Bước Chân Tròn Đứng Thẳng Tác giả: Rewrite Thể loại: Truyện ngắn tình cảm mang yếu tố thời sự và những vấn đề xã hội. Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To Tình trạng: Hoàn thành. *Lưu ý: Tác phẩm đã được đăng ký bản quyền tác giả ở Cục bản quyền tác giả Việt Nam - Bộ VHTT và Du lịch *Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Mọi nhân vật, sự kiện, tình tiết trong truyện đều là HƯ CẤU, tác giả không chịu trách nhiệm nếu có sự trùng hợp dẫn tới hiểu nhầm. [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Văn án: Trong con hẻm nhỏ trên đường Ung Văn Khiêm, Sài Gòn, những câu chuyện đời thường đan xen giữa tiếng cười, mâu thuẫn, và tình người. Một cựu chiến binh kiên cường, một người vợ nóng nảy nhưng yêu thương gia đình, và một cô gái trẻ tìm cách vượt qua tự ti để khẳng định bản thân. Qua những bữa cơm gia đình, những lần cãi vã hàng xóm, và những ký ức xưa cũ, họ học cách tha thứ, yêu thương, và tiến lên. Một bức tranh giản dị giữa nhịp sống hối hả của thành phố. MỤC LỤC Chương 1: Bước chân tròn dưới ánh nắng Sài Gòn Chương 2: Ký Ức Dưới Bóng Cây Xanh Chương 3: Nhịp Điệu Của Sự Thay Đổi Chương 4: Tình Người Trong Con Hẻm Chương 5: Ngày Tết Đoàn Viên Đọc tiếp bài thơ "Nhịp Đập Hẻm Nhỏ" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 1: Bước chân tròn dưới ánh nắng Sài Gòn Bấm để xem Dưới ánh nắng gay gắt của Sài Gòn, đường Xô Viết Nghệ Tĩnh rộn ràng như một bản giao hưởng không ngừng nghỉ. Tiếng xe máy gầm vang, tiếng còi xe inh ỏi, và tiếng rao hàng của chị bán xôi đầu ngõ hòa quyện thành một thứ âm thanh đặc trưng của thành phố. Mùi xăng dầu quyện với khói bụi bốc lên từ mặt đường nhựa nóng rẫy, trong khi đâu đó thoảng qua hương thơm của bánh mì mới ra lò từ một xe đẩy ven đường. Giữa dòng người hối hả, ông Bình, 66 tuổi, điều khiển chiếc Wave cũ kỹ, lướt đi với nhịp điệu chậm rãi nhưng chắc chắn. Dáng ông gầy gò, da ngăm đen, mái tóc bạc phơ lòa xòa dưới chiếc mũ bảo hiểm sờn màu. Túi nylon đựng bánh mì và trà sữa treo lủng lẳng bên hông xe, đung đưa theo mỗi vòng quay bánh. Chiếc chân giả bằng thép của ông kêu lạch cạch mỗi khi ông đạp số, như một nhịp điệu quen thuộc, gắn bó với ông từ những ngày chiến tranh khốc liệt ở Campuchia. Đôi mắt ông, sâu thẳm và bình thản, dường như chứa đựng cả một chiến trường cũ, nơi ông từng là một người lính công binh trẻ tuổi, dò mìn mở đường cho đồng đội. Giờ đây, chiến trường của ông là những con đường Sài Gòn, nơi ông mưu sinh bằng nghề shipper cho tiệm bánh mì và trà sữa của vợ, bà Mỹ. "Giao nhanh, khách họ đợi!" Ông lẩm bẩm, liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại cột chặt vào tay lái. Tại ngã tư đông đúc, đèn đỏ vừa bật, ông Bình dừng xe, chống chân trái xuống đất. Chiếc chân giả khẽ chạm mặt đường, phát ra một âm thanh kim loại nhỏ. Ông lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lướt qua dòng người: Một anh thanh niên mặc áo Grab vội vã lạng lách, một chị công sở trang điểm kỹ lưỡng ngồi trên xe tay ga, và vài đứa trẻ tung tăng trên vỉa hè, tay cầm bóng bay. Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên từ phía sau. Chiếc Wave của ông Bình rung lên dữ dội, hất ông ngã nhào xuống mặt đường. Túi bánh mì văng tung tóe, ổ bánh mì nhân chả lụa lăn lóc trên nhựa đường, còn cốc trà sữa vỡ tan, chất lỏng ngọt ngào chảy lênh láng như một bức tranh trừu tượng bất đắc dĩ. Ông Bình nằm sóng soài, tay chống xuống đất, cơn đau từ chiếc chân giả lan lên khắp cơ thể. Ông nghe thấy tiếng gào the thé của một người phụ nữ: "Ông già tàn tật mà cũng đòi chạy xe? Đi đứng không vững thì ở nhà, đừng ra đường làm khổ người khác!" Ngẩng lên, ông thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, ăn mặc sang chảnh, đứng cạnh chiếc SH bóng loáng. Bà ta đeo kính râm, cổ đeo dây chuyền vàng lấp lánh, tay đeo nhẫn to bản, ánh mắt sắc lạnh. Chiếc SH của bà ta, mũi xe vẫn còn cọ vào đuôi xe Wave của ông, là thủ phạm vụ va chạm. Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào. Một anh Grab dừng xe, lắc đầu: "Đâm người ta mà còn chửi, đúng là!" Một bà bán nước mía ven đường thở dài: "Tội ông già, chắc đau lắm." Nhưng không ai bước tới giúp. Người phụ nữ SH tiếp tục quát: "Nhìn đi, xe tôi trầy hết rồi! Ông đền thế nào đây?" Ông Bình, dù đau, vẫn từ từ ngồi dậy, ánh mắt ông bình thản, không chút oán giận. Ông nhặt từng ổ bánh mì, cẩn thận lau sạch bụi bằng tay áo cũ kỹ trước khi bỏ lại vào túi: "Tôi không sao, cô đi đi." Ông nói, giọng trầm và chậm, như thể đang nói với chính mình. Người phụ nữ hừ một tiếng, lườm ông lần cuối rồi leo lên xe, phóng đi, để lại một đám khói bụi. Ông Bình thở dài, kiểm tra chiếc chân giả. Một mảnh thép nhỏ bị móp, nhưng vẫn dùng được. Ông dựng chiếc Wave lên, kiểm tra bánh xe, rồi buộc lại túi bánh mì. "Cái bánh này, chắc tự ăn thôi, không giao cho khách được!" ông lẩm nhẩm, tiếc nuối. Trong lòng ông là một cơn sóng ngầm, Ông nhớ những ngày ở chiến trường, khi một quả mìn M14 cướp đi phần cẳng chân của ông, khi đồng đội ngã xuống, và khi ông tự nhủ phải sống để không phụ lòng những người đã hy sinh. "Lời xúc phạm thì để gió cuốn đi." ông nghĩ, ánh mắt lấp lánh một sự kiên định không lời. Đúng lúc đó, một chiếc xe máy cảnh sát lướt tới, dừng lại bên ông. Trung úy Kiên, dáng cao ráo, khuôn mặt trẻ trung nhưng nghiêm nghị, bước xuống. "Bác có sao không? Cháu thấy xe bác ngã?" Kiên hỏi, giọng đầy quan tâm. Ông Bình mỉm cười nhạt: "Cảm ơn chú, chỉ là va quệt nhỏ." Kiên nhìn đống bánh mì và trà sữa vỡ, cau mày. Một người đi đường, chứng kiến vụ việc, kể lại: "Con nhỏ đi SH đâm ông ấy, chửi um sùm rồi bỏ chạy. Đúng là vô lương tâm!" Kiên gật đầu, lấy bộ đàm, nói nhanh: "Anh em trên tuyến Nguyễn Xí chú ý, tìm một chiếc SH trắng, người phụ nữ khoảng 40 tuổi, vừa gây tai nạn rồi bỏ trốn." Anh quay sang ông Bình: "Bác lên xe cháu, cháu đưa bác về, tiện thể kiểm tra xem bác có bị thương không." Ông Bình lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Cảm ơn chú, tôi tự về được. Còn hàng phải giao, khách họ đợi." Kiên ngần ngại, nhưng trước sự cương quyết của ông, anh chỉ gật đầu: "Bác cẩn thận, có gì gọi cháu nhé." Ông Bình khởi động xe, tiếng máy Wave rè rè vang lên, hòa vào dòng xe cộ trên đường. Chiếc chân giả lại kêu lạch cạch, như một nhịp điệu bất khuất. Dưới ánh nắng Sài Gòn, bóng dáng ông nhỏ bé nhưng vững chãi, như một người lính không bao giờ gục ngã. Đám đông dần tản đi, chỉ còn lại vài ánh mắt dõi theo, xen lẫn sự tò mò và một chút kính nể. Tiếng xe máy của ông Bình vang lên yếu ớt khi ông rẽ vào con hẻm nhỏ trên đường Ung Văn Khiêm, nơi ánh nắng chỉ len lỏi qua những tán cây bàng thưa thớt. Con hẻm chật chội, hai bên là những ngôi nhà phố xen lẫn vài tiệm tạp hóa và quán ăn. Mùi bún bò thơm lừng từ quán bà Mùi hòa quyện với mùi bánh mì nướng từ tiệm của bà Mỹ, tạo nên một bản giao hưởng ẩm thực đặc trưng của khu phố. Những chiếc xe máy dựng lộn xộn trên vỉa hè, vài đứa trẻ chạy nhảy chơi đùa, và tiếng nhạc bolero văng vẳng từ một chiếc loa cũ trong tiệm sửa xe của ông Cửu. Đây là thế giới của ông Bình, nơi ông thuộc từng viên gạch, từng góc phố, như thuộc lòng những con đường ông từng dò mìn năm xưa ở Campuchia. Ông Bình dừng xe trước tiệm bánh mì và trà sữa của vợ, túi hàng trên tay vẫn còn hơi ấm từ những ổ bánh mì bị hư sót lại. Chiếc chân giả kêu lạch cạch khi ông bước xuống, ánh mắt ông vẫn mang vẻ điềm tĩnh, vụ tai nạn cách đây chưa đầy một tiếng vẫn khiến cơ thể ông nhức nhối. Ông vừa định bước vào nhà, thì một giọng nói the thé vang lên, át cả tiếng xe cộ: "Bà Mùi, bà đừng có mà nói xiên xẹo! Khách họ đậu xe đâu là quyền của họ, tôi ép ai lấn sang quán bà đâu!" Đó là bà Mỹ, vợ ông Bình, 60 tuổi, dáng mũm mĩm, mặt đầy tàn nhang, đang đứng trước tiệm, tay chống nạnh, mắt long sòng sọc. Đối diện bà là bà Mùi, 58 tuổi, gầy guộc, mặc áo bà ba sờn, đứng trước nồi bún bò sôi sùng sục, tay cầm muôi chỉ thẳng vào bà Mỹ. "Bà bán online thì ngon lành, để khách chặn hết đường, tôi bán kiểu gì? Muốn tôi dẹp tiệm hả?" Bà Mùi gào lại, giọng cao vút, thu hút ánh mắt của cả con hẻm. Cảnh tượng chẳng khác gì một màn hài kịch đường phố. Một bà bán rau gần đó ngừng nhặt rau, ngoái nhìn, miệng lẩm bẩm: "Lại cãi nữa, tuần này lần thứ ba rồi!" Một anh shipper dừng xe, cười khẩy: "Hai bà này mà đấu võ mồm, không ai chịu thua đâu!" Khách hàng của cả hai quán bắt đầu tản ra, một vài người lắc đầu bỏ đi, để lại không khí căng như dây đàn. Nguyên nhân mâu thuẫn, như mọi khi, là chuyện khách của bà Mỹ đậu xe máy lấn sang phần vỉa hè của bà Mùi, khiến khách của bà Mùi không có chỗ ngồi. Bà Mỹ, với bản tính nóng nảy nhưng tốt bụng, không chịu thua: "Bà bán ế thì đừng đổ cho tôi! Khách họ thích bánh mì, trà sữa nhà tôi, tôi ép ai đâu!" Nụ cười thường ngày của bà, vốn làm người khác dễ chịu, giờ biến thành một cái hừ đầy thách thức. Bà Mùi, vốn cũng chẳng phải dạng vừa, đáp trả ngay: "Bà mà ngon thì mở tiệm to đi, đừng chiếm vỉa hè nhà người ta!" Ông Bình thở dài, ánh mắt ông lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự kiên nhẫn. Ông bước tới, giọng trầm ấm: "Thôi, hai bà, hàng xóm láng giềng, cãi nhau làm gì. Bà Mùi, bà thông cảm, tôi sẽ dặn khách cẩn thận hơn." Nhưng bà Mỹ quay sang chồng, giọng vẫn the thé: "Ông đừng bênh bà ta, tôi không sai! Bà Mùi cứ thích gây sự!" Đúng lúc đó, ông Cửu, người sửa xe máy trong hẻm, dáng cao gầy, mặc áo thun lấm dầu, chạy ra can ngăn. "Bà Mùi, bà bình tĩnh, chuyện nhỏ mà!" ông Cửu nói, giọng ôn tồn. Nhưng câu nói của ông như đổ thêm dầu vào lửa. Bà Mùi chỉ tay vào ông Cửu: "Ông thì lúc nào cũng bênh vợ chồng nhà này! Bộ ông với bà Mỹ có gì với nhau hả?" Câu nói nửa đùa nửa thật của bà Mùi khiến cả hẻm phá lên cười, nhưng bà Mỹ thì không vui, quát lại: "Bà nói bậy gì đó? Muốn tôi sang đập nồi bún bò của bà không?" Ông Bình đặt tay lên vai vợ, nhẹ nhàng: "Thôi bà, vào nhà đi, đừng làm lớn chuyện." Bên trong ông là một dòng sông lặng lẽ, ông nhớ những ngày chiến tranh, khi ông phải giữ bình tĩnh trước những tình huống nguy hiểm hơn gấp bội. Lời cãi vã, với ông, chỉ là những cơn gió thoảng qua, không đáng để làm mất hòa khí. Nhưng bà Mỹ, với tính cách sẵn sàng "chửi tay đôi" khi thấy bất công, vẫn lườm bà Mùi lần cuối trước khi quay vào tiệm. Bà Mùi cũng bỏ vào quán, lẩm bẩm: "Đúng là đồ không biết điều!" Khách của cả hai quán gần như đi hết, để lại con hẻm trở lại với nhịp sống thường nhật: Tiếng trẻ con cười đùa, tiếng loa bolero, và mùi bún bò vẫn thơm lừng. Ông Cửu vỗ vai ông Bình, cười khẽ: "Ông đúng là thánh nhẫn, tôi mà là ông, tôi để hai bà ấy cãi tới sáng!" Ông Bình chỉ mỉm cười, ánh mắt ông thoáng chút buồn, nhưng vẫn lấp lánh một sự kiên định. Ông Bình bước vào nhà, túi bánh mì trên tay nặng trĩu, không chỉ vì hàng hóa mà còn vì những mệt mỏi của một ngày dài. Con hẻm nhỏ, với những mâu thuẫn đời thường, là một phần cuộc sống của ông, nơi ông học cách tha thứ và bước tiếp, như cách ông từng vượt qua những vết thương. Buổi tối, ánh đèn vàng ấm áp từ căn nhà cấp bốn của ông Bình hắt ra con hẻm nhỏ, như một điểm sáng giữa màn đêm Sài Gòn. Bên trong, mùi cá kho tộ thơm lừng quyện với hương canh rau muống luộc, tạo nên một không gian thân thuộc, giản dị. Mâm cơm đặt trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, hơi lung lay mỗi khi ai đó gác tay mạnh. Một đĩa cá kho, một tô canh, và một đĩa trứng chiên vàng ruộm được bày biện gọn gàng, như minh chứng cho bàn tay đảm đang của bà Mỹ. Tiếng quạt máy vo vo trên trần nhà hòa lẫn với tiếng nhạc quảng cáo từ chiếc tivi 43 inch, đang phát một đoạn quảng cáo một loại sữa trẻ con "mua hai tặng một". Ông Bình ngồi ở đầu bàn, dáng gầy gò, chiếc chân giả đặt gọn dưới gầm bàn, ánh mắt ông dịu dàng nhìn vợ và con gái. Bà Mỹ vừa xúc cơm vừa cằn nhằn: "Ngọc, con 30 tuổi rồi, ế tới nơi! Mẹ sắp xếp cho con gặp thằng con trai cô Lan, làm ngân hàng, cao ráo, tối mai con nhớ đi, đừng làm mẹ mất mặt!" Giọng bà the thé, nhưng đâu đó vẫn có sự lo lắng của một người mẹ vụng về trong cách thể hiện. Ngọc, con gái duy nhất của ông Bình và bà Mỹ, ngồi đối diện mẹ, đôi má hồng hào nhưng ánh mắt buồn rười rượi. Dáng cô mũm mĩm, không béo phì nhưng đủ để khiến cô tự ti, nhất là khi mẹ luôn nhắc đến chuyện "ế". Cô cúi đầu, gắp một miếng trứng chiên, giọng nhỏ nhẹ: "Dạ, con biết rồi, mẹ." Ngọc thở dài: Cô nhớ những lần hẹn hò thất bại, những ánh mắt chê bai từ các chàng trai mẹ giới thiệu, và cả mối tình ngắn ngủi vài năm trước, khi bạn trai chia tay chỉ vì cô tăng cân. Ông Bình gắp một miếng cá kho đặt vào bát Ngọc, giọng trầm ấm: "Con gái bố ngoan, làm tốt, cần gì phải vội. Cứ sống vui, rồi mọi chuyện sẽ ổn." Lời nói của ông như một làn gió mát, xoa dịu nỗi tủi thân của Ngọc. Nhưng bà Mỹ hừ một tiếng, quay sang chồng: "Ông cứ bênh nó! Mũm mĩm thế này, ai mà thèm! Con nhỏ nhà cô Lan, 25 tuổi đã có chồng, còn con mình.." Bà bỏ lửng câu nói, lắc đầu, ánh mắt vừa giận vừa thương. Ngọc cắn môi, cố nuốt nỗi buồn. Cô khẽ kể: "Con đang tập gym với aerobic, cũng giảm được chút rồi.." Nhưng bà Mỹ cắt lời ngay: "Tập tành gì, mập là mập! Con mà không cố gắng kiếm được thằng bạn trai tử tế, mẹ cắt tiền lương con ở tiệm!" Ngọc im lặng, đôi mắt rưng rưng. Cuộc sống với cô là một cuộc chiến: Cô muốn làm mẹ vui, nhưng áp lực từ những lời cằn nhằn khiến cô càng tự ti. Cô nghĩ đến Phan, trưởng nhóm thiết kế điển trai ở công ty, người mà cô thầm thích nhưng không dám mơ tới, vì cô biết anh chỉ để ý những cô gái xinh đẹp. Ông Bình cau mày, đặt đũa xuống, giọng nghiêm nhưng vẫn dịu: "Bà đừng nói thế, con nó buồn. Ngọc ngoan, học giỏi, làm tốt, thế là đủ rồi." Bà Mỹ lườm chồng, nhưng ánh mắt bà mềm đi khi thấy ông nắm tay mình dưới bàn. Tình yêu của họ, dù trải qua bao năm tháng, vẫn bền bỉ như tiếng cười trong căn nhà này. Ông Bình nhớ những ngày khó khăn, khi bà Mỹ, dù ít học, vẫn ở bên ông, người lính què, không một lời than vãn. Nụ cười của bà, dù giờ hay kèm theo những câu cằn nhằn, vẫn là ánh sáng trong cuộc đời ông. Để đổi không khí, ông Bình kể về vụ ngã xe sáng nay, giọng bình thản: "Hôm nay giao hàng, bị một cô đi SH đâm, bánh mì với trà sữa văng hết. Cô ta chửi um sùm, rồi bỏ chạy." Bà Mỹ nghe xong, đập đũa xuống bàn, mắt long lên: "Đồ vô lương tâm! Đâm người ta rồi còn chửi? Tôi mà gặp con nhỏ đó, tôi xé xác nó!" Bà quay sang Ngọc, như muốn kéo cô vào cuộc: "Ngọc, con nghe chưa? Đời bây giờ, không mạnh là bị chèn ép!" Ông Bình cười nhẹ, nắm tay vợ chặt hơn: "Thôi, chuyện qua rồi, bà đừng làm lớn. Tôi không sao, xe cũng không hư." Với ông, vụ tai nạn là một vết xước nhỏ so với những vết sẹo lớn từ chiến tranh. Ông nhớ đồng đội, những người không có cơ hội ngồi ăn cơm gia đình như ông hôm nay. Lòng tự trọng của ông, được tôi luyện qua khói lửa, khiến ông chọn cách tha thứ thay vì oán giận. Ngọc nhìn bố, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ. Cô biết bố luôn là chỗ dựa của mình, dù mẹ có cằn nhằn thế nào. Bữa cơm tiếp tục với những câu chuyện nhỏ: Tiệm bánh mì hôm nay đông khách, Ngọc kể về một dự án thiết kế mới ở công ty, và bà Mỹ phàn nàn về bà Mùi lại "gây sự". Dưới ánh đèn vàng, căn nhà nhỏ như một ốc đảo giữa dòng đời hối hả, nơi tình yêu gia đình, dù không hoàn hảo, vẫn là điểm tựa vững chắc. Khi dọn bàn, Ngọc khẽ nắm tay bố, thì thầm: "Cảm ơn bố." Ông Bình mỉm cười, vỗ nhẹ tay con, ánh mắt ông như nói: Con là niềm tự hào của bố. Bà Mỹ, dù vẫn cằn nhằn, lén nhìn hai bố con, nụ cười hiếm hoi nở trên môi bà, làm sáng bừng cả căn phòng. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 2: Ký Ức Dưới Bóng Cây Xanh Bấm để xem Bình minh lặng lẽ tràn vào con hẻm nhỏ, mang theo ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua những tán cây thưa thớt. Không khí buổi sớm mát mẻ, thoảng mùi đất ẩm và hương café rang từ quán nhỏ đầu hẻm. Tiếng chim sẻ ríu rít trên cành hòa lẫn với tiếng xèo xèo của chảo chiên trứng từ tiệm bà Mỹ, và đâu đó, tiếng nhạc bolero văng vẳng từ tiệm sửa xe của ông Cửu. Con hẻm, dù chật chội, vẫn mang một vẻ yên bình đặc trưng, như một thế giới tách biệt khỏi dòng xe cộ ồn ào ngoài kia. Ông Bình ngồi trên chiếc ghế nhựa thấp bên quán café của cô Tư, tay cầm ly café đen bốc khói. Chiếc chân giả bằng thép đặt gọn dưới bàn, kêu lạch cạch mỗi khi ông đổi tư thế. Đối diện ông là ông Cửu, 60 tuổi, dáng cao gầy, mặc áo thun lấm dầu, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt luôn lấp lánh một chút dí dỏm. Hai người đàn ông, như hai cây bàng già trong hẻm, đã chứng kiến bao mùa mưa nắng và những đổi thay của cuộc đời. "Ông thấy không, bà Mỹ với bà Mùi cãi nhau hôm qua, cứ như phim hành động! Ớn thật!" ông Cửu mở lời, nhấp một ngụm café, nụ cười nhếch lên làm lộ mấy nếp nhăn nơi khóe mắt: "Tôi can mà bà Mùi quay ra lườm tôi, cứ như tôi là đồng phạm của bà Mỹ!" Ông Bình cười khẽ, giọng trầm ấm: "Thôi, ông quen rồi còn gì. Hai bà ấy cãi xong, tối lại cùng ngồi xem phim Hàn Quốc, thế là huề." Tiếng cười của hai ông vang lên, nhỏ thôi, nhưng đủ để cô Tư, chủ quán, ngoái nhìn, miệng lẩm bẩm: "Hai ông già này, sáng nào cũng rôm rả!" Ông Bình nhấp một ngụm café, vị đắng lan trên đầu lưỡi, gợi ông nhớ những buổi sáng ở chiến trường Campuchia, khi ông và đồng đội chia nhau điếu thuốc lá cuốn, nói cười để quên đi nỗi sợ. Ông thoáng chùng xuống: Ông nhớ một người đồng đội, Tâm, đã hy sinh khi dò mìn, chỉ để lại một chiếc khăn rằn cho ông giữ làm kỷ vật. Ông Cửu, như đọc được sự trầm tư của bạn, đổi chủ đề: "Huy nó gọi về hôm qua, bảo Tết này về. Nhưng tôi sợ nó ở luôn bên Nhật, để tôi một mình." Giọng ông Cửu trầm buồn, ánh mắt nhìn xuống ly café, như thể đang tìm câu trả lời trong lớp sóng nhỏ xíu trên mặt nước. Ông Cửu mất vợ năm ngoái, và Huy, con trai duy nhất, đã đi xuất khẩu lao động ở Nhật Bản mấy năm rồi. Căn nhà nhỏ của ông giờ chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và những chiếc lốp xe lặng lẽ trong tiệm. Ông Bình đặt ly café xuống, giọng chậm rãi: "Ngày tôi mất chân, tôi cũng nghĩ đời mình xong. Nhưng còn sống là còn hy vọng, ông ạ. Huy nó thương ông, nó sẽ về thôi." Ông kể về những ngày sau chiến tranh, khi ông, một người lính què, phải học cách đứng dậy, không chỉ vì bản thân mà còn vì gia đình: "Tôi từng muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ tới đồng đội, những người không có cơ hội về, tôi tự nhủ phải sống cho đáng!" Ông nói, ánh mắt xa xăm, như nhìn qua màn sương của quá khứ. Ông Cửu gật gù, ánh mắt sáng lên: "Ông lúc nào cũng làm tôi thấy nhẹ lòng. Đúng là lính, cái gì cũng vượt qua được!" Ông cười, nhưng nụ cười không giấu nổi nỗi cô đơn. Ông nhớ những buổi tối vợ ông còn sống, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, Huy còn bé, líu lo kể chuyện trường lớp. Giờ đây, tiệm sửa xe là nơi ông gửi gắm nỗi nhớ, mỗi chiếc lốp ông vá như một cách để vá lại những khoảng trống trong lòng. Bỗng một tiếng bíp bíp từ điện thoại của ông Bình cắt ngang cuộc trò chuyện. Một đơn hàng mới, khách đặt ba ổ bánh mì và hai ly trà sữa. Ông Bình đứng dậy, chiếc chân giả kêu lạch cạch, nhưng dáng đi vẫn vững chãi. "Đi giao hàng đây, ông ngồi chơi, lát tôi quay lại." Ông nói, đội chiếc mũ bảo hiểm sờn màu lên đầu. Ông Cửu vẫy tay, giọng dí dỏm: "Đi cẩn thận, đừng để bà SH nào đâm nữa nghe!" Ông Bình cười lớn, tiếng cười vang vọng trong con hẻm, làm mấy chú chim sẻ giật mình bay vụt lên. Ông leo lên chiếc Wave cũ kỹ, khởi động máy, tiếng rè rè hòa vào nhịp sống buổi sớm. Ông Cửu nhìn theo, ánh mắt ông thoáng chút ngưỡng mộ xen lẫn buồn bã. Ông nhấp ngụm café cuối, lẩm bẩm: "Lão Bình, đúng là lính công binh, cái gì cũng bền." Con hẻm trở lại với nhịp sống thường nhật: Tiếng cô Tư rửa ly xoảng xoảng, tiếng trẻ con í ới gọi nhau đi học, và mùi bánh mì thơm lừng từ tiệm bà Mỹ. Dưới ánh bình minh, tình bạn của hai người đàn ông lớn tuổi như một ngọn lửa nhỏ, âm thầm nhưng đủ sưởi ấm những ngày tháng đời thường. * * * Chiếc Wave cũ kỹ lướt qua những con đường quen thuộc của quận Bình Thạnh. Ánh nắng buổi sớm chiếu qua tán cây bàng, tạo thành những mảng sáng loang lổ trên mặt đường nhựa. Ông Bình vẫn chăm chăm nhìn đường, nhưng ánh mắt sâu thẳm dường như đang dõi theo một miền ký ức xa xôi. Gió thổi qua, mang theo mùi thơm của bánh mì từ túi hàng, làm ông chợt nhớ về những ngày đầu gặp bà Mỹ, năm ông 26 tuổi, vừa xuất ngũ sau những năm tháng khốc liệt ở chiến trường Campuchia. Hình ảnh con hẻm nhỏ trên đường Ung Văn Khiêm năm ấy hiện lên rõ mồn một trong tâm trí ông, như một cuốn phim cũ được tua lại dưới ánh nắng Sài Gòn. Năm đó, ông Bình là một thợ sửa ống nước, sống bằng những đồng tiền ít ỏi từ việc vá víu hệ thống nước cho bà con trong khu phố. Chiếc chân giả bằng gỗ, thô sơ hơn bây giờ, khiến ông đi lại khó khăn, nhưng ông chưa bao giờ để mình gục ngã. Một buổi chiều mưa lất phất, ông nhận được lời cầu cứu từ một ngôi nhà cuối hẻm. "Nhà tui vỡ ống nước, ngập hết sân, anh qua gấp giúp!" Giọng một cô gái vang lên trước cổng nhà ông, vừa gấp gáp vừa có chút lúng túng. Khi ông đến, mưa đã tạnh, để lại những vũng nước lấp lánh trên sân nhà cấp bốn. Một cô gái mũm mĩm, mặt đầy tàn nhang, đứng giữa sân, tay cầm chổi cố lau nước, khuôn mặt đỏ bừng vì luống cuống. Đó là bà Mỹ, lúc ấy 20 tuổi, sống cùng mẹ già trong căn nhà nhỏ. "Anh sửa nhanh giùm tui, mẹ tui bệnh, không chịu được ngập đâu!" Cô nói, giọng thẳng thắn nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Ông Bình gật đầu, lặng lẽ bắt tay vào việc, chiếc chân giả kêu cạch cạch khi ông quỳ xuống kiểm tra ống nước. Mất hơn hai tiếng, ông sửa xong, nước không còn rò rỉ, sân nhà sạch sẽ. Bà Mỹ, lúc này đã bình tĩnh hơn, mang ra một ly nước chanh, cười tươi: "Anh uống đi, tui làm chanh muối, mát lắm!" Ông Bình nhận ly nước, nụ cười của cô gái làm ông thấy lòng nhẹ nhàng, như thể những vết sẹo chiến tranh trên cơ thể và tâm hồn ông được xoa dịu. Khi bà Mỹ hỏi tiền công, ông lắc đầu: "Nhà khó khăn thì tôi giúp, có gì đâu." Cô ngẩn người, rồi cười lớn, nụ cười rạng rỡ như nắng mai, làm ông Bình thoáng bối rối. Từ đó, ông thường tìm cớ ghé nhà bà Mỹ. Khi thì sửa điện, khi thì thay bóng đèn, hay đơn giản là ngồi trò chuyện dưới bóng cây bàng trước sân. Bà Mỹ, dù ít học, chỉ biết đọc viết cơ bản, luôn làm ông cười với những câu nói thẳng thắn và cách kể chuyện dí dỏm. "Anh Bình, anh què mà sửa ống nước giỏi hơn mấy anh lành lặn đó!" Cô từng nói, mắt lấp lánh, không chút ác ý. Ông không giận, vì ông thấy trong ánh mắt cô sự chân thành và một chút ngưỡng mộ. Tình yêu của họ nảy nở giản dị, như cỏ dại mọc ven đường. Ông Bình nhớ những buổi chiều, khi ông đẩy xe đạp chở bà Mỹ đi chợ, cô ngồi sau, vừa hát nghêu ngao vừa cằn nhằn vì ông chạy chậm. "Anh chạy nhanh lên, không mẹ tui la tui về trễ!" Cô quát, nhưng rồi lại cười, ôm chặt eo ông. Ông chỉ cười, cảm nhận hơi ấm từ cô, như một liều thuốc chữa lành những cơn ác mộng chiến tranh vẫn ám ảnh ông mỗi đêm. Ngày ông ngỏ lời cưới, bà Mỹ đứng dưới cây bàng, mặc áo bà ba xanh, đỏ mặt: "Anh què, tui mũm mĩm, hai đứa mình hợp ghê!" Ông cười lớn, nắm tay cô, lòng thầm hứa sẽ dành cả đời để che chở cho nụ cười ấy. Ngày cưới, bà Mỹ mặc áo dài đỏ, đứng cạnh ông, người lính què, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Hàng xóm trong hẻm, từ cô Tư café đến ông Cửu, đều đến chúc mừng, biến con hẻm nhỏ thành một ngày hội. Hồi ức tan biến khi ông Bình dừng xe trước tiệm bánh mì và trà sữa của bà Mỹ. Tiếng bà đang cãi nhau với một khách hàng trên điện thoại: "Cô đặt có một ổ bánh mì mà bắt tui giao tận quận 7, bộ tui rảnh lắm hả?" Ông Bình