giới, thần bỗng sống! Xuyên qua sai giới tính thì thôi, thân thể đều còn chứa linh hồn của chính chủ. Chính chủ: Trả xác cho mị! Thần: Ngon thì giành lại quyền điều khiển xem. Người xung quanh: Yêu nghiệt, còn không biết hối cải! Thần: Nếu vậy thì giết ta nha. Trong tay ta có con tin! Cơ bản là trạch nữ lãng qua nhiều thế giới, tiện thể hỗ trợ chủ nhân của thân thể buồn nôn kẻ thù một đợt. Thế giới xuyên qua hiện có: Tây Du Kí, Bảo Liên Đăng
Chương 1: Tôn Ngộ Không 1 Bấm để xem "THẦN" (đúng vậy, chính là vừa có in hoa toàn bộ vừa có dấu ngoặc kép), giới tính nữ, đã chết. Sau đó nàng trở thành một con khỉ. Đệt, đều phấn đấu hồn phi phách tán mà chưa thể chết triệt để là thế quái nào? Đây là hậu quả của việc người xung quanh sùng bái vô tội vạ. Nàng rõ ràng là một cái vừa bình thường vừa lười nữ nhân loại nhưng không hiểu tại sao mọi người đều nhìn nàng như thần minh hạ phàm. Sau đó nàng bất hạnh phát hiện mình bắt đầu có "thần tính", còn có một cục thần cách trong thân thể, bên trên quấn lấy vài tia tín ngưỡng, không có cùng thần khác so sánh qua nên không biết chừng này tín ngưỡng là nhiều hay ít. À đúng rồi, sau khi thành thần thì tên nàng cũng ném rồi. Đứa nào nghe nàng giới thiệu cũng sẽ quên mất, đọc chứng từ thì bên trên sẽ có mosaic nhưng không có ai cảm thấy khả nghi. Suy nghĩ bay xa. Nói chung nàng hiện là một con khỉ. Một con có lông tơ vàng óng nam khỉ. Vừa thay đổi chủng tộc, vừa thay đổi giới tính, lại không hiểu thấu cảm thấy không sao. Nàng tuyệt vọng phân không rõ là do tính cách mình chính là như thế hay do thứ "thần tính" kia. Dù sao thần không có thật thể, cũng không có giới tính, đối với thần thì là nam hay nữ, là người hay khỉ chắc cũng không sai biệt lắm. Nói chung nàng là nữ nhân loại không sai! Cái gì thần, cái gì khỉ, cái gì nam đó chỉ là mây bay, là mây bay! Nhưng mây bay gì đó tính sau, nàng vẫn là đi tìm chỗ trú mưa đi. Không biết đây là thế giới quái quỷ gì mà khỉ là từ trứng nở ra. Phủi phủi xinh đẹp lông xù, nàng bỏ rơi vỏ trứng chất liệu như đá mà hướng về phía cây chuối gần đó nhéo vài lá che che. Trời mưa có sấm sét vẫn là tránh không cần đứng dưới gốc cây, sấm sét sẽ bị cây cao hấp dẫn nhưng khi có người ở gần sẽ ưu tiên phách người, ai biểu người dẫn điện tốt hơn đâu. Dù cho nàng hiện là khỉ nhưng nguyên lý hẳn không sai biệt lắm. Nói về vụ trứng đá.. Cảm giác quen thuộc này là sao nhỉ? À, là có linh hồn đang ngủ say trong thân thể, chắc là của chính chủ. * Tôn Ngộ Không cảm thấy thật ủy khuất, đó là một ngày đầy ủy khuất, hắn bị Như Lai cầm bát chụp chết. Được rồi, kẻ giết hắn là Lục Nhĩ Mi Hầu nhưng không có Như Lai xía vô thì kết quả như thế nào cũng không biết đâu. Chưa kể pháp bảo hai bên đều ngang hàng, năm đó hắn qua Long