BÚP BÊ RÁCH Tác giả: DayJoy Cạch. Âm thanh vang lên khi hai cánh cửa gỗ chạm nhau, dù là rất khẽ, cũng khiến Linh phải giật mình thảng thốt. Nó đứng yên như đóng đinh tại chỗ, mồ hôi túa ra hai bên thái dương, trái tim nhỏ bé nảy lên thình thịch trong lồng ngực. Đêm nay, thay vì ngoan ngoãn trôi vào xứ mơ như mọi đứa trẻ sáu tuổi khác, Linh lại đợi đến khi ông bà ngủ say để lẻn ra ngoài. Đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện "mờ ám" này nhưng tinh thần con bé vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt, đến nỗi dù chỉ là tiếng thở hắt cũng đủ làm nó giật mình. Linh đứng bất động bên ngoài, áp tai lên cửa lắng nghe tiếng ngáy đều đều vọng ra từ nhà trong. Sau khi đã chắc chắn rằng cả ông và bà hãy còn chìm sâu trong giấc ngủ, nó mới xoay người, rón rén bước từng bước thật thận trọng. Nhà nó có một khoảnh sân trước rộng rãi. Trong sân trồng một giàn tigon đương mùa hoa nở. Linh thích bắc cái ghế nhựa nhỏ của nó ra ngồi hóng mát dưới giàn hoa, chỉ cần ngước mắt nhìn lên là có thể trông thấy trời xanh lấp ló qua từng kẽ lá. Đêm nay trời không trăng, mấy đốm sao thưa thớt cũng chẳng đủ để thắp sáng bầu không tăm tối, nhưng nó vẫn khẽ khàng cất bước về phía chỗ ngồi quen thuộc. Nó sẽ cắm rễ tại đây, đợi mẹ về như những gì đã hứa hàng tá lần qua những cuộc điện thoại chóng vánh. Xào xạc. Xào xạc. Những chiếc lá hình tim trên giàn hoa tigon rung lên trước sự trêu chọc của cơn gió đêm, phát ra âm thanh rầm rì khe khẽ. Nếu là ngày thường, Linh sẽ chẳng bao giờ dám bén mảng đặt mình giữa bóng tối đặc quánh cùng thứ âm thanh ma mị ấy. Nhưng lúc này, trong mắt đứa trẻ sáu tuổi chỉ đầy ngập những thấp thỏm mong đợi. Đã lâu lắm rồi Linh chưa được gặp mẹ. Thời gian này, ông bà và cô chú ai cũng quan tâm nó hơn bình thường, cưng chiều nó gần như vô điều kiện. Linh cũng rất thích thú khi được hưởng đặc quyền muốn gì có đó, nhưng sự vắng mặt của mẹ khiến nó thấy niềm vui chẳng còn trọn vẹn. Nó không muốn chỉ được nghe giọng mẹ qua điện thoại cùng những lời dỗ dành, hứa hẹn sáo rỗng. Nó muốn được mẹ ôm vào lòng, được nằm cạnh mẹ, rủ rỉ kể mẹ nghe những chuyện dẫu là lông gà vỏ tỏi ở lớp mẫu giáo, còn muốn ôm chặt lấy thắt lưng để mẹ chở đi một vòng Hồ Tây trên chiếc Wave đỏ quen thuộc.. Linh không biết đếm ngày, nhưng nó chắc chắn là đã lâu lắm lắm rồi kể từ lần cuối cùng được nằm trong vòng tay mẹ. À, và cả ba nữa. Lần cuối nó trông thấy ba là lúc ba đang ngủ. Nó được trùm lên một bộ đồ màu trắng có mũ được làm từ thứ vải xô mỏng tang, thô ráp và bệch bạc. Chiếc mũ quá khổ gần như sụp xuống che khuất cả tầm mắt. Qua lớp vải trắng, nó lờ mờ trông thấy ba đang ngủ, say sưa và yên bình. Lúc ấy Linh còn lấy làm lạ, xung quanh người qua kẻ lại, tiếng kèn trống, tiếng khóc than, tiếng chuyện trò, tiếng lầm bầm theo một nhịp điệu khó hiểu của các sư thầy.. đan cài vào nhau thành một bầu không khí ồn ào, nhốn nháo và chắc chắn là không hề lý tưởng cho việc ngủ ngon. Ấy vậy mà ba vẫn cứ vững vàng nhắm chặt đôi mắt, chẳng thèm nhúc nhích dù chỉ là tí tẹo, đến cả lồng ngực dường như cũng không còn phập phồng nữa. Nó đứng trước cái hòm ba nằm, chứng kiến từng người từng người tiến lên rồi lại lui xuống, trông ai cũng trầm lắng và buồn bã lạ lùng. Sau đó, nó được nhét vào tay tấm ảnh chân dung của ba, rồi theo đoàn người thật dài đi một quãng đường đất cũng dằng dặc như mãi chẳng thấy điểm cuối. Người ta đào một cái hố to trên đồng ruộng trơ trụi, đặt chiếc hòm có ba nằm bên trong xuống rồi lấp thành một cái gò cao cao. Mẹ nó gần như ngất lịm, còn bà nội thì ôm ghì lấy nó, bảo rằng ba đi rồi. Nó nhớ khoảng thời gian ấy Tết còn chưa tới, gió vẫn lạnh căm căm, khác hẳn với gió hè mát rượi lúc này. Và đúng là từ bấy đến nay, nó chưa gặp lại ba thêm lần nào nữa, chỉ có khung ảnh của ba được đặt ngay ngắn trên chiếc tủ gỗ cao cao chạm trổ tinh xảo, lúc nào cũng có hoa tươi, trái cây và bát hương nghi ngút khói. Nhưng thú thực, sự vắng mặt của ba không dấy lên nhiều biến đổi trong sinh hoạt của Linh. Nó vẫn ăn, vẫn chơi, vẫn ngủ như trước nay vốn thế, bởi lẽ đó giờ, ba chẳng thường ở nhà, và vì vậy mà cũng ít khi góp mặt trong cuộc đời nó. Linh đã quen với việc cả tháng, thậm chí vài tháng trời mới gặp được ba. Và nó thấy vẫn ổn, bởi nó đã có mẹ cạnh bên. Nhưng, thời gian gần đây, ngay đến mẹ cũng dần dần vắng bóng khiến cho Linh cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Nó không biết nên diễn tả cảm giác phức tạp mà lạ lẫm này ra sao, chỉ thấy ấm ức, khủng hoảng, còn có chút tủi hờn nữa. Mọi chuyển biến diễn ra thầm lặng đến nỗi thời gian đầu, Linh thậm chí còn chẳng cảm nhận được điều khác biệt. Trước giờ nó vẫn quanh quẩn bên ông bà là chính vì cả ba lẫn mẹ đều bận rộn công kia việc nọ. Do vậy, việc được đưa xuống ngủ với bà hay được ông đèo tới nhà trẻ mỗi sáng trong thời gian này không khiến nó phải nghĩ ngợi nhiều, nhất là khi hầu như ngày nào nó cũng nhận được điện thoại từ mẹ. Nhưng khi bắt đầu để ý thấy dấu vết của mẹ dần biến mất trong căn nhà và nhất là căn phòng mà hai mẹ con vẫn sinh hoạt bấy lâu, Linh liền cảm nhận được có gì đó không đúng đang xảy ra. Nó chạy tới hỏi bà nội, nhưng bà chỉ xoa đầu và bảo rằng mẹ bận hàng họ chợ búa, đi từ tờ mờ sáng khi nó còn chưa tỉnh và lúc về đến nhà thì trời đã khuya, nó đã say giấc nồng mất rồi. Nó gọi điện hỏi mẹ, mẹ cũng dịu dàng nói rằng mẹ bận lắm, bận kiếm tiền mua quần áo và đồ chơi mới cho nó, dặn nó phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà, rồi mẹ sẽ sớm về. Khi ấy, nó đã tin vào lời hứa của mẹ. Mẹ luôn yêu thương nó hết mực, nó đòi hỏi gì mẹ cũng chiều theo. Mẹ đã nói là sẽ làm. Tiếc thay, niềm tin mong manh ấy chỉ duy trì được một, hai lần đầu. Khi những gì nó nhận được trong suốt một thời gian dài chỉ là lời hứa suông "Bao giờ hết bận, mẹ sẽ về," Linh chẳng còn tin tưởng nữa. Nó đâm ra ngờ vực và hoảng loạn. Nó thấy một nỗi bất an khủng khiếp đang lớn dần lên bên trong, khiến nó trở nên cáu