Bầu Trời Đêm Sao khuya vắt vẻo trên đầu Đêm thâu theo gió gật đầu gọi trăng Sương mờ khắp lối phủ giăng Bóng người thao thức phải chăng còn sầu? Đêm mộng mị, vô thường và tịch mịch Đẹp dịu dàng nhưng mang vẻ kiêu sa Đêm như thấu nỗi buồn của thi sĩ Vì nhớ người, thi sĩ mới cô đơn Người thi sĩ ngâm mình trong gió lạnh Mắt đăm chiu, một ánh mắt đẫm buồn Hai dòng lệ nhẹ nhàng lăn trên má Để nổi buồn theo gió cuốn bay xa... Nbc