Ngôn Tình Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài - Phi Phi Edana

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi PhiPhi Angle, 5 Tháng năm 2019.

  1. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Truyện: Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài

    Tác Giả: Phi Phi Edana

    Thể Loại: Ngôn tình

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của PhiPhi Angle

    [​IMG]

    Văn án

    Nếu ông trời có thể sắp đặt tất cả thì Lăng Tâm Phi sẽ không phục, ông không cho cô ở bên cạnh người thân thì cô chỉ có thể tìm kếm chị gái, cố hết sức có thể để ba mình sống soát, một cô gái nhỏ bề ngoài nhìn yếu ớt nhưng bên trong lại là một cô gái kiên cường không khuất phục dưới sự an bài của ông trời.

    Anh là tổng tài của một tập đoàn có tiếng, cũng là một thân phận không ai có thể nắm rõ, anh nắm trong tay quyền lực mà ai cũng ao ước có, gặp cô âu cũng là do số phận, cô chính là khắc tinh của anh.
     
    Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2021
  2. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 01: Tìm tung tích của chị gái.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần đầu tiên Lăng Tâm Phi bước vào quán bar, có phần sợ hãi, cô vốn sống rất an phận, cô là người trầm mặc, trấn tĩnh mình rất tốt trong mọi trường hợp. Vì bôn ba vì cuộc sống cô trở thành cô gái mạnh mẽ, quật cường. Đặc điểm mà mọi người luôn thích ở cô đó là khuôn mặt xinh đẹp trong trắng, nhất là đôi mắt rất có hồn, đôi mắt cô rất đẹp. Dáng người cô tuy nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn và hoạt bát.

    Sở dĩ hôm nay cô vào quán bar là có nghe tin tức về chị gái đã mất tích mà cô luôn tìm kiến suốt ba năm qua, từ người bạn thân cùng lớp làm ở quán bar này nên cô mới dám can đảm đến. Trước bar'sắc và rượi' là nơi thư giãn cho các người có tiền. Cô mặc một bộ đồ ngắn ôm sát người màu đen tôn lên làn da trắng của cô.

    - Tâm Phi, hôm nay cậu rất đẹp nha. - Cô bạn thân tên Hoa Nhật Lệ lên tiếng cảm thán.

    - Không còn cách nào khác sao? - Lăng Tâm Phi tâm tình không yên hỏi, thật tình là cô không muốn vào trong thế giới phức tạp này.

    - Không còn, tớ đã phải cố gắng lắm mới giúp được cậu, vào thôi. - Vừa nói Hoa Nhật Lệ vừa kéo Lăng Tâm Phi vào bên trong.

    - Người có tin tức của chị tớ đã đến chưa? - Nhịn không được cô mở miệng hỏi.

    - Sắp rồi, lát nữa cậu giả là người mang rượu vào, tớ sẽ khéo để hỏi anh ta. - Hoa Nhật Lệ dặn dò cô.

    - Cám ơn cậu. - Lăng Tâm Phi gượng cười nói, họ đang đứng trước một cửa phòng vip, mở cửa bước vào bên trong khác hẳn với bên ngoài, bên trong đèn hơi tối, có một nhóm người thanh niên đang ngồi nói chuyện, bên cạnh mỗi người là các cô gái mặc đồ ôm sát, quyến rũ rót rượu, họ còn chủ động dùng bộ ngực khủng của mình cọ cọ vào người đám đàn ông, ngay lúc này thì cửa lại mở ra, một người đàn ông độ hai mươi mấy tuổi bước vào.

    - A, Ngôn thiếu, chúng tôi chờ anh lâu lắm rồi. - Bọn họ liền ra mặt hớn hở vui mừng chào đón anh ta. Anh ta rất ngạo mạn, ngang nhiên vào ngồi, vẻ mặt điển trai nhưng có phần hống hách.

    - Chính là anh ta, nhớ những gì tớ dặn, giờ thì cậu ra ngoài lấy rượu đi. - Hoa Nhật Lệ nhỏ giọng ghé vào tai của Lăng Tâm Phi, cô thoáng nhìn anh ta một lúc liền rời đi, lúc sau thì mang một chai rượu vang vào. Cô ngoan ngoãn rót rượu cho họ, đầu cũng không ngẩng đầu lên, lâu lâu cô chỉ liếc nhìn anh ta một cái.

    - Ngôn thiếu, Hôm nay anh không mang bạn giá theo cùng sao? - Hoa Nhật Lệ uốn éo bên cạnh anh, giọng nói ngọt như đường cẩn thận dò hỏi anh.

    - Cô ấy không thích những nơi này, mà cô em cũng nói sai rồi.. cô ta không phải bạn gái tôi. - Tả Ngôn nữa cười nữa không cười đáp.

    - A, không phải bạn gái thì là gì? - Hoa Nhật Lệ bạo dạn hỏi.

    - Bạn giường. - Thanh âm quyến rũ anh nói. Ngay lập tức ánh mắt của Lăng Tâm Phi ngước nhìn anh, Hoa Nhật Lệ ra hiệu cho cô không nên kích động mà hỏng việc. Cô liền cúi đầu xuống.

    - Em thấy cô ấy rất quen, anh có thể cho em biết tên không anh?

    - Lăng Tâm Y. - Tả Ngôn nhìn phản ứng của hai người liền phát hiện có điều gì không đúng, ngay khi anh thốt lên cái tên này, thì chai rượu trên tay Lăng Tâm Phi bị rơi vỡ, khiến mọi ánh mắt đều nhìn về cô.

    - Cô làm gì vậy, thật là vụng về, còn không mau dọn dẹp. - Hoa Nhật Lệ phản ứng nhanh lên tiếng quát cô, Lăng Tâm Phi hoàn hồn liền cúi đầu nhặt những mảnh vỡ. Lăng Tâm Phi liếc nhìn người đàn ông ôm Hoa Nhật Lệ, bạn gái trong lời nói của Hoa Nhật Lệ cô biết cậu ấy nói đến chị gái cô, mà tên đàn ông kia miệng vừa mở là nói bạn giường, chị gái cô sao làm bạn giường của tên đàn ông này được. Lăng Tâm Phi cố gắng áp chế tức giận trong lòng, vì chưa thể xác định có phải chị gái cô hay không? Nhưng là sẽ không có trùng vừa tên vừa họ với chị ấy như vậy? Không thể nào là chị gái cô, nhớ những lời nói của Hoa Nhật Lệ về người đàn ông Tả Ngôn này, anh ta là một trong những công tử ăn chơi có tiếng nhất nhì thành phố A, phụ nữ của anh không là thiên kim tiểu thư thì cũng là người mẫu diễn viên. Anh ta là cháu trai duy nhất của tổng tư lệnh có sức ảnh hưởng rất lón của thành phố. Tên này thậm chí để mắt đến ai thì sẽ là người đó, nữ sinh cũng bị hắn nhún chàm thoát không được. Lại nói Ngũ gia có nền tảng kinh doang rất lớn, anh ta kế thừa di sản của bên nhà mẹ hắn, chỉ có điều ba mẹ hắn không may qua đòi sớm, tổng tư lệnh Ngũ bận rộn trong quân khu chỉ để quản gia và người làm chăm sóc hắn, bên phía ngoại hắn chỉ có mỗi hắn nên nuôi chiều hắn để hắn có thể tự tung tự tác như vậy.
     
    chiqudollTiên Nhi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng sáu 2021
  3. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 02: Đụng phải Ngôn thiếu. Bị Hãm Hại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong bar, đèn nhạc nhiều màu nhấp nháy, những con người lắc, ư theo nhạc, thế nhưng trong phòng vip này thì khác hẳn, yên ắng, mà trầm tĩnh đến đáng sợ chỉ vì sự việc làm vỡ chai rượu mà Lăng Tâm Phi thành tâm điểm chú ý, con ngươi đen thẳm của Tả Ngôn hiện lên nét không vui, lúc mới vào đây anh đã chú ý đến cô gái này.

    - Ây da, thật xin lỗi Ngôn thiếu, cô gái này là người mới nên vụng về, thật sự xin lỗi. - Lại là Hoa Nhật Lệ phá vỡ bầu không khí, ngay sau đó mọi người cũng không chú ý nữa mà tiếp tục cuộc vui của mình.

    - Vừa nãy em hỏi tôi về bạn gái tôi, tại sao em lại hứng thú hỏi? - Tả Ngôn lên tiếng hỏi Hoa Nhật Lệ nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào thân hình nỏ bé đang nhặt mảnh chai kia của Lăng Tâm Phi, anh đến từng tuổi này đã hai mươi tám tuổi đầu từng trải trong giớ gian hồ và thương trời rất lâu, hiển nhiên và nhìn phản ứng và người anh đều nhận thấy.

    - À, vì cô ấy có tên rất giống người quen của em, vả lại nhìn cô ấy cũng thật quen mắt, nên em đây mới mạo mụi hỏi thăm anh. - Hoa Nhật Lậ cười duyên nói.

    - Quen sao? Cô ta từng nói mình không còn người thân chấp nhận làm tình nhân của tôi, củi là tình nhân thì không đáng nhắc đến. - Tả Ngôn nói, ánh mắt đào hoa quay sang nhìn Hoa Nhật Lệ, cũng thuận tiện ôm eo cô kéo sát cô lại gần anh.

    - Cô đang làm cái quái gì vậy? - Tả ngôn tức giận khi có một ly rượi đỗ lên mặt anh mà người gay ra lại là cô gái anh chú ý nãy giờ, cô thật cũng có gan lớn đi.

    - Xin lỗi Ngôn thiếu. - Hoa Nhật Lệ lên tiếng, cúi đầu xin lội anh, cô thật sự không ngờ rằng Lăng Tâm Phi lại kích động như vậy, trước giờ cô luôn là người ôn hòa, hôm nay sao lại như thế này.

    - Chúng tôi sẽ đi ngay. - Hoa Nhật Lệ thấy sắc mặt Tả Ngôn không tốt nên liền nhanh chống muốn kéo Lăng Tâm Phi ra cửa.

    - Đứng lại, cô được đi, nhưng cô ta ở lại. - Tả Ngôn lạnh lùng nói, anh vẫn chú mục vào Lăng Tâm Phi, còn cô mở to đôi mắt tròn long lanh, đôi mắt cô rất đẹp, anh bị cuốn bởi đôi mắt cô, dáng người cô nhỏ nhắn, long mi dày và cong, môi nhỏ đỏ mọng, khuôn mặt trái xoan lộ ra nét xinh đẹp thuần khiết.

    - Nhưng, Ngôn thiếu, cô ấy là người mới, chúng tôi sẽ thay người khác. - Hoa Nhật Lệ rối rắm nói, Ngôn thiếu phong lưu đào hoa, anh mà nhắm trúng ai thì không một ai có thề thoát được anh, thế lực của anh ở thành phố Z này ngoại trừ Nam Cung Thần thì không ai là không biết anh.

    - Này, các người làm gì vậy, buông ra, Tâm Phi, Tâm Phi. - Tiếng hét lớn và hốt hoảng của Hoa Nhậ Lệ vang lên, cô bị một nhóm người lôi ra ngoài, cô cố gắng vùng vậy, nhưng không làm gì được, trong phòng chỉ còn lại Tả Ngôn và Lăng Tâm Phi, cô lúc này mới biết mình đã thật sự chọc giận anh, nhưng cô không thể bình tĩnh vì anh dám sỉ nhục chị gái cô.

    - Nói, cô là ai mà cả gan làm vậy với tôi? - Tả Ngôn lửa giận đã bớt hẳn, thay vào đó là ánh mắt nóng bỏng ham muốn. Lăng Tâm Phi có thể nhận ra được, cô lúc này cảm thấy sợ hãi, hướng cửa mà vỗ mạnh cầu cứu hướng bên ngoài, nhưng cho dù cô có kêu gào cỡ nào cũng không ai dám xông vào cứu cô, Lăng Tâm Phi xoay người dán lưng vào tấm cửa gỗ kia, ánh mắt đề phòng nhìn Tả Ngôn.