kỉnh, suốt ngày ăn vạ với ông bà, nằng nặc đòi được gặp mẹ. Phải gặp được mẹ nó mới yên tâm. Nó sợ mẹ cũng giống như ba, không bao giờ trở về nữa. Khác với ba, kể từ khi hiểu chuyện, nó đã luôn ở bên mẹ, ngày nào cũng có thể gặp mẹ, được mẹ cho ăn, được mẹ dỗ ngủ. Không có mẹ, nó thấy chơi vơi khủng khiếp, tựa như bông tigon lìa cành, không còn chỗ nào để neo đậu nữa. Cứ thế, nỗi sợ bị bỏ rơi như quả bóng bay, ngày qua ngày, càng lúc càng lớn. Linh không chịu nổi cảm giác ấy, nó lại gọi điện khóc lóc với mẹ. Vẫn như mọi khi, mẹ chỉ lặp đi lặp lại lý do bận bịu, dặn nó ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng giành được nhiều phiếu bé ngoan. Đợi khi nào hết bận, mẹ sẽ về thăm và mua cho nó con búp bê nhồi bông mà một lần đi ngang Lương Văn Can, nó đã bị thu hút để rồi nhớ nhung mãi. Linh vẫn lo sợ vô cùng dù mẹ có dỗ dành, hứa hẹn thế nào đi chăng nữa. Cũng vì mọi người nói với nó rằng mẹ chỉ về nhà khi trời đã khuya nên từ hôm ấy, đêm nào con bé cũng lẻn ra ngoài để chờ. Lần này đã là lần thứ ba nó ngồi đau đáu ngóng trông rồi. Hai hôm trước, mẹ đều không về.. Đêm càng lúc càng sâu. Chiếc váy ngủ mỏng manh không đủ giúp Linh chống chọi với gió đêm cũng đang càng lúc càng lạnh. Nó co ro trên chiếc ghế nhựa, vừa ngẩn ngơ dõi mắt ra đoạn đường tối thui trước nhà vừa rung rung đôi chân hòng xua đuổi đám muỗi cứ vo ve xung quanh. Bên ngoài cánh cổng sắt vẫn chỉ là bóng tối tĩnh mịch cùng sự im lìm. Linh chợt thấy hốc mắt nóng lên. Biết bao cảm xúc lúc này đang quay cuồng trong trái tim nhỏ bé của nó, có nỗi sợ, có sự mệt mỏi và cáu bẳn, và cả mớ bòng bong mang tên thất vọng, khủng hoảng, tủi hờn chồng chéo lên nhau. Dù chẳng biết đã mấy giờ rồi nhưng Linh cũng có thể lờ mờ hiểu ra rằng, đêm nay, mẹ nó cũng sẽ không về. Nghĩ đến đây, đôi mắt đã rơm rớm của Linh chợt nhắm tịt lại. Cái miệng nó mếu máo rồi ngoạc cả ra, để cho tiếng gào khóc kìm nén nãy giờ vang lên chúa chát, cắt xuyên qua màn đêm yên tĩnh. Choang! Tiếng thứ gì đó rơi vỡ vọng ra từ nhà trong, hẳn ông bà đã bị nó đánh thức, trong lúc trở mình thì lỡ tay gạt phải thứ gì trên tủ đầu giường. Linh chẳng thèm quan tâm, nó chỉ muốn khóc to lên để trút hết những khó chịu và ấm ức nghẹn ứ trong lòng. Nó muốn mẹ! Vì sao mẹ không giữ lời hứa? Vì sao mẹ không về? "Linh! Làm sao thế? Sao lại ngồi khóc ngoài này?" Giọng bà nội hô lên đầy lo lắng. Linh ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên rồi nhào vào lòng bà mà lớn tiếng nức nở. Cái tật cứ mỗi lần kích động là tay chân co giật, mồm miệng ngắc ngứ khiến nó chỉ biết thổn thức những lời vô nghĩa. Bà nội ôm chặt nó vào lòng, cứ xoa vuốt mái tóc nó mãi. Ông nội cũng theo sát đằng sau, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên tấm lưng run rẩy của con bé. Linh cứ thế gào khóc thêm một hồi lâu, cho đến khi lịm đi lúc nào chẳng hay. Sáng hôm sau, Linh bị đánh thức bởi tiếng ai đó nghẹn ngào như đang cố kìm nén điều gì. Nó đưa tay dụi mắt, chợt thấy đôi con