Buổi Đầu Vỗ Cánh - Lưu Trọng Lư Tặng chị Nga. Nước lộc bộc dưới ao Tưởng chừng vó ngựa. Chim vườn xôn xao trận gió, Nhìn gương tóc mẹ bạc rồi! Tiễn con đi sao khỏi bồi hồi: Con lớn, mẹ vẫn theo con từng bước. Ừ! Con mẹ ra đi vì việc nước Với trai làng con giết giặc ngoại xâm Nhìn cái bước con đi, dạ mẹ mừng thầm. Bên ngõ trúc, dập dờn ánh nắng Súng trên vai lủng lẳng Bóng xa rồi, súng vẫn đong đưa! Con tôi mới đó, bây giờ.. Nước mắt mẹ long lanh, nhìn con buổi đầu vỗ cánh! Con mẹ kể chỉ đường xa gió lạnh Kể chỉ sương sớm mưa chiều Kể chỉ đèo suối cheo leo Từ trong trứng, con mẹ đã khinh thường bão táp. Ngày về tuy không hẹn trước, Mũi súng buổi ra đi, đã lấp lánh hoa đào! Hôm đưa tiễn: Ngày thu sương sớm Cái Mận, cái Đào bên ngõ xóm Tiễn con đi thầm hát những lời ca.. Bên song cửa, những mẹ già Mắt vợi trông theo mà tự hào tóc bạc! Con ơi, phải quét xong loài đế quốc Trời quang mây tạnh con về. Hoa mận, hoa đào Ngõ trúc xôn xao Đường làng ngấp nghé. Vẫn chiếc gươm tự vệ, Vẫn đôi dép đường trường Mũ lưới xưa, còn thắm lá nguỵ trang Con của xóm làng đây, ừ, con của mẹ. Cuối 1965 (Nguồn: Lưu Trọng Lư, Người con gái sông Gianh, NXB Văn học)