    - Cô bày ra bộ dạng gì đây? Sao không nhìn kỹ xem là ai mà ra tay? V- Tả Ngôn khinh thường lên tiếng, anh kéo cô lại gần, áp sát vào môi cô mà chà sát môi cô, bị anh hôn nên Lăng Tâm Phi thật sự thất kinh, cô giãy dụa cố thoát khỏi anh, nhưng sức đàn ông và phụ nữ vốn chênh lệch rất cao, nên cô không thể làm gì được anh.

    - Quản lí, nhanh giúp em cứu bạn em. - Hoa Nhật Lệ cầu cứu quản lý trong bar.

    - Bạn em chọc giận vị nào sao? - Người quản lí bình thản lên tiếng, anh là Ngôn Lôi, cận vệ và cũng là người quản lí ở bar thiên đường và địa ngục này, Ngôn Lôi là cận vệ của tổ chức Ám Duyệt.

    - Phải, là Ngôn thiếu, anh nhanh giúp em, cậu ấy chỉ muốn biết tung tích của chị mình thôi. - Hoa Nhật Lệ gấp đến sắp khóc.

    - Buông ra, a, buông ra. - Lăng Tâm Phi bị Tả Ngôn ép ở dưới thân anh, anh điên cuồng hôn cô, từ môi đến cằm và cổ, thậm chí là xương vai xanh, cô sợ đến phát khóc.

    - A. - Tiếng thét chói tai của Tả Ngôn vang lên, anh ôm đầu ngã sang một bên, mà máu từ trán cũng chảy xuống, Lăng Tâm Phi nhân cơ hội bung cửa chạy ra ngoài, không ngờ lại đụng phải bức tường thịt, khiến cô ngã xuống nền nhà, mà trông cô giờ phút này nhìn thật chật vật.

    - Tâm Phi. - Hoa Nhật Lệ kích động, đến đỡ cô.

    - Người đâu, bắt cô gái này lại cho tôi. - Tả Ngôn ôm đầu vẫn còn đang chảy máu, xong ra ngoài lớn tiếng nói, may mà anh là người luyện tập từ nhỏ nên vết thương đối với anh không hề gì.

    - Ngôn thiếu, anh anh hãy tha cho chúng tôi, cậu ấy không có cố ý. - Hoa Nhật Lệ khóc nức nở cầu xin.

    - Nam thiếu, xin anh hãy nói giúp tôi, đây là địa bàn của anh, xin anh. - Thấy Nam Cung Thần xuất hiện Hoa Nhật Lệ lại cầu xin anh, mà người vừa nãy Lăng Tâm Phi đụng vào cũng chính là anh, thiên đường và địa ngục là của anh, nhưng anh ít lui tới đây, chĩ khi thật sự có chuyện quan trọng anh mới đến, nghe nói dạo gần đây Tả Ngôn hay tới chỗ nên anh muốn đến xem sao. Nhưng không ngờ mình lại bị vướn vào chuyện này, Nam Cung Thần nhìn cô gái đang run trong lòng của Hoa Nhật Lệ, mà đôi mắt kia lại khiến anh xôn xao khó tả. Anh liếc nhìn Ngôi Lôi, rồi lại quay sang nhìn vào cô gái nhỏ kia.

    - Thì ra là Nam thiếu, anh cũng có hứng thú đến đây sao? - Tả Ngôn lên tiếng bỡn cợt, mặc dù trên trán có chút máu nhưng nhìn Tả Ngôn vẫn đẹp hút hồn, khác với Tả Ngôn, vẻ đẹp lạnh lùng của Nam Cung Thần cũng là trọng tâm của mọi phụ nữ, Nam Cung Thần năm nay ba mươi tuổi là người đàn ông độc thân hoàng kim, đứng đầu trong thương tường cũng là tổng tài tập đầu toàn cầu mạnh nhất Nam cung thị.

    - Ngôn thiếu rất hứng thú đến đây, gần đây anh xuất hiện nhiều ở thiên đường và địa ngục. - Nam Cung Thần nhàn nhạt lên tiếng, gương mặt lạnh băng không hề có biểu cảm.

    - Phải, bổn thiếu thích đến đây.. bổn thiếu có tiền có đại vị không thể đến đây sao? - Giọng điệu hống hách nói.

    - A! - Tiếng thét chói tai của Lăng Tâm Phi vang lên, cô bị Tả Ngôn mạnh mẽ kéo đứng lên từ trong lòng Hoa Nhật Lệ, cô giãy dụa.

    - Cô tốt nhất ngoan ngoãn theo bổn thiếu, tôi sẽ không để cô bị thiệt. - Tả Ngôn bá đạo tuyên bố.

    - Nam thiếu, xin anh hãu giúp cô ấy, cô ấy không phải người ở đây. - Hoa Nhật Lệ nắm ống tay áo của Nam Cung Thần mà van xin anh.

    - Muốn tôi giúp, trừ khi cô ta mở miệng. - Nam Cung Thần đang thưởng thức ánh mắt quật cường không hề mở miệng van xin TẢ Ngôn, mà dùng sức của mình để tự thoát. Lăng Tâm Phi ánh mắt vẫn quật cường còn long lanh ánh nước, cô không muốn mở miệng cầu xin những kẻ dựa vào tiền bạc và địa vị mà bắt nạt kẻ yếu. Cô xoay người dùng răng cắn thật mạnh vào tay Tả Ngôn, anh bị đau mà buông tay nhanh cơ hội này cô kéo luôn Hoa Nhật Lệ chạy thoát, mà ánh mắt hai người đàn ông nhìn cô với mỗi cảm xúc khác nhau.

    Sau lần xảy ra ở thiên đường và địa ngục thì Hoa Nhật Lệ cũng không làm ở đó nữa, vì vậy mà tin tức của Lăng Tâm Y cũng không có nữa, vì việc của Hoa Nhật Lệ nên Lăng Tâm Phi rất áy náy với cô, nhưng là bạn thân nên Hoa Nhật Lệ rất hiểu cô nên không hề trách cứ, mà cô vốn dĩ cũng muốn xin nghỉ ở đó lâu rồi, đúng có chuyện này cũng thuận tiện nghỉ việc không cần phải vất vả đi xin nghỉ nữa.

    Tại trường đại học z.

    - Thực xin lỗi cậu? - Lăng Tâm Phi lại cíu đầu xin lỗi cô bạn thân. - Ngốc ạ, không sao? Tớ không cò việc gì, hiện tại cũng tìm được việc mới rồi, cậu không cần lo lắng cho tớ.. - Hoa Nhật Lệ mỉm cười thân thiện nói.

    - Nhưng chị tớ.. - Lăng Tâm Phi tiếc nuối nói, ba cô thì đang nằm viện cần tiền phải phẩu thuật mới may ra mà còn sống sót, tin tức chị gái mới biết chút ít thì không còn tin tức nữa, cô thật sự bất lực.

    - Không sao? Tớ sẽ nhờ người quen ở thiên đường và địa ngục tìm hiểu giùm cậu. - Hoa Nhật Lệ an ủi cô bạn thân. Đúng lúc này thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoa Nhật Lệ nghe máy, sao thế thì hớn hở nói đã tìm được việc làm thêm cho hai người, đó là tối nay có một bữa tiệc xã giao ở khách sạn xx, vì thiếu người nên mới cần hai người phụ.

    Nếu nói chỉ là trùng hợp thì Lăng Tâm Phi hi vọng không muốn gặp lại hai người đàn ông mà cô có thể nói là muốn hận, nhưng về sao cô hận cũng không hận nỗi. Lăng Tâm Phi lại gặp lại Tả Ngôn, anh cũng rất kinh ngạc khi gặp lại cô, nhưng sắc mặt lại thay đổi không còn tức giận nữa, anh có phần muốn trêu đùa cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ này. Mà ngoài ý muốn cô lại đụng trúng vào bạn gái đi cùng Nam Cung Thần.

    - Này, phục vụ kiểu gì vậy? Làm bẩn cả bộ lễ phục của tôi, cô tính sao đây? - Cô gái kia hung hãn hống hách lên tiếng.

    - Thật xin lỗi, tôi sẽ đền cho cô.. -Lăng Tâm Phi cúi đầu xin lỗi, cô biết mình không nên đắc tội với những người này, mặc dù trước kia cô cũng là một tiểu thư khuê cát, có ba mẹ được yêu thương lại có thêm một chị gái hết mực yêu thương mình, chiều chuộng cô, thế nhưng thế giới đó chỉ trong một đêm đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô.

    - Đền, cô đền nỗi sao? Cô biết là y phục này bao nhiêu tiền không? Cô bán cô cũng không đủ đền cho tôi.. - Cô gái kia còn khinh miệt lên tiếng, cô ta chính là Lâm Y Vân là tình nhân mới nổi gần đây của Nam Cung Thần. Cô ta náo loạn khiến mọi người chú ý đến, mà Lăng Tâm Phi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, nếu cô không hấp tấp trốn Tả Ngôn thì sẽ không va vào cô gái này, dù y phục của cô gái chỉ vấy bẩn không đáng, nhưng cô ta liền làm loạn, vì cô ta ghanh tỵ với Lăng Tâm Phi, khi vừa vào đại sảnh cô ta liền chú ý đến ánh mắt của Nam Cung Thần nhìn vào cô gái phục vụ này. Chính vì vậy khi bị cô đụng phải Lâm Y Vân liền muốn cô mất đi thể diện.

    - Này, cô đừng ngang ngược, chỉ là vết bẩn nhỏ nhoi làm gì nói khó nghe như vậy? - Hoa Nhật Lệ chạy đến vừa nghe được thì không khỏi tức giận mắng lại Lâm Y Vân giơ móng vuốt giống như gà mẹ bảo vệ con.

    - Ngang ngược sao? Ở đâu lại có nhân viên phục vụ vô lễ với khách như thế? - Lâm Y Vân tức hòng học lên tiếng.

    Nhật Lệ, là tớ sai, cậu đừng như vậy.. - Hoa Nhật Lệ tính phản bác lại bị Lăng Tâm Phi lên tiếng cản lại.

    - Chuyện gì vậy? - Tiếng nói trầm ổn nhưng lạnh lùng của Nam Cung Thần vang lên, khiến không khí ồn ào yên bật, anh liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn cúi đầu kia.

    - Thần, là cô gái này va vào em làm bẩn y phục của em, còn có bọn họ bắắt nạt em. - Lâm Y Vân thấy anh tới liền làm nũng nói, thế nhưng anh chẳng mảy may để tâm, anh chỉ chú mục vào cô gái nhỏ kia, bị ánh mắt kì lạ kia nhìn khiến Lăng Tâm Phi cảm thấy không được tự nhiên.

    - Này thím, cô đừng ngang ngược, cô.. - Hoa Nhật Lệ thật sự không nhịn được lên tiếng, nhưng hành động của Tả Ngôn làm khiến cô cứng họng.

    - Aaaaaaa. - Tiếng thét chói tai của Lâm Y Vân vang lên, khiến mọi người liền chú ý đến họ.

    - Nếu đã bẩn thì cho bẩn luôn, bổn thiếu đền cho cô.. - Tả Ngôn vẻ mặt play boy bất cần lên tiếng, anh tiện tay vớ lấy ly rượi từ khay của phục vụ hất lên người Lâm Y Vân, màu đỏ của rượi váy bẩn bộ y phục của cô ta khiến cô nàng hét chói tai, còn có anh lấy ra xấp tiền giá trị lớn nhất hướng cô ta mà thả, sau đó không hề quay đầu mà kéo Lăng Tâm Phi đi.

    - Thần. - Lâm Y Vân uất ức gọi Nam Cung Thần khi anh cũng xoay người rời đi khi hai người kia đi. Trong mắt cô ta hiện lên tia hận thù.

    - Anh muốn làm gì?
     
    Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng sáu 2021
  4. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 03: Bị Bỏ Thuốc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì muốn có tiền để ba mình tiến hành phẩu thuật nhanh chóng, Lăng Tâm Phi buộc phải đi vay nặng lãi. Cô được người khác giới thiệu tới khách sạn X để gặp người cho vay. Hắn ta là một người đàn ông có gương mặt hóng hách, hắn mời cô dùng cơm, mặc dù đã từ chối thế nhưng cũng không thoát khỏi sự ép buộc của hắn. Cô bị hắn chuốc rượi, chỉ mới một ly cô đã say và ngất trên bàn ăn.