ngươi khô khốc và đau xót vô cùng. Con bé rên khẽ, gắng gượng nhấc hai mí mắt nhập nhèm lên. Nó đang nằm trên giường, tấm chăn mỏng đắp ngang bụng. Quạt điện kêu vù vù dưới chân nhưng chẳng thể át nổi âm thanh buồn bã vọng lại đứt quãng từ bên kia căn phòng. Linh trở mình rồi chống tay ngồi dậy, nó thấy trên chiếc ghế được kê sát cửa sổ ở phía đối diện, bà nội đang ghì chặt hai tay vào ống nghe điện thoại. Mắt bà đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy dài, miệng rấm rứt câu gì đó Linh nghe không rõ. "Bà ơi." Nó gọi khẽ. Nghe được tiếng gọi của nó, bà vội ngẩng phắt đầu dậy, dùng ống tay áo qua loa lau mặt rồi nói vội vào ống nghe, "Mày xem làm thế nào thì làm, tối nay nhất định phải về. Cả tháng trời không gặp, mày không nhớ đứa con mình dứt ruột đẻ ra à?" Dứt lời, bà dập máy một cách mạnh bạo khiến chiếc bàn tròn bên dưới cũng phải rung lên khe khẽ. Tuy không nghe rõ chi tiết nhưng Linh có thể đoán được rằng người bên kia ống nghe hẳn là mẹ. Nó vội trèo xuống giường chạy về phía bà, ngước mắt đầy chờ mong, "Mẹ cháu gọi hả bà? Mẹ cháu bảo gì? Mẹ có về với cháu không bà?" Bà nội lấy khăn mùi soa lau ghèn mắt cho nó, lại dùng đầu ngón tay chải chuốt mái tóc lộn xộn rồi đáp, "Ừ, mẹ bảo hôm nay hết bận rồi. Tối mẹ sẽ mang quà về cho Linh. Bây giờ thì đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi. Tối mẹ về." Nghe vậy, Linh bỗng thấy cả người lâng lâng như muốn mọc cánh bay lên. Đôi mắt nó sáng bừng long lanh, môi vô thức cong lên thành nụ cười rạng rỡ. Dường như sự chờ đợi trong vô vọng mấy ngày qua hay hốc mắt đau nhói - minh chứng cho việc nó đã khóc lóc thảm thiết - chẳng còn tồn tại. Giờ phút này, Linh chỉ thấy hân hoan và hạnh phúc vô cùng. Nó "Dạ!" một tiếng rõ to rồi hớn hở chạy vào nhà vệ sinh. Vậy là tối nay mẹ sẽ về, còn mang quà cho nó nữa. Nhất định là em búp bê nhồi bông đội mũ tai gấu cùng đôi mắt hí và hai má bánh bao tròn trịa mà nó yêu thích. Mẹ đã hứa sẽ mua con búp bê xinh xắn ấy cho nó mà. Cả ngày hôm ấy, tinh thần Linh cứ hưng phấn mãi thôi. Nó nghe lời hơn bình thường, ngoan ngoãn ăn cả rau xanh trong bát, phụ bà quét nhà, còn thi thoảng ngân nga mấy bài hát được dạy trên lớp, và phần lớn thời gian là ngồi trước hiên ngóng về phía cổng nhà dù trời còn chưa tối hẳn. "Vào nhà ăn cơm trước đã, lát mẹ về. Mẹ hứa rồi, thế nào mẹ cũng về." Giọng bà nội gọi với ra từ trong nhà. Linh nghe vậy thì cố nấn ná thêm một lúc, sau đó cũng đành tiu nghỉu đi vào. Cứ đi được vài bước nó lại quay đầu nhìn ngó, đôi tai không lúc nào thôi nghe ngóng những tiếng động cơ xe máy từ ngoài đường vọng vào. Đúng lúc này.. Brừm brừmmm.. "A! Mẹ về!" Chẳng biết do thần giao cách cảm hay do quá mong ngóng mà sinh ra ảo giác, nó gần như có thể khẳng định đây chính là tiếng động cơ của chiếc Wave đỏ mà mẹ hay đi. Linh quay phắt người, ba chân bốn cẳng chạy vọt ra ngoài sân. Đúng là mẹ kia rồi! Mẹ mặc chiếc áo đen và quần bò ống côn, mái tóc để xõa dài hơn lần cuối nó trông thấy mẹ một chút. Một tay mẹ bóp phanh để dừng xe trước cổng nhà, tay kia ôm một con búp bê nhồi bông béo tròn múp míp được gói trong túi ni-lông bóng trong suốt. Linh nhảy cẫng lên, vừa chạy lại kéo then cổng để mẹ phi xe vào vừa ríu rít như chú chim non, "Mẹ về! Bà ơi! Ông ơi! Mẹ cháu về rồi! Mẹ! Mẹ!" Mẹ vừa tắt máy gạt chân chống, Linh đã vội vã nhào tới ôm lấy đùi mẹ cười giòn giã. Mẹ cũng ngồi xuống ôm lấy nó, vừa xoa nắn khắp người vừa hôn má, hôn tóc nó và nói, "Mẹ về rồi đây, em bé của mẹ ăn cơm chưa?" Giọng mẹ nghẹn ngào nghe thật lạ, nhưng lúc ấy, Linh đã bị niềm vui quá lớn chiếm trọn tâm trí. Nó chẳng hề để ý. Ông bà nội nghe tiếng cũng đi ra trước hiên, đứng nhìn mẹ con nó ôm ấp quấn quít một lúc rồi mới lên tiếng. "Về rồi hả con? Vào nhà ăn cơm đi." "Hai mẹ con mau vào ăn cơm kẻo nguội." Mẹ ngẩng đầu chào ông bà rồi đưa tay lau mắt. Còn Linh, nó vẫn đang chìm đắm trong nỗi nhớ nhung và niềm hạnh phúc vỡ òa khi được cảm nhận hơi ấm thân thương từ mẹ sau bao ngày xa cách. Con bé cứ dụi đầu vào người và bám dính lấy mẹ chẳng rời. Cực chẳng đã, mẹ đành đưa túi ni-lông bọc búp bê cho nó ôm rồi bế nó lên đi vào nhà. Đến lúc này, Linh mới nhận ra sự hiện diện của món đồ chơi mà nó ao ước bấy lâu. "Oa! Búp bê mắt híp!" Linh reo lên đầy thích thú. "Ừ, mẹ mua cho em đấy. Thích không?" "Thích ạ! Linh sẽ cho em này ngồi cạnh em Misa và em Noel, thế là đủ một gia đình!" Misa là con búp bê Nga cao gần bằng Linh, được bà trẻ xách tay từ nước ngoài về tặng nó nhân dịp gì con bé cũng chẳng nhớ nữa. Còn Noel là con búp bê nhồi bông với tạo hình Ông già Noel trong trang phục đỏ và bộ râu dài trắng muốt. Linh đã làm chủ hôn cho hai đứa kết thành vợ chồng, và giờ với sự gia nhập của bé búp bê mắt híp này, chúng sẽ tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, có ba, có mẹ, có con, tựa như gia đình nhỏ của nó trước kia vậy. Nghe được kế hoạch vĩ đại của Linh, mẹ chẳng nói gì, chỉ xoa đầu nó thật dịu dàng. Sau giờ cơm tối, bà gọi mẹ vào phòng nói chuyện gì đó. Linh cũng tò mò theo sau, nhưng những câu chuyện của người lớn đa số đều như thiên thư trong tai nó. Chẳng mấy chốc, con bé đã bị cuốn theo bộ phim hoạt hình được chiếu trên TV rồi thiếp đi lúc nào không hay. Nó nằm sải lai trên sàn đá mắt rượi, đầu nhỏ gác lên đùi mẹ, tay ôm em búp bê mới. Dù rằng ở cái tuổi lên sáu, mọi giấc ngủ của nó hầu như đều chẳng mấy mộng mị, nhưng riêng lần này, Linh cảm thấy cõi mơ an yên và thơm ngọt đến lạ. Nó được hơi ấm của mẹ bao bọc, trái tim cũng được xoa dịu bởi sự hiện diện của mẹ. Cứ thế, con bé an tâm chìm vào giấc ngủ say sưa. Cho đến khi cảm nhận được cơ thể bị ai đó nâng lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống trên một bề mặt êm ái, Linh mới chợt giật mình tỉnh giấc. Nó trợn tròn đôi mắt, trong tầm nhìn là bóng mẹ đang quay lưng chừng như muốn rời đi. