Có khi nào sau này sẽ chia ly Như Bỉ Ngạn hoa về chẳng còn lá Người yêu thương đang xem là tất cả Rồi bất chợt lại thêm chữ đã từng Những tháng ngày nước mắt em rưng rưng Vẫn hằn sâu như chưa hề xóa bỏ Trái tim em ngày nào giờ bé nhỏ Làm sao chứa được nhiều những đau thương Bỉ Ngạn hoa nở dọc trên con đường Bến Vong Xuyên người ta vẫn thường nhắc Ai đi qua Nại Hà chớ quay mặt Nhìn hồng trần để rồi lại vấn vương Hoa đỏ rực chợt lan tỏa mùi hương Xóa hết đi ký ức nhân gian ấy Em chẳng muốn sau này phải như vậy Quên một người mà lòng đã khắc sâu Hay chúng mình như thế đừng bắt đầu Thì sau này sẽ không phải kết thúc Sa Hoa kia đâu cảm thấy côi cút Hay u sầu vì chẳng gặp Mạn Châu * * * Nhưng em à! Tình cảm đã đậm sâu Sao có thể vài câu là xóa bỏ Trái tim em bây giờ dù bé nhỏ Vẫn xin nguyện một lòng mãi chở che Mùa Thu về gió thổi em có nghe Chuyện Sa Hoa - Mạn Châu, duyên trời định Tuy đau thương nhưng mang nhiều thức tỉnh Yêu hết lòng, chẳng nuối tiếc trong tim Sao phải mang trong lòng nhiều nỗi niềm Anh không phải Mạn Châu lá xanh đó Em chằng là Sa Hoa màu rực đỏ Thì đôi mình đâu cần phải chia xa Đừng lo sợ khi bước qua Nại Hà Kiếp nhân gian hết rồi xin để lại Ký ức này gửi Bỉ Ngạn cất mãi Có một đời vui vẻ chẳng cầu hơn Một kiếp người đâu ai muốn cô đơn Không bước đi làm sao tới được bến Biết đâu được chúng ta là định mệnh Chưa bắt đầu đừng nghĩ đến chia ly! Tác giả: Phong Nhã