Cung lấy, con dã yêu quái như Mục Nhĩ lại có thể kiếm từ đâu ra hàng vip như hắn, tất nhiên là có người bao dưỡng rồi. Chưa kể trước đó đều hỏi qua n người, đứa nào cũng nói là phân không ra, chỉ có con chó kia tính có lương tâm, tiết lộ là nó nghe ra nhưng không thể nói. Bị điêu dân hãm hại, trẫm thật ủy khuất. Cái gì? Thân là Mĩ Hầu Vương, có chữ vương đó thì tất nhiên có thể xưng "trẫm" rồi. Rõ ràng bị bát chụp choáng váng, lại ăn một gậy, đều chết mà không hiểu sao bỗng phát hiện mình đến một nơi kì quái. Trầm mình trong hỗn độn, không thể làm gì, thần hồn vốn hư hao lại không ngừng bị hỗn độn ăn mòn. Lâu lâu cảm thấy mình thiếu đi một chút, lâu lâu lại cảm thấy mình nhiều lên một chút. Thấy hắn dùng từ quái quái không? Đều do trong hỗn độn trộn lẫn quá nhiều đáng ngờ tin tức. Giằng co giữa tan rã vào hỗn độn và tan rã vào hỗn độn, chỗ khác nhau chỉ có đánh mất chính mình hay không mà thôi. Không biết đã qua bao lâu, Tôn Ngộ không đều cảm thấy mình sắp căng không nổi rồi thì phát hiện mình đã "sống lại". * "THẦN" thân là thần (dù cho danh hiệu này có chút hơi nước) nhanh chóng thích nghi thân khỉ, bẹp ra một căn nhà trồng cây ăn quả, lại chui trong nhà. Hôm nay là một ngày đẹp trời, quả nhiên vẫn là cùng bầy khỉ chơi chơi đi. Sau khi được trí giả khỉ (Thông Trí Viên Hầu) đặt tên là Thạch Hầu thì nàng rốt cuộc hiểu được cảm giác quen thuộc từ đâu ra. Đây không phải là nhũ danh của Tôn Ngộ Không sao. Tuy hè nào TV cũng chiếu lại phim Tây Du Kí nhưng tỉ mỉ chi tiết là nàng không nhớ nổi. Thần toàn trí toàn năng hẳn có trí nhớ siêu phàm có thể nhớ được? Tất nhiên rồi! Nhưng nàng chính là không nhớ, nàng đã quyết định là như thế. Mặc kệ kịch bản như thế nào, mặc kệ chính chủ vẫn còn ngủ sâu trong thân thể chưa biến mất, thân thể này hiện là nàng, dùng thế nào là chuyện của nàng, chính chủ nếu không hài lòng có thể đem nàng đập chết chiếm lại thân thể rồi tính sau. Tuy nói là quên kịch bản gì đó quên không sai biệt lắm nhưng nàng còn nhớ là chính chủ hẳn một ngày đẹp trời nào đó đi kiếm thầy học nghệ, một ngày đẹp trời nào đó bị câu hồn đi địa ngục dù đã đắc đạo nên chết cũng không về địa ngục quản, một ngày đẹp trời nào đó bị lừa đi công tác lần một, một ngày nào đó bị lừa đi công tác lần hai, một ngày đẹp trời nào đó bị phong ấn dưới núi, một ngày đẹp trời nào đó bị lừa đi công tác lần ba.. đều là những tháng ngày xinh đẹp. Còn gì nữa không nhỉ? Nói chung không liên quan đến nàng rồi. Nói thật vụ học phép thuật có vẻ hấp dẫn, dù sao thân là một cái thần với danh hiệu mang hơi nước thì ngoài trừ việc hồn tiêu phách tán đều chưa chết thấu thấu thì nàng không có đặc thù bản lĩnh nào cả. Nhưng mà lười. Vẫn là bẹp dí trong nhà, thỉnh thoảng lại trộn lẫn trong bầy khỉ đi. May mà có hệ thống có thể kết nối internet đọc truyện, nếu không nàng nghẹn hỏng rồi. À, chính chủ tỉnh!
Chương 2: Tôn Ngộ Không 2 Bấm để xem Tôn Ngộ Không ngay khi ý thức được cơ thể mình hình như bị chiếm thì lập tức áp dụng hành động đoạt lại quyền điều khiển. Tác dụng.. không có! Ít ra gọi được kẻ xâm chiếm ra nói chuyện. Mà tại sao hắn lại không cảm nhận được linh hồn của kẻ xâm chiếm nhỉ? Nói chung nói chuyện. * Một con khỉ đẹp trai với bộ lông vàng óng đang thoăn thoắt leo núi. Bỗng nhiên một cục đá từ trên rơi xuống, chuẩn bị đem nó đập thành thịt vụn. Nói giỡn thôi chứ dù chưa tu luyện thì thân thể của Tôn Ngộ Không cũng không phải phàm thân thể, nó là chất lượng cao thân thể. Nhưng cục đá cũng không có cơ hội tan vỡ trên đầu con khỉ mà khi rơi xuống còn cách dầu khỉ chưa đầy một mét thì bỗng vỡ òa ra thành đàn bướm bay đi. "Đây là cái thể loại gì tà thuật?" – Tôn Ngộ Không hiện đang giống như sau lưng linh, bay theo phía sau con khỉ là thân thể của chính mình. Thủ phạm đang chiếm thân thể của hắn bay theo bên cạnh. "Đừng bậy, ta làm gì biết mấy thứ pháp thuật gì gì đó." – Thần chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra. À, thân thể đang trong chế độ tự lái để nàng tiện nói chuyện. Nếu không bình thường người trạch như nàng sẽ leo trèo sao? Đừng tưởng cả hai đều có thể thấy nhau thì mừng rỡ, vì cũng chỉ có thể thấy lẫn nhau. Trạng thái này là dùng để nói chuyện chứ không phải linh hồn ngoại phóng, liền Thánh Nhân cũng không thể phát hiện. Ngươi nói họ sẽ phát hiện trong thân thể có hai linh hồn? Nhưng chỉ có một cái nha. "THẦN" vẫn không hiểu trang thái tồn tại của mình là như thế nào nhưng kể cả khi chính chủ đều tỉnh mà vẫn không thể tranh quyền thân thể với kẻ ngoài lại không có linh hồn như nàng. "Làm thế nào ngươi mới chịu trả thân thể cho ta?" "Đừng hỏi ta, ta đều không biết người hồn phi phách tán là thế nào đoạt xá được đây. Hay là ngươi cố gắng lên, đoạt lại thân thể đi, ta tin tưởng ngươi." Nhưng cả hai đều đã thử nghiệm được vài tháng rồi. Liền con khỉ cứng cỏi như Tôn Ngộ Không cũng bắt đầu tuyệt vọng.. tất nhiên không rồi, năm đó kẹt 500 trăm năm dưới ngũ chỉ sơn đều chưa ra vấn đề, huống chi bây giờ chỉ mới vài tháng. Cảm giác không khỏe đúng ra có thật, dù sao phong ấn có một ngày sẽ cạn lực lượng nhưng Tôn Ngộ Không lại không thấy bất cứ hi vọng nào cho việc đoạt lại thân thể. Với lại nói thật kiếp trước quá ủy khuất, cũng không quá chấp nhất với việc đoạt lại thân thể. Chỉ là, bỏ gánh không làm thì biết làm gì? Thân là một con khỉ mà không thể hiếu động nhảy nhót khiến Tôn Ngộ Không muốn hỏng mất. "Sao không nói sớm, cho ngươi mượn dùng dao diện phụ của hệ thống nè." – Thần khẳng khái móc hệ thống, mở ra quyền hạn