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Linh đã vội vàng bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy theo ôm lấy thắt lưng mẹ. "Mẹ đi đâu? Mẹ ngủ với em cơ! Huhuhu.. Mẹ ơi!" Chẳng biết vì sao, nước mắt nó cứ tuôn rơi. Dường như nó biết rằng mẹ sẽ không lên tầng hay đi tới bất cứ đâu trong nhà, mà sẽ dắt xe ra đường, phóng về một nơi nào đó nó không biết, cũng chẳng thể theo tới. Mẹ xoay người ôm nó vào lòng, vừa khóc vừa xoa lưng nó. Giọng mẹ khàn đặc, "Em bé ở nhà nhớ phải nghe lời ông bà, ăn ngoan, học tốt. Mẹ sẽ thường xuyên về thăm. Bữa nào rảnh, mẹ nghỉ chợ một hôm đưa em đi chơi Công Viên Nước, nhé?" "Ứ ừ, muốn mẹ cơ. Mẹ ơi! Mẹ đừng đi mẹ ơi! Huhuhu.." Linh không chịu, nó vẫn cứ nức nở mãi thôi. Hai tay nó bám chặt lấy cổ mẹ, hai chân dùng sức leo lên quắp lấy thắt lưng mẹ. Nó phải giữ mẹ lại bằng được, nhất quyết không để cho mẹ bước ra khỏi căn phòng này. Nhưng vô dụng.. Ông bà từ gian ngoài chạy vào. Ông nội dùng đôi bàn tay to khỏe gỡ tay chân nó ra khỏi người mẹ rồi giữ chặt lấy, trong khi bà nội vừa khóc vừa lôi kéo mẹ nó ra ngoài, miệng nói: "Thôi về đi kẻo muộn, đi đường không an toàn." Linh ngỡ ngàng. Nó không tài nào hiểu nổi vì sao ông bà lại không giúp nó giữ lấy mẹ. Cơn phẫn nộ và thất vọng như ngọn lửa mới được tưới thêm dầu, bùng lên hừng hực khiến lồng ngực nó nóng ran và cổ họng ngứa ngáy như muốn hét lên thật to. Và nó hét lên thật, những tiếng tru tréo vô nghĩa mà thảm thiết. Bên ngoài đã vang lên âm thanh nổ máy, rồ ga. Chẳng biết được tiếp thêm sức lực từ đâu mà cả người Linh bỗng mạnh mẽ khác thường. Nó vùng vẫy thoát khỏi kìm kẹp của ông nội, lướt qua bà nội đang đứng trong sân, chạy vọt ra ngoài đường đuổi theo bóng xe của mẹ. "Mẹ ơi! Chờ em với! Mẹ ơi! Mẹẹẹẹẹ!" Nó cứ thế đạp đôi chân trần non nớt trên lớp nhựa đường xù xì, cổ họng vì gào thét liên tục mà bắt đầu đau rát, ngay cả tầm mắt cũng nhòe nhoẹt bởi nước mắt. Nó chỉ biết cắm cúi chạy theo chấm đỏ mơ hồ đằng sau đuôi xe máy, chạy mãi, chạy mãi đến tận khi sức cùng lực kiệt mà ngã lăn xuống đất. Hai tay nó chống lên mặt đường, và chỉ tích tắc sau, một cơn đau đớn điếng người truyền thẳng lên đại não. Nó chẳng thèm quan tâm, chỉ vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm. Chấm đỏ đã biến mất sau khúc quẹo, trước mắt nó là con đường vắng lặng tối đèn, chỉ có một, hai người hàng xóm ló đầu ra hóng hớt từ cửa nhà để ngỏ. Có tiếng ai đó chạy tới từ đằng sau. Ông nội xốc nách nó lên để bà vạch lòng bàn tay, bàn chân ra hòng kiểm tra vết thương. Hình như hai người còn nói gì đó, có lẽ là trách mắng, nhưng Linh chẳng hề để tâm. Hai tai nó lùng bùng, đầu óc trống rỗng và trái tim thì đầy ngập một nỗi bi thương khôn cùng. Nó cứ thất thần dõi mắt về nơi cuối phố, ngây ngẩn ngóng trông chiếc Wave đỏ lại xuất hiện. Nhưng mãi cho đến khi được ông bế về nhà, được bà lau rửa và bôi Povidine lên những vết trầy xước rướm máu, Linh cũng chẳng chờ được mẹ quay lại. Nó đã thôi không gào khóc nữa, nhưng nước mắt thì chẳng thể ngừng rơi. Bà nội đưa nó về giường, vừa vỗ về vừa thủ thỉ những lời mà nó chẳng tài nào hiểu nổi, mà