Bão - Nguyên

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 21 Tháng tư 2021.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    [​IMG]

    Bão

    Có cơn bão nào đau bằng cơn bão lòng

    Có cơn bão nào mạnh bằng cơn bão của thiên nhiên

    Mỗi mùa mưa về cuốn trôi đi tất cả

    Tiếng thét oán gào chìm nghỉm giữa gió dông

    Nước mắt bé thơ ngấn tràn gọi mẹ

    Gia súc từng đàn lũ lượt nháo nhào

    Đòn xiêu tốc mái nhà phiêu dạt

    Năm canh dài tan tác muôn nơi

    Trên đất bằng dưới lòng sâu chìm lấp

    Cũng như nhau yên lành giấc ngủ ngàn thu

    * * *

    Ngủ đi em, ngủ đi em!

    Mẹ sẽ về khi cơn mưa tạnh dứt

    Dù cho ướt lối đường mòn mỏi đợi mong

    Có nơi nào cho em tôi nương náu?

    Tới khi nào nước mắt mới ngừng rơi?

    Cô bác ơi tìm về cho tôi người mẹ

    Mái tóc hoa râm mày điểm vệt chân chim

    Mò tôm bắt ốc sáng chiều hai buổi chợ

    Đem chút rau về đổi lấy bữa cơm nhà

    * * *

    Ngủ đi em, ngủ đi em!

    Mẹ chưa về khi cơn mưa chưa dứt

    Lối đường mòn trơ trọi với màu mưa

    Cô bác ơi tìm về cho tôi người mẹ

    Đã già nua vì tần tảo gánh gồng

    * * *

    Xẹt đùng chớp giật, vệt cắt dài đen sẫm

    Canh nhà tranh xẻ nửa hai nơi

    * * *

    Ngủ đi em, ngủ đi em!

    Giấc bình yên chẳng bao giờ thức dậy

    Mẹ chẳng về em nằm mãi trong nôi

    Đất cùng trời ngập chìm trong lòng mắt

    Lối đường mòn mù trắng xóa cơn mưa

    * * *

    Vì đâu vì đâu lũ tràn về trên quê hương yêu dấu

    Vì đâu vì đâu đất bằng dậy sóng thét gào?

    * * *

    Có bao giờ ta vì nhau sinh kế?

    Có bao giờ ta thật dạ với nhau?

    Hàng triệu trái tim ngày đêm si cuồng điên đảo

    Ích kỉ hơn thua hiềm hận lọc lừa

    * * *

    Cơn bão lòng hình thành cơn bão nổi

    Gieo rắc tan thương lên mảnh đất quê hương

    Rừng cây xác xơ hoang tàn như trẻ thơ mất đi vòng tay mẹ

    Gió giật tứ bề chực xé rách không gian

    * * *

    Một bàn tay không làm ra tất cả

    Một trái tim chẳng thể động tới đất trời

    Bó đũa năm xưa cha dạy con quên mất

    San sẻ kết đoàn còn mãi chẳng giờ vơi

    * * *

    Tới khi nào cơn bão lòng dừng tắt

    Tới khi nào loài người mến thương nhau

    Trồng thêm cây xanh ươm màu sự sống

    Phủ đại ngàn dang tay che chở cháu con ta

    * * *

    Để bão mỗi năm nếu có về sẽ biến thành áp thấp

    Tưới xanh ruộng đồng đem lại mùa màng bội thu

    Mảnh đất quê hương hồn thiêng sông núi

    Chung tay đại đồng loài người mến thương nhau

    * * *

    Người đã từng nói: Chúng ta thương nhau nhiều bao nhiêu cũng vẫn còn là thiếu

    Người đã từng nói rằng: Dù chúng ta ghét nhau một chút xíu cũng là dư

    Hà cớ gì mấy mươi năm dương thế

    Ta không tranh thủ mấy mươi năm ngắn ngủi này để đối đãi thật lòng với nhau?

    Dù biết có những lúc ai đó làm cho ta phật lòng, trái ý.

    Hãy kềm lòng xuống cho tới khi ta và ai đó có cùng tiếng nói chung..

    * * *

    Chẳng ai hoàn toàn xấu xa, cũng chẳng ai thuần thiện

    Một bậc trưởng thượng còn có lúc giận hờn

    Một tên tội đồ thẳm sâu còn có điều đáng học hỏi

    Vì vậy cho nên đừng bao giờ tuyệt vọng rời xa nhau

    * * *

    Người không yêu ta, thì ta xin hãy cứ yêu thương người

    Cho tới một ngày người ngoảnh lại nhìn ta

    Nhìn thật lâu trong màu tình yêu chân thật nhất

    Ta nhận một món quà vô giá của thiên nhiên.

    ~Nguyên~

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nguyễn ngọc nguyên
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...