phụ cho Tôn Ngộ Không. Nói ra mấy tháng nay nghiên cứu trả thân thể khiến nàng tạm chưa xem mấy chương mới, cũng không có mang hệ thống ra dùng. "Ta rõ ràng không nói ra." – Tôn Ngộ Không có chút ngờ vực, nhưng nghĩ lại người này tuy chiếm thân thể mình nhưng thật sự không biết phép thuật. "Thân là thần, ta tất nhiên biết tín đồ của mình có ước nguyện gì. Dù cho ngươi không phải tín đồ của ta rồi." – Thần đối với vụ này trái lại rất chuyên nghiệp. Cái gì? Khả năng tâm linh cảm ứng? Đọc não? Đừng bậy. Tôn Ngộ Không không hiểu vì sao mình không quá so đo nhưng hệ thống. Hai cái phi nhân loại tồn tại chúi đầu vào thảo luận cách sử dụng hệ thống. Thần còn quảng cáo mấy cái tiểu thuyết thanh thủy văn, vì nhìn khỉ đi, nó như thế dùng định thân thuật lên thất tiên nữ đều không sờ mà đi chỗ khác gặm đào thì biết khỉ này không nên bị hoàng văn ô nhiễm. Nào đó khỉ bị kéo lên con đường võng nghiện một đi không trở lại, may mắn tạm thời không rớt vào hủ bại hàng ngũ. * Hôm nay thạch hầu ra khỏi nhà, thoăn thoắt leo lên cây hái một quả đào ăn. Hoa Quả Sơn là chất lượng cao vùng đất, bằng chứng là nó dựng dục lên chất lượng cao cục đá yêu như Tôn Ngộ Không, các động thực vật khác dù không có thành yêu thì cũng đều rất có linh tính. Ngươi nói Tôn Ngộ Không là khỉ thành tinh? Rõ ràng là cục đá thành tinh đi. Biến thành khỉ thì chắc cục đá bẹp một chỗ thấy khỉ chơi vui quá nên đang nửa chừng thì không đợi hóa hình, trực tiếp gọi sấm sét bộp thành khỉ. Nói chung là cục đá tinh vẫn chưa hóa hình đàng hoàng. Tất nhiên Tôn Ngộ Không có vẻ rất khẳng định mình là khỉ nên thần cũng không nhắc tới vụ này. Nàng cũng vậy khẳng định không chút nghi ngờ mình là nữ nhân loại, dù cho.. Nói chung Hoa Quả Sơn là vùng đất chất lượng cao, trái cây gì đó cũng vì thế mà chất lượng cao nốt. Chỉ là không hiểu vì sao trái cây nàng trồng không có sâu, rõ ràng mấy cây hoang dại trong rừng đều có đây. Kệ, chắc tại nàng là thần, không cần suy nghĩ quá nhiều. Ngay khi khỉ chạm vào đào thì trong tay Tôn Ngộ Không cũng xuất hiện một quả đào, hắn không quá để ý quả mình yêu nhất mà tùy tiện cọt kẹt gặm, tiếp tục đọc truyện. Trải qua một hồi đào bới thì Tôn Ngộ Không đem tiểu thuyết Hồng Hoang đọc không sai biệt lắm, hiện đang đọc Tây Du Kí.. fanfic. Các loại âm mưu luận ùn ùn khiến khỉ từ trên xuống dưới đều không khỏe, nhưng đọc vẫn đọc, càng đọc càng không thể bỏ được. Thần nhìn qua tấm tắc, thâm niên hủ nữ như nàng đều không đọc cùng một loại sách, tài nguyên tốt khó kiếm nên lâu lâu kiểm tra một đợt là được rồi. Hiện vẫn là cùng bầy khỉ đi chơi đi, có thể hiểu được vì sao năm đó cục đá tinh không ngoan ngoãn tiếp tục hấp thu Nhật Nguyệt tinh hoa thẳng đến khi hóa hình người mà bỏ dở biến khỉ. Ngay lúc này trí giả khỉ dụ bầy khỉ nhảy thác nước, hình như là tìm Liêm Thủy Linh Động tình tiết gì đó. Nàng lại không biết bơi, miễn đi, dù cho thân là thần thì nàng tất nhiên biết bơi nhưng ý nàng đã quyết rồi. Rất may vẫn có khỉ khác nhảy thác, chỉ là đó là ảo giác của nàng hay sao mà trí giả khỉ nhìn về nàng đầy hận sắt không thành thép.