cũng không muốn hiểu. "Bây giờ mẹ bận lắm, phải kiếm tiền nuôi Linh, ở nhà khác gần cửa hàng hơn, Linh phải hiểu cho mẹ, nhé? Mẹ đã hứa rồi mà, mẹ sẽ thường xuyên về thăm." "Cuối tuần này mẹ cho đi Công Viên Nước nhỉ? Thích nhé! Hay mai bà dắt Linh lên chợ mua bộ đồ bơi mới được không?" "Thôi ngoan, nín đi, bà thương. Linh mà cứ thế này, mẹ không tập trung hàng họ được, không có tiền mua đồ chơi mới, quần áo mới cho đâu." Thực lòng, trong tâm trí non nớt của đứa trẻ lên sáu, đồ chơi và quần áo mới đúng là hấp dẫn thật, nhưng Linh chỉ muốn hét to lên rằng nó không thèm nữa, nó cần mẹ cơ! Chỉ cần một mình mẹ thôi, nó có thể mặc đồ cũ và không bao giờ vòi vĩnh búp bê, đồ chơi đắt tiền nữa. Nhưng lúc này, do bất mãn hoặc cũng có thể do đã quá mệt mỏi, con bé chỉ mím chặt môi. Đôi mắt ướt át của nó quắc lên nhìn sang con búp bê nhồi bông cạnh gối. Thú thực, con búp bê không quá xinh xắn, nó tròn ủm với cặp mắt híp tịt, nhưng lại là món quà từ mẹ, là thứ đại diện cho lời hứa sẽ trở về với nó của mẹ. Nhưng mẹ có giữ lời đâu! Mẹ lại đi mất rồi! Mẹ là đồ dối trá! Mẹ hứa sẽ về với nó, nhưng trong thâm tâm Linh, về ở đây không chỉ là một lần ghé thăm rồi lại rời đi. Rõ ràng là mẹ chỉ ở chơi dăm ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, vứt cho nó một món quà lấy làm an ủi rồi lại đi về đâu nó chẳng biết nữa. Giờ thì nó không tin vào đống lý do vớ vẩn của mọi người nữa. Đáng ra nó nên cảm thấy có điều sai trái ngay từ đầu. Kể từ khi hiểu chuyện, Linh đã quen với việc mẹ phải đi bán hàng đến chiều tối mới về. Nó còn từng nhiều lần được chở lên cửa hàng của mẹ. Nó thừa biết dù có bận rộn cỡ nào, mẹ vẫn sẽ luôn về nhà trước giờ cơm tối và lại ra cửa sau khi đã đưa nó tới nhà trẻ. Nghĩ tới đây, Linh như bị kích thích. Nó điên tiết tóm lấy đầu con búp bê tội nghiệp rồi ra sức quăng quật vào thành giường. Nó vung tay lên thật cao rồi đập xuống thật mạnh, ngay cả bà nội cũng chẳng thể ngăn lại hành động phát tiết giận hờn lên những thứ vô tri của con bé. Nó cứ đập mãi, đập mãi, cho đến khi phần chỉ khâu giữa đầu và cổ con búp bê rách toạc ra, để lộ từng thớ bông trắng tinh bên trong. Lúc này, Linh mới chịu dừng lại. Nó cúi đầu nhìn một lúc, đoạn quăng con búp bê vào xó nhà rồi lại òa khóc nức nở. Bà nội giang tay ôm nó vào lòng, vừa đung đưa vừa nghẹn ngào một lời ru lạ hoắc mà dù chưa nghe bao giờ, nó cũng thấy thẫm đẫm một nỗi bi thương. "Trời mưa bong bóng phập phồng. Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?" Trời hôm nay không mưa, Linh cũng chẳng hiểu vì sao mẹ lại đi lấy chồng trong khi ảnh cưới của ba mẹ vẫn còn được đóng khung, treo trang trọng trên đầu giường trong căn phòng mà ba mẹ và nó từng ở. Nó chỉ lờ mờ hiểu được một điều rằng, mẹ, có lẽ đã bỏ rơi nó rồi. Cuộc đời nó, gia đình nó, đều đã có biến đổi lớn lao. Gia đình ba người hoàn hảo của nó bấy lâu, cũng giống như con búp bê rách nát kia, đã vỡ tan, khiếm khuyết, chẳng thể nào viên mãn như xưa được nữa.. ___END___