Tản Văn Bức Thư Tình Cuối Cùng - Hàn Thuyên

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tu Tim, 26 Tháng chín 2020.

  1. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Tác Phẩm: Bức thư tình cuối cùng

    [​IMG]

    Tác Giả: Hàn Thuyên

    Thể loại: Tản văn

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hàn Thuyên

    Bông hoa Tường Vy bé nhỏ của anh!

    Em, đây là sẽ là bức tình cuối cùng anh gửi cho em. Sau lá thư này anh sẽ thôi thổn thức, thôi gửi tình yêu về em qua bút và mực.

    Em ơi, anh ước mình chưa bao giờ lớn, anh muốn mãi là trẻ con, tuổi thơ anh có em trong đời.

    Em còn nhớ không em, tuổi thơ chúng ta tuy nghèo nhưng đã từng đẹp đẽ biết bao. Anh và em cùng những bạn giặc đen nhẻm, ngày nào chẳng chăn trâu trên cánh đồng, băng qua từng mảnh ruộng sau mùa gặt, mùi dạ, mùi lúa thơm như mùi quê hương của chúng mình em nhỉ.

    Chúng ta từng làm gì, từng đốt gốc dạ vào mùa đông, khói nghi ngút cả cánh đồng, nhưng làm cho không khí ấm áp hơn, anh nhớ hương vị đó.

    Chúng ta từng làm gì em nhớ không, ai đã rủ anh đi đào trộm khoai, trộm sắn, đi bẻ trộm ngô, em nhìn dễ thương mà suy nghĩ thật táo tợn, luôn là người đầu têu những trò nghịch ngợm cho đám bạn giặc, còn anh thì lúc nào cũng cản trở, một không nên, hai không nên. Nhưng nhờ có em, mà anh và đám bạn giặc mới được ngửi mùi ngô nướng, khoai nướng, sắn nướng thơm lừng đến vậy, giờ tìm ở đâu mùi vị đấy em ơi.

    Bốn mùa quanh năm suốt tháng, chúng ta, một buổi đi học một buổi trên đồng, từ xuân hạ đến thu đông, từ trưa hè chói chang đến mùa đông lạnh tím da thịt, từ đồng cao xuống dòng suối sâu, từ đôi chân trần đến cưỡi trên lưng trâu, từ phơi mặt ban trưa đến ngụp lặn trong làn nước trong veo.. Em ơi tuổi thơ ta đẹp biết bao, nhưng chẳng bao giờ lại đến lần nữa, xa mãi xa thật rồi.

    Em càng lớn, càng xinh đẹp, vẫn thông minh như ngày xưa, nhưng lại thùy mị hơn nhiều, chẳng còn táo tợn trộm ngô khoai sắn, còn anh thì chẳng nghiêm túc nữa, quậy phá và nghịch ngợm, lớn lên rồi, hai ta hoán đổi cho nhau bao tính cách mà không hề hay biết.

    Môi em mỉm cười, tóc em bay trong gió, tà áo trắng thướt tha, mỗi lần em đưa tay vuốt tóc, lòng anh đã xao xuyến nhiều bao nhiêu. Em biết không em, tình đầu anh giấu cho riêng mình, tình đẹp như một bức tranh mùa thu, tình đẹp như em vậy đó, bông hoa Tường Vy nhỏ xinh. Bao nhiêu bức thư tình, anh viết, anh giữ, anh nhút nhát quá phải không em.

    Năm mười tám tuổi, chúng ta không thi đại học, có phải sai lầm không em, vì sao năm đó em bỏ lỡ, vì bố em mất, em thương mẹ em một mình vất vả, anh thương em nhiều nhưng chẳng làm được bao nhiêu, đôi mắt em ướt lệ, lòng anh xót xa.

    Năm mười tám tuổi, chúng ta không thi đại học, có phải sai lầm không em, vì sao năm đó anh bỏ lỡ, vì ngày nào đi học cũng chỉ để ngắm em, anh có học được gì đâu, anh ngốc lắm phải không em, không học hành sao lo được cho em, thương em nhưng anh lại vô dụng đến thế.

