Truyện Ngắn Bố Ơi Mẹ Không Thở Nữa - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Doaremon, 10 Tháng tư 2019.

  1. Doaremon

    Bài viết:
    25
    "Bố ơi mẹ không thở nữa"

    Nguồn: Sưu tầm

    Thể loại: Tình cảm gia đình.​

    Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng quả không bao giờ sai, họ hy sinh nhiều nhưng nhận lại chẳng được bao nhiêu.

    * * *

    Mười lăm tuổi, bạn bè trang lứa còn ăn chơi nhảy múa đúng nghĩa với cái tuổi, còn Hương đã phải đi làm thêm để kiếm tiền, chữa bệnh tim bẩm sinh cho em và kiếm tiền mua thuốc cho bố. Ngày đó sáng cô đi học chiều cô vào xưởng gỗ của nhà bác họ làm thuê, bạn bè và cô giáo luôn tỏ ra khó chịu khi Hương chẳng bao giờ đi học thêm. Họ nào hay biết cô còn phải lo cuộc sống mưu sinh giúp mẹ.

    Tuy không có điều kiện học như các bạn nhưng may mắn là Hương học rất giỏi. Nhà có bốn người thì mất hai người bị bệnh nặng, còn mẹ Hương cũng phải đi làm suốt ngày đêm đêm về người nhức mỏi. Dù vậy bà vẫn quyết tâm cho con gái thi đại học để thoát được cái nghèo.

    Học đại học xong, nai lưng kiếm tiền gửi về cho bố mẹ được bốn năm thì mẹ giục cô lấy chồng.

    Bố mày yếu lắm rồi, con gái có thì con à, có ai thương thì lấy đi, đời mày vất vả mãi rồi. Mẹ không cho mày được cuộc sống sung sướng như con người ta, mẹ xin lỗi.

    Hương gạt nước mắt gật đầu nghe lời mẹ, và cuối cùng cô cũng lên xe hoa với người đàn ông tên Kha mà cô yêu thương. Cuộc sống hai vợ chồng thời gian đầu khá khó khăn, nhưng họ vẫn rất hạnh phúc vì khi đó tình cảm vẫn còn đong đầy.

    Ngày Hương sinh con, con thiếu tháng phải ấp lồng kính, khi bé cứng hai mẹ con phải về quê ở cữ rất vất vả. Lúc đó Kha rất thương vợ, anh cày ngày cày đêm để kiếm tiền gửi về quê mua sữa cho con. Dù khó khăn nhưng Hương vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được chồng thương.

    Đến khi con gái được năm tuổi, gia đình cô bắt đầu có vấn đề, Kha đi sớm về hôm. Anh chẳng quan tâm tới vợ con như trước, bởi vì khi này anh đang cặp bồ với cô bé sinh viên. Cô ta trẻ hơn Hương, dẻo mỏ hơn, và biết chiều chuộng hơn, bồ bao giờ chẳng hơn vợ mấy cái khoản ấy. Vợ về nhà, đầu bù tóc rối lo làm bao nhiêu việc, làm gì được như mấy em sinh viên rảnh rang kia.

    Kha dường như đã biến thành một con người khác, anh vô tâm hơn rất nhiều. Đôi lúc vợ gọi kêu ôm con thì anh hắng giọng lên:

    - Có mỗi chăm con mà cô làm không được thì chết quách đi, đúng là đồ đàn bà rách việc.

    Hương gạt nước mắt ôm lấy con. Con bé sốt cao hay lạnh run bần bật, cũng mình cô xoay sở. Có lần con gái cô thều thào:

    - Mẹ ơi, hôm nay bố lại không về ạ.

    - Ừ, bố đi công tác rồi con à.

    - Như thế bố đỡ mắng mẹ hơn phải không ạ? Nhưng ngày mai mẹ nhớ nói với bố, con nhớ bố mẹ nhé. Mẹ hỏi bố xem bố có nhớ con không mẹ nhé?

    - Nhớ chứ, bố gọi điện về nói nhớ con đấy, con cố ngủ đi, ngoan nào mẹ thương.

    Ôm con trong tay, nước mắt Hương thi nhau rơi, cô không biết từ bao giờ gia đình mình lại thành ra như thế này. Gần năm nay mọi thứ trở nên xấu tệ, Hương muốn nói chuyện với chồng thôi cũng thấy khó khăn lắm, giữa họ dường như co một khoảng cách vô hình nào đó. Hương càng ngày càng gầy mà chồng không hề nhận ra. Những đêm chồng vắng nhà ngày càng nhiều. Hương van xin chồng hãy suy nghĩ cho con, cho gia đình mà Kha gạt tay ra:

    - Không thích sống ở đây nữa thì cút, còn việc của tôi không khiến cô xía vào.

    - Sao anh lại như vậy, tự bao giờ mà anh thay đổi như thế.

    - Tránh ra, cứ nhìn thấy cô là tôi ngứa hết cả mắt.

    Chồng đi làm rồi, Hương cầm tờ phiếu siêu âm òa khóc:

    - Mẹ xin lỗi con, mẹ lại khóc nữa rồi.

    Đêm đó, cô bồ về quê nên Kha về nhà. Cả ngày Hương thấy mệt mỏi, đến tối cô dọn dẹp xong vào tắm. Tắm xong thấy người lâng lâng Hương bò lên giường nằm, cô thấy mình cứ hoa mắt chóng mặt, cơn đau đầu đến dử dội, rồi cô lả dần đi. Hương muốn nhờ chồng giúp đỡ, nhưng cô lay lay anh vẫn không tỉnh dậy. Sáng sớm, con gái đã dậy tự đánh răng, Kha vệ sinh xong thấy vợ nằm im thì quát:

    Làm vợ mà ngủ trương mắt lên thế hả, mấy giờ rồi mà không chịu dậy. Hôm nay tôi mà không có việc thì cô chết với tôi.

    Anh đi làm thấy con muộn học thì bảo:

    - Con lấy balô đi bố chở đi học luôn

    - Dạ.

    Con bé thấy bố quát mẹ, liền chạy vô kêu mẹ, vừa kêu vừa lay nhưng mẹ vẫn nằm bất động, con bé hốt hoảng ré lên:

    - Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi, bố ơi kêu mẹ dậy đi. Bố ơi mẹ không thở nữa.

    Câu nói của con gái khiến Kha đứng hình tại chỗ:

    - Con bảo sao cơ.

    Kha chạy vào, lay lấy vợ, nhưng cô đã chết cứng. Kha sửng sốt

    - Hương ơi, em tỉnh dậy đi, em sao thế này.

    Con gái cũng khóc thét lên

    - Mẹ ơi, dậy đi tỉnh lại đi mẹ ơi. Me đừng chết mẹ ơi.

    Anh nhanh chóng đưa vợ đi cấp cứu, nhưng bác sĩ bảo cô ấy đã chết từ đêm qua vì bị xuất huyết não. Anh ngồi thất thiểu, gọi điện cho người nhà.

    Bác sĩ con thông báo là vợ anh đang có thai, cái thai được hơn một tháng tuổi.

    Anh cười điên dại:

    - Có thai ư, Cô ấy có thai lúc nào sao không cho mình biết. Sao có thể như vậy được.

    Kha ôm lấy vợ, khóc lóc xin lỗi, anh đã hại chết vợ con của mình. Vợ con ngủ với mình cả đêm bên cạnh, mà vợ con mình chết anh cũng chẳng biết. Nghĩ lại thời gian qua, anh chưa nói một câu nào tử tế với vợ, chưa phụ giúp được gì, lại còn làm cho cô ấy cực khổ, cho đến lúc chết cô ấy cũng chẳng phàn nàn hay oán trách một lời. Kha thấy có lỗi vô cùng, nhưng tất cả đã quá muộn màng.

    - End -
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...