Báo Thù Người võ sĩ bước trên thảo nguyên, Nhìn xa xăm thấy ngọn núi triền miên. Thấy thung lũng chìm trong sương đỏ, Nhếch môi cười, nước mắt lại trào.. 10 năm về trước, tại sa trường, Vị anh hùng ngã trước cung, thương Vạn dặm gần xa, thây chất đống, Máu chảy thành dòng nhuộm đỏ sông.. Ngài gục xuống, tàn vong thân xác Tiếng giặc cười vang vọng đất trời, Giương đôi mắt nhìn ra nơi đất Bắc, Thấy một vùng khói lửa gió khơi.. Hỡi "Minh quân", ơi "Thiên tử" Ta đây bỏ mạng nơi biên cương, Quê nhà vang khúc hát thê lương.. Nhân nghĩa một lòng trung với quốc, Đổi lại đau lòng cảnh tang thương.. Người võ sĩ gạt đi nước mắt, Nghe tiếng kêu gào lòng co thắt, Trả thù "Thiên tử", thôi dằn vặt, Nỗi oan nào thấu tận ruột gan. Người gục xuống, nhìn xa vạn lý, "Triều đình xưa kia cha đã quỳ, Nay hoang tàn, còn nữa đâu tráng lệ? Vương quốc này, đã đến lúc tan.." Bao nhiêu năm qua, một lòng báo thù, Những kẻ "dốt nát", "thấp hèn", và đê tiện.. Trừng trị toàn bộ Cho chúng vào giấc ngủ thiên thu, Tế linh hồn cha, Tế linh hồn mẹ, Tế những linh hồn gục ngã sa trường.. Người võ sĩ cười điên dại, Miệng hô to hai tiếng "báo thù". Hãy cười đi! Cười lớn nữa đi! Báo thù rồi ngươi được những gì? "Minh quân" chết rồi! Quan lại chết rồi! Cả thần dân vô tội cũng chết rồi! Vương quốc này cũng đã tàn rồi! Hả dạ lắm phải không? Vui lắm phải không? Tại sao lại khóc? Ta hỏi ngươi: Thù báo xong rồi, ngươi vui không? Thù báo rồi, ngươi có vui không? Thù báo xong rồi, ngươi có vui không? P. T. N. T