    Năm mười tám tuổi, anh đi nghĩa vụ hai năm, hai năm dài như hai thập kỷ, còn dài hơn khi nghe tin em lấy chồng, anh đau lòng biết bao, nhưng sao em ơi, em thông minh vậy, sao lại chọn nhầm người, chỉ để mẹ yên tâm, em an phận làm vợ của một kẻ rượu chè cờ bạc, vậy mà hắn chẳng để em yên, em sinh con cho hắn, hắn còn đánh đập em, đời em là một đóa hoa Tường Vy xinh đẹp, nhưng càng đẹp, đời càng đố kỵ phải không em. Thương em, anh một lần nữa vô dụng.

    Ngày hoàn thành nghĩa vụ quân sự, ôm theo bao nhiêu lá thư viết rồi chẳng gửi cho em, thật lòng anh chẳng muốn về nhà, về gặp em rồi, lòng anh lại chông chênh, buồn biết bao nhiêu, buồn biết bao nhiêu.

    Anh đi thật xa, anh làm lại mọi thứ, anh ôn thi miệt mài, anh vào đại học, anh đã không hỏi về em, cố gắng không nhớ về em, anh ra trường, anh làm kỹ sư, cuộc sống anh ảm đạm nhạt nhẻo, sáng đi tối về, lẻ bóng một mình, em ơi, anh sống như là anh đã chết một nửa tâm hồn, tình đầu làm trái tim anh rỉ máu mãi chẳng lành, em có biết anh từng thương em nhiều thế không.

    Đành lòng, anh lấy vợ, anh phạm sai lầm ngu ngốc, cô ấy khổ vì thật tâm anh chẳng yêu, cô ấy sinh con cho anh, anh chẳng biết ơn, mà lòng cứ khắc khoải về một ai kia, anh tệ nhiều lắm phải không em. Cô ấy chán nản, cô ấy ngoại tình, cô ấy bỏ đi, cuộc đời anh đã hết ngày đen tối chưa em.

    Ngoài kia khi gặp bão tố, người ta lại tìm về gia đình, chốn bình yên duy nhất, luôn mở rộng vòng tay ôm lấy ta.

    Anh đã bất ngờ lắm khi gặp em bây giờ, một người mẹ đơn thân đầy bản lĩnh, làm chủ một cửa hàng nho nhỏ, em đã mạnh mẽ biết bao nhiêu vậy hả em, chỉ có anh muôn đời yếu đuối. Anh chờ, anh đợi em quá lâu, hai chúng ta, hai kẻ lỡ làng đã hòa nhau chưa em, có xứng đôi không em.

    Anh không muốn ngu ngốc thêm dù chỉ là một lần nữa, tuổi thơ chúng ta từng có nhau, giờ chúng ta lại có nhau, anh đã giải thoát được con tim, nói yêu em thật hạnh phúc biết bao, cuộc đời anh đã sáng bừng thêm một lần, em cũng hạnh phúc phải không em, anh biết điều đó mà, con trai anh, con gái em sẽ có đủ bố và mẹ, sẽ sống một cuộc đời yên vui.

    Ngày mai đây, ngày anh và em về chung một nhà, anh sẽ thôi thổn thức, sẽ thôi gửi tình yêu đến em qua bút và mực, anh sẽ nói yêu em mỗi ngày, hành động để em thấy anh yêu em mỗi ngày, tập thư tay em giữ hộ anh nhé, bông hoa Tường Vy bé nhỏ, em phải rực rỡ hơn xưa, kiên trì hơn số phận, anh sẽ đồng hành cùng em, em yêu nhiều hơn anh nghĩ.

    Tình yêu của em

    Anh!

    Hết/Hoàn
     
    Quỳnh Anh Kelly, Phan Kim Tiênpenhi1412 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...