    - Anh làm cho sạch sẽ vào, đừng để hở. - Một cô gái xinh đẹp lên tiếng sau đó thì nhanh chống rời đi.

    - Được. - Tên kia nhìn cô mà mắt hắn nhuộm một màu đỏ. Hắn ta nhanh chóng đưa Lăng Tâm Phi lên phòng, hắn ta chỉ mới vừa đặt cô xuống giường thì có điện thoại, vừa nghe hắn ta vừa ra ngoài. Mà tình cờ trong lúc này Nam Cung Thần cũng bị người ta hãm hại cho thuốc, anh mơ hồ theo lối đi, thấy có ánh sáng anh liền đi theo nhưng không ngờ lại vào trúng phòng của Lăng Tâm Phi, anh bị thuốc khống chế, cứ nghĩ cô là người do đối thủ phái để làm hại liền quyết định lấy cô dùng để giải thuốc, Nam Cung Thần ra tay xé ngay quần áo trên người của Lăng Tâm Phi.

    - Đừng, buông tôi ra. - Lăng Tâm Phi ý thức được có người đang hãm hại cô, mặc dù đầu óc còn mơ hồ nhưng lý trí của cô vẫn còn, cô ra sức phản kháng. - Đừng sao? Chẳng phải đây là mục đích của cô sao? - Nam Cung Thần khinh thường nhếch môi nói, hành động thô bạo của mình vẫn không ngừng lại.

    - Không? Đừng mà. - Lăng Tâm Phi rất khó chịu, người vặn vẹo, trong người cô rất nóng, cô cần tiền chứ không phải bán thân. Thế nhưng Nam Cung Thần thật sự nhịn không được, nhanh chống thoát y và đi vào trong người cô, anh có thể cảm nhận được sự chật khít từ cô, không hiểu cảm giác của mình như thế nào hay là chỉ xúc động tạm thời, anh nghĩ rằng mình bị bỏ thuốc mà cô chính là thuốc giải.

    - A. - Tiếng thét chói tai của Lăng Tâm Phi vang lên, cảm giác đau đớn khiến nước mắt cô tuôn trào, không phải vì đau mà cô cảm thấy tủi nhục khi bị người khác xem thường.

    - A. - Là tiếng rên của Nam Cung Thần, anh lập tức tỉnh táo hẳn, mở đèn lên và thấy được đôi mắt to trong veo mà đầy vẻ sợ hãi của cô.

    - Cô điên sao? - Nam Cung Thần tức giận mắng cô, anh không ngờ hôm nay anh lại xúi quẩy tới mức bị bỏ thuốc mà còn bị một cô gái tập kích bằng bình hoa.

    - Anh đừng lại gần, tôi không cần tiền của anh nữa, anh đi đi. - Lăng Tâm Phi hốt hoảng nói.

    - Thì ra là vì tiền, cô bán bao nhiêu tôi có thể trả cho cô một đêm. - Nam Cung Thần càng khinh thường cô hơn, gặp lần ở quán bar anh biết cô chỉ vì tiền.

    - Không cần, tôi không cần. - Lăng Tâm Phi lên tiếng nói, giọng khàn đặc vì thuốc, Nam Cung Thần nhìn cô, anh biết cô đang rất khó chịu, nhưng anh không ngờ một đều rằng cô thà làm đau chính mình chứ không muốn anh đụng vào cô, Lăng Tâm Phi vì khó chịu, ở lứa tuổi này mặc dù chưa bao giờ trải qua tình cảm nam nữ, nhưng cô biết mình bị hạ dược xuân. Mà người trước mắt này chính là hiểu lầm cô, cô không cần, Lăng Tâm Phi đập vỡ bình hoa trong tay, lấy mảnh thủy tinh đâm mạnh vào cánh tay mình, máu tua ra, cảm giác đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn.

    - Shit, chết tiệt, cô điên sao? - Nam Cung Thần tức giận nghiến răng, anh nhanh chống cầm máu giúp cô, mặc nhanh quần áo cho anh và cô đưa cô đến bệnh viện.

    Tại bệnh viện.

    - Chủ nhân. - Ngôn Lôi, Lăng Tâm Phi bước đến cung kính chào anh.

    - Điều tra nhanh cho tôi, cô gái tên kia. - Nam Cung Thần hướng mắt nhìn Ngôn Lôi, anh chỉ biết gật đầu nghe lệnh, sau đó thì đi làm theo ý của chủ nhân.

    - Chủ nhân. Cô ấy là sinh viên năm nhất của trường XX, trước đây gia đình rất giàu có, nhưng không hiểu vì sao lại phá sản, cô ấy có người ba đang bệnh nặng nằm ở bệnh viện Y chờ phẩu thuật, vì muốn cứu ba, cô ấy đã vay nóng nhưng không ngờ lại bị hãm hại. - Ngôn Lôi trình bày những gì anh cho điều tra sau nửa tiếng.

    - Tên. - Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng hỏi ngắn gọn.

    - Cái này thật trùng hợp, cô ấy họ Lăng tên là Tâm Phi. - Ngôn Lôi lên tiếng ngập ngừng liếc nhìn Lăng Tâm Y, anh phát hiện cô nhìn anh.

    - Anh nói cô gái kia tên gì? - Lăng Tâm Phi lạnh lùng hỏi.

    - Lăng Tâm Phi, cô ấy là con gái của Lăng Đồng. - Ngôn Lôi điềm tĩnh trả lời.

    - Tâm Phi, Tâm Y, hai người có quan hệ chị em sao? - Nam Cung Thần có phần ngạc nhiên nhìn cô.

    - Người đã làm gì nó? - Ánh mắt bốc lửa, cô không quan tâm anh là chủ nhân của mình mà tức giận lên tiếng hỏi.

    - Tâm Y, chỉ là hiểu lầm, em không nên dùng ánh mắt này đối với chủ nhân của mình. - Nam Cung Thần điềm tĩnh lên tiếng.

    - Được, tôi tin người, sau khi tôi quay lại tôi muốn có đáp án. - Lăng Tâm Y lạnh lùng nói xong thì quay đầu bỏ đi.

    Sau hơn một tiếng, bác sĩ bước ra liền gặp ngay hai gương mặt lạnh lùng đáng sợ kia, mà nhất là người có thế lực lớn ở thành phố X.

    - Cô ấy thế nào? - Tiếng anh lạnh lùng vang lên.

    - Đã ổn định, máu cũng đã cầm, nhưng có điều vì không có chuẩn bị, màng trinh bị rách hơi nghiêm trọng. - Bác sĩ luyên thuyên nói, khiến sắc mặt Nam Cung Thần liền đen lại.

    - Được rồi, các người lo chăm sóc tốt cho cô ấy. Ngôn Lôi, cậu cho người canh chừng cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại báo cho tôi. - Nam Cung Thần phân phó xong thì sải bước rời đi, lúc này bác sĩ và các cô y tá mới dám thở.

    Đến gần cuối ngày Lăng Tâm Phi mới tỉnh, ý thức của cô dần khôi khục, cô nhanh chống lao xuống giường, chạy ra ngoài thì bị nhóm người trước cửa cản lại.

    - Các người làm gì vậy, mau tránh ra tôi muốn đi đến bệnh viện. - Lăng Tâm Phi yến ớt nói.

    - Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của chủ nhân chúng tôi không thể để cô đi. - Một người lên tiếng nói.

    - Chủ nhân gì chứ? Tôi cần đến bệnh viện. - Lăng Tâm Phi kích động nói. Cô bung ra, thoát khỏi họ, nhưng ngay nói ra cửa thì cơ thể cô bay lên không trung, người cô được đặt xuống giường, cô tức giận trừng mắt người vừa cản cô, là anh ta, là người xúc phạm cô, cũng là người lấy đi sự trong sạch của cô.

    - Cô đừng làm càn, mọi chuyện đã có người lo liệu. - Nam Cung Thần bá đạo lên tiếng.

    - Chủ nhân, có ngươi báo, Lăng Đồng tiên sinh không qua khỏi, chưa kịp phẩu thuật thì đã ra đi. - Một người áo đen bước vào báo cáo.

    - Anh nói gì? Ai? Anh nói gì vậy, ba tôi, không thể nào, các người lừa tôi. - Lăng Tâm Phi kích động lớn, cô vùng vẫy muốn thoát nhưng được Nam Cung Thần giữ rất chặt, vì kích động và thân thể chưa hồi phục hẳn, Lăng Tâm phi đã ngất đi. Mà bên bệnh viện Y, của pháp vừa tiếng quát lớn tiếng của Lăng Tâm y, tiếng khóc thê thảm của cô khiến ai cũng đau lòng theo. Theo điều tra của Ngôn Lôi cô đến bệnh viện, cô văng cho bác sĩ một sấp tiền lớn và kêu ông tiến hành phẩu thuật cho Lăng Đồng, bác sĩ sợ hãi làm theo, nhưng chưa kịp phẩu thuật cho ông thì Lăng Đồng lên cơn co giật, trước lúc ra đi ông có nhờ bác sĩ nhắn mấy câu cho con gái ông. Họ cũng đã thuật lại cho Lăng Tâm Y nghe.

    Tại bệnh viện nơi Lăng Tâm Phi đang nằm nghỉ ngơi, vì bị kích động khi nghe lời nhắn thừ thuộc hạ của Nam Cung Thần, cô đã ngất đi, đến giờ cũng là ba ngày ba đêm.

    - Con bé sao rồi? - Lăng Tâm Y sau khi lo ma chay cho Lăng Đồng liền đếnn bênh việc xem tình hình của em gái.

    - Vẫn chưa tỉnh, chuyện ba em, tôi rất tiếc. - Nam Cung Thần lên tiếng.

    - Người tính như thế nào với con bé, người đừng tưởng rằng tôi sẽ tin những gì Ngôn Lôi nhắn lại, Tâm Phi là em gái tôi. - Lăng Tâm Y lạnh lùng lên tiếng.

    - Tâm Ảnh, em đừng quên, em là thuộc hạ của tôi.

    - Không, tôi không quên, nhưng nếu con bé bị người tổn thương, tôi là người sẽ giết chết người. - Cô lên tiếng lạnh lùng, hăm dọa anh, thế nhưng Nam Cung Thần cũng chỉ cười, Lăng Tâm Y khác với Lăng Tâm Phi, Tâm Y lạnh lùng tàn nhẫn, ý đã quyết sẽ không thay đổi, là người dám nghĩ dám làm. Tâm Phi quật cường, nhưng bên trong rất yếu đuối.

    - Chủ nhân, Lăng tiểu thư đã tỉnh. - Hộ vệ của Nam Cung Thần thông báo.

    - Em không vào sao? - Nam Cung Thần lên tiếng hỏi khi thấy Lăng Tâm Y không hề muốn vào thăm em gái mình.

    - Bây giờ không tiện, hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy, còn chuyện của Lâm Y vân, người hãy giao lại cho tôi. - Lăng Tâm Y vẫn thái độ kia lên tiếng, sau đó thì bước đi đầu cũng không quay lại.

    - Các người là ai? Tôi đang ở đâu? - Lăng Tâm Phi mơ màng, ngơ ngác nhìn xung quay, giọn g nói khàn khàn lên iếng hỏi.

    - Tiểu thư? Cô biết cô là ai không? - Bác sĩ nhíu mày nhìn kĩ, sau đó thì lên tiếng hỏi.