Chương 3: Dương Tiễn 1 Bấm để xem Tôn Ngộ Không một bên đọc truyện, một bên vây xem "THẦN" cầm thân thể của mình cá mặn, rõ ràng cái gì cũng không làm mà tu vi tăng vèo vèo. "Ngươi lại không phải nhân loại, công pháp nhân loại gì đó tuy không tệ nhưng nói cho cùng vẫn vì nhân loại lượng thân chế tạo. Với lại hình như ngươi là Tiên Thiên Đạo Thể gì đó, tu vi không cần tu cũng tự động tăng mà." Vây xem "THẦN" ngoan ngoãn theo âm sai đi Âm Phủ, ngoan ngoãn chuẩn bị đi đầu thai. Hệ thống còn có cung cấp màn ảnh mấy tên khốn nạn tính kế một mặt hoảng hốt. Sau đó thân khỉ được mang về. Nói giỡn sao, lỡ tụi nó đem tiên đá đầu thai thật không ngại Thiên Đạo cho vài tia Thiên Phạt xuống chua sảng khoái. Với lại thân là cục đá tinh, nào có chết khái niệm, cùng lắm chỉ có linh trí bị xóa bỏ. Lũ khỉ xung quanh cũng vô ưu vô lự thuận theo tự nhiên sinh lão bệnh tử, kiếp sau có cơ hội làm người. Bỗng nhiên cảm thấy ngày xưa mình đi gạch sổ sinh tử có chút ngu. Không, phải là cảm thấy cả kiếp trước mình có chút ngu. Sau đó nghe yêu tinh đi ngang qua đồn đãi cái gì Đường Tăng một thân cơ bắp thẳng nam, một mình solo toàn bản đồ thành công mang kinh thư về. À lộn, còn có tiểu Bạch Long kết bạn nữa. * Thần cuối cùng cũng thành công đem thân thể khỉ trả chính chủ rồi, thật đáng mừng! Chuẩn bị tạm biệt thì.. "Khoan đã, ngươi đi thì ta kiếm đâu ra hệ thống đây?" Và thế là nàng trả tiền chuộc khỉ, sau đó cho khỉ đăng kí cái chứng minh nhân dân tại thế giới 10D. Tôn Ngộ Không nhìn chuỗi dài điểm cống hiến yêu cầu để đổi hệ thống, lại nhìn phí lên mạng, quyết định cầu bao nuôi. Sau nhiều năm nhìn thần cá mặn thì khỉ cũng cảm thấy được bao dưỡng có vẻ không tệ. Tuy hắn thực lực cao, đi xuyên qua bộ làm nhiệm vụ dễ kiếm điểm thành tựu nhưng đọc qua mấy cuốn xuyên nhanh nhìn có vẻ.. Thần đem xác khỉ bỏ vào VIP quan tài, tạm gửi tại rìa nghĩa địa của mình, sau đó một thần (hồn phi phách tán) và một linh hồn khỉ bắt đầu quá trình xuyên qua. Dù sao cũng mang theo khỉ, tạm thời không cần khởi động hệ thống bảo vệ nghĩa địa. * "Trầm Hương, chúc mừng ngươi đạt được Khai Thiên Thần Phủ." – Dương Tiễn nhìn Trầm Hương, lòng đầy tự hào nhưng trên mặt không lộ ra. Dù cho thực lực của cháu trai có chút hơi nước, nhưng lòng có đại ái, lại có Khai Thiên Thần Phủ, miễn cưỡng chắp vá có thể cứu Tam Muội đi. "Khai Thiên Thần Phủ lần đầu tiên xuất thế điều đầu tiên cần làm chính là tiêu diệt Dương Tiễn ngươi cái này Tam Giới đệ nhất ác nhân." – Trầm Hương cầm Khai Thiên Thần Phủ, rõ ràng thời gian đánh cuộc sắp hết vậy mà không tranh thủ đi cứu mẹ, còn lằng nhằng đi chém người vốn không còn dư lực chạy trốn có thể để giải quyết sau. Dù sao nhân sĩ sung quanh nhiều như vậy đứng canh, muốn chạy trốn đã khó, huống chi là Dương Tiễn vốn không muốn chạy trốn đâu. Có chút vô ngữ trước mức độ ưu tiên của Trầm Hương, nhưng ngẫm lại chính mình vốn không có ý định tiếp tục sống, cùng lắm ý tứ phản kháng trong vô lực rồi tốc độ nhanh chết là được. Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết đâu, nhưng Dương Tiễn cần thiết chết, cần phải cho Tam Giới biết muốn thay đổi Thiên Điều gánh chịu hậu quả. Nếu không mỗi ngày có người không hài lòng với Thiên Điều muốn đưa ra điều chỉnh không hợp lí thì lại nháo lên Thiên Đình là không được, cũng như không muốn chết nên đi gạch tên chính mình trong Sinh Tử Bộ cũng không được. Với lại chừng đó năm mặt lá trái, thầm thao tác đều vi phạm rất nhiều, trừng phạt hồn phi phách tán còn tính nhẹ đây. Được vài người lao vào chắn có chút cảm động nhưng không cần được không, cuối cùng cũng đến lượt mình bị chém, thần kì không dau đớn. Chắc thân thể đều biết không sóng tiếp được nên cũng lười phản ứng. Thần hồn dần tan rã, tầm mắt mơ hồ, thân thể như con rối đứt dây không kiềm chế được mà ngã vào hàn đàm. Nhưng.. * Tôn Ngộ Không nhìn cảnh trước mặt, lại nhìn thần hồn nát bét của Dương Tiểu Thánh bỗng hiện bên cạnh mình trong khi thân thể cả Dương Tiểu Thánh linh hoạt trèo ra hồ nhỏ cứ như vết thương trên người là dùng trang điểm vẽ lên chứ không phải do VIP vũ khí bổ ra. Do mấy ngày trước mới mày mò phim truyền hình nên xem qua phim Bảo Liên Đăng Tiền Truyện với Bảo Liên Đăng, đã thế còn bị Nhân Sinh độc hại, ánh mắt nhìn về thần hồn Dương Tiễn có chút trìu mến. Vì thế Dương Tiễn vừa "tỉnh lại" thì ập vào mắt là khuôn mặt đầy thương tiếc của con khỉ nào đó, có chút bối rối. Hắn đều có Thiên Nhãn, tất nhiên biết Đấu Chiến Thánh Phật thật ra là ai, còn lợi dụng mọi cơ hội đào hố, lần trước còn trộm bắt cóc qua tra tấn một đợt. Nhưng trước khi hồn phi phách tán sẽ nhìn thấy khỉ là cái quái gì? Hẳn là mơ thấy cha mẹ anh, hay Dương Thiền hạnh phúc đi? Rất tiếc, chết là không thành, Trầm Hương không ngoài dự đoán phế vật, đều cầm vũ khí có thể khiến người hồn phi phách tán mà vẫn không bổ chết được người. Nhưng tín xấu hơn còn ở sau. "Chúc mừng, thân thể của ngươi đã bị trưng dụng." Cảm giác bất an này là sao?
