Bến đò xưa Đời người tôi nghĩ chẳng thiết sống Nhưng tôi vẫn phải bước thôi Ước nguyện cuối cùng em gửi lại Tôi quyết thực hiện đến tận cùng. Em đi rồi, tôi chẳng biết Lí do tôi chứ chẳng do ai Đời người ngắn ngủi mà không biết Thì sống nỗi gì với trần ai. Tôi đi, đi đến nơi tôi đợi Tôi đợi khi đến lúc tôi đi Cát bụi hòa vào niềm dĩ vãng Nhân sầu kiếp khổ chẳng tha ai Đêm kia sao vẫn cứ dài Trong khi tôi chẳng sợ đêm nữa Vì quen rồi dù có cũng chẳng sao Giữa dòng đời tồn tại tình tôi mãi Với riêng ai, ai biết cho ai. Đi hay ở cũng chẳng thẫn thờ Vì tôi sống ở nơi đây chờ đợi Dẫu trăm năm chẳng thể sờn lòng tôi Dù mong manh nhưng vẫn còn hi vọng Vì tôi biết đất trời chẳng phụ lòng tôi đâu. Hà Nội. Buồn. 25/2/2021. ~Băng Sơn Tuyết Liên~