    - Tôi là ai? Tôi, tôi không biết. - Lăng Tâm Phi lắc đầu, mày nhíu lại, có vẻ như rất khó khăn mà nhớ ra gì đó. Bác sĩ sau khi khám xong cho cô thì đưa ra kết luận, cô bị mất trí nhớ, còn khả năng có nhớ lại hay không là một chuyện khó nói, Điều này lại khiến cho Nam Cung Thần có lối suy nghĩ khác, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhàng, anh nghĩ cũng tốt cho cô, cô sẽ không phải chịu đã kích gì khi nhớ lại, Nam Cung Thần lại có ý nghĩ muốn bảo bọc cô.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng sáu 2021
  5. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 04: Kích Động. Lăng Tâm Phi Mất Trí Nhớ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại nhà của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi ngơ ngác nhìn xung quanh ngôi nhà, cố gắng nhớ ra những gì mà Nam Cung Thần nói. Nam Cung Thần vì muốn bảo bọc cô nên mới dựng lên một kí ức khác, hi vọng cô sẽ có cuộc sống mới.

    Từ khi về nhà Nam Cung, thấy trên dưới trong nhà đều cung kính gọi cô là tiểu thư, Lăng Tâm Phi không ngừng tìm hiểu, cô có hỏi những người trong nhà Nam Cung, họ cũng nói giống Nam Cung Thần, là anh và cô có hôn ước từ nhỏ, ba mẹ cô vừa xảy ra tai nạn giao thông vì sóc nên cô ngất đi, khi tỉnh lại thì không biết mình là ai?

    Tại tập đoàn Nam Cung, văn phòng tổng tài nằm trên cùng của tòa nhà cao 78.

    - Chủ nhân. - Lăng Tâm Y cúi đầu chào Nam Cung Thần.

    - Ừm. Mọi việc ổn chứ? Em tính không nhận lại Phi Nhi sao? - Nam Cung Thần vẫn dán mắt vào tài liệu, đầu không ngẩng lên, chỉ hỏi.

    - Ổn, bên Tả Ngôn chưa có thông tin gì về thuộc hạ, nhưng anh ta đã cho người điều tra thân phận trước đây của thuộc hạ, còn về phần Tâm Phi, hãy để con bé như hiện tại. - Lăng Tâm Y vẫn gương mặt lạnh lùng kia lên tiếng trả lời anh.

    - Tùy em, Lôi Ảnh đâu rồi? - Anh ngước mặt lên hời hợi nói.

    - Đang tìm tung tích của Triệu Phi.

    - Bí mật điều tra, tôi sẽ gửi hình xăm của Phi Nhi cho em.

    - Chủ nhân đã thấy? - Lăng Tâm Y nhíu mày nhìn anh hỏi.

    - Phải, em yên tâm tôi sẽ chụi trách nhiệm với em gái em. - Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Lăng Tâm Y nói.

    - Tôi hi vọng người nói được làm được, bên cạnh người không ít phụ nữ, nếu để cho Tâm Phi tổn thương, dù là mang ơn người tôi cũng sẽ giết chết người. - Lạnh lùng bỏ lại câu này, Lăng Tâm Y sải bước ra khỏi văn phòng tổng tài.

    Nam Cung Thần, lấy ra một điếu thuốc, nhìn ngoài cửa sổ khá lâu, anh không hề kiểm soát được tình cảm của mình dành cho Lăng Tâm Phi, từ khi gặp cô ở quán bar, tính cường ngạnh và đôi mắt biết cười của cô đã làm lòng anh xôn xao, nếu không vì hiểu lầm anh sẽ không làm tổn thương cô như thế.

    Vì muốn nhìn thấy cô sớn hơn, anh đã cố tình tan ca sớm hơn thường ngày, khiến cho thư kí của anh cũng có phần thắc mắc, thế nhưng cô nào dám lên tiếng hỏi lí do về sớm của tổng tài.

    Tại nhà Nam Cung.

    - Phi Nhi đâu rồi? - Vừa bước vào nhà không thấy bóng dáng cô, anh liền lên tiếng hỏi, mà hiển nhiên anh khiến người làm trong nhà anh cũng thắc mắc và ngạc nhiên khi anh về nhà sớm, mà không là thường xuyên về nhà, cũng là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà, còn căn dặn họ ăn nói chừng mực, tuyên bố cô Lăng Tâm Phi là vị hôn thê của anh.

    - Thưa cậu chủ, Lăng tiểu thư đang trên phòng. - Quản gia vừa trả lời xong thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu?

    - Phi nhi! - Nam Cung Thần bước vào phòng liền dịu giọng gọi.

    - Aaaaaa! - Đột nhiên Lăng Tâm Phi kêu lớn.

    - Anh, sao anh lại vào đây? - Lăng Tâm Phi sợ hãi trừng mắt nhìn người đứng trước cửa, cô giờ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.

    - Anh chưa phải là chưa nhìn thấy qua thân thân thể em. - Nam Cung Thần dùng giọng điệu thản nhiên lên tiếng, sau đó anh đi thẳng vào phòng tắm.

    - Này, sao anh không về phòng mình mà tắm? - Lăng Tâm Phi la lên.

    - Đây là nhà anh, anh muốn tắm đâu mà chẳng được. - Nam Cung Thần trả lời.

    - Nhưng.. - Định lên tiếng phản bác, thế nhưng cô nghĩ cũng đúng, đây là anh, sau khi nghe được tiếng nước chảy trong phòng, Lăng Tâm Phi nhanh chống tới tủ đồ lấy đồ để mặc, thế nhưng cô kinh ngạc nhìn tủ đồ của mình, đều là áo ngủ tơ tầm và lụa cao cấp còn nguyên mác chưa tháo, cô không còn nhiều thời gian liền lấy đại một cái mặc vào, vừa xong thì Nam Cung Thần bước ra, thế nhưng lại khiến cô quay đầu, mặt đỏ vì anh hiển nhiên không mặc gì mà bước ra.

    - Anh, sao anh lại không mặc gì vào? - Cô mắc cỡ muốn chết.

    - Phiền phức, vả lại anh không mang quần áo qua đây. - Anh nhìn điệu bộ xoay vòng vòng, rất đáng yêu của cô, nhịn không được muốn trêu chọc cô, anh thản nhiên dùng khăn tắm vừa nãy của cô quấn quanh hông anh.

    - Vậy thì anh mau về phòng đi. - Lăng Tâm Phi gấp đến nỗi muốn kiếm lỗ chui vào. Thế nhưng thân thể nhỏ nhắn của cô được anh ôm vào lòng, đặt cô trên giường.

    - Anh, anh làm gì? - Cô kinh ngạc trừng mắt hét lên.

    - Chúng ta không phải là chưa từng. - Nam Cung Thần cười xấu vẫn không ngừng trêu cô, nhìn mặt cô đỏ thật đáng yêu.

    - Nhưng, chúng ta chưa kết hôn. - Cô đỏ mặt ấp úng, không dám nhìn anh.

    - Chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn. - Nhìn cô quyến rũ giống tinh linh khiến anh lại có ý nghĩ ham muốn, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

    - Anh, vô sỉ.. không.. dừng lại.. chúng ta vẫn chưa kết hôn mà. - Lăng Tâm Phi không ngừng giãy dụa phản khán, thế nhưng sao bằng sức của người cao lớn như anh, tiếp đó là áo ngủ vào khăn tắm rơi đầy sàn. "Ta che, ta che nhá.."

    Ánh mắng ban mai chiếu vào tắm kính thủy tinh, Lăng Tâm Phi nhíu mày từ từ mở mắt, cô đưa tay lên và phát hiện mình có vết sẹo giống như dấu răng, cô chăm chú nhìn và như có hình ảnh gì đó hiện ra mờ nhạt khiến đầu cô rất đau.

    - Phi Nhi, em làm sao? - Nam Cung Thần nằm cạnh cảm giác được phản ứng của cô liền ngồi dậy lo lắng hỏi.

    - Vì sao em có vết sẹo này? - Cô nhìn anh hỏi, Nam Cung Thần nhìn vết sẹo trên mu bàn tay cô, anh nhất thời sơ xuất bỏ xót cái này.

    - Phi Nhi, lần trước là vì giận anh, nên em đã tự cắn tay mình để trừng phạt anh, lần đó em biết anh đã sợ hãi như thế nào không? Anh còn chưa hỏi tội em, giờ em lại hỏi ngược lại anh sao? - Nam Cung Thần gọng bình tĩnh trả lời không nhanh cũng không chậm, anh làm xoa mà quên cái vết sẹo kia chứ, lần đó là vì không muốn anh đụng vào cô, lại nói cô bị xuân dược rất nặng, cô thà làm chính bản thân mình bị thương chứ không muốn anh đụng vào cô.

    - Vậy sao? Nhưng sao em không nhớ gì cả? - Lăng Tâm phi cụp mắt giọng buồn buồn nói.

    - Phi Nhi, ngoan, lần đó cũng vì xảy ra chuyện của ba mẹ em nên hiện tại em không nhớ gì? Nhưng bây giờ anh chỉ cần em hạnh phúc và vui vẻ là được. - Nam Cung Thần yêu thương ôm cô vào lòng nói, anh nghĩ có lẽ do số mệnh nên cô và anh gặp nhau, và cũng vỉ vậy cô chính là khắc tinh của anh. Lăng Tâm Phi nhìn chằm chằm vết sẹo cũng không lên tiếng, nếu quá khứ của cô không vui thì cô sẽ không nhắc đến nữa.

    Tổng tài.

    Vào một buổi sáng đẹp trời, trên dưới người làm của Nam Cung mọi người ai cũng há hốc mồm nhìn cậu chủ của mình. Họ không biết chuyện gì xảy ra với anh, nhưng gần đây, nói đúng ra là từ ngày Lăng tiểu thư về ngôi nhà này thì cậu chủ của họ đi làm trễ hơn, về nhà sớm hơn, anh còn đặc biệt ăn sáng, ăn trưa và cả ăn tối tại nhà. Họ biết anh có rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng chưa từng để ai vào nhà mình, nhưng mọi thứ dường như thay đổi khi Lăng Tâm Phi ở đây.

    - Anh chưa đi làm sao? - Lăng Tâm Phi thức dậy xuống lầu thấy anh vẫn còn ở nhà nên thắc mắc hỏi.

    - Anh tới muộn không ai dám nói anh. - Nam Cung Thần bình tĩnh trả lời.

    - Thần, em muốn đi học. - Lăng Tâm Phi nhìn anh nói. Lời vừa nói ra khiến Nam Cung Thần sững người trong giây lát, anh đang suy tính chuyện không muốn cho ai biết được thân phận của cô.

    - Được, ba ngày nữa rồi em hãy học lại, vì em vừa mới khỏe. - Nam Cung Thần mỉm cười dịu dàng nói, sau đó hôn trán cô tạm biệt chào cô rồi lấy áo khoát và chìa khóa xe ra cửa. Lăng Tâm Phi hài lòng nhìn theo bóng dáng của anh, mặc dù cô không nhớ gì về quá khứ, nhưng tình cảm mà Nam Cung Thần dành cho cô, cô có thể cảm nhận được.

    Văn phòng tổng tài tập đoàn Nam Cung.

    - Tâm Y, gọi Hoa Ảnh và Mị Ảnh về nước. - Nam Cung Thần lấy điện thoại gọi ngay cho Lăng Tâm y phân phó. Hoa Ảnh và Mị Ảnh là sát thủ của tổ chức mà Nam Cung Thần tạo ra, hai người họ túc trực tại tổ chức ở nước ngoài, khi nào có việc quan trọng anh mới cho gọi hai người về nước, Lăng Tâm Y không hề hỏi gì liền đáp ứng theo ý anh.

    Tập đoàn Nam Cung đang xôn xao vì lệnh truyền xuống của tổng giám đốc, ba ngày sau họ phải chào đón phu nhân tổng giám đốc, anh còn cho người nhanh chống xây dựng lại căn phòng nghỉ của anh thành một phòng học thực thụ, có đầy đủ các loại sách cần thiết cho cô, ngoài ra anh còn mời cả giáo sư riêng.

    Ba ngày sau.

    Lăng Tâm Phi đứng trước đại sảnh của tập đoàn Nam Cung, trố mắt ngạc nhiên nhìn, hết nhìn xung quanh rồi đưa mắt nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần.

    - Chào Nam Cung thiếu phu nhân. - Mọi người cúi đầu cung kính chào cô khiến cô thật ngượng ngùng không quen.

