Bản Tình Ca Của Mưa "Cõi lòng tràn cô tịch Buông vô tận vô cùng Ngẩng đầu nhìn Lặng ngắm Mưa giăng đầy thinh không" (1) Một bài thơ, một ly cà phê, một ô cửa sổ, một mình. Và mưa. Mưa là một hiện tượng tự nhiên, xảy ra khi các khối hơi nước ngưng tụ đủ nặng và đổ xuống; là một phần trong vòng tuần hoàn của nước, một điều kiện tiên quyết của sự sống. Mưa là một dấu hiệu, của mùa hè miền Bắc, của mùa mưa xứ Nam. Là khi các bản tin thời tiết không ngừng nhắc mọi người chuẩn bị áo mưa, ô dù, và có khi còn là công tác phòng chống bão. Hay mưa Là một hình bóng? Là một bầu trời kỉ niệm đã nát vụn thành hàng trăm hàng ngàn mảnh và rồi cứ thế tuôn rơi? "Ầm ì sóng dội Cuồn cuộn mây trôi Mưa giăng chăng tá Để ta, lưu người" (2) Em không thích mưa, mưa chỉ khiến em nghĩ về những chuyện buồn, mà buồn thì có gì.. vui đâu cơ chứ. Nghe em nói, anh khẽ cười. Đúng thế, anh thừa nhận, nhưng nỗi buồn cũng có sự quyến rũ riêng của nó, em hiểu không? Cơ mà, hình như kỉ niệm mới là thứ quyến rũ chứ, anh nhỉ? Câu hỏi nghẹn lại trên môi em, đăng đắng dư vị cà phê, ngòn ngọt thơm thơm mùi sữa. Có thể nào truyền nó tới môi anh? Để diễn đạt câu hỏi của em, theo một cách khác? Để thứ đọng lại sau này trong anh sẽ là vị cappuchino em thích, vị son của em, vị môi em. Vị của cảm xúc. Chứ không phải là vị mưa, vị của sự chia ly đường đột. "Tiếng mưa nhắc lại, những nỗi nhớ ngỡ quên" (3) Anh nhớ mắt em màu nâu, một màu nâu hiền và ngây thơ biết mấy. Màu nâu mà anh rất yêu, sự hồn nhiên mà anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể. Mưa trắng trời trong đôi mắt ấy. Chiều hôm ấy. Anh và em, mỗi người một cây dù. Của anh màu xanh và của em màu đỏ. Hai ta cứ thế đi về phía không nhau. Trong một khoảnh khắc, em ước giá mà thời gian ngưng đọng lại. Mưa ngừng rơi. Mọi thứ sẽ bất động. Trừ đôi ta. Cái gì có thể làm ngưng hai trái tim luôn hướng về nhau cơ chứ? Chúng ta sẽ quăng thật xa hai cây dù của mình, quăng hết mọi lý lẽ, cái thứ lý trí chết bầm của người lớn, thứ lý trí giết chết yêu thương và đẩy con người ngày một xa nhau. Chúng ta sà tới bên nhau như hai đứa trẻ. Bởi lẽ chỉ trẻ con mới có thể không bận tâm tới thực tại mà sống thật với cảm xúc của mình.. Cuộc sống thì chẳng bao giờ khoan dung với một thứ lãng mạn nhường ấy. Mưa vẫn cứ thế, tầm tã rơi, để khi ta quay đầu nhìn lại, người xưa đã đi xa.. rất xa mất rồi. "Thì thôi xin gửi sóng Đưa tình về cuối sông Đưa tình về với mộng Đưa tình Vào Cõi không" (4) 30-5-2018 (1), (2) Khu vườn ngôn từ- Shinkai Makoto (3) Bài hát "Khóc trong mưa" - Trịnh Thiên Ân (4) "Em bảo anh đi đi" - A. Puskin