Bỉ Ngạn hoa - ngàn năm đau thương đến cùng cực Tương truyền rằng, con người sau khi tạ thế sẽ phải đi qua một nơi gọi là Hoàng Tuyền. Cát Hoàng Tuyền đỏ au như máu, đất Hoàng Tuyền đen tựa màn đêm. Xung quang trồng đầy giống hoa Bỉ Ngạn bung nở một dáng yêu kiều như nuốt trọn bi ai của trốn nhân gian. "Tám ngàn dặm Hoàng Tuyền bỉ ngạn đỏ Cầu Nại Hà biết có người mong?" Bỉ ngạn hoa, loài hoa truyền thuyết trong văn hóa phương Đông, loài hoa gắn với chữ "tình", chữ "si" chữ "sầu" và chữ "bi". Người ta vẫ nói Bỉ ngạn là thứ hoa nhuốm máu u linh, cô độc bên bờ Vong Xuyên. Người ta vẫn nói Bỉ ngạn là đóa hoa của dẫn lối linh hồn, là loài hoa của cực âm nhưng có mấy ai hiểu được câu chuyện tình bi, ngàn năm không gặp của bỉ ngạn hoa? "Xưa có một đôi nam nữ, theo luật Thiên Đình họ không được phép gặp gỡ. Một ngày, cả hai đã phá vỡ giới luật để tìm đến bên nhau. Chàng là một nam tử hào hoa anh tuấn, còn nàng lại là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa. Cả hai vừa gặp đã quen thân, quyến luyến không xa rời, nguyện ước hẹn ở bên nhau đến kiếp kiếp đời đời. Nhưng vì đã phạm luật Trời, họ bị đọa xuống trần gian rồi biến thành hoa và lá của cùng một cây. Lá xanh, hoa đỏ, đẹp kiêu sa nhưng chất chứa nỗi buồn. Có điều, loài hoa này rất đặc biệt, có hoa thì không thấy lá, mà có lá lại chẳng thể thấy hoa, giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp mặt. Một ngày, Đức Phật đi ngang qua, thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa, vừa nhung nhớ lại vừa u sầu. Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ trong đó. Quả thật là: " Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử "– Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh. Đức Phật xót thương, bèn quyết định mang hoa về miền Cực Lạc. Nhưng vì Cực Lạc là Phật quốc, là thế giới thanh tịnh và thuần khiết, nên tất cả những gì là 'tình si', 'nhung nhớ', 'u sầu', 'đau khổ'.. đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh thổ. Những thứ xúc cảm con người ấy đều phải rời khỏi hoa, kết thành một màu đỏ rực lửa rồi rơi xuống sông Vong Xuyên. Bởi vậy, khi về đến Cực Lạc, đóa hoa trong tay Phật đã biến thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần. Đức Phật bèn gọi nó là Mạn Đà La hoa, hoa của cõi Phật, cũng chính là một loại hoa Bỉ Ngạn. Lại nói về màu đỏ rực lửa. Lúc ấy, Bồ Tát Địa Tạng thần thông quảng đại đã biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên. Ngài bèn đến bên bờ sông, ném xuống một hạt giống, chỉ trong chốc lát một đóa hoa đỏ tươi bay ra khỏi mặt nước. Bồ Tát đón lấy hoa và nói: " Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc, sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ? Vậy thì, ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi. Cực Lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi, vậy ta sẽ gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy ". Bỉ Ngạn hoa vốn dĩ đau thương đến cùng cực, vẫn còn nở rộ để mê hoặc chúng sinh. Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, diệp sinh vô hoa, hoa khai vô diệp. " Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương " " Nhân duyên"– cái gọi là nhân duyên xem ra cũng chỉ là món nợ phải trả cho người. Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan, nhân sinh như kịch, người tan kịch tàn.
"Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông"