Linh là một họa sĩ trẻ tài năng, cô thường vẽ những bức tranh mang đầy cảm xúc và ý nghĩa. Mỗi lần cô chạm vào cọ vẽ, những cảm xúc chân thật nhất trong cô lại được truyền tải lên canvas. Nhưng có một bức tranh đặc biệt, bức tranh mà cô chưa bao giờ hoàn thành. Đó là một bức tranh chân dung của một người con trai mà Linh tình cờ gặp trong một triển lãm nghệ thuật. Anh ta không phải là nghệ sĩ, chỉ là một người khách bình thường, nhưng ánh mắt và nụ cười của anh đã khiến Linh không thể nào quên. Cô bắt đầu vẽ chân dung anh từ ký ức, mỗi nét cọ như ghi lại từng chi tiết của anh trong tâm trí cô. Một buổi chiều tại triển lãm, khi Linh đang ngắm nhìn các tác phẩm nghệ thuật, cô nghe thấy tiếng cười ấm áp từ phía sau. Quay lại, cô nhìn thấy anh - một chàng trai với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt lấp lánh. Họ trò chuyện một chút về nghệ thuật, và Linh cảm nhận được sự kết nối đặc biệt. "Chào cô, tôi là Hoàng. Cô có vẻ rất thích nghệ thuật?" Anh hỏi. "Vâng, tôi là Linh, tôi là một họa sĩ. Còn anh?" Linh đáp, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Tôi chỉ là một người yêu nghệ thuật, không phải là nghệ sĩ đâu," Hoàng cười và nhìn thẳng vào mắt Linh, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một thế giới khác. Sau buổi gặp gỡ ngắn ngủi đó, Linh không thể nào quên được hình ảnh của Hoàng. Cô quyết định vẽ chân dung anh, hy vọng có thể giữ lại một phần kỷ niệm ấy trong cuộc sống của mình. Cô bắt đầu vẽ chân dung anh từ ký ức, mỗi nét cọ như ghi lại từng chi tiết của anh trong tâm trí cô. Dù vậy, Linh không bao giờ hoàn thành được đôi mắt của Hoàng. Đôi mắt đó, trong ký ức của cô, chứa đựng một sự sống động, một tia sáng mà cô không thể tái hiện được bằng màu sắc. Một buổi tối, bạn thân của Linh, Mai, đến thăm cô. "Bạn lại vẽ bức tranh đó nữa à?" Mai hỏi khi nhìn thấy bức tranh dở dang. "Ừ, mình vẫn chưa hoàn thành được. Mình cảm thấy đôi mắt của anh ấy quá khó để vẽ," Linh thở dài. "Thật là hiếm khi thấy bạn bế tắc như vậy. Người này chắc hẳn rất đặc biệt," Mai cười. "Ừ, anh ấy rất đặc biệt. Nhưng mình nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa," Linh nói với giọng buồn bã. Năm tháng trôi qua, Linh trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Những bức tranh của cô được trưng bày ở nhiều nơi và cô được nhiều người biết đến. Nhưng bức tranh không hoàn thành kia vẫn nằm trong góc phòng làm việc của cô, như một minh chứng cho một tình yêu chưa bao giờ được thổ lộ. Mỗi khi nhìn vào bức tranh, Linh cảm nhận được nỗi đau nhẹ nhàng nhưng dai dẳng của tình yêu đơn phương. Một ngày nọ, trong một triển lãm nghệ thuật lớn, Linh tình cờ gặp lại Hoàng. Anh vẫn như trong ký ức của cô, với nụ cười và ánh mắt không thay đổi. Họ trò chuyện và Linh nhận ra rằng, anh cũng là một nghệ sĩ, chỉ là họ chưa từng gặp gỡ trong cùng một không gian nghệ thuật trước đây. "Chào cô, chúng ta lại gặp nhau," Hoàng nói khi thấy Linh đang ngắm một bức tranh. "Hoàng? Thật không ngờ lại gặp anh ở đây," Linh ngạc nhiên. "Ừ, tôi cũng không nghĩ sẽ gặp lại cô. Thật là một sự trùng hợp thú vị," Hoàng cười. Họ trò chuyện về nghệ thuật, về những gì họ đã làm trong những năm qua. Linh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi nhìn vào đôi mắt của Hoàng, đôi mắt mà cô chưa bao giờ có thể hoàn thành trên bức tranh của mình. "Anh có biết không, tôi đã vẽ chân dung anh," Linh bất ngờ nói. "Thật sao? Tôi rất muốn xem nó," Hoàng ngạc nhiên và hào hứng. "Nhưng tôi chưa bao giờ hoàn thành nó. Đôi mắt của anh.. tôi không thể tái hiện được đôi mắt của anh," Linh thú nhận. Hoàng nhìn vào mắt Linh, đôi mắt chứa đựng những tình cảm mà cô đã giấu kín bấy lâu. "Có lẽ đôi mắt đó chứa đựng nhiều hơn là cô nghĩ," Hoàng nói nhẹ nhàng. Linh biết rằng, cô có cơ hội để thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cô chọn giữ lại tình cảm đơn phương của mình trong tim và trong bức tranh không bao giờ hoàn thành. "Đôi khi, tình yêu đẹp nhất là khi nó chỉ tồn tại trong tim và trong những bức tranh không hoàn thành," Linh nghĩ. Và bức tranh ấy, vẫn mãi là một kỷ niệm đẹp, một lời thì thầm của tình yêu không lời.