    - Anh nói cho em đi học, đây chính là trường học của em sao? - Lăng Tâm Phi hỏi nhỏ.

    - Phải. - Nam Cung Thần hài lòng đáp xong liền ôm cô đi vào thang máy chuyên dụng của mình. Mọi người liền thở nhẹ nhàng, họ không dám bình luận cũng như thảo luận chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng cô gái kia là Nam Cung thiếu phu nhân. Họ biết nếu như họ mở miệng nói gì đó không đúng lập tức họ sẽ bị đuổi, dĩ nhiên họ không dại gì mà để mất miếng cơm được.

    Một buổi học đầu tiên của Lăng Tâm Phi chính là phòng học và lớp học ngay trong phòng làm việc của Nam Cung Thần, cô có chút khó hiểu, có hỏi anh và những người khác, họ cũng chỉ nói như nhau, cô trước giờ đều học ở đây, do có chút sự cố nên cô không nhớ gì. Song Lăng Tâm Phi nào biết những lời thoại kia là do chính Nam Cung Thần đưa ra cho tất cả nhân viên tại tập đoàn, cả các giáo sư dạy cho cô cũng như thế.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng sáu 2021
  6. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 05: Cuộc Sống Mới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi việc vẫn tốt đẹp theo sự sắp đặt của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi cũng không hỏi thêm gì nữa, im lặng và ngoan ngoãn theo những gì mà hiện tại có.

    - Anh chưa đi làm sao? - Ngước nhìn đồng hồ đã hơn 9h mà Nam Cung Thần vẫn ngồi ở phòng khách đọc báo, uống café. Lăng Tâm Phi tò mò hỏi.

    - Hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà với em. - Nam Cung Thần ngoác ngoác tay, ý bảo cô tới gần anh, Lăng Tâm Phi ngoan ngoãn tới cạnh anh liền bị anh kéo ngồi lên đùi mìn, Nam Cung Thần dịu dàng trả lời. Anh tật sự không thể cách cô nữa bước, đi đâu anh cũng đưa cô đi cùng, dù là đi dự tiệc hay gặp khách hàng anh luôn đưa cô đi, nhưng chỉ là để cô ở phòng kế bên, có như vậy anh mới cảm giác được cô ở bên cạnh anh.

    - Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh, em đảm bảo với anh là sẽ không ra ngoài. - Lăng Tâm Phi hốt hoảng lên tiếng, không phải chứ? Anh ở nhà có nghĩa là hôm nay cô đừng hòng mà xuống giường nỗi.

    - Không, anh muốn giành nhiều thơi gian cho em. - Nam Cung Thần yêu thường hôn cô, giọng cực cưng chiều mà nói.

    - Hai người đang làm gì vậy? - Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai người liền hướng mắt về phía người phát ra tiếng nói kia, đó là một người phụ nữ xinh đẹp. Long Điền Ngọc Hân mẹ của anh.

    - Cháu chào bác. - Lăng Tâm Phi không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng nhìn nét của bà và Nam Cung Thần giống nhau, là thậu bối cô lễ phép cúi đầu chào bà, nhưng cô không có cách nào đứng lên vì Nam Cung Thần ôm cô rất chặt.

    - Anh buông em ra. - Lăng Tâm Phi trừng mắt nhìn anh gắt nhẹ.

    - Em ngồi yên đi, ngoan. - Anh yêu thương hôn má cô, mặt kệ người phụ nữ vẫn thể hiện tình cảm của anh dành cho cô.

    - Mẹ đến đây làm gì? - Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng hỏi, mắt cũng không nhìn bà.

    - Có việc nên mẹ đến để thông báo cho con, nhưng trước hết con hãy cho mẹ biết, cô gái này là ai? - Long Điền Ngọc Hân bình tĩnh lên tiếng.

    - Mẹ không cần biết.

    - Con đừng tỏ thái độ như thế với mẹ. - Bà tức giận gầm nhẹ.

    - Trước khi con còn tôn trọng người thì xin mẹ hãy rời khỏi đây. - Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng lên tiếng đuổi người, sự dịu dàng vừa nãy của nh đối với Lăng Tâm Phi liền không còn.

    - Thần. - Lăng Tâm Phi thấy tình hình có gì đó không đúng nên dung khủy tay thúc nhẹ vào người anh, ý nhắc nhở anh không nên đối xử như vậy với mẹ anh.

    - Cô ta là ai? - Long Điền Ngọc Hân hỏi lại lần nữa.

    - Mẹ không cần biết. - Anh vẫn giữ nguyên thái độ đáp.

    - Con, vậy còn Long Điền Ngọc thì sao? Mẹ đã ước hôn cho bọn con.

    - Con không chấp nhận, cô ấy là do mẹ sắp xếp bên cạnh con, con chỉ xem cô ấy như em gái, là con gái của mẹ. - Nam Cung Thần khẳng định.

    - Nhưng nó chỉ là do mẹ nhận nuôi, con bé không có dòng máu của nhà Long Điền.

    - Nhưng cũng mang họ Long Điền.

    - Thần, con bé đã theo con suốt hơn 5 năm, tình cảm con bé dành cho con con không biết. - Bà thấy thái độ lạnh lùng của Nam Cung Thần nên nhẹ giọng nói.

    - Đó là cô ấy tự nguyện con không cần, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe. - Nam Cung Thần nói xong liền đưa Lăng Tâm phi lên phòng bỏ lại mình bà Long Điền Ngọc Hân tức giận, cho dù bà cố gắng hỏi quản gia nhưng ông là người kính miệng sẽ không hé nữa lời dù cho bà là chủ.

    Tòa nhà Nam Cung, văn phòng làm việc của Nam Cung Thần, nếu nói về sự khoa trương thì văn phòng này đúng thật rất rộng, phòng nghỉ của anh trước đây giờ thành học học của Lăng Tâm Phi, phòng được anh cách âm rất tốt và có hệ thống camera do anh cho lắp đặt để thấy cô mọi lúc mọi nơi, dù hai người chỉ cách nhau có một cánh cửa.

    - Này cô, cô không thể vào nếu không có hẹn trước. - Bên ngài văn phòng là tiếng nói ngăn cản của thư kí với một cô dáng vóc người cao, xinh đẹp quyến rủ.

    - Sao tôi lại không thể vào? - Cô gái quay lại trừng mắt lạnh lùng nhìn cô thư kí.

    - Cô phải có hẹn trước với giám đốc. - Cô thư kí trả lời

    - Tôi gặp Thần cũng phải thông báo qua cô sao? Cô muốn bị đuổi việc? - Long Điền Ngọc trừng mắt quát cô thư kí.

    - Nhưng.. - Cô thư kí định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Long Điền Ngọc đẩy ra và bước nhanh vào phòng.

    - Thần, em về rồi. - Long Điền Ngọc dịu dàng nói.

    - Xin lỗi tổng giám đốc, cô ấy. - Thư kí hốt hoảng nói.

    - Cô ra ngoài đi. - Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, lên tiếng nói cô thư kí, cô liền lui ra.

    - Em về khi nào? - Nam Cung Thần đẩy cô ra hỏi.

    - Anh đuổi cô ta đi, cư nhiên dám ngăn cản em. - Long Điền Ngọc dỗi nói.

    - Ở đây là công ty. - Nam Cung Thần lạnh lùng nói.

    - Thần, em rất nhớ anh. - Long Điền Ngọc ôm anh từ phái sau, mắt cô dán chặt vào người anh.

    - Ngọc, anh nhắc lại đây là công ty. - Nam Cung Thần gằn giọng lạnh lùng nói.

    - Thần, em yêu anh. - Long Điền Ngọc thổ lộ và hôn tới tấp lên mặt anh.

    - Ưm. - Một tiếng nôn mửa vang lên liền thu hút được sự chú ý của Nam Cung Thần, anh hốt hoảng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia chạy lại vào phòng.

    - Nam tổng, Lăng tiểu thư dường như không được khỏe. - Bước ra là một giáo sư nữ lên tiếng nói, hầu hết giáo sư của Lăng Tâm phi anh điều đặc biệt chọn nữ giáo sư.

    - Cô ấy làm sao? - Anh lo lắng hỏi dồn.

    - Tôi không rõ, sắc mặt cô ấy rất xanh xao, còn hay nôn..

    - Được rồi, cô về đi.

    - Vâng. - Cúi đầu chào anh, giáo sư Phạm liền rời đi.

    - Lăng tiểu thư là ai? - Long Điền Ngọc lên tiếng hỏi.

    - Em về đi. - Nam Cung Thần lạnh lùng nói sau đó thì đi vào phòng.

    - Phi Nhi, em làm sao? - Anh lo lắng hỏi cô.

    - Mặc kệ em. - Lăng Tâm Phi trừng mắt anh, gắt gỏng nói.

    - Phi Nhi. - Nam Cung Thần dịu giọng gọi.

    - Chị, em muốn về nhà, về nhà. - Lăng Tâm Phi uất ức nhào vào lòng Lăng Tâm Y khi thấy cô, vì sự an nguy của cô, nê Nam Cung Thần đã nói cô còn người chị gái tên Lăng Tâm Y, mặc dù không nhớ nhưng cô có cảm giác quen thuộc về hình ảnh một người chị lúc nhỏ, nên liền chấp nhận được cô là chị gái mình. Mà lúc này khi nhìn thấy cô nước mắt của Lăng Tâm phi liền rơi.

    - Được, chị đưa em về. - Lăng Tâm Y không biết chuyện gì làm em gái mình khóc, nhưng khi liếc mắt nhìn bên trong còn có một người phụ nữa, cô biết cô gái kia là ai, chính là me gái không cùng dòng máu với Nam Cung Thần, cô đại khái đã biết chuyện gì. Liền đưa em gái rời đi.

    - Em về Long Điền gia đi. - Anh để lại câu lạnh lùng với Long Điền Ngọc liền đi. Long Điền Ngọc tức giận dậm chân, sau đó cũng rời đi.

    Tại chung cư mà Lăng Tâm Y đang sống.

    - Em không về cùng thiếu gia sao? - Lăng Tâm y cố ý thăm dò em gái.

    - Không về, không về, em ghét anh ấy, em muốn ở đây với chị. - Lăng Tâm Phi dùng giằng, giận dỗi nói.

    - Phi Nhi, em đang ghen sao? Em yêu thiếu gia? - Lăng Tâm Y nhìn em gái hỏi.

    - Em, em không biết.. không biết.. hic, hic.. - Lăng Tâm Phi uất ức nói, nước mắt lại lưng tròng.

    - Được, ngoan, Phi Nhi không khóc. - Lăng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng an ủi cô.

    - Chị, gần đây em ăn không tiêu, ăn xong rồi lại nôn ra hết, em muốn ăn cơm chiên trứng lúc nhỏ chị hay làm cho em. - Lăng Tâm Phi sụt sịt mũi nói.

    - Em nhớ sao? - Ngạc nhiên hỏi cô.

    - Không biết, nhưng em hay nhìn thấy mình lúc nhỏ, có chị, ngoài ra không biết gì nữa. - Cô ngây thơ đáp.

    - Ngoan, được rồi, em vào phòng nghỉ, khi nào xong chị gọi em. - Dỗ dành cô xong thì Lăng Tâm Y lấy ra điện thoại của cô vẫn reo nãy giờ.

    - Thuộc hạ nghe.

    - Cô ấy đâu? - Giọng nói đầy mệt mỏi và lo lắng của Nam Cung Thần qua điện thoại.

    - Con bé khóc rất nhiều.

    - Tôi sẽ đón cô ấy. - Anh quả quyết.

    - Không, chủ nhân hãy giải quyết chuyện của mình đi, tôi đã cảnh cáo người đừng tổn thương con bé. - Giọng Lăng Tâm y càng lạnh hơn chất vấn anh.

    - Tôi không có? - Anh khẳng định.

    - Người yêu Phi Nhi không?

    - Tôi sẽ cưới cô ấy. - Nam Cung Thần yên lặng một lúc thì lên tiếng.

