Bến Mơ Bến mơ thuyền đậu, dưới thuyền mơ Tôi đã mơ màng chuyện tóc tơ Bỏ dở khăn thêu, nàng lẳng lặng Đến xem chàng nối mấy vần thơ Bỗng nàng sung sướng vỗ tay reo - Thi sĩ, chồng em, anh đáng yêu! Những vận thơ anh huyền ảo quá! Và thiêng liêng quá! Và cao siêu! Chàng ngước nhìn nàng trong luyến ái: - Mình ơi! Mình nối hộ thơ, mình! - Em chả nối thơ đâu đấy nhé! Suốt đời em chỉ muốn hôn anh Một chiếc, một chiếc lại một chiếc Má chàng in có vạn đôi môi Chàng cười như ngất đi từng lúc: - Anh lạy cô mình, anh xin thôi! Nguyễn Bính Cảm nhận về bài thơ: Toàn bài thơ là hình ảnh của chàng thi sĩ đang mơ màng về chuyện tóc tơ. Xuyên suốt bài thơ là tình yêu rất đỗi dễ thương của đôi vợ chồng chàng thi sỹ. Trong đó, người vợ là nguồn động lực luôn động viên tinh thần nhà thi sỹ trong sáng tác thơ văn. Tình yêu của người vợ được miêu tả có phẩn nhí nhảnh "Suốt đời em chỉ muốn hôn anh" và chàng thi sỹ cũng mắng yêu vợ khi tình yêu quá mức "-Anh lạy cô mình, anh xin thôi!".