mỉm cười, ánh mắt ông dịu dàng khi nhìn vợ qua khung cửa kính. Dù bà Mỹ giờ đã 60 tuổi, nóng nảy hơn xưa, nụ cười của bà vẫn là ánh sáng trong cuộc đời ông. Ông bước vào tiệm, lòng ông mát lành như ly nước chanh muối năm nào. * * * Ánh sáng từ chiếc đèn neon cũ kỹ trong tiệm sửa xe của ông Cửu chiếu lên những chiếc lốp xe treo lủng lẳng trên tường, tạo thành những mảng sáng tối loang lổ. Con hẻm nhỏ chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường và tiếng nhạc từ chiếc radio cũ, đang phát bài "Quê hương là chùm khế ngọt". Ông Cửu, 60 tuổi, dáng cao gầy, ngồi trên chiếc ghế nhựa, tay cầm một chiếc lốp xe, nhưng ánh mắt ông không tập trung. Trên bàn nhỏ cạnh đó là một khung ảnh: Ông, vợ, và Huy, con trai duy nhất, cười rạng rỡ trong một buổi Tết mười năm trước. Nụ cười của vợ ông, giờ chỉ còn là ký ức, khiến lòng ông nặng trĩu. Ông Cửu thở dài, đặt chiếc lốp xuống, lấy tay lau mồ hôi trên trán, dù trời đêm mát mẻ. Kể từ khi vợ mất cách đây một năm, tiệm sửa xe trở thành nơi ông gửi gắm nỗi cô đơn. Mỗi chiếc lốp ông vá, mỗi con ốc ông vặn, như một cách để ông vá lại những khoảng trống trong tâm hồn. Ông nhớ những buổi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm, khi Huy còn bé, líu lo kể chuyện trường lớp, còn vợ ông, với giọng nói dịu dàng, luôn nhắc ông ăn chậm kẻo nghẹn. Giờ đây, căn nhà nhỏ của ông chỉ còn tiếng đồng hồ và những giấc ngủ chập chờn, nơi ông mơ thấy vợ, nhưng tỉnh dậy chỉ thấy bóng tối. Ông đứng dậy, lấy điện thoại, một chiếc Galaxy đời cũ, kiểm tra xem có tin nhắn nào từ Huy không. Huy, 31 tuổi, đã đi xuất khẩu lao động ở Nhật Bản 5 năm, chỉ gọi về vài lần mỗi tháng. Lần gần nhất, Huy hứa Tết này sẽ về, nhưng ông Cửu không dám hy vọng quá nhiều. Ông sợ con trai, như bao người trẻ khác, sẽ bị ánh sáng của xứ người giữ chân, để ông lại với con hẻm này, một mình. Ông nhìn khung ảnh, lẩm bẩm: "Huy, con về đi, đừng để bố đợi lâu." Tại một công trường xây dựng ở ngoại ô Tokyo, nơi ánh đèn pha chói lòa chiếu sáng những dầm thép và cần cẩu khổng lồ. Dưới cái lạnh cắt da của mùa đông Nhật Bản, Huy, dáng người rắn rỏi, mặc áo khoác dày, khuôn mặt lấm lem bụi, đang cùng đồng nghiệp vận chuyển những tấm bê tông lắp ghép. Tiếng máy móc gầm vang, tiếng người đốc công hét lên bằng tiếng Nhật, và tiếng gió rít qua những khung thép tạo thành một bản giao hưởng công nghiệp. Huy, dù mệt mỏi, vẫn làm việc chăm chỉ, ánh mắt sáng lên khi nghĩ về mục tiêu: Tích đủ vốn để về Việt Nam, mở một gara ô tô lớn, để bố không phải lủi thủi trong tiệm sửa xe nữa. Trong giờ nghỉ, Huy ngồi trên một khối bê tông, mở hộp cơm bento mua ở cửa hàng tiện lợi, nhưng chẳng buồn ăn. Anh lấy điện thoại, lướt qua những bức ảnh cũ: Con hẻm Ung Văn Khiêm, tiệm bánh mì của bà Mỹ, và cả hình ảnh anh và Ngọc hồi nhỏ, chơi bắn bi dưới gốc cây. Anh nhớ mùi bún bò của bà Mùi, tiếng cãi vã rôm rả của bà Mỹ, và cả giọng trầm ấm của ông Bình, người luôn khuyên anh: "Làm gì cũng phải có tâm, Huy ạ." Anh khát khao vươn lên, không muốn sống nghèo mãi, nhưng quê hương, với con hẻm nhỏ và người cha - thứ tài sản quý giá nhất của anh, luôn kéo anh về. Huy nhắn tin cho bố: "Tết này con về, bố đợi con nhé." Anh gửi đi, nhưng không chờ trả lời, vì anh biết bố thường ngủ sớm. Anh đứng dậy, trở lại công việc, nhưng lòng anh nhẹ nhàng hơn. Anh tự nhủ: "Về thôi, không xa quê mãi được." Hình ảnh con hẻm nhỏ, với tiếng cười của Ngọc, tiếng hát bolero của ông Cửu, và ánh mắt kiên định của ông Bình, như một ngọn lửa sưởi ấm anh giữa cái lạnh Nhật Bản. Ở tiệm sửa xe của ông Cửu. Ông nhận được tin nhắn của Huy, ánh mắt ông sáng lên, nụ cười hiếm hoi nở trên môi. Ông cất điện thoại, nhìn khung ảnh gia đình, thì thầm: "Về đi, con." Ông tắt đèn, đóng cửa tiệm, bước ra con hẻm, nơi ánh trăng mờ nhạt chiếu lên những mái nhà. Tiếng tích tắc của đồng hồ nhạt dần, hòa vào nhịp sống lặng lẽ của con hẻm giữa đêm khuya. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 3: Nhịp Điệu Của Sự Thay Đổi Bấm để xem Ánh nắng buổi sớm len qua khung cửa sổ gỗ của căn nhà cấp bốn, chiếu lên những vệt sáng lung linh trên nền gạch hoa cũ kỹ. Trong căn bếp nhỏ, mùi cơm chiên trứng thơm lừng hòa quyện với tiếng xèo xèo từ chiếc chảo chống dính, nơi Ngọc đang đứng, tay thoăn thoắt đảo cơm. Dáng cô mũm mĩm, mặc áo thun rộng và quần legging, khuôn mặt hồng hào lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt cô sáng lên một chút quyết tâm. Tiếng quạt máy vo vo trên tường nhà và tiếng quảng cáo từ tivi ở phòng khách tạo nên một bản giao hưởng quen thuộc của gia đình ông Bình. Bà Mỹ ngồi trên ghế nhựa, vừa buộc tóc vừa cằn nhằn: "Ngọc, tối mai con nhớ đi gặp thằng con trai cô Lan. Mẹ tốn bao công mới sắp xếp được!" Giọng bà the thé, vang khắp căn nhà, át cả tiếng chảo chiên. Bà Mỹ, với tính cách nóng nảy nhưng tốt bụng, luôn lo lắng cho chuyện "ế" của con gái, dù cách thể hiện của bà thường chỉ khiến Ngọc thêm áp lực. Ngọc, tay vẫn đảo cơm, khẽ ậm ừ: "Dạ, con nhớ rồi." Cô nhớ những lần hẹn hò, khi các chàng trai mẹ giới thiệu nhìn cô bằng ánh mắt chê bai, chỉ vì cô "mũm mĩm quá". Cô nghĩ đến Phan, trưởng nhóm thiết kế điển trai ở công ty, người cô yêu đơn phương nhưng không dám mơ tới. Cô hít một hơi, tự nhủ: "Mình phải thay đổi, không vì ai, mà vì chính mình." Ông Bình bước ra từ phòng ngủ, chiếc chân giả kêu lạch cạch trên nền gạch. Ông mặc áo thun cũ, tay cầm túi nylon để chuẩn bị buộc bánh mì giao hàng. Nhìn con gái bận rộn trong bếp, ông mỉm cười, giọng trầm ấm: "Con gái bố ngoan, sáng nào cũng dậy sớm nấu cơm. Cứ thế này, bố mẹ sướng cả đời." Lời nói của ông như một làn gió mát, xoa dịu nỗi tủi thân trong lòng Ngọc. Cô quay lại, nở nụ cười nhẹ: "Bố cứ khen, con làm gì giỏi đâu." Bà Mỹ hừ một tiếng, quay sang chồng: "Ông cứ bênh nó! 30 tuổi mà chưa có mảnh tình vắt vai, mũm mĩm thế này, ai thèm!.." Bà bỏ lửng câu nói, lắc đầu, ánh mắt vừa giận vừa thương. Ông Bình cau mày, đặt túi nylon xuống bàn, giọng nghiêm nhưng vẫn dịu: "Bà đừng nói thế. Chuyện chồng con, để nó tự lo." Bà Mỹ lườm chồng, nhưng ánh mắt bà mềm đi khi thấy ông vỗ nhẹ vai mình. Dù hay cằn nhằn, bà vẫn trân trọng sự che chở của ông Bình, người đàn ông đã ở bên bà qua bao khó khăn. Ngọc dọn cơm chiên trứng ra bàn, ba đĩa vàng ruộm, thơm lừng, kèm theo một đĩa dưa leo thái lát. Cô ngồi xuống, gắp một miếng cho bố, giọng nhỏ nhẹ: "Bố ăn nhiều vào, sáng nay bố giao hàng sớm, mệt đó." Ông Bình cười, gật đầu, ánh mắt ông lấp lánh sự tự hào. Ông nhớ những ngày Ngọc còn bé, hay lẽo đẽo theo ông trong hẻm, hỏi: "Bố ơi, chân giả có đau không?" Giờ đây, cô đã trưởng thành, nhưng ông vẫn thấy cô là cô bé cần ông che chở. Bà Mỹ, vừa ăn vừa tiếp tục: "Ngọc, mẹ xin lỗi! Nhưng bố mẹ già rồi, chỉ mong con yên bề gia thất!" Ngọc cúi đầu, lòng nặng trĩu. Cô muốn nói rằng cô đang cố gắng, rằng cô đã tập gym và aerobic được nửa tháng, nhưng cô sợ mẹ lại chê: "Tập tành gì, mập là mập!" Cô chỉ lặng lẽ ăn, ánh mắt thoáng buồn. Ông Bình nhìn con gái, lòng ông xót. Ông biết Ngọc nhạy cảm, dễ tổn thương, nhưng cũng mạnh mẽ hơn cô nghĩ. Ông nói, giọng trầm: "Con cứ là chính mình, bố thấy con thế này là tốt nhất rồi. Chuyện gì tới, sẽ tới." Lời nói của ông như một điểm tựa, khiến Ngọc ngẩng lên, mỉm cười: "Dạ, con cảm ơn bố." Bữa sáng kết thúc, Ngọc dọn bàn, chào bố mẹ, xách túi đi làm. Bà Mỹ nhìn theo, thở dài, nhưng ánh mắt bà lộ chút tự hào khi thấy con gái ngày càng đảm đang. Ông Bình nắm tay vợ, nói nhỏ: "Bà đừng ép con, nó tự biết đường đi." Bà Mỹ hừ nhẹ, nhưng khóe môi bà cong lên, nụ cười hiếm hoi. Ngọc bước ra con hẻm, ánh nắng chiếu lên mái tóc cô, như một lời động viên vô hình. Cô hít một hơi, bước đi với quyết tâm mới, sẵn sàng đối mặt với một ngày ở công ty, nơi cô sẽ tiếp tục hành trình thay đổi bản thân. Ánh nắng Sài Gòn chiếu qua những tòa nhà cao tầng, phản chiếu lên cửa kính của văn phòng công ty quảng cáo ở quận Bình Thạnh, nơi Ngọc bước vào với chiếc túi xách nhỏ và một nụ cười gượng gạo. Không gian văn phòng hiện đại, với những dãy bàn trắng sáng, màn hình máy tính lấp lánh, và tiếng gõ phím rộn ràng, tạo nên một nhịp điệu hối hả. Mùi cà phê từ máy pha tự động hòa quyện với hương nước hoa thoảng qua từ vài đồng nghiệp nữ, làm không khí thêm phần sống động. Ngọc mặc áo sơ mi rộng để che đi vòng eo không hoàn hảo, lặng lẽ ngồi vào góc bàn quen thuộc, mở laptop và bắt đầu chỉnh sửa một thiết kế quảng cáo. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi má hồng hào và ánh mắt thoáng buồn. Cô tập trung vào bản thiết kế, những đường nét màu sắc dần hiện lên, nhưng tâm trí cô lại trôi về bữa sáng với mẹ. Lời cằn nhằn của bà Mỹ – "Mũm mĩm thế này, ai thèm!" – như một mũi dao đâm vào lòng tự trọng của cô. Ngọc nhớ về mối tình ngắn ngủi vài năm trước, khi bạn trai chia tay chỉ vì cô tăng cân. Cô muốn làm mẹ vui, muốn tự tin như những cô gái khác, nhưng mỗi lần soi gương, cô chỉ thấy một phiên bản mà xã hội gọi là "không đủ xinh". Bỗng một giọng nói trầm ấm cắt ngang dòng suy nghĩ: "Ngọc, thiết kế này đỉnh lắm, tối nay ở lại giúp anh hoàn thành nốt nhé?" Đó là Phan, trưởng nhóm thiết kế, 32 tuổi, điển trai với mái tóc vuốt keo gọn gàng và nụ cười dễ làm người khác xao xuyến. Anh đứng cạnh bàn cô, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt lấp lánh sự tự tin. Ngọc đỏ mặt, tim đập nhanh, gật đầu ngay: "Dạ, được anh." Nhưng sâu trong lòng, cô biết Phan chỉ đang lợi dụng sự chăm chỉ của mình. Anh thường giao cô những việc gấp, rồi nhận công về mình, trong khi cô, vì tình cảm đơn phương, luôn đồng ý mà không phản kháng. Phan đi khỏi, để lại Ngọc với những suy nghĩ lẫn lộn. Cô nhìn anh trò chuyện vui vẻ với Linh, một đồng nghiệp trẻ, dáng thon thả, tóc dài óng ả, người luôn được mọi người chú ý. Ngọc cắn môi, tự nhủ: "Nếu mình xinh hơn, gầy hơn, liệu anh ấy có để ý mình không?" Nhưng rồi cô lắc đầu, nhớ lời bố: "Con cứ là chính mình, bố thấy con thế này là tốt nhất rồi." Lời nói của ông Bình như một điểm tựa, nhưng áp lực từ xã hội và sự tự ti vẫn đè nặng lên cô. Giờ nghỉ trưa, văn phòng rộn ràng tiếng cười nói. Một nhóm đồng nghiệp nữ tụ tập gần máy nước, thì thầm to nhỏ. Linh, với giọng điệu nửa đùa nửa thật, nói: "Ngọc chăm chỉ thiệt, nhưng mũm mĩm thế, chắc ế dài. Giờ ai mà thích con gái mũm mĩm đâu!" Một cô khác cười khẽ: "Ừ, chắc phải giảm cân mới có người yêu được." Ngọc, đang lấy nước gần đó, nghe rõ từng lời. Cô cúi đầu, giả vờ không nghe thấy, nhưng lòng cô như bị đâm. Cô bước nhanh về bàn, tay siết chặt cốc nước, ánh mắt rưng rưng. Ngồi trước màn hình, Ngọc mở một tài liệu mới, nhưng tay cô run run. Cô nhớ những đêm soi gương, thấy vòng eo không như ý, những lần thử quần áo nhưng không vừa. Cô nhớ ánh mắt thất vọng của mẹ, và cả những lời khen hời hợt của Phan, chỉ để nhờ cô làm thêm việc. "Mình không đủ tốt," cô nghĩ, nhưng rồi cô hít một hơi sâu, tự nhủ: "Không, mình phải thay đổi." Cô mở điện thoại, xem lịch tập gym và aerobic, quyết tâm không bỏ buổi nào, dù mệt mỏi hay bị chế giễu. Một đồng nghiệp nam, anh Tuấn, đi ngang qua, thấy Ngọc trầm tư, lên tiếng: "Ngọc, đừng làm việc căng quá, nghỉ chút đi, không là stress đó!" Anh cười hiền, giọng chân thành. Ngọc gật đầu, nở nụ cười nhẹ: "Dạ, cảm ơn anh." Lời nói của Tuấn, dù nhỏ, như một tia sáng giữa cơn bão trong lòng cô. Cô nghĩ đến bố, người luôn động viên cô, và tự nhủ: "Mình không cần ai công nhận, chỉ cần mình tin vào mình." Mặt trời dần lặn, để lại những vệt cam rực rỡ trên bầu trời Sài Gòn. Ngọc bước ra khỏi văn phòng công ty quảng cáo, chiếc túi xách nhỏ đeo vai, ánh mắt vẫn còn vương chút nặng nề từ những lời xì xào của đồng nghiệp trong giờ nghỉ trưa. Tiếng xe máy gầm vang trên đường, hòa lẫn với tiếng rao hàng của cô bán xôi ven đường, tạo nên một bản nhạc của thành phố. Nhưng hôm nay, thay vì về thẳng nhà, Ngọc rẽ vào một con phố nhỏ, nơi phòng tập aerobic nằm khiêm tốn trong một tòa nhà hai tầng, với tấm biển neon lập lòe chữ "Dance & Fitness". Bên trong phòng tập, ánh đèn huỳnh quang trắng sáng chiếu lên sàn gỗ bóng loáng, phản chiếu những bóng người nhảy nhót theo điệu nhạc dance sôi động. Tiếng loa vang lên bài "Despacito", nhịp điệu nhanh khiến không khí như bùng nổ. Ngọc, mặc bộ đồ thể thao bó sát, đứng ở góc phòng, cố gắng làm quen với những bước nhảy mới. Dáng cô mũm mĩm, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt cô sáng lên một sự quyết tâm không lời. Đây là buổi tập thứ mười lăm của cô trong nửa tháng qua, và dù mỗi lần bước vào phòng tập, cô đều phải đấu tranh với cơn đau nhức từ những bó cơ đang quá tải, nhưng cô chưa bao giờ bỏ cuộc. Cô giáo dạy aerobic, chị Mai, khoảng 35 tuổi, dáng thon gọn, đứng trên bục, hét lớn: "Nào, mọi người, cao chân lên, nhịp mạnh vào! Một, hai, ba, xoay!" Chị Mai, với năng lượng bùng nổ, là nguồn cảm hứng cho cả lớp, nhưng cũng khiến Ngọc cảm thấy áp lực. Những cô gái khác trong lớp, đa phần trẻ hơn, dáng thon thả, nhảy nhót uyển chuyển, như những vũ công chuyên nghiệp. Ngọc, với từng bước còn vụng về, cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông. Bỗng một giọng nói thì thầm từ phía sau: "Nhìn kìa, chị kia nhảy gì nổi đâu, chắc mới tập được vài buổi!" Đó là một cô gái trẻ, tóc buộc cao, đang nói với bạn bên cạnh. Bạn cô cười khẽ: "Ừ, mập thế này, chắc tốn cả năm mới giảm cân được!" Ngọc nghe rõ từng lời, tim cô thắt lại. Cô cúi đầu, giả vờ tập trung vào bước nhảy, nhưng tay cô siết chặt, lòng đau nhói. Những lời chế giễu này không mới – cô đã nghe chúng ở công ty, từ mẹ, và thậm chí từ chính mình khi soi gương. Nhưng hôm nay, thay vì để chúng kéo cô xuống, cô cắn răng, nhớ lời bố: "Đừng để người ta làm con gục ngã, con mạnh mẽ hơn con nghĩ." Ngọc hít một hơi sâu, nhảy mạnh hơn, dù bước chân cô vẫn chưa thuần thục. Mồ hôi chảy dài trên má, thấm ướt áo, nhưng cô mặc kệ. Bên trong cô là hai cô Ngọc đang cãi nhau: Một bên là sự tự ti, giọng nói trong đầu bảo cô rằng cô không đủ xinh, không đủ giỏi; bên kia là quyết tâm thay đổi, không phải để làm hài lòng ai, mà để chứng minh cô có thể vượt qua chính mình. Cô nghĩ đến Phan, người cô thầm thích, nhưng rồi cô lắc đầu: "Không, mình tập vì mình, không phải vì anh." Chị Mai nhận thấy Ngọc đang cố gắng, bước xuống bục, điều chỉnh tư thế cho cô: "Ngọc, thả lỏng vai, nhịp chân mạnh hơn chút nữa, em làm tốt lắm!" Giọng chị Mai chân thành, ánh mắt khích lệ. Ngọc gật đầu, mỉm cười nhẹ: "Dạ, cảm ơn chị." Lời nói của chị Mai, dù đơn giản, như một lời khích lệ lớn lao. Nó nhắc cô rằng, dù thế giới có khắc nghiệt, vẫn luôn có những người tử tế, như bố cô, như anh Tuấn ở công ty, và giờ là chị Mai. Buổi tập kết thúc, nhạc tắt, cả lớp thở hổn hển, lau mồ hôi. Một vài cô gái vẫn xì xào gì đó, nhưng cô không quan tâm nữa. Cô bước đến góc phòng, đứng trước tấm gương lớn, nhìn chính mình. Khuôn mặt cô đỏ bừng, tóc bết mồ hôi, nhưng ánh mắt cô không còn rưng rưng như ở văn phòng. Cô thấy một Ngọc khác – không phải Ngọc hoàn hảo, mà là Ngọc kiên cường, sẵn sàng đối mặt với thử thách. Cô mỉm cười với chính mình, một nụ cười nhỏ nhưng tràn đầy sức mạnh. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 4: Tình Người Trong Con Hẻm Bấm để xem Tiếng chim sẻ ríu rít, hôm nay, con hẻm nhộn nhịp hơn thường lệ, khi ông Bình và ông Cửu, tổ trưởng và tổ phó tổ dân phố, bắt đầu buổi vận động từ thiện để giúp đồng bào vùng bão lũ miền Trung. Dưới ánh sáng sớm, hai người đàn ông lớn tuổi bước đi, mang theo một sứ mệnh giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Ông Bình bước đi khập khiễng, tay cầm một xấp giấy ghi danh sách đóng góp. Ông mặc áo thun cũ, đội mũ lưỡi trai sờn màu, ánh mắt trầm tĩnh nhưng toát lên sự kiên định của một cựu chiến binh. Bên cạnh ông là ông Cửu khuôn mặt khắc khổ nhưng nụ cười luôn sẵn sàng làm dịu mọi căng thẳng. Hai ông dừng trước nhà cô Tư café, nơi vài bà con trong hẻm đã tụ tập, tò mò nhìn cuốn sổ trên tay ông Bình. "Thưa bà con!" Ông Bình mở lời, giọng trầm ấm, vang rõ trong không khí buổi sớm: "Miền Trung đang lũ lớn, nhà cửa ngập, người dân khổ lắm. Tổ dân phố mình tuy không giàu, nhưng góp gió thành bão, mỗi người một ít, giúp bà con vượt khó." Ông nói chậm rãi, như cách ông từng giải thích nhiệm vụ cho đồng đội năm xưa ở Campuchia. Ánh mắt ông lấp lánh, không chỉ vì lòng nhân ái mà còn vì ký ức về những ngày chiến tranh, khi ông chứng kiến đồng bào mất nhà cửa vì bọn pol pot. Ông hiểu giá trị của sự sẻ chia, vì chính ông từng được đồng đội nâng đỡ khi mất chân. Ông Cửu tiếp lời, giọng dí dỏm để làm không khí nhẹ nhàng: "Ai góp ít cũng được, mười nghìn, hai mươi nghìn, hay một ổ bánh mì của bà Mỹ cũng quý! Miễn là có lòng!" Câu nói của ông khiến mọi người bật cười, kể cả cô Tư, người đang lau ly sau quầy. Cô Tư, khoảng 50 tuổi, dáng nhỏ nhắn, lên tiếng: "Ông Cửu nói hay lắm! Tui góp năm mươi nghìn, nhưng ông Bình phải đến uống café ở quán tui một tuần!" Ông Bình cười lớn, gật đầu: "Cảm ơn cô Tư, tui mà uống café cô hoài, bà Mỹ ghen thì khổ!" Bà con trong hẻm bắt đầu góp tiền, người thì đưa tờ mười nghìn, người thì hai mươi nghìn, kèm theo những lời chúc chân thành. Một cụ bà, tóc bạc trắng, chống gậy, run run đưa tờ năm mươi nghìn: "Tui nghèo, nhưng tui tin ông Bình, ông làm gì cũng tử tế." Ông Bình nhận tiền, cúi đầu cảm ơn, lòng ông ấm áp. Ông nhớ những ngày sau chiến tranh, khi ông, một người lính què, được bà con trong hẻm giúp đỡ, từ việc cho vay tiền đến tặng gạo. Giờ đây, ông muốn trả lại tình người ấy, không chỉ cho miền Trung mà còn cho chính con hẻm này. Tuy nhiên, không phải ai cũng sẵn lòng. Một người đàn ông trung niên, anh Tú, chủ tiệm tạp hóa, lắc đầu: "Đời mình còn khổ, góp làm gì? Mấy vụ từ thiện này, ai biết tiền đi đâu!" Cửu cau mày, định đáp lại, nhưng ông Bình giơ tay ngăn, giọng ôn tồn: "Anh Tú, tui hiểu. Nhưng tui hứa, tiền này sẽ đến tay bà con miền Trung, tui và ông Cửu sẽ làm rõ ràng." Sự chân thành trong giọng nói của ông khiến Tú im lặng, ánh mắt thoáng áy náy. Cuối cùng, anh lấy tờ năm mươi nghìn, đưa cho ông Bình: "Thôi, tui góp, nhưng ông giữ lời nhé." Ông Cửu nhìn bạn, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Ông nhớ những ngày khó khăn, khi vợ ông bệnh nặng, chính ông Bình đã giúp ông chạy vạy tiền viện phí, không một lời than vãn. Ông biết ông Bình không chỉ là tổ trưởng tổ dân phố, mà còn là một người lính, luôn đặt lợi ích của cộng đồng lên trên bản thân. "Ông đúng là thánh nhẫn!" Ông Cửu thì thầm, khiến ông Bình cười khẽ, lắc đầu: "Nhẫn gì đâu, sống là phải giúp nhau, ông ạ." Buổi vận động tiếp tục, hai ông đi từ nhà này sang nhà khác, gõ cửa, giải thích, và nhận những đồng tiền lẻ nhàu nhĩ nhưng đầy tình người. Một đứa trẻ trong hẻm, khoảng 10 tuổi, chạy đến, đưa một tờ mười nghìn: "Cháu dành tiền ăn sáng, cho mấy cô chú miền Trung!" Ông Bình xoa đầu đứa bé, giọng nghẹn: "Cảm ơn cháu, lớn lên cháu sẽ là người tử tế." Ông Cửu, đứng bên, lén lau khóe mắt, giả vờ nhìn sang chỗ khác. Ánh nắng trưa gay gắt phủ lên con hẻm nhỏ, làm không khí ngột ngạt. Ông Bình và ông Cửu, sau buổi vận động từ thiện, tiếp tục công việc của tổ dân phố: Thăm hỏi một gia đình khó khăn trong hẻm. Hai ông dừng trước một ngôi nhà cấp bốn, tường loang lổ, mái tôn gỉ sét. Cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, để lộ tiếng thở dài từ bên trong. Ông Bình gõ cửa nhẹ, giọng trầm ấm: "Chị Hạnh, tui là Bình, tổ trưởng tổ dân phố, tui với ông Cửu vào thăm chị." Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, dáng khắc khổ, tóc điểm bạc, mở cửa. Đó là chị Hạnh, mẹ của Tâm, chàng trai 25 tuổi đang cai nghiện tại nhà sau nhiều năm sa lầy vào ma túy. Chị Hạnh nở nụ cười mệt mỏi, mời hai ông vào: "Mời hai anh, nhà tui bừa bộn, mong hai anh thông cảm." Bên trong, căn nhà chật hẹp, chỉ có một chiếc bàn gỗ lung lay, vài chiếc ghế nhựa, và một tấm ảnh gia đình treo lệch trên tường. Tâm, dáng gầy gò, da tái nhợt, ngồi co ro ở góc phòng, ánh mắt trống rỗng, tránh nhìn hai vị khách. Chị Hạnh rót hai cốc nước chè xanh, giọng nghẹn ngào: "Tâm nó hư, làm khổ tui bao năm. Giờ nó cai nghiện, nhưng tui sợ nó không đủ sức, lại tái nghiện." Ông Cửu gật đầu, ánh mắt ông thoáng buồn. Ông nhớ những ngày Huy còn nhỏ, khi ông lo con trai cũng sẽ sa ngã nếu không được dạy dỗ tử tế. Ông đồng cảm với chị Hạnh, vì ông biết nỗi đau của một người cha, người mẹ khi con mình lạc lối. Ông Bình nhìn Tâm, ánh mắt ông dịu dàng nhưng kiên định, như cách ông từng nhìn đồng đội trong những ngày khốc liệt ở Campuchia. Ông lên tiếng, giọng chậm rãi: "Tâm, cháu còn trẻ, sai thì sửa được. Bác cũng từng nghĩ đời mình xong, khi mất chân ở chiến trường." Ông chỉ vào chiếc chân giả, tiếng lạch cạch vang lên khi ông gõ nhẹ. Tâm ngẩng đầu, ánh mắt cậu thoáng tò mò. Ông Bình tiếp tục: "Ngày bác dẫm phải mìn, bác tưởng mình chết. Nhưng bác sống, vì bác nghĩ tới đồng đội, tới gia đình. Cháu còn mẹ, còn cả tương lai, đừng bỏ cuộc." Ông kể về những đồng đội đã hy sinh ở Campuchia, những chàng trai trẻ không có cơ hội làm lại: "Bác có một thằng bạn, tên Tâm, giống tên cháu, hy sinh khi dò mìn để mở đường cho đồng đội đánh đồn địch. Nó không có cơ hội sửa sai, nhưng cháu thì có!" Ông nói, giọng nghẹn lại, ánh mắt lấp lánh ký ức. Tâm cúi đầu, tay cậu siết chặt, ánh mắt bắt đầu rưng rưng. Chị Hạnh lau nước mắt, thì thầm: "Cảm ơn anh Bình, anh nói mà tui thấy ấm lòng." Ông Cửu, ngồi bên, thêm vào, giọng dí dỏm để làm dịu không khí: "Tâm, cháu mà cai được, bác nhận cháu vô tiệm sửa xe, truyền nghề miễn phí! Nhưng phải hứa không làm mẹ khóc nữa nhé!" Tâm nở nụ cười yếu ớt, lần đầu tiên kể từ khi hai ông bước vào. Cậu khẽ nói: "Dạ, con sẽ cố, con không muốn mẹ buồn nữa." Lời nói của Tâm, dù nhỏ, là tia hy vọng đầu tiên mà chị Hạnh thấy trong nhiều tháng. Ông Bình vỗ vai Tâm, giọng trầm: "Cố lên, bác tin cháu đủ mạnh mẽ." Ông đứng dậy, chiếc chân giả kêu lạch cạch, như một nhịp điệu bất khuất. Ông nhớ những ngày khi ông phải học cách đi lại, biến chiếc chân gỗ thành một phần cơ thể. Sự kiên cường ấy, ông muốn truyền lại cho Tâm, như cách đồng đội từng truyền cho ông sức mạnh để sống tiếp. Chị Hạnh tiễn hai ông ra cửa, nắm tay ông Bình, giọng run run: "Anh Bình, anh Cửu, cảm ơn hai anh. Có hai anh nói, tui thấy Tâm nó sáng sủa hơn." Ông Bình mỉm cười, lắc đầu: "Chị đừng cảm ơn, bà con trong hẻm phải giúp nhau." Ông Cửu cười lớn: "Đúng đó, chị Hạnh, cần gì cứ gọi tui, tui sửa xe miễn phí cho chị một tháng!" Chị Hạnh bật cười, nụ cười hiếm hoi làm khuôn mặt bà bớt khắc khổ. Trong tiệm sửa xe của ông Cửu, ánh đèn neon nhấp nháy. Ông Bình vừa đổi tư thế, ánh mắt ông dịu dàng nhưng vẫn vương chút mệt mỏi sau vụ ngã xe tuần trước. "Xe ông hư nhẹ thôi, cái phanh lỏng, tui siết lại là xong!" ông Cửu vừa làm vừa nói, giọng dí dỏm: "Nhưng ông cẩn thận, chiếc xe này cũ lắm rồi, tui sửa hoài mệt!" Ông Bình cười lớn, lắc đầu: "Ông cứ đùa, nó còn chạy tốt chán!" Cuộc trò chuyện trở nên rôm rả khi ông Cửu cao hứng: "Huy nó gọi về, bảo Tết này về hẳn, không đi Nhật nữa. Tui mừng, nhưng cũng lo, nó về rồi làm gì ra tiền?" Ông Bình vỗ vai bạn, giọng trầm ấm: "Huy nó chăm, nó sẽ làm được. Ông cứ yên tâm, còn trẻ, còn khỏe, lo gì!" Hai ông nhìn nhau cười, không khí nhẹ nhàng như ly café sáng họ thường chia sẻ. Ông Cửu rủ ông Bình nhậu, lấy hai chai bia từ thùng đá sau tiệm. "Uống chút cho vui, ông! Lâu rồi hai thằng mình chưa nhậu lai rai." Ông Cửu nói, rót bia vào hai cái ly nhựa. Ông Bình gật đầu, nâng ly, ánh mắt ông lấp lánh ký ức về những lần chia sẻ điếu thuốc với đồng đội ở Campuchia. Ông biết giá trị của tình