    - Vậy tôi chờ người giải quyết những phụ nữ sẽ làm tổn thương con bé xong rồi hãy nói. - Lăng Tâm Y nói xong thì tắt máy. Mặc dù Nam Cung Thần là người cứu cô, cũng là chủ nhân của cô, nhưng cô thề, cô sẽ không để ai làm tổn thương Lăng Tâm Phi. Nam Cung Thần nhìn căn hộ thứ 14, anh biết Tâm Ảnh nói được làm được, dù cho anh có đồng ý hay không cô là sát thủ do anh huấn luyện đơn nhiên anh hiểu cô. Vụ việc Lâm Y Vân hãm hại Lăng Tâm Phi anh cũng thấy rõ, nể tình Lâm Y Vân theo anh cũng lâu anh có thể tha mạng, nhưng Tâm Ảnh khác, cô ấy khiến Lâm Y Vân sống không bằng chết, cho người liên tục hãm hiếp cô ta, còn hủy đi một bên mặt của cô ta, không dừng lại ở đó, Tâm Ảnh còn để cô ta sống như không sống mà chết cũng không xong.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2021
  7. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 06:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại nhà của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi ngơ ngác nhìn xung quanh ngôi nhà, cố gắng nhớ ra những gì mà Nam Cung Thần nói. Nam Cung Thần vì muốn bảo bọc cô nên mới dựng lên một kí ức khác, hi vọng cô sẽ có cuộc sống mới.

    Từ khi về nhà Nam Cung, thấy trên dưới trong nhà đều cung kính gọi cô là tiểu thư, Lăng Tâm Phi không ngừng tìm hiểu, cô có hỏi những người trong nhà Nam Cung, họ cũng nói giống Nam Cung Thần, là anh và cô có hôn ước từ nhỏ, ba mẹ cô vừa xảy ra tai nạn giao thông vì sóc nên cô ngất đi, khi tỉnh lại thì không biết mình là ai?

    Tại tập đoàn Nam Cung, văn phòng tổng tài nằm trên cùng của tòa nhà cao 78.

    - Chủ nhân. - Lăng Tâm Y cúi đầu chào Nam Cung Thần.

    - Ừm. Mọi việc ổn chứ? Em tính không nhận lại Phi Nhi sao? - Nam Cung Thần vẫn dán mắt vào tài liệu, đầu không ngẩng lên, chỉ hỏi.

    - Ổn, bên Tả Ngôn chưa co thông tin gì về thuộc hạ, nhưng anh ta đã cho người điều tra thân phận trước đây của thuộc hạ, còn về phần Tâm Phi, hãy để con bé như hiện tại. - Lăng Tâm Y vẫn gương mặt lạnh lùng kia lên tiếng trả lời anh.

    - Tùy em, Lôi Ảnh đâu rồi? - Anh ngước mặt lên hời hợt nói.

    - Đang tìm tung tích của Triệu Phi.

    - Bí mật điều tra, tôi sẽ gửi hình xăm của Phi Nhi cho em.

    - Chủ nhân đã thấy? - Lăng Tâm Y nhíu mày nhìn anh hỏi.

    - Phải, em yên tâm tôi sẽ chụi trách nhiệm với em gái em. - Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Lăng Tâm Y nói.

    - Tôi hi vọng người nói được làm được, bên cạnh người không ít phụ nữ, nếu để cho Tâm Phi tổn thương, dù là mang ơn người tôi cũng sẽ giết chết người. - Lạnh lùng bỏ lại câu này, Lăng Tâm Y sải bước ra khỏi văn phòng tổng tài.

    Nam Cung Thần, lấy ra một điếu thuốc, nhìn ngoài cửa sổ khá lâu, anh không hề kiểm soát được tình cảm của mình dành cho Lăng Tâm Phi, từ khi gặp cô ở quán bar, tính cường ngạnh và đôi mắt biết cười của cô đã làm lòng anh xôn xao, nếu không vì hiểu lầm anh sẽ không làm tổn thương cô như thế.

    Vì muốn nhìn thấy cô sớn hơn, anh đã cố tình tan ca sớm hơn thường ngày, khiến cho thư kí của anh cũng có phần thắc mắc, thế nhưng cô nào dám lên tiếng hỏi lí do về sớm của tổng tài.

    Tại nhà Nam Cung.

    - Phi Nhi đâu rồi? - Vừa bước vào nhà không thấy bóng dáng cô, anh liền lên tiếng hỏi, mà hiển nhiên anh khiến người làm trong nhà anh cũng thắc mắc và ngạc nhiên khi anh về nhà sớm, mà không là thường xuyên về nhà, cũng là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà, còn căn dặn họ ăn nói chừng mực, tuyên bố cô Lăng Tâm Phi là vị hôn thê của anh.

    - Thưa cậu chủ, Lăng tiểu thư đang trên phòng. - Quản gia vừa trả lời xong thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu?

    - Phi Nhi! - Nam Cung Thần bước vào phòng liền dịu giọng gọi.

    - Aaaaaa! - Đột nhiên Lăng Tâm Phi kêu lớn.

    - Anh, sao anh lại vào đây? - Lăng Tâm Phi sợ hãi trừng mắt nhìn người đứng trước cửa, cô giờ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.

    - Anh chưa phải là chưa nhìn thấy qua thân thân thể em. - Nam Cung Thần dùng giọng điệu thản nhiên lên tiếng, sau đó anh đi thẳng vào phòng tắm.

    - Này, sao anh không về phòng mình mà tắm? - Lăng Tâm Phi la lên.

    - Đây là nhà anh, anh muốn tắm đâu mà chẳng được. - Nam Cung Thần trả lời.

    - Nhưng.. - Định lên tiếng phản bác, thế nhưng cô nghĩ cũng đúng, đây là anh, sau khi nghe được tiếng nước chảy trong phòng, Lăng Tâm Phi nhanh chống tới tủ đồ lấy đồ để mặc, thế nhưng cô kinh ngạc nhìn tủ đồ của mình, đều là áo ngủ tơ tầm và lụa cao cấp còn nguyên mác chưa tháo, cô không còn nhiều thời gian liền lấy đại một cái mặc vào, vừa xong thì Nam Cung Thần bước ra, thế nhưng lại khiến cô quay đầu, mặt đỏ vì anh hiển nhiên không mặc gì mà bước ra.

    - Anh, sao anh lại không mặc gì vào? - Cô mắc cỡ muốn chết.

    - Phiền phức, vả lại anh không mang quần áo qua đây. - Anh nhìn điệu bộ xoay vòng vòng, rất đáng yêu của cô, nhịn không được muốn trêu chọc cô, anh thản nhiên dùng khăn tắm vừa nãy của cô quấn quanh hông anh.

    - Vậy thì anh mau về phòng đi. - Lăng Tâm Phi gấp đến nỗi muốn kiếm lỗ chui vào. Thế nhưng thân thể nhỏ nhắn của cô được anh ôm vào lòng, đặt cô trên giường.

    - Anh, anh làm gì? - Cô kinh ngạc trừng mắt hét lên.

    - Chúng ta không phải là chưa từng. - Nam Cung Thần cười xấu vẫn không ngừng trêu cô, nhìn mặt cô đỏ thật đáng yêu.

    - Nhưng, chúng ta chưa kết hôn. - Cô đỏ mặt ấp úng, không dám nhìn anh.

    - Chúng ta sẽ nhanh chống kết hôn. - Nhìn cô quyến rũ giống tinh linh khiến anh lại có ý nghĩ ham muốn, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

    - Anh, vô sĩ.. không.. dừng lại.. chúng ta vẫn chưa kết hôn mà. - Lăng Tâm Phi không ngừng giãy dụa phản khán, thế nhưng sao bằng sức của người cao lớn như anh, tiếp đó là áo ngủ vào khăn tắm rơi đầy sàn. "Ta che, ta che nhá.."

    Ánh mắng ban mai chiếu vào tắm kính thủy tinh, Lăng Tâm Phi nhíu mày từ từ mở mắt, cô đưa tay lên và phát hiện mình có vết sẹo giống như dấu răng, cô chăm chú nhìn và như có hình ảnh gì đó hiện ra mờ nhạt khiến đầu cô rất đau.

    - Phi Nhi, em làm sao? - Nam Cung Thần nằm cạnh cảm giác được phản ứng của cô liền ngồi dậy lo lắng hỏi.

    - Vì sao em có vết sẹo này? - Cô nhìn anh hỏi, Nam Cung Thần nhìn vết sẹo trên mu bàn tay cô, anh nhất thời sơ xuất bỏ xót cái này.

    - Phi Nhi, lần trước là vì giận anh, nên em đã tự cắn tay mình để trừng phạt anh, lần đó em biết anh đã sợ hãi như thế nào không? Anh còn chưa hỏi tội em, giờ em lại hỏi ngược lại anh sao? - Nam Cung Thần gọng bình tĩnh trả lời không nhanh cũng không chậm, anh làm soa ma quên cái vết sẹo kia chứ, lần đó la vì không muốn an đụng vào cô, lại nói cô bị xuân dược rất nặng, cô thà làm chính bản thân mình bị thương chứ không muốn anh đụng vào cô.

    - Vậy sao? Nhưng sao em không nhớ gì cả? - Lăng Tâm phi cụp mắt giọng buồn buồn nói.

    - Phi Nhi, ngoan, lần đó cũng vì xảy ra chuyện của ba mẹ em nên hiện tại em không nhớ gì? Nhưng bây giờ anh chỉ cần em hạnh phúc và vui vẻ là được. - Nam Cung Thần yêu thương ôm cô vào lòng nói, anh nghĩ có lẽ do số mệnh nên cô và anh gặp nhau, và cũng vỉ vậy cô chính là khắc tinh của anh. Lăng Tâm Phi nhìn chằm chằm vết sẹo cũng không lên tiếng, nếu quá khứ của cô không vui thì cô sẽ không nhắc đến nữa.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2021
  8. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 07: Gặp Mẹ Anh. Long Điền Ngọc Hân Trở Lại.

    Vào một buổi sáng đẹp trời, trên dưới người làm của Nam Cung mọi người ai cũng há hốc mồm nhìn cậu chủ của mình. Họ không biết chuyện gì xảy ra với anh, nhưng gần đây, nói đúng ra là từ ngày Lăng tiểu thư về ngôi nhà này thì cậu chủ của họ đi làm trễ hơn, về nhà sớm hơn, anh còn đặc biệt ăn sáng, ăn trưa và cả ăn tối tại nhà. Họ biết anh có rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng chưa từng để ai vào nhà mình, nhưng mọi thứ dường như thay đổi khi Lăng Tâm Phi ở đây.

    - Anh chưa đi làm sao? _ Lăng Tâm Phi thức dậy xuống lầu thấy anh vẫn còn ở nhà nên thắc mắc hỏi.

    - Anh tới muộn không ai dám nói anh.. _ Nam Cung Thần bình tĩnh trả lời.

    - Thần, em muốn đi học.. _ Lăng Tâm Phi nhìn anh nói. Lời vừa nói ra khiến Nam Cung Thần sững người trong giây lát, anh đang suy tính chuyện không muốn cho ai biết được thân phận của cô.

    - Được, ba ngày nữa rồi em hãy học lại, vì em vừa mới khỏe. _ Nam Cung Thần mỉm cười dịu dàng nói, sau đó hôn trán cô tạm biệt chào cô rồi lấy áo khoát và chìa khóa xe ra cửa. Lăng Tâm Phi hài lòng nhìn theo bóng dáng của anh, mặc dù cô không nhớ gì về quá khứ, nhưng tình cảm mà Nam Cung Thần dành cho cô, cô có thể cảm nhận được.

    Van phòng tổng tài tập đoàn Nam Cung:

    - Tâm Y, gọi Hoa Ảnh và Mị Ảnh về nước.. _ Nam Cung Thần lấy điện thoại gọi ngay cho Lăng Tâm y phân phó. Hoa Ảnh và Mị Ảnh là sát thủ của tổ chức mà Nam Cung Thần tạo ra, hai người họ túc trực tại tổ chức ở nước ngoài, khi nào có việc quan trọng anh mới cho gọi hai người về nước, Lăng Tâm Y không hề hỏi gì liền đáp ứng theo ý anh.

    Tập đoàn Nam Cung đang xôn xao vì lệnh truyền xuống của tổng giám đốc, ba ngày sau họ phải chào đón phu nhân tổng giám đốc, anh còn cho người nhanh chống xây dựng lại căn phòng nghỉ của anh thành một phòng học thực thụ, có đầy đủ các loại sách cần thiết cho cô, ngoài ra anh còn mời cả giáo sư riêng.

    Ba ngày sau:

    Lăng Tâm Phi đứng trước đại sảnh của tập đoàn Nam Cung, trố mắt ngạc nhiên nhìn, hết nhìn xung quanh rồi đưa mắt nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần.

    - Chào Nam Cung thiếu phu nhân.. _ Mọi người cúi đầu cung kính chào cô khiến cô thật ngượng ngùng không quen.

    - Anh nói.. cho em đi học.. đây chính là trường học của em sao? _ Lăng Tâm Phi hỏi nhỏ.

    - Phải.. _ Nam Cung Thần hài lòng đáp xong liền ôm cô đi vào thang máy chuyên dụng của mình. Mọi người liền thở nhẹ nhàng, họ không dám bình luận cũng như thảo luận chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng cô gái kia là Nam Cung thiếu phu nhân. Họ biết nếu như họ mở miệng nói gì đó không đúng lập tức họ sẽ bị đuổi, dĩ nhiên họ không dại gì mà để mất miếng cơm được.

    Một buổi học đầu tiên của Lăng Tâm Phi chính là phòng học và lớp học ngay trong phòng làm việc của Nam Cung Thần, cô có chút khó hiểu, có hỏi anh và những người khác, họ cũng chỉ nói như nhau, cô trước giờ đều học ở đây, do có chút sự cố nên cô không nhớ gì. Song Lăng Tâm Phi nào biết những lời thoại kia là do chính Nam Cung Thần đưa ra cho tất cả nhân viên tại tập đoàn, cả các giáo sư dậy cho cô cũng như thế.

    Mọi việc vẫn tốt đẹp theo sự sắp đặt của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi cũng không hỏi thêm gì nữa, im lặng và ngoan ngoãn theo những gì mà hiện tại có.

    - Anh chưa đi làm sao? _ Ngước nhìn đồng hồ đã hơn 9h mà Nam Cung Thần vẫn ngồi ở phòng khách đọc báo, uống café. Lăng Tâm Phi tòm mò hỏi.

    - Hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà với em.. _ Nam Cung Thần ngoác ngoác tay, ý bảo cô tới gần anh, Lăng Tâm Phi ngoan ngoãn tới cạnh anh liền bị anh kéo ngồi lên đùi mìn, Nam Cung Thần dịu dàng trả lời. Anh tật sự không thể cách cô nữa bước, đi đâu anh cũng đưa cô đi cùng, dù là đi dự tiệc hay gặp khách hàng anh luôn đưa cô đi, nhưng chỉ là để cô ở phòng kế bên, có như vậy anh mới cảm giác được cô ở bên cạnh anh.

    - Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh, em đảm bảo với anh là sẽ không ra ngoài.. _ Lăng Tâm Phi hốt hoảng lên tiếng, không phải chứ? Anh ở nhà có nghĩa là hôm nay cô đừng hòng mà xuống giường nỗi.

    - Không.. anh muốn giành nhiều thơi gian cho em.. _ Nam Cung Thần yêu thường hôn cô, giọng cực cưng chiều mà nói.

    - Hai người đang làm gì vậy? _ Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai người liền hướng mắt về phía người phát ra tiếng nói kia, đó là một người phụ nữ xinh đẹp. Long Điền Ngọc Hân mẹ của anh.

    - Cháu chào bác.. _ Lăng Tâm Phi không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng nhìn nét của bà và Nam Cung Thần giống nhau, là thậu bối cô lễ phép cúi đầu chào bà, nhưng cô không có cách nào đứng lên vì Nam Cung Thần ôm cô rất chặt.

    - Anh buông em ra.. _ Lăng Tâm Phi trừng mắt nhìn anh gắt nhẹ.

    - Em ngồi yên đi, ngoan.. _ Anh yêu thương hôn má cô, mặt kệ người phụ nữ vẫn thể hiện tình cảm của anh dành cho cô.

    - Mẹ đến đây làm gì? _ Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng hỏi, mắt cũng không nhìn bà.

    - Có việc nên mẹ đến để thông báo cho con, nhưng trước hết con hãy cho mẹ biết, cô gái này là ai? _ Long Điền Ngọc Hân bình tĩnh lên tiếng.

    - Mẹ không cần biết..

    - Con đừng tỏ thái độ như thế với mẹ.. _Bà tức giận gầm nhẹ

    - Trước khi con còn tôn trọng người thì xin mẹ hãy rời khỏi đây.. _ Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng lên tiếng đuổi người, sự dịu dàng vừa nãy của nh đối với Lăng Tâm Phi liền không còn.

    - Thần.. _ Lăng Tâm Phi thấy tình hình có gì đó không đúng nên dung khủy tay thúc nhẹ vào người anh, ý nhắc nhở anh không nên đối xử như vậy với mẹ anh.

    - Cô ta là ai? _ Long Điền Ngọc Hân hỏi lại lần nữa.

    - Mẹ không cần biết.. _ Anh vẫn giữ nguyên thái độ đáp.

    - Con.. vậy còn Long Điền Ngọc thì sao? Mẹ đã ước hôn cho bọn con.

    - Con không chấp nhận, cô ấy là do mẹ sắp xếp bên cạnh con, con chỉ xem cô ấy như em gái, là con gái của mẹ. _ Nam Cung Thần khẳng định

    - Nhưng nó chỉ là do mẹ nhận nuôi, con bé không có dòng máu của nhà Long Điềm

    - Nhưng cũng mang họ Long Điền..

    - Thần.. con bé đã theo con suốt hơn 5 năm, tình cảm con bé dành cho con con không biết.. _ bà thấy thái độ lạnh lùng của Nam Cung Thần nên nhẹ giọng nói.

    - Đó là cô ấy tự nguyện con không cần, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe. _ Nam Cung Thần nói xong liền đưa Lăng Tâm phi lên phòng bỏ lại mình bà Long Điền Ngọc Hân tức giận, cho dù bà cố gắng hỏi quản gia nhưng ông là người kính miệng sẽ không hé nữa lời dù cho bà là chủ.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng sáu 2021
  9. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 08:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tòa nhà Nam Cung, văn phòng làm việc của Nam Cung Thần, nếu nói về sự khoa trương thì văn phòng này đúng thật rất rộng, phòng nghỉ của anh trước đây giờ thành học học của Lăng Tâm Phi, phòng được anh cách âm rất tốt và có hệ thống camera do anh cho lắp đặt để thấy cô mọi lúc mọi nơi, dù hai người chỉ cách nhau có một cánh cửa.

    - Này cô.. cô không thể vào nếu không có hẹn trước.. _ Bên ngài văn phòng là tiếng nói ngăn cản của thư kí với một cô dáng vóc người cao, xinh đẹp quyến rủ.

    - Sao tôi lại không thể vào? _ Cô gái quay lại trừng mắt lạnh lùng nhìn cô thư kí.

    - Cô phải có hẹn trước với giám đốc. _ Cô thư kí trả lời

    - Tôi gặp Thần cũng phải thông báo qua cô sao? Cô muô bị đuổi việc. _ Long Điền Ngọc trừng mắt quát cô thư kí.

    - Nhưng.. _ Cô thư kí định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Long Điền Ngọc đẩy ra và bước nhanh vào phòng.

    - Thần.. em về rồi.. _ Long Điền Ngọc dịu dàng nói.

    - Xin lỗi tổng giám đốc, cô ấy.. _Thư kí hốt hoảng nói

    - Cô ra ngoài đi.. _ Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, lên tiếng nói cô thư kí, cô liền lui ra.

    - Em về khi nào? _ Nam Cung Thần đẩy cô ra hỏi

    - Anh đuổi cô ta đi, cư nhiên dám ngăn cản em.. _ Long Điền Ngọc dỗi nói.

    - Ở đâ là công ty.. _ Nam Cung Thần lạnh lùng nói

    - Thần, em rất nhớ anh. _ Long Điền Ngọc ôm anh từ phái sau, mắt cô dán chặt vào người anh.

    - Ngọc, anh nhắc lại đây là công ty. _ Nam Cung Thần gằng giọng lạnh lùng nói.

    - Thần, em yêu anh.. _ Long Điền Ngọc thổ lộ và hôn tới tấp lên mặt anh.

    - "Ưm".. _ Mộ tiếng nôn nữa vang lên liền thu hút được sự chú ý của Nam Cung Thần, anh hốt hoảng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia chạy lại vào phòng.

    - Nam tổng, Lăng tiểu thư dường như không được khỏe.. _ Bước ra là một giáo sư nữ lên tiếng nói, hầu hết giáo sư của Lăng Tâm phi anh điều đặc biệt chọn nữ giáo sư

    - Cô ấy làm sao? _ Anh lo lắng hỏi dồn

    - Tôi không rõ, sắc mặt cô ấy rất xanh xao, còn hay nôn..

    - Được rồi, cô về đi..

    - Vâng.. _ Cúi đầu chào anh, giáo sư Phạm liền rời đi.

    - Lăng tiểu thư là ai? _ Long Điền Ngọc lên tiếng hỏi

    - Em về đi.. _ Nam Cung Thần lạnh lùng nói sau đó thì đi vào phòng

    - Phi nhi, em làm sao? _ Anh lo lắng hỏi cô.

    - Mặc kệ em. _ LĂng Tâm Phi trừng mắt anh, gắt gỏng nói

    - Phi nhi.. _ Nam Cung Thần dịu giọng gọi

    - Chị, em muốn về nhà, về nhà.. _ Lăng Tâm Phi uất ức nhào vào lòng Lăng Tâm Y khi thấy cô, vì sự anh nguy của cô, nê Nam Cung Thần đã nói cô còn người chị gái tên Lăng Tâm Y, mặc dù không nhớ nhưng cô có cảm giác quen thuộc về hình ảnh một người chị lúc nhỏ, nên liền chấp nhận được cô là chị gái mình. Mà lúc này khi nhìn thấy cô nước mắt của Lăng Tâm phi liền rơi.

    - Được, chị đưa em về.. _ Lăng Tâm Y không biết chuyện gì làm em gái mình khóc, nhưng khi liếc mắt nhìn bên trong còn có một người phụ nữa, cô biết cô gái kia là ai, chính là me gái không cùng dòng máu với Nam Cung Thần, cô đại khái đã biết chuyện gì. Liền đưa em gái rời đi.

    - Em về Long Điền gia đi.. _ Anh để lại câu lạnh lùng với Long Điền Ngọc liền đi. Long Điền Ngọc tức giận dậm chân, sau đó cũng rời đi.

    Tại chung cư mà Lăng Tâm y đang sống:

    - Em không về cùng thiếu gia sao? _ Lăng Tâm y cố ý thăm dò em gái

    - Không về, không về.. em ghét anh ấy, em muốn ở đaây với chị.. _ Lăng Tâm Phi dùng giằng, giận dỗi nói.

    - Phi nhi, em đang ghen sao? Em yêu thiếu gia? _ Lăng Tâm y nhìn em gái hỏi

    - Em.. em không biết.. không biết.. "hix, hix".. _ Lăng Tâm Phi uất ức nói, nước mắt lại lưng tròng.

    - Được, ngoan, Phi nhi không khóc.. _ LĂng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng an ủi cô.

    - Chị, gần đây em ăn không tiêu, ăn xong rồi lại nôn ra hết, em muốn ăn cơm chiên trứng lúc nhỏ chị hay làm cho em.. _ Lăng Tâm Phi sụt sịt mũi nói

    - Em nhớ sao? _ Ngạc nhiên hỏi cô.

    - Không biết, nhưng em hay nhìn thấy mình lúc nhỏ, có chị, ngoài ra không biết gì nữa. _ Cô ngây thơ đáp.

