Kinh Dị Bí Mật Trường Đại Học - Sumeragi Fuku Kotobuki

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sumeragi Fuku Kotobuki, 28 Tháng tư 2020.

  1. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Bí Mật Trường Đại Học

    Tác Giả: Sumeragi Fuku Kotobuki

    Thể loại: Kinh dị

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Sumeragi Fuku Kotobuki

    [​IMG]

    Văn án:

    Đôi khi có những thứ mà chúng ta không chỉ nên nhìn nó qua vẻ bề ngoài. Con người vốn là những sinh vật tò mò, nhờ nó mà chúng ta mới phát triển được như ngày nay, nhưng không phải cứ tò mò là tốt, đôi khi có những thứ mà chúng ta không nên biết, càng không biết càng tốt. Trong câu truyện dưới đây chúng ta hãy cùng theo chân một cậu sinh viên và hai người bạn của cậu khám phá ra bí mật của ngôi trường đại học của mình nhé.
     
    Linh Yunki, Sua87264, Ori Hạ5 người khác thích bài này.
  2. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là một sinh viên năm nhất của trường đại học nổi tiếng. Tôi học không mấy giỏi nhưng bù cái nhà có tiền nên việc vào đại học chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

    Ngày đầu tiên tôi đến trường là một ngày nắng sớm rất là đẹp. Tôi nhìn ngắm phố phường trên chiếc xe mui trần xịn xò của gia đình.

    Vừa đến trường thì tôi hơi ngạc nhiên vì ngồi trường còn rộng hơn cả trong mấy tờ áp phích. Mọi thứ đều rất khang trang và hiện đại. Quả không hổ danh là ngôi trường nổi tiếng.

    Tôi bước xuống xe, xách ba lô vào trường để vào học. Tôi tưởng chừng như cuộc sống sinh viên của mình sẽ suôn sẻ, nhưng tôi đâu ngờ rằng những thứ mà mình thấy chỉ là tấm kính của sự che đậy một thứ đáng sợ phía sau.

    Số là sau một tháng học tại trường, tôi bắt đầu học tăng cường từ sáng tới tối mịch. Vào ngày hôm đó là một ngày siêu chán, tôi phải học những môn tôi ghét.

    Tối đó tôi có tiết học chính trị, những lời giảng của thầy giảng viên làm con mắt của tôi nó cứ díu lại. Cứ thế mà tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Tôi bị đánh thức bởi một tiếng kim loại cọ xuống sàn nhà, tôi nhìn xung quanh thì lớp học bị bao phủ bởi màn đêm tĩnh mịch. Trời ạ, tôi ngủ quên mất, ấy thế mà không ai biết mà gọi vì tôi ngồi cuối lớp và cũng là trốn thầy để ngủ.

    Tôi vừa định rời khỏi phòng thì nghe tiếng cái gì đó bằng kim loại cạ xuống nền gạch, đồng thời là một mùi máu tanh khủng khiếp xột vào mũi tôi. Có cái gì đó đang đến gần đây, tôi phải trốn vào đâu đó.

    Tôi nhanh chóng trốn xuống cái bàn giáo viên vì nó khá rộng và nó cũng là cái tủ đựng tài liệu. Trong tủ dưới bàn giáo viên tôi vẫn nghe tiếng và cái mùi kinh khủng đó, bóng tối làm tôi không thấy gì nhưng tôi cảm nhận được thứ gì đó đang đứng sát cái bàn chỗ tôi nấp.

    Một cảm giác sợ hãi khiến tôi không dám thở mạnh. Một lúc sau thì tiếng kim loại đó cũng xa dần rồi im lặng, chỉ còn một ít mùi máu tanh là còn xót lại.

    Tôi lấy hết can đảm mà nhẹ nhàng mở cái tủ ra, không có chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi liền lấy điện thoại ra và mở đèn pin lên. Đập vào mắt tôi là một vệt máu dài từ phía bàn giáo viên tới cái cửa lớp.

    Tôi hơi cảm thấy kinh hoàng nhưng rồi cũng hết, sự tò mò trong tôi lớn hơn hẳn. Tôi lặng lẽ đi theo vết máu, vết máu dẫn tôi tới cái cổng sau của trường, cái cổng khá là cũ và sau cái cổng đó là một cái lối mòn nho nhỏ.

    Xăm soi một lúc thì tôi thấy cái cổng đã bị khóa và tôi không có chìa khóa để mở nên đành lẳng lặng quay về.

    Ngày hôm sau tôi thuật lại chuyện này với mấy đứa bạn học cùng ngành. Cứ tưởng bọn nó không tin nhưng mà ngược lại tụi nó còn hớn hở hơn bao giờ hết.

    Có đứa còn rủ cả bọn đi khám phá nửa, với cái bản tính tò mò của mình mà tôi cũng hào hứng lắm. Tôi biết là nó khá nguy hiểm nhưng biết đâu tụi tôi phá được một vụ án nào đó rồi nổi tiếng thì sao, như thế là trường lại có thêm danh tiếng rồi. Nghĩ ngợi một lúc thì cả bọn quyết định tối nay sẽ lẻn vào trường khám phá.

    Khi màn đêm vừa buôn xuống, tôi và hai thằng bạn là Quý và Mạnh lẻn vào trường mà không để bảo vệ phát hiện. Sau khi qua được cánh cổng trường có bảo vệ canh, tôi dẫn cả bọn ra cái cổng sau trường. Do hôm qua tôi mãi soi cái vệt máu nên không để ý nhiều lắm.

    Lúc này cả bọn bật đèn pin xịn lên thì thấy cánh cổng này đã khá cũ rồi, những vết gỉ sét bám đầy trên những thanh sắt dày cộm. Thằng Quý lại xăm soi cái ổ khóa rồi thông báo cho cả bọn biết rằng nó có thể bẻ khóa được. Đó cũng là một phần tôi muốn kể tụi nó nghe, thằng Mạnh thì được cái to con và gan lì nên có nó đi cũng đỡ sợ, còn thằng Quý thì là thiên tài bẻ ổ khóa các loại nó đi theo thì cả bọn có bị bắt nhốt cũng không khó mà thoát ra được.

    Tôi và thằng Mạnh cầm đèn soi cho thằng Quý bẻ khóa cửa, chỉ mất tầm năm phút thôi là cái khóa đã bị mở bung. Bọn tôi từ từ mở cánh cửa ra, tiếng gỉ sét từ bản lề tạo ra một âm thanh vô cùng đáng sợ.

    Sau cánh cổng là một con đường mòn dẫn lên một ngọn núi, tôi có nghe thằng Quý kể rằng trước kia thì ngôi trường này được xây ở trên núi, sau một thời gian thì nó được các ông lớn đầu tư để xây ở dưới chân núi để cho học sinh đỡ vất vả khi di chuyển tới trường.

    Đúng như lời thằng Quý nói, đi lần theo con đường mòn tầm hai mươi phút thì một ngôi trường khác lộ ra ngay trước mắt. Nhìn chung thì ngôi trường đã khá là cũ kỹ, dường như là đã bị bỏ đó lâu lắm rồi, mùi mốc meo nồng nặc khiến cả đám phải bịt mũi lại đợi cho quen mùi.

    Bọn tôi đứng đó nhìn nhau rồi nhìn ngôi trường, không hiểu sao bọn tôi có cảm giác gì đó rùng rợn, riêng tôi thì cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, nhưng khi nhìn xung quanh thì không có thấy ai cả.

    Cuối cùng, chúng tôi quyết định tiến vào trong ngôi trường để khám phá mà không biết rằng chúng tôi đang đi vào con đường chết.
     
  3. Sumeragi Fuku Kotobuki

    Bài viết:
    29
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước qua cánh cổng trường đầy gỉ sét, chúng tôi tiến vào tòa nhà chính. Bên trong đó cũng không có gì đặc biệt ngoài mùi cũ kĩ, các vết tường thì đóng rêu các thiết bị như đèn thì bám bụi dày đặc.

    Chúng tôi soi kỹ từng ngóc ngách, từng phòng học nhưng chẳng có gì ngoài những bộ bàn ghế cũ kĩ.

    - Bịch!

    Một âm thanh lạ vừa phát ra ở tầng trên, nghe trông có vẻ như một cái gì đó mềm mại vừa rơi xuống sàn vậy. Thằng Mạnh lúc này đòi lên đó xem tiếng động đó là gì thì tôi và thằng Quý cản, thằng Quý thì sợ còn tôi thì cảm nhận được mùi nguy hiểm nên mới cản thằng Mạnh lại.

    Thằng Mạnh vừa là đứa gan lì vừa to con cục súc, từ bé đến giờ nó chưa biết sợ là gì. Nó nhìn bọn tôi như thể bọn tôi là lũ nhát gan mặc dù chỉ có mỗi thằng Quý là nhát.

    - Haaa! Tụi bây nhát thì cứ ở lại đây! Tao lên đó xem biết đâu bắt được hung thủ thì lúc đó đừng có mà quơ công chung với tao đó!

    Nói xong nó lấy trong người ra một cây gậy baton đoạn nó còn khoe nó mua được nhưng chưa có dịp để dùng. Xong nó tách nhóm với chúng tôi rồi đi lên cầu thang tầng trên.

    Tôi và thằng Quý nhìn nhau mà không nói gì. Bất chợt tôi lại nghe âm thanh quen thuộc, đó là tiếng kim loại cạ xuống nền gạch, âm thanh đó đang tiến lại gần đây.

    Thấy thằng Quý đang mấp máy môi chuẩn bị la thì tôi bịt miệng nó lại ra hiệu bình tĩnh và im lặng. May mắn rằng nơi đây tối om nên bọn tôi lẳng lặn nép vào cánh cửa phòng học.

    Tiếng bước chân đã dừng lại được một lúc thì chúng tôi nghe thấy nó đang lên cầu thang.

    - Nguy rồi mày ơi! Thằng Mạnh đang ở trên đó!

    Tôi thấy tình hình bây giờ đang khá căng thẳng, tôi là đứa biết rõ về kẻ đó hơn ai hết, dù là thằng Mạnh có to con nhưng với một kẻ giết người thì nó cũng khó lòng mà sống sót.

    Tôi quay sang thằng Quý, vịnh vai nó bảo nó giữ bình tĩnh.

    - Quý này! Mày ở lại đây trốn! Tao sẽ lên đó tìm thằng Mạnh! Nếu mày thấy có gì không ổn! Thì hãy cố gắng trốn thoát khỏi đây nhưng phải thật cẩn thận!

    Thằng Quý ừ khẽ một tiếng rồi nhìn tôi bước đi vào bóng tôi dày đặc.

    Còn lại một mình tôi trong màn đêm dày đặt, người bạn đồng hành duy nhất của tôi lúc này là chiếc đèn pin đội đầu, ánh sáng từ đèn pin cũng chỉ giúp tôi thẩy được một chút để đi, nó không đủ để có thể xóa tan bóng đêm dày đặc.

    Bước lên tầng hai, khung cảnh vẫn thế nhưng có một vệt máu và một đường xước dưới sàn. Quả nhiên là kẻ đó đã lên trên này, tôi phải nhanh chóng tìm ra thằng Mạnh rồi hợp nhóm với thằng Quý rồi cả ba cùng thoát khỏi đây.

    Đang đi thì bỗng tôi đá phải một cái gì đó, khi rọi đèn vào thì đó là cây gậy baton của thằng Mạnh và một vũng máu.

    Tôi kinh hoàng tột độ, không lẽ thằng Mạnh đã bị giết rồi sao, nhặc gậy lên và quan sát thì nó vẫn chưa có một vết xước gì. Tôi đoán rằng có thể thằng Mạnh đã bị tóm cổ từ phía sau. Tôi rọi đèn xung quanh tìm kiếm xem có manh mối gì không thì chả có gì đặc biệt ngoài vũng máu và cây gậy.

    Nếu vậy thì có khả năng thằng Mạnh còn sống sót, có thể nó chỉ bị kẻ đó đập vào đầu cho bất tỉnh rồi mang đi.

    Càng suy luận thì tôi càng thấy thằng Mạnh đang gặp nguy hiểm hơn bao giờ hết. Không chần chừ lấy một giây, tôi nhanh chóng chạy đi tìm thằng Mạnh.

    Chạy được tầm vài bước chân thì tôi bị một bàn tay to lớn túm lấy đầu. Dưới ánh sáng từ chiếc đèn trước mắt tôi là một gã đàn ông to lớn bặm trợn, gã mặc một bộ quần áo dơ bẩn và rách rưới, toàn thân gã bốc ra mùi thịt thối và mùi máu tanh. Đôi mắt gã chứa một sự điên loạn và vô hồn, trên tay gã là một cái mã tấu dài nó cạ xuống sàn tạo nên một âm thanh quen thuộc.

    Gã bắt đầu bóp cái đầu tôi, gã này quả nhiên không phải người thường, gã mạnh đến nỗi tôi không thể vùng vẫy. Tôi phải làm gì đó nếu không đầu tôi sẽ nát như tương mất.

    Chợt nhớ tới cây gậy tôi nhặt được của thằng Mạnh, tôi nhanh chóng rút ra và cắm vào mắt gã, gã buôn tôi ra và ôm mắt gào thét.

    Cơ hội duy nhất cho tôi là đây, tôi nhanh chóng bỏ chạy. Tôi chạy xuống tầng dưới để kéo thằng Quý thoát khỏi đây, nhưng khi tôi quay lại thì nó đã đi đâu mất tiêu. Tôi đành mặt kệ mọi thứ và lo thoát thân trước, dù biết rằng mình làm như vậy là không đúng, kể ra là tôi đã làm liên lụy đến bọn họ, tôi không nên kể cho bọn họ nghe, tôi không nên tò mò.

    Tôi cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, tôi chạy ra khỏi trường rồi men theo con đường mòn. Cuối cùng là chạy qua cánh cổng sau trường, nơi mà bọn tôi đã đột nhập vào. Cuối cùng tôi cũng thoát được, thật là may mắn.

    Ngày hôm sau tôi nộp đơn chuyển trường. Kể từ ngày đó, mỗi lần nhìn vào gương tôi đều thấy hình bóng của gã máu lạnh đó, có lẽ là do tôi đã bị gã làm cho bị ám ảnh.

    Một tuần sau, công an đến nhà tôi, họ bảo có người tố cáo tôi là kẻ giết người. Nhưng tôi đâu có làm gì đâu, gã đó mới là hung thủ mà. Mặc cho tôi biện minh, họ còng tay tôi và tống tôi về đồn. Người đã tố cáo tôi chính là thằng Quý, nó nói sau khi tôi rời đi thì nó sợ quá cũng lén đi theo. Nhờ thế mà nó đã thấy chính tôi đã dùng một cây mã tấu chặt vào đầu thằng Mạnh, Nó thấy thế liền cầm gậy lên nhưng đã bị tôi tóm lấy và nó đã dùng gậy cắm vào mắt tôi. Bằng chứng sống là họ chỉ vào con mắt đang bị băng bó trên mặt tôi.

    Nghe đến đây thì tôi hốt hoảng đưa tay lên mặt mình, đoạn tôi lấy ra cái gương để soi. Quả đúng là tôi đang bị thương một bên mắt, nhưng tại sao kẻ trong gương lại là gã to con hôm nọ. Nếu gã đó là tôi vậy thì tôi là ai? Tại sao tôi lại làm những chuyện này?

    Tôi thả rơi chiếc gương, ngã quỵ xuống, tôi không chút sức lực nào. Họ tiến đến gần tôi và đưa tôi đến viện tâm thần.

    Tôi vẫn cứ ngồi đó, tôi không biết phải làm gì, tại sao tôi lại tồn tại? Tôi là ai chứ?
     
    Alissa, Diệp Hạ, Sua872642 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...