Bến Không Lối Về Tác giả: U Độc Lệ Quân Thể loại: Thơ tám chữ * * * "Em ơi, anh xin lỗi. Đêm nay, anh lại ngồi bờ đê, uống bia lon nữa rồi. Em đừng trách anh nha, vì anh nhớ em quá. Anh thật sự, thật sự rất muốn ôm em." "Em à, trăng sáng quá, em có thấy không?" "Em nhìn mặt sông đi, trăng có đôi rồi đấy. Hai đứa mình, bao giờ mới có nhau đây.." * * * Bên dòng sông – một hồn trần vất vưởng Gió cũng buồn, mây cũng hóa tang thương Đá dưới chân như thể đang chán chường Nước vô tình cứ trôi không định hướng. Anh ngồi đó, như cây khô bật rễ Gió thét gào như cấu cào con đê Muốn tiến tới mà chân lại chậm trễ Bước lùi đó nhưng tâm không muốn về. Ngày và đêm cứ quấn vào nhau mãi Không bình minh, chỉ toàn những bóng ma Không bàn tay nào đưa ra dìu dắt Giữa nhân gian, trôi lạc một mình ta. Công việc trắng như trang đời bỏ ngỏ Tiền bạc là làn khói nhỏ hư vô Mỗi bước đi như xa rời bến đỗ Tự cười mình kệ sóng đời đẩy xô. Dành trọn lòng, một lần yêu duy nhất Ngỡ trăm năm, hóa đoạn cuối chia lìa Em còn đó nhưng tim ngừng não ngất Anh còn đây – sống chết chẳng phân chia. Anh gọi em, từng đêm nơi bến vắng Chỉ tiếng sông đáp lại ánh trăng tàn Chúng mình đó, yêu nhau trong cay đắng Kẻ cõi âm, người kẹt lại trần gian. Tôi muốn khóc nhưng hồn khô như cát Muốn tan đi cũng chẳng gió nào mang Chỉ ngồi mãi, như pho tượng cũ nát Trên bờ đời, một khối đá rã tan. Có những lúc tôi thầm mong con nước Dạy tim này một khóa chẳng sắt son Để thôi nghĩ, thôi đau, thôi mong ước Và thôi yêu một bóng đã không còn. ..