Bởi vì em giống anh - Phạm Thúy Hết nửa đời người mới học được chữ bao dung Để soi về ngày xưa không ánh nhìn hờn giận Hóa ra nổi buồn tưởng là bất tận Cũng chỉ là nổi nhớ chẳng muốn quên! Hết nửa đời người đau nhói một dòng tên Mới học được cách giữ - buông, Để rồi nhận lại Thuở đôi mươi - người ấy và tôi.. Hết nửa đời người như kẻ lạc trôi Cố ngược dòng để không còn nông nổi Ta đánh đổi thơ ngây thành màu ráng đỏ Nhuộm ánh nhìn thành những hoàng hôn.. Hết nửa đời người vẫn cố vùi chôn Chiếc lá xanh nhuộm mùa hè tím biếc Để ôm chặt cả những niềm nuối tiếc Kể cả khi hè cất bước xa vời.. Hết nửa đời người mới học được chữ chơi vơi Cũng xanh như cung đường mười tám Ta ám ảnh đến cuối đời diệu vợi Cứ nghiêng nghiêng vùi gió vào lòng.. Hết nửa đời người đi lạc đường cong Ta chợt nhận ra mình chưa từng xuất phát Vẫn tiếng ve át nắng chiều ngột ngã Giấu cơn mưa trong đáy mộng chiều! Hết nửa đời người - còn lại được bao nhiêu Thứ mình ngỡ cầm trong tay mãi mãi Em đánh tuột qua kẻ tay mình hình hài của nắng Anh cũng giơ tay - chẳng thấy gió một thời.. End