Chia sẻ Bàn tay của mẹ

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Hiền Cận, 8 Tháng sáu 2020.

  1. Hiền Cận

    Bài viết:
    15
    Lúc còn nhỏ, Mẹ cũng như chúng ta, có một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại trắng xinh. Nhưng khi lớn lên, mẹ rời xa sự bao bọc của Ông Bà, mẹ không còn là một cô gái thơ ngây, hay mơ mộng. Bão tố cuộc đời, cứ lướt qua thân người nhỏ bé ấy. Màu da trắng nõn khi còn là con gái, đã bắt đầu ngã theo màu sương gió.

    Theo năm tháng trôi qua, mẹ không còn biết mình đã trẻ như thế nào, mình đã đáng yêu ra sao. Toàn bộ thời gian của mẹ là cho con, cho gia đình. Một ngày 24 tiếng, có phút giây nào mẹ dành cho mình không?

    Khi màn đêm còn mờ ảo, con gà mới cất tiếng gáy đầu tiên, thì đôi mắt mẹ cũng đã mở. Người phụ nữ bước ra khỏi giường đầu tiên, người phụ nữ đặt những bước chân mở đầu ngày mới.

    Chẳng cần nói gì xa xôi, trong một ngày, liệu có bao nhiêu việc mẹ làm, là của mẹ. Hay chỉ là bưng bát cơm nguội, khi cả nhà đã ngã nghiêng trên ghế. Hay chỉ là, ngồi trước quạt cho vội khô mái tóc hai màu, vì không kịp để gội ban ngày. Hay khi đang giấc ngủ trưa, thì bỗng giật mình nhớ ra, mình chưa làm việc này, mình chưa làm việc kia? Những công việc đó, có mang tên của mẹ đâu, sao mẹ tự ý gom hết vào mình như vậy?

    Bạn còn tấm hình nào của mẹ ngày xưa không, đem ra so, xem ai đã lấy đi thanh xuân trên khuôn mặt ấy? Có phải là thời gian, hay tuổi thơ của bạn, hay mái ấm gia đình, hay là miếng cơm manh áo, hay là nụ cười, con đường phía trước của bạn?

    Tôi thật ngại, khi phải nhìn vào khuôn mặt ấy, tôi rất sợ khi cầm đôi bàn tay người. Vì tôi không muốn nhìn thêm một nếp nhăn nào nữa, và tôi cũng không muốn chạm thêm vào vết nám, tôi sợ phải va vào những chiếc xương.. Nhìn tưởng như ánh mắt đơn thuần, nhưng trái tim tôi đau, lòng tôi như thắt lại, nước mắt tôi như muốn trào ra.

    Tôi muốn gào thét với cuộc đời, để đổi chút thanh xuân cho mẹ. Tôi tự trách mắng bản thân mình, vì vô dụng, vì không đỡ đần được cho mