Review Truyện Bến Xe - Thương Thái Vi

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Tiểu Đàm, 4 Tháng tư 2020.

  1. Tiểu Đàm

    Bài viết:
    4
    [​IMG] "Bến xe" Câu chuyện tình yêu cao cả của thầy Chương Ngọc, giáo viên dạy môn văn nhưng thầy bị mù, và Liễu Địch cô học trò bé nhỏ của thầy. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong giờ giảng môn văn học, Liễu Địch là cô học trò đầu tiên giúp đỡ thầy, mặc thầy phản đối. Một thời gian bên cạnh thầy, Liễu Địch trở thành đôi mắt của thầy, cô đọc bài văn cho thầy nghe, giúp thầy chấm điểm. Hằng ngày cô nguyện cùng thầy ra bến xe, và rồi cô trở thành cô học trò nhỏ mà thầy yêu thương nhất. Trong cuộc sống hiện thực, khi mỗi con người cất tiếng khóc chào đời, rồi lớn lên, rồi trưởng thành, rồi gặp được người trong định mệnh.. Tất cả những giai đoạn đó, đều tuân theo một qui luật đã được định sẳn, qui luật đó mang tên "Vận mệnh". Thầy Chương là vận mệnh của Liễu Địch, còn Liễu Địch chính là số phận của thầy Chương. Cái qui luật mang tên vận mệnh đó lại tàn nhẫn và bất công đến mức khiến tôi và tất cả mọi độc giả đều cảm thấy sợ hãi, không ai có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình, chúng ta có thể là thiên tài nổi trội cũng có thể là một người bình thường trong dòng xã hội. Tuy nhiên chúng ta có thể dùng nghị lực để thách thức rồi đối đầu với vận mệnh đó không?

    Thầy Chương có thể vì Liễu Địch mà đến trước phòng thi để chúc cô thi tốt, có thể vì cô mà thầy không ngần ngại cùng cô chờ giấy báo điểm ở gian phòng, và rồi, có thể vì sự trong sạch và tương lai tốt đẹp của cô, mà thầy không ngại hi sinh mạng sống của mình. Đây là một tiểu thuyết chấn động nhất mà tôi từng được đọc, khi đọc tôi hòa cả tâm hồn vào tác phẩm, tôi tưởng tượng dáng vẻ của thầy Chương Ngọc, gương mặt của Liễu Địch, hình ảnh bến xe.. Thay vì mọi người gọi đó là ám ảnh khi đọc truyện buồn, thì tôi xin phép được dùng hai chữ "thăng hoa" để diễn tả cảm xúc. Chính vì nó là một cuốn sách tài liệu nên nó cũng bao hàm rất nhiều giá trị khác của cuộc sống, giá trị nhân cách con người, giá trị tâm hồn con người, giá trị xã hội thực tiễn, giá trị tình yêu đích thực và cả giá trị mang tên cái nhìn thiển cận của loài người. Cuộc sống của thầy có thể nghèo túng, nhưng nhân cách của thầy lại cao cả như bầu trời bao la. Và với người được xem là không có quyền yêu và được yêu như thầy, thì tình yêu từ trái tim lại to lớn như biển rộng không có giới hạn. Có lẽ sự hoàn mỹ của thầy chỉ được phát sáng khi ngôi sao chiếu mệnh của thầy xuất hiện, cô học trò bé bỏng tài hoa Liễu Địch của thầy chính là ngọn đèn soi sáng thế giới mênh mong vô bờ nhưng lại đen tối trong cuộc đời thầy.

    "Em.. Em có thể cho tôi ngắm em không?"

    "Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em là một thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi là thiên nga trắng đẹp nhất"

    "Tôi thật sự hi vọng.. Lúc này.. Đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi".

    Tôi thích Liễu Địch không phải vì cô xinh đẹp thông minh mà do cô mạnh mẽ và kiên định. Với một cô gái chỉ mới hơn mình 18 tuổi, cô còn quá nhỏ để đối mặt với tình yêu, với cuộc sống và với sự tàn nhẫn của dư luận, nhưng cô lại kiên định đến mức khẳng định cô chỉ yêu và yêu một người. Cô là vận mệnh của thầy, thầy là số kiếp của cô. Cô thấp sáng cuộc đời tối tăm của thầy, thầy lại là con thuyền đưa cô đến với tương lai tươi sáng. Nếu không có thầy, Liễu Địch chưa chắc đã thành công, nếu không có cô, chưa chắc cuộc đời của thầy Chương Ngọc sẽ đủ màu sắc.

    "Tình cảm của tôi đối với thầy bao gồm cả sùng bái, ái mộ, khao khát, quyến luyến.. Đây là tình cảm đã được tôi luyện qua 3 năm, tôi và thầy cùng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng, chia sẻ cùng nhau".

    Nhưng Liễu Địch còn quá nhỏ để nhận ra tình yêu của thầy dành cho cô, nhận ra lời tỏ tình của thầy trong những câu hát, sự quan tâm của thầy trong hành động, sự yêu thương của thầy trong lời nói.. Và hơn nữa là trái tim bé nhỏ của cô đã yêu thầy khi mà cô không hề biết. Đó là tình thầy trò hay tình yêu? Liễu Địch không thể biết được, cô còn quá nhỏ để nhận thức được tình yêu cô dành cho thầy, nhận ra rằng đó là yêu chứ không phải sùng bái. Nhưng khi ngòi thuốc tình yêu trong lòng cô được châm đốt, rồi nhen nhóm, rồi phát sáng và bùng nổ. Cô đã khẳng khái đối mặt với nó, cô muốn nói cô yêu thầy, cô muốn nói cô nguyện cùng thầy vượt qua tất cả.. Nếu vận mệnh ít trớ trêu hơn, nếu cuộc sống công bằng hơn, nếu đời người có nếu như. Điều tiếc nuối nhất của tôi đó chính là cuối cùng thầy Chương Ngọc vẫn không thể nghe được lời nói yêu của Liễu Địch dành cho thầy, thầy dành tính mạng của thầy để thành toàn cho cuộc đời của cô, giá như cô về sớm hơn, giá như cô nhận ra sớm hơn.. Nhưng tất cả đã quá trễ, trễ một ngày trễ một mối tình, trễ cả một đời.

    "Con từng nói, sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập vào sinh mệnh và linh hồn của thầy. Bây giờ, con chính là thầy, thầy chính là con, tác phẩm thầy chưa hoàn thành, con sẽ viết thay thầy, ước mơ thầy chưa kịp thực hiện, con sẽ thực hiện giúp thầy, con đường thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy, huy hoàng thầy chưa kịp tạo ra, con sẽ tạo giúp thầy, con sẽ vì thầy sống vui vẻ, sống ngoạn mục. Con sẽ cùng thầy bước ra khỏi bóng tối, đi tới ánh sáng!".

    "Con sẽ không yêu bất kì người đàn ông nào. Sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập cùng thầy Chương, sao con có thể dung nạp người khác?"

    "Con sẽ không oán trách số phận nữa, con cám ơn ông trời vì đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được một tình yêu như vậy? Con còn đều gì không hài lòng?".
    Xuyên suốt quá trình đọc bến xe, tôi đã khóc rất nhiều, tôi cảm động, tôi chấn động và sợ hãi. Tình yêu của thầy Chương dành cho Liễu Địch quả cao cả và bao là, tình yêu của thầy quá thiêng liêng và rộng lớn. Tôi thích cách yêu của thầy, thầy yêu lặng lẽ, thầy yêu âm thầm, nhưng đó là tình yêu mãnh liệt. Tôi từng nhiều lần hỏi bản thân mình, phải chăng vận mệnh của những người đa tài như thầy đều bi ai đến thế, phải chăng vì thầy quá tài hoa nên đường đời của thầy mới nhiều chong gai. Có phải chỉ khi thầy là Chương Hải Thiều thì thầy mới chính là thầy, đầy sức sống, vậy linh hồn và thể xác thầy đầy sức sống, vậy linh hồn và thể xác thầy về với trời biển bao la phải chăng mới là đều thầy mong muốn, nếu thế, cái kết của bến xe không chỉ thành toàn cho Liễu Địch mà còn thành toàn cho cả thầy, cho cả ước mơ khao khát của thầy nữa.

    "Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ có danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này.. Đợi em." Thầy Chương nở nụ cười, lần đầu tiên nở nụ cười tươi. Nụ cười đó trong sáng như bầu trời mùa thu không một gợn mây, rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân..

    Liễu Địch ngây ngốc dõi theo chiếc xe buýt mỗi lúc một xa, cho đến khi gương mặt và nụ cười xán lạn của thầy Chương biến mất trong sắc chiều tà. Đó là hình ảnh cuối cùng của thầy Chương mà Liễu Địch nhìn thấy, và đó cũng là nụ cười đầu tiên mà thầy dành cho cô. Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Hình ảnh chia xa cuối cùng của thầy và cô là hình ảnh rực rỡ và đẹp đẽ nhất. Đó là nụ cười bình an, đó là nụ cười thanh thản của sự chia li vĩnh viễn.

    Thầy đã trở về với trời biển bao la, cảnh đẹp mà thầy thích nhất, cô cũng đã có được danh dự trong sáng và tương lai tươi đẹp như thầy muốn. Nếu vậy, không phải cái kết của Bến Xe rất đẹp và hoàn hảo hay sao?
     
  2. Love cà phê sữa

    Bài viết:
    542
    Bài review của bạn hay quá, mình cảm giác nhưng bạn đang hòa nhập vào chính nhân vật để nói lên cảm nhận của bản thân. Mình chưa đọc "bến xe", nhưng, bài review của bạn cho mình biết chắc chắn một điều rằng cuốn sách này sẽ hay vô cùng tận, sẽ lấy đi biết bao nhiêu giọt nước mắt xót thương của mình. Chưa bao giờ mình thấy một bài review hoàn hảo đến thế, có đủ mọi yếu tố và sự thăng hoa của cảm xúc đã làm nên một bài review hay đến mê mẩn. Mình không tâng bốc bạn đâu, mình chẳng thấy được một lỗi sai nào về cách diễn đạt của bạn, tuy nhiên có một chỗ sai chính tả. Cảm ơn bạn vì bài review vô cùng chân thành!
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...