    - Ngoan, được rồi, em vào phòng nghỉ, khi nào xong chị gọi em.. _ Dỗ dành cô xong thì Lăng Tâm y lấy ra điện thoại của cô vẫ reo nãy giờ.

    - Thuộc hạ nghe..

    - Cô ấy đâu? _ Giọng nói đầy mệt mỏi và lo lắng của Nam Cung Thần qua điện thoại

    - Con bé khóc rất nhiều..

    - Tôi sẽ đón cô ấy.. _ Anh quả quyết

    - Không, chủ nhân hãy giải quyết chuyện của mình đi, tôi đã cảnh cáo người đừng tổn thương con bé.. _ Giọng Lăng Tâm y càng lạnh hơn chất vấn anh.

    - Tôi không có? _ Anh khẳng định

    - Người yêu Phi nhi không? _

    - Tôi sẽ cưới cô ấy.. _ Nam Cung Thần yên lặng một lúc thì lên tiếng

    - Vậy tôi chờ người giải quyết những phụ nữ sẽ làm tổn thương con bé xong rồi hãy nói. _ LĂng Tâm y nói xong thì tắt máy. Mặc dù Nam Cung Thần là người cứu cô, cũng là chủ nhân của cô, nhưng cô thề, cô sẽ không để ai làm tổn thương Lăng Tâm Phi. Nam Cung Thần nhìn căn hộ thứ 14, anh biết Tâm Ảnh nói được làm được, dù cho anh có đồng ý hay không cô là sát thủ do anh huấn luyện đơn nhiên anh hiểu cô. Vụ việc Lâm y Vân hãm hại Lăng Tâm Phi anh cũng thấy rõ, nễ tình Lâm y Vân theo anh cũng lâu anh có thể tha mạng, nhưng Tâm Ảnh khác, cô ấy khiến Lâm Y Vân sống không bằng chết, cho người liên lục hãm hiếp cô ta, còn hủy đi một bên mặt của cô ta, không dừng lại ở đó, Tâm Ảnh còn để cô ta sống như không sống mà chết cũng không xong.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng sáu 2021
  10. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 09: Khôi phục Trí Nhớ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ vì thân thể không khỏe nên Lăng Tâm Phi phải nằm một chỗ, thật là không thoải mái mà, cũng tại hai người đàn ông chết tiệt kia hại cô ra nông nỗi này.

    - Chị, khi nào bảo bối khỏe, chị đưa em đi thăm ba được không? - Yên lặng hồi lâu, Lăng Tâm Phi lên tiếng hỏi khi Lăng Tâm Y vào phòng đưa sữa cho cô, nghe cô thì không khỏi kinh ngạc nhìn cô.

    - Em.. Phi Nhi, em.. - Lăng Tâm Y ngập ngừng nói.

    - Em đã nhớ lại, là từ lúc Tả Ngôn đưa em vào viện.

    - Phi Nhi.. chị..

    - Em không trách chị, cũng không hề bài xích vì em không phải em gái ruột của chị.. lúc ba bệnh, em đã xét nghiệm máu, chỉ hy vọng có thể có máu cứu ba, nhưng bác sĩ nói máu em không họp với ba, mà còn là không cùng huyết thống.. em đã tìm tung tích chị rất lâu vì vậy mới nhờ Nhật Lệ đưa em vào bar để tìm chị, lại càng không ngờ em gặp Tả Ngôn và Nam Cung Thần. - Lăng Tâm Phi kể lại cho Lăng Tâm Y nghe lại tất cả, cũng khiến cho nước mắt của Tâm Y không ngừng rơi, cô có thể dư sức tìm tung tích của Lăng Tâm Phi và Lăng Đồng thế nhưng cô đã không làm vậy vì sợ liên lụy tới hai người, cô vào thế giới ngầm chốt yếu là muốn biết nguyên nhân vì sao gia đình cô bị truy sát, công ty phá sản.

    - Thật xin lỗi Phi Nhi, chị.. - Lăng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng.

    - Chị, em yêu anh ấy.

    Tập đoàn Nam Cung.

    - Thần. - Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Khương Lan Mị nhìn người đàn ông cô từng yêu say đắm, cô có thể thuận lợi vào đây chính là vì thư kí còn nhớ cô, vì vậy theo yêu cầu của Khương Lan Mị mà cô thư kí không thông báo cho Nam Cung Thần.

    - Mị. - nhìn người con gái xinh đẹp mà anh từng yêu giờ đây có chút tiều tụy, anh đã nghe từ Trịnh Phong Nam thuộc lại khi gặp cô bên Nhật, vì chăm sóc con trai nên mới có thể gầy như vậy.

    - Em rất nhớ anh. - Khương Lan Mị ôm anh rất chặt nước mắt không ngừng tuôn rơi.

    - Nam Cung Thần. - Tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y vang lên. Cô lạnh lùng nhìn hai người, bây giờ cô nên nói gì đây, thay mặt em gái đánh anh ta sao? Hay lại đem em gái tránh xa anh, cô không muốn như thế, giờ cô chỉ mong rằng em gái mình có thể tìm được lại người thân.

    - Tâm Y. - Nam Cung Thần thấy Lăng Tâm Y liền chột dạ.

    - Tôi đến để nói chuyện với anh. - Cô lạnh lùng lên tiếng.

    - Em ra ngoài đi, lát anh sẽ tìm em. - Nam Cung Thần nói với Khương Lan Mị.

    - Không cần đâu, tôi đến để báo với anh về chuyện của tổ chức, tôi sẽ rút, mọi việc tôi đều giao lại cho Lôi Ảnh. - Nói xong thì không cần anh có đồng ý hay không liền xoay người rới đi.

    - Tâm Y, ý em là gì? Em định đem Phi Nhi.. - Nam Cung Thần muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại khó xử nhìn Khương Lan MỊ.

    - Sẽ do con bé quyết định, trong thời gian con bé còn ở nhà Nam Cung tôi sẽ ở cùng con bé. - Lăng Tâm Y trả lời.

    - Thần.. Phi Nhi là ai? - Khương Lan Mị nhịn không được hỏi, không lẽ trong năm năm cô rời đi anh đã yêu người khác.

    - Là vợ chưa cưới của anh. - Anh không nhìn thẳng cô nói.

    - Thần, vậy còn em và con thì sao? Năm đó là vì em bất đắc dĩ mới rời khỏi anh, khi đó em mới biết mình mang thai, nhưng là vì em không thể quay lại tìm anh. - Khương Lan Mị khóc lóc nói, nhưng Nam Cung Thần nhắm nghiền hai mắt cũng không thể nói gì hơn được nữa. Khương Lan Mị nhìn anh không nói liền ôm mặt chạy đi. Cô không cam tâm để mất anh, lần này về đây, cũng chính là vì anh, cô muốn có lại anh dù bất cứ giá nào.

    Vì sợ Lăng Tâm Y lại mang Lăng Tâm Phi rời khỏi, nên Nam Cung Thần chứng thức cho công khai ngày kết hôn của hai người, điều này khiến ai ai cũng kinh ngạc vì sao anh lại kết hôn gấp như vậy, phần khác lại khiến cho một số người nghĩ cách ngăn cản chuyện này.

    Tại nhà Long Điền.

    - Mẹ, mẹ không thể để chuyện này xảy ra. - Long Điền Ngọc khóc thúc thít nói. - Ngoan, yên tâm đi, mẹ không chấp nhận ai ngoài con là con dâu, mẹ biết tiểu Thần cũng có tình cảm với con. - Long Điền Ngọc Hân lên tiếng dỗ Long Điền Ngọc.

    - Nam Cung Đồng, ông sao lại không lên tiếng ngăn cản tiểu Thần? - Bà trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó ngồi nhàn nhã uống trà.

    - Ý của Tiểu Thần đã quyết, tôi không có ý kiến, mọi việc cứ để thằng bé lo liệu. - Ông thản nhiên nói.

    - Ông.. - Bà tức giận không thể nói gì được.

    - Giờ này mà cô còn chưa bỏ ý định ngăn cản tiểu Thần sao? - Tiếng nói lạnh lùng của bà lão vang lên, bà thật không muốn đến cái nhà Long Điền này, nhưng là vì bà hưng phấn muốn nói cho con trai bà biết tin vui nên mới tới đây.

    - Mẹ. - Hai người lớn cúi đầu cung kính chào bà, mà Long Điền Ngọc cũng cúi người chào, ngưng ngay tiếng khóc nãy giờ.

    - Con trai, mau cùng mẹ đến thăm cháu dâu và cháu cố đi. - Bà lão hưng phấn nói.

    - Mẹ nói gì? - Hai người lớn ngơ ngác khó hiểu nhìn bà.

    - Hầy.. con sắp được làm ông nội rồi mà không biết sao? Phi Nhi mang thai.

    - Mẹ nói thật sao? - Lần này là hai người kia vui mừng nhìn bà, còn Long Điền Ngọc là nét mặt không thể tin nhìn bà lão.

    - Là thật, mau nhanh lên đi. - Bà đứng lên liền muốn đi.

    - Con cũng muốn đi. - Long Điền Ngọc Hân nhanh chống thay đổi sắc mặt cũng muốn đi theo, nói thật bà cũng lớn tuổi chỉ mong nhanh có cháu bế, vì Nam Cung Thần trước giờ không chịu kết hôn, mà người bà muốn chọn làm dâu chính là Long Điền Ngọc, người con gái nuôi hiện tại của bà, bà cứ nghĩ từ nhỏ Nam Cung Thần rất thương yêu Long Điền Ngọc nên mới kiên quyết ngăn cản anh kết hôn.

    - Không phải bà không muốn đứa con dâu này sao? - Nam Cung Đồng nhìn vợ, mỉm cười lên tiếng chăm chọc, ông biết vợ ông cố chấp mà sĩ diện rất cao nên mới ngăn cản con trai mình như thế, vì vậy khoảng cách của hai mẹ con họ càng ngày cách xa.

    - Ây da.. ông à, ông nói đúng, mọi chuyện cứ để cho tiểu Thần quyết định, tôi không quản nữa. - Bà hơi có chút xấu hổ nói.

    - Mẹ. - Long Điền Ngọc là không thể tin nhìn bà.

    - Tiểu Ngọc, mẹ sẽ giúp con tìm tấm chồng tốt. - Bà nói xong thì ông ra ngoài trước, bà lão Nam Cung không thể hiểu nổi đứa con dâu này của bà, thay đổi quá nhanh.

    Họ mua rất nhiều quà cho Lăng Tâm Phi, vì còn chưa thể xuống giường nên hiện tại họ đều ngồi trong phòng nói chuyện với cô, Lăng Tâm Phi biết, mẹ Nam Cung Thần chấp nhận cô chỉ vì cô mang thai, cũng giống như Nam Cung Thần anh không yêu cô mà chỉ cần con mà thôi, Lăng Tâm Y nhìn ra được tâm sự của em gái nên lòng cũng không vui, cô đã nhanh chống cho liên lạc với ông nội Triệu Phi của Lăng Tâm Phi qua hình xăm của Tâm Phi.

    Thời gian trôi qua khá nhanh, cũng chỉ vài ngày nữa hôn lễ của Nam Cung Thần và Lăng Tâm Phi diễn ra, thế nhưng trước ngày hôn lễ diễn ra, Lăng Tâm Phi nhận được bức thư của Khương Lan Mị gửi kèm theo giấy xét nghiện ADN của Nam Cung Thần và con trai cô Khương Tiểu Cương. Trong thư Khương Lan Mị co nói lý do bất đắc dĩ mà cô ta phải rời xa Nam Cung Thần, và bây giờ muốn trở về bên nhau vì hai người còn yêu nhau, cô ta còn đưa hình chứng minh những ngày qua Nam Cung Thần và cô ta luôn ở chung một chỗ. Lăng Tâm Phi kìm nén cảm xúc muốn dâng trào, cô không muốn cho Lăng Tâm Y biết nên đã không nói, có lẽ cô cần phải rời xa nơi này, cô cũng không muốn làm gánh nặng cho chị gái, càng không muốn vì mình mà Nam Cung Thần làm khó chị ấy.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng sáu 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...