bạn, nhất là với ông Cửu, người luôn ở bên ông qua bao khó khăn. Bỗng một tiếng gào the thé vang lên, át cả tiếng nhạc bolero từ radio: "Bà Mùi, bà đừng có mà quá đáng! Khách tui đậu xe đâu là quyền của họ, bà muốn gì?" Lại là bà Mỹ. Đối diện bà vẫn là bà Mùi, tay chỉ thẳng vào mặt bà Mỹ: "Lần thứ bao nhiêu, bà để khách lấn sang quán tui, tui bán kiểu gì? Bà muốn tui dẹp tiệm hả?" Cuộc cãi vã, như mọi lần lại thu hút ánh mắt của bà con xung quanh. Một bà bán rau lẩm bẩm: "Lại cãi nữa rồi!" Ông Bình và ông Cửu vội đứng dậy, chạy ra. Ông Bình, dù đi lại khó khăn, vẫn cố bước nhanh, giọng ôn tồn: "Thôi, hai bà, nhịn đi." Nhưng bà Mỹ quay sang chồng, giọng the thé: "Ông tránh ra đi, bữa nay tôi phải chửi!" Bà Mùi, không chịu thua, hét lên: "Muốn chửi hả, ngon, đây.. chửi đi, tôi chịu thua bà à, cái con mụ mập thù lù kia?" Mâu thuẫn leo thang khi bà Mỹ tiến tới, đẩy vai bà Mùi. Bà Mùi đáp trả, xô lại, khiến cả hai loạng choạng. Trong lúc lộn xộn, ông Bình lao vào can, đứng giữa hai bà. "Bà Mỹ, bà Mùi, bình tĩnh!" Ông hét, nhưng một cú đẩy mạnh từ bà Mùi vô tình làm ông mất thăng bằng. Chiếc chân giả trượt đi, ông ngã nhào, đầu đập vào cạnh bàn gỗ trước tiệm bà Mỹ. Một tiếng rầm vang lên, máu chảy từ trán ông, loang đỏ trên nền xi măng. Bà Mỹ hét lên, hoảng loạn: "Ông Bình! Ông sao vậy?" Bà quỳ xuống, ôm chồng, nước mắt tuôn trào. Bà Mùi sững sờ, tay run run, ánh mắt đầy áy náy. Ngọc, vừa đi làm về, chạy đến, khuôn mặt trắng bệch, hét lên: "Bố! Bố ơi!" Cô quỳ bên ông Bình, tay run run lau máu trên trán bố. Ông Cửu vội gọi xe cấp cứu, giọng gấp gáp: "Alo, bệnh viện gần đây nhất, nhanh lên!" Ông Bình, dù đau, vẫn cố mỉm cười yếu ớt, nắm tay vợ: "Tui không sao, bà đừng khóc." Nhưng ánh mắt ông mờ đi, ông ngất lịm. Tối đêm ấy ở bệnh viện, ông Bình nằm trên giường, băng trắng quấn quanh trán. Bác sĩ thông báo: "May mắn chỉ rách da, không nguy hiểm, nhưng cần nghỉ ngơi." Bà Mỹ ngồi bên, nắm tay chồng, khóc nức nở: "Tại tui, tui không nên cãi bà Mùi!" Ngọc ôm mẹ, mắt đỏ hoe, nhưng cô cố giữ bình tĩnh. Ông Cửu đứng ngoài hành lang, ánh mắt ông đầy lo lắng, nhưng cũng xen chút nhẹ nhõm khi biết bạn ổn. Bà Mùi, đứng cách đó vài bước, cúi đầu, ánh mắt áy náy, không dám đến gần. Ông Bình mở mắt, nhìn vợ và con, mỉm cười yếu ớt. * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!
Chương 5: Ngày Tết Đoàn Viên Bấm để xem Hôm nay, con hẻm mang một không khí đặc biệt: Tổ dân phố tổ chức buổi họp hòa giải giữa gia đình ông Bình và bà Mùi, sau vụ xô xát khiến ông Bình bị thương. Không gian trước tiệm bà Mỹ được dọn dẹp gọn gàng, một chiếc bàn gỗ cũ đặt giữa hẻm, xung quanh là những chiếc ghế nhựa, nơi bà con hàng xóm tụ tập, vừa tò mò vừa lo lắng. Ông Bình băng trắng quấn quanh trán, nhưng ánh mắt ông vẫn trầm tĩnh, toát lên lòng tự trọng của một cựu chiến binh. Chiếc chân giả không khiến ông khó chịu khi ông đổi tư thế. Bên cạnh ông là bà Mỹ với đôi mắt vẫn còn vương nét giận dữ. Đối diện họ là vợ chồng bà Mùi. Bà Mùi cúi đầu, tay siết chặt mép áo, ánh mắt áy náy không dám nhìn thẳng. Ông Cửu, tổ phó tổ dân phố, đứng giữa, làm người điều phối, giọng ông ôn tồn: "Thưa bà con, hôm nay tụi tui họp để giải quyết mâu thuẫn giữa chị Mỹ và chị Mùi, để con hẻm mình hòa thuận, nhất là khi Tết sắp đến." Bà con trong hẻm, từ cô Tư café đến anh Tú tiệm tạp hóa, ngồi kín quanh bàn, thì thầm to nhỏ. Một bà cụ tóc bạc lên tiếng: "Hai chị cãi nhau hoài, khổ ông Bình, giờ còn bị thương. Phải làm rõ, không Tết mất vui!" Bà Mỹ, với tính cách nóng nảy, hừ một tiếng: "Tui không muốn cãi, nhưng bà Mùi cứ gây sự, giờ ông Bình nhà tui như thế này, bà nói sao?" Bà Mùi ngẩng lên, giọng run run: "Tui không cố ý, tui đẩy nhầm, tui.. tui xin lỗi." Nhưng bà Mỹ quay đi, ánh mắt vẫn chưa nguôi giận. Ông Bình đặt tay lên vai vợ, giọng trầm: "Thôi mà bà, chuyện qua rồi. Tui không sao, bà Mùi cũng không cố ý." Lời nói của ông, như một làn gió mát, làm không khí dịu đi đôi chút. Ông không muốn mâu thuẫn kéo dài, không chỉ vì sức khỏe mà còn vì ông hiểu giá trị của sự hòa thuận trong con hẻm. Ông không muốn con hẻm này bị chia rẽ vì những chuyện nhỏ. Ông Cửu tiếp lời, giọng dí dỏm: "Thôi, hai chị, cãi nhau thì cãi, nhưng đừng để ông Bình tui thành nạn nhân nữa! Chị Mỹ, chị Mùi, bắt tay đi, Tết tới nơi rồi!" Bà con bật cười, nhưng bà Mỹ vẫn lườm bà Mùi, còn bà Mùi cúi đầu, ánh mắt đầy hối hận. Bỗng một người bạn cũ của ông Bình, chú Ba, một cựu chiến binh khác hôm nay tới thăm đồng đội lên tiếng: "Tui nói thật, ông Bình mà giận thì ai cũng sợ! Hồi xưa ông ấy được phong anh hùng hạng ba, có huân chương chiến công, từng cứu cả tiểu đội ở Campuchia. Người như ông ấy, ai dám làm phật lòng!" Câu nói của chú Ba khiến cả hẻm sững sờ. Bà Mùi ngẩng lên, mắt mở to: "Anh Bình.. anh từng là anh hùng sao?" Bà Mỹ, dù biết chuyện, cũng bất ngờ vì chồng hiếm khi nhắc đến quá khứ. Bà con xì xào, ánh mắt nhìn ông Bình đầy kính nể. Ông Bình cười nhẹ, lắc đầu: "Chuyện cũ rồi, tui chỉ làm nhiệm vụ, như bao người lính khác." Nhưng ánh mắt ông thoáng xa xăm, nhớ về những ngày khói lửa, khi ông dẫm mìn và mất chân, nhưng vẫn cố lết về để báo tin cho đồng đội. Lòng tự trọng của ông, được tôi luyện qua chiến tranh, khiến ông không bao giờ khoe khoang, nhưng hôm nay, quá khứ ấy vô tình trở thành cầu nối. Bà Mùi, giọng run run, đứng dậy, cúi đầu trước ông Bình: "Anh Bình, chị Mỹ, tui xin lỗi. Tui không biết anh từng làm nhiều chuyện lớn vậy. Tui sai, tui sẽ không gây chuyện nữa." Bà quay sang bà Mỹ, ánh mắt chân thành: "Chị Mỹ, tui nóng tính, nhưng tui không muốn con hẻm mình căng thẳng. Chị tha thứ cho tui." Bà Mỹ, dù còn giận, thấy ánh mắt hối hận của bà Mùi, cũng mềm lòng. Bà thở dài, nắm tay bà Mùi: "Thôi, hàng xóm láng giềng, tui cũng không đúng khi để khách lấn quán chị. Từ nay, tụi mình hòa, đừng cãi nữa." Bà con vỗ tay, tiếng cười nói rộn ràng vang lên. Cô Tư café hét lớn: "Đúng rồi, hòa thuận là quý! Tui giảm giá café cho cả hẻm tối nay!" "Bà tính cho bà con mất ngủ hay sao?" Tiếng cười lại vang lên. Ông Cửu cười lớn, vỗ vai ông Bình: "Cái chân của ông mà cũng có ích gớm, tui phục!" Ông Bình chỉ cười, nắm tay vợ, ánh mắt ông lấp lánh hạnh phúc. Bà Mỹ biết tính mình nóng nảy, nhưng tình yêu với chồng khiến bà sẵn sàng tha thứ. Bà Mùi, dù xấu hổ, cảm thấy nhẹ lòng, như vừa trút được gánh nặng. Từ đó, hai quán không còn cãi nhau. Bà Mỹ dặn khách đậu xe cẩn thận, còn bà Mùi, khi đông khách, nhờ bà Mỹ hỗ trợ giao hàng online. Con hẻm trở nên hòa thuận, như một gia đình lớn, nơi mọi người học cách sẻ chia và tha thứ. Sau nhiều tháng tập gym và aerobic, Ngọc đã thon thả hơn, khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt sáng lên một sức sống mới. Cô mặc áo sơ mi ôm vừa vặn, mái tóc buộc cao, bước đi với sự tự tin mà chính cô cũng chưa từng nghĩ mình có. Ngọc ngồi vào bàn làm việc, mở laptop, bắt tay vào chỉnh sửa một thiết kế quảng cáo gấp. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi má hồng hào và nụ cười nhẹ. Cô nhớ vụ tai nạn của bố, những ngày lo lắng trong bệnh viện, và buổi hòa giải trong hẻm, nơi bố cô, với lòng tự trọng và nhân ái, đã làm cả khu phố cảm phục. Cô nhận ra giá trị của sự kiên cường, không chỉ từ bố mà còn từ chính mình. Những tháng tập luyện không chỉ giúp cô thay đổi vóc dáng, mà còn giúp cô tìm lại lòng tự tin, để sống cho bản thân, không vì ánh mắt của người khác. Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên: "Ngọc, tối nay em ở lại giúp anh một chút nhé?" Lại là Phan, lần thứ bao nhiêu anh yêu cầu Ngọc tăng ca, cô cũng không nhớ rõ. Anh chống tay lên bàn làm việc với nụ cười giả tạo. Nhưng lần này, Ngọc nhận ra một chút tính toán trong đó. Từ khi cô thay đổi ngoại hình, Phan bắt đầu tán tỉnh, nhờ cô làm thêm việc, nhưng cô biết anh chỉ muốn lợi dụng sự chăm chỉ và tình cảm của cô trước đây. Ngọc ngẩng lên, mỉm cười nhẹ, nhưng giọng cô bình tĩnh, khác hẳn sự rụt rè ngày trước: "Anh Phan, em còn việc cá nhân tối nay, anh phân công người khác nhé." Phan sững sờ, không ngờ Ngọc từ chối. Anh cười gượng, giọng ngọt ngào: "Thôi mà, Ngọc, em làm nhanh lắm, giúp anh lần này đi, anh mời em cà phê!" Nhưng Ngọc lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Em làm việc vì nhóm, không vì anh. Nếu gấp, anh chia việc đều cho mọi người, em sẽ hỗ trợ trong giờ làm." Lời nói của cô, dù nhẹ nhàng, như một tuyên ngôn, đánh dấu sự trưởng thành của một cô gái từng để người khác định đoạt giá trị bản thân. Phan ngượng ngùng, gật đầu rồi quay đi, để lại Ngọc với cảm giác nhẹ nhõm. Cô nhìn theo, không còn thấy tim đập nhanh như trước. Cô nhận ra tình cảm dành cho Phan chỉ là sự ngưỡng mộ thoáng qua, và điều cô cần là yêu chính mình trước khi yêu ai khác. Cô nghĩ đến bố, người luôn nói: "Con cứ là chính mình" và mẹ, người dù cằn nhằn nhưng đã bắt đầu khen cô: "Ngọc ơi, con tập chỗ nào vậy, chở mẹ đi tập với!" Những lời ấy, dù giản dị, là động lực để cô tiếp tục hành trình của mình. Giờ nghỉ trưa, văn phòng rộn ràng tiếng cười nói. Linh, cô đồng nghiệp từng xì xào về Ngọc, đi ngang qua, bất ngờ khen: "Ngọc, dạo này chị xinh hẳn, giảm cân thế nào mà giỏi thế?" Ngọc cười nhẹ, đáp: "Cảm ơn em, chị chỉ tập đều và kiên nhẫn thôi." Lời khen của Linh, dù muộn màng, làm Ngọc thấy ấm lòng, nhưng cô không còn cần chúng để cảm nhận giá trị của mình. Cô lấy điện thoại, xem ảnh chụp cùng bố mẹ trong bệnh viện, khi bố tỉnh lại sau vụ tai nạn. Hình ảnh ông Bình mỉm cười yếu ớt, bà Mỹ nắm tay chồng, khiến Ngọc rưng rưng. Cô tự nhủ: "Mình cũng phải kiếm một anh chàng giống bố." Buổi chiều, Ngọc hoàn thành công việc sớm, thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị rời văn phòng. Anh Tuấn, đồng nghiệp từng động viên cô, đi ngang qua, cười hiền: "Ngọc, dạo này thấy em yêu đời hẳn, có bạn trai rồi à?" Ngọc gật đầu, nụ cười rạng rỡ: "Dạ chưa, cảm ơn anh!" Chỉ còn vài ngày là đến Tết, con hẻm như một bức tranh sống động, nơi những con người bình dị tìm thấy niềm vui giữa dòng đời hối hả, họ mua sắm chuẩn bị một cái Tết ấm áp. Huy, con trai ông Cửu, bước xuống từ chiếc xe khách, tay xách một túi quà từ Nhật Bản. Sau mấy năm làm công nhân xây dựng ở xứ người, anh trở về với một giấc mơ: Mở một gara ô tô để phụng dưỡng cha và sống gần quê hương. Anh đứng trước đầu hẻm, hít một hơi sâu, ngửi thấy mùi bánh mì quen thuộc, lòng anh như được sưởi ấm. Anh nhớ những ngày chơi bắn bi trong hẻm, tiếng cãi vã rôm rả của bà Mỹ, và ánh mắt kiên định của ông Bình, người luôn như một người chú trong ký ức tuổi thơ của anh. Huy bước vào hẻm, dừng trước tiệm sửa xe của ông Cửu. Người cha dáng cao gầy, đang lau một chiếc xe tay ga, ngẩng lên, sững sờ: "Huy! Con về rồi!" Ông vứt miếng giẻ, chạy đến ôm con trai, mắt ông rưng rưng: "Bố tưởng con ở luôn bên đó, không về nữa!" Huy cười, vỗ vai cha: "Con nói rồi, Tết này con về hẳn. Con nhớ bố, nhớ hẻm mình quá." Ông Cửu lau mắt, cười lớn: "Tốt, tốt! Vào nhà, bố làm cơm, tối qua nhà chú Bình chơi!" Huy gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh niềm vui đoàn viên, nhưng cũng xen chút lo lắng về tương lai. Huy mang túi quà đến nhà ông Bình, nơi không khí Tết đang rộn ràng. Ông Bình ngồi trên ghế nhựa, vết khâu trên trán vẫn còn, ánh mắt ông dịu dàng nhìn vợ và con gái. Bà Mỹ đang chỉ đạo Ngọc sơn lại tường nhà, giọng bà vẫn the thé nhưng đầy phấn khởi: "Ngọc, sơn cẩn thận, Tết mà nhà bừa bộn là mẹ la đó!" Ngọc, giờ thon thả hơn, khuôn mặt rạng rỡ, cười lớn: "Mẹ cứ yên tâm, con làm đẹp hơn mẹ tưởng!" Khi Huy bước vào, ông Bình reo lên: "Huy! Cháu về rồi!" ông Bình đứng dậy, ôm Huy như con trai mình: "Cháu trông khác quá, nhìn không ra!" Bà Mỹ chạy đến, nắm tay Huy, cười rạng rỡ: "Huy, qua Nhật có bạn gái chưa? Cô làm mai cho con nhỏ Ngọc nhà cô nhé!" Ngọc, đang cầm chổi quét sơn, đỏ mặt, lườm mẹ: "Mẹ, đừng nói bậy!" Huy cười, ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng khi nhìn Ngọc. Cô không còn là cô bé mũm mĩm ngày xưa, mà giờ là một cô gái tự tin, với nụ cười làm tim anh khẽ rung. Huy đặt túi quà xuống, lấy ra mấy hộp bánh mochi và trà xanh Nhật Bản: "Chú Bình, cô Mỹ, cháu mang quà về, không nhiều, mong chú cô thích." Ông Bình cười, vỗ vai Huy: "Cháu có lòng là chú quý rồi. Ngồi xuống, kể chú nghe chuyện bên Nhật!" Huy ngồi, bắt đầu kể về công trường xây dựng, những ngày lạnh giá, và giấc mơ mở tiệm sửa ô tô cùng bố. Ngọc, đứng gần đó, lắng nghe, ánh mắt cô lấp lánh sự ngưỡng mộ. Cô nhớ những ngày thơ bé, khi cô và Huy chơi đuổi bắt trong hẻm, khi anh luôn nhường cô thắng. Cô không ngờ Huy, sau bao năm xa cách, vẫn mang một sự chân thành khiến cô thấy gần gũi. Buổi chiều, Huy và Ngọc cùng sơn tường nhà ông Bình, trong khi ông Bình và ông Cửu ngồi uống trà, trò chuyện về những ngày xưa: "Huy, nhớ hồi nhỏ mày với Ngọc hay cãi nhau vì tranh nhau bắn bi không?" Huy cười, nhìn Ngọc: "Nhớ chứ, hồi đó Ngọc lì lắm, toàn thắng con!" Ngọc phì cười, hất tóc: "Tại anh nhường, chứ em đâu có giỏi!" Hai người trò chuyện, hồi tưởng tuổi thơ, từ trò bắn bi đến những lần cùng ăn bánh mì trộm của bà Mỹ. Huy nhận ra Ngọc đã thay đổi, không chỉ ở vóc dáng mà còn ở sự tự tin, như một bông hoa nở muộn nhưng rực rỡ. Anh rung động, nhưng chưa dám nói, chỉ nghĩ: "Cô ấy trông khác quá, lại xinh nữa." Ngày hôm sau, Huy rủ Ngọc đi chợ hoa Tết. Dưới ánh đèn lung linh, những gian hàng hoa mai, hoa cúc, và đào rực rỡ, hai người bước đi giữa dòng người tấp nập. Ngọc, mặc áo dài xanh, tóc buông dài, cười rạng rỡ khi chọn một chậu cúc nhỏ: "Huy, anh thấy chậu này hợp nhà em không?" Huy gật đầu, ánh mắt anh không rời cô: "Hợp lắm, đẹp như người chọn." Ngọc đỏ mặt, quay đi, nhưng lòng cô rộn ràng. Cô nghĩ đến hành trình vượt qua tự ti, từ những ngày soi gương khóc thầm đến lúc đứng thẳng trước Phan, và giờ là cảm giác mới mẻ khi ở bên Huy. Cô chưa biết đây có phải tình yêu, nhưng cô sẵn sàng đón nhận. Huy kể về những năm ở Nhật, về những đêm lạnh lẽo trong khu trọ, khi anh chỉ có ảnh con hẻm và cha mẹ để sưởi ấm lòng: "Ngọc, em biết không, anh luôn nhớ hẻm mình, nhớ cả em, cô bé hay khóc nhè ngày xưa!" Anh nói, giọng chân thành. Ngọc cười, mắt lấp lánh: "Em cũng nhớ anh, anh Huy hay bắt nạt em mà!" Hai người cười lớn, bước đi giữa chợ hoa, ánh mắt trao đổi đầy ý nghĩa, như một lời hứa ngầm cho một khởi đầu mới. Sáng mùng 1 Tết, gia đình ông Bình và ông Cửu cùng đi chùa cầu an. Dưới ánh nắng đầu năm, chùa Vĩnh Nghiêm rực rỡ với khói hương nghi ngút và tiếng chuông ngân vang. Ông Bình, tay nắm tay bà Mỹ, bước đi chậm rãi, chiếc chân giả đứng thẳng, ánh mắt ông lấp lánh hạnh phúc khi nhìn con gái và Huy đi cạnh nhau. Bà Mỹ, hôm nay mặc áo dài đỏ, thì thầm với chồng: "Ông thấy không, Ngọc với Huy hợp ghê, thấy tui có tướng bà mai chưa?" Ông Bình cười, vỗ tay vợ: "Bà làm ơn, cứ để tụi nhỏ tự lo, tụi nó biết đường đi. Bà bớt nói là mọi chuyện sẽ ổn." Bà Mỹ chỉ hừ một tiếng. Ông Cửu, đi bên Huy, nhìn con trai, lòng ông nhẹ nhõm. Sau bao năm cô đơn, sự trở về của Huy là món quà quý giá nhất. Ông nghĩ đến vợ, người chắc đang mỉm cười từ cõi xa, và thì thầm: "Con về rồi, em yên tâm nhé." Ngọc và Huy, đứng trước bàn thờ Phật, khép tay cầu nguyện. Ngọc cầu cho bố mẹ khỏe mạnh, cho bản thân đủ mạnh mẽ để sống đúng với mình. Huy cầu cho gia đình đoàn viên, và một tương lai nơi anh có thể ở bên những người anh yêu thương, trong đó, có Ngọc. Đọc tiếp bài thơ "Nhịp Đập Hẻm Nhỏ" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. (Hết) * * * Tái bút: Tác giả nhận viết Tự truyện, bạn nào có nhu cầu vui lòng liên hệ trực tiếp. Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Rewrite: Bạn chia sẻ cảm nhận của mình và tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY nhé!