Chương 4: Dương Tiễn 2 Bấm để xem Hôm nay là một này đẹp trời, vì thân là thần thì tất nhiên đối xử bình đẳng với mọi ngày, bất kể mưa nắng bão hạn gì gì đó đều là đẹp hết! Sau vụ tạm nhận nuôi khỉ thì kế hoạch tiếp tục nằm bẹp ra chết như thường lệ tạm hoãn, nàng tâm tình dần không ổn định nhưng tiếp tục chắp vá chắc sẽ không sao. Sau đó nàng trở thành trọng thương người bạn nhỏ. Thật đáng mừng! Nàng vẫn luôn muốn giả yếu đuối mong manh, và khó có gì so với chân thật càng muốn có độ thuyết phục. Mà thân thể này tàn lưu thật nhiều tình yêu, làm tình yêu mãnh liệt của thần không kiềm được rục rịch. Tôn Ngộ Không nhìn biểu tình của "Dương Tiễn" trở nên khả ố đầy ý xấu, có chút tội nghiệp Dương Tiễn, "THẦN" có vẽ sẽ không tiếp tục cá mặn như hồi dùng thân thể hắn. Nhưng nghĩ lại Dương Tiễn đều thần hồn trọng thương không thấy tỉnh lại đáng thương đến nhường nào, quả nhiên buồn nôn người nhiều tốt nha. * Thần không biết Tôn Ngộ Không đang tưởng bậy gì, nàng thậm chí còn không biết đây thân thể của thằng nào đó tên Dương Tiễn. Mà ngẫm lại nhìn mặt thằng này hơi giống người quen, tên cũng giống.. Mà thôi, chắc là nàng có quen biết phiên bản của nó ở thế giới song song. Nói chung trái tim của thần đang xao xuyến, nàng muốn gây chuyện! Còn tâm tình của chính chủ? Nàng trông giống như sẽ quan tâm sao? Nếu có gì than phiền thì đến đây giành lại thân thể đi, còn hiện tại thân thể này là nàng dùng, dùng thế nào tất nhiên phải theo ý nàng rồi. Mà khuôn mặt này đẹp trai thiệt, trái tim xao xuyến của thần quyết định thay đồ. Sau đó thân Dương Tiễn bao phủ trong một bộ đồ chói lòe ánh hoàng kim, bên trên dùng chỉ bạc thêu lên cành lá, khảm các loại bảo ngọc lên điểm tô.. Vừa nhìn liền biết rất nặng, tối thiểu cũng phải vài chục kí. May là tuy trọng thương sắp chết nhưng Dương Tiễn dù sao cũng nhục thể thành thánh, ăn mặc quần áo nặng chừng này vẫn không ra vấn đề gì. Nói về vết thương, thần phân thần một chút liền đem miệng vết thương chữa lành. Tuy nói bầm tím và vết cắt sắp xếp hợp lí sẽ có đặc thù mĩ cảm gì đó nhưng thân là gương mẫu thần tất nhiên sẽ không thêm nội dung R18. Ốm yếu mĩ nhân lâu lâu khụ máu có thể, mĩ nhân bị hành hạ tan xương nát thịt gì đó vẫn là miễn đi. Từ khoảng khắc chui vào thân thể đập trai này, trái tim xao xuyết vì nhận thấy có huyết thống nhân loại (dù chỉ có một nửa) quyết định cần phải diễn. Và nàng đã có sẵn kịch bản rồi.. * Sau khi ban thưởng vụ "phá núi cứu mẹ" của Trầm Hương thì Ngọc Đế và chúng tiên cảm thấy hình như có gì đó thiếu thiếu. Mãi đến khi nhìn đến đống tấu chương chất trên bàn mới nhớ ra hình như quên đem Dương Tiễn vớt về. Nha. Một con Dương Tiễn lớn như vậy biến đâu mất rồi? Dù cho nhìn chênh lệch thời gian giữa Thiên Đình và Hạ Giới thì đủ vài đợt yêu quái đi ngang qua gặm thực hết thân thể thành thánh của ai đó nhưng chúng tiên bản năng xem nhẹ chi tiết này. Tuy một mực ghét bỏ Dương Tiễn "tà ác", hận người ta chết quách đi, nhưng đều chừng đó năm sống dưới bóng ma của ai đó khiến đầy trời tiên đều không tin Dương Tiễn đã chết. Thấy không, mới nói xong hắn liền trở về rồi, dù cho quần áo hơi quái quái. Đúng vậy, thần mới thay xong quần áo, bảo dưỡng dung nhan, lại xem thử danh sách hối tiếc chưa làm trước khi chết của người bạn nhỏ này thì bỗng nhiên trống rỗng đổi bản đồ. Cứ tưởng lại xuyên qua nhưng sau khi kiểm tra thì vẫn ở nguyên không thay đổi thế giới. Kệ, tiện lợi thực hiện mấy cái ước nguyện nhỏ của Dương Tiễn, nàng lúc nãy kiểm tra danh sách còn phiền não làm sao bay lên trời đâu, nàng lại không biết pháp thuật. Vì thế chúng tiên chỉ thấy Dương Tiễn một thân chói mắt hoàng kim, nhảy nhót hướng về Ngọc Đế bẹp một nụ hôn trên trán. Chúng tiên: "!" không thể cử động. Êm dịu giọng nữ trực từ thân thể Dương Tiễn phát ra: "Thân ái, Dương Tiễn tỏ vẻ hắn hận ngươi nhưng không thể phủ định ngươi là kẻ duy nhất đủ đáng tin cậy để gánh vác ngôi vị này. Nhìn ngươi rõ ràng có thể chụp bẹp Tôn con khỉ nhưng phải ép dạ cầu toàn khiến Dương Tiễn dù hận ngươi nhưng không kiềm được thay ngươi ủy khuất. Dù sao cũng đã chết, Dương Tiễn tặng cho ngươi Thiên Nhãn, đứa nào dám ức hiếp ngươi thì nó sẽ phản ứng, như thế ngươi không cần phải chịu ủy khuất rồi, ai biểu Dương Tiễn chính là một cái người nhà khống đâu." Nội dung quái quái, dùng từ quái quái, còn dùng ngôi thứ ba. Chỉ thấy chỗ vừa ịn vết hôn bắt đầy vẽ ra đường bạc vân trong khi vết thiên nhãn trên trán Dương Tiễn mờ đi đến biến mất triệt để. Ngay lúc này Dương Tiễn lùi về phía sau, thân hình tan đi, chúng tiên mới lấy lại khả năng hành động. * "Bây giờ lại trách lão Tôn ta sao?" – Tôn Ngộ Không chờ thần chạy trốn liền hỏi, cũng thói quen xem nhẹ ai đó đều kêu không biết dùng pháp thuật mà xé không gian như chơi. "Chứ sao nữa, tuy cho ngươi chăn ngựa với trông vườn đào đúng là kiếm cớ gây sự nhưng ngươi nghĩ lại Ngọc Đế tu vi cao như thế thì mắc mớ gì phải run lẩy bẩy núp sau ghế, trực tiếp giết ngươi liền tốt nha. Nhưng ngươi chỉ trôm đào với văng tục chửi thề, tội không đáng chết nên hắn không làm gì ngươi." – Thần nhìn sách giải thích, đọc ra. "Yêm đều phục kĩ thuật diễn của bọn họ, cứ tưởng xem Bảo Liên Đăng nhìn giải thích kĩ thuật diễn của Dương Tiểu Thánh đã xuất thần nhập hóa rồi, bây giờ lại mọc ra Ngọc Đế nữa." – Tôn Ngộ Không có chút tâm mệt. Nhìn thần hồn nát bét vãn chưa lấy lại ý thức của Dương Tiễn, không thể hiểu được vì sao tên này còn muốn bảo vệ kẻ thù diệt gia. Nó từ cục đá nhảy ra thật sự không thể hiểu thân tình là gì. "Nói chung giải quyết xong di chúc rồi, mị bây giờ có thể làm hoạt động cá nhân, cũng lâu rồi chưa giết chóc, hi vọng động tác không quá trì trệ. Thân là thần, mị sao có thể gây nên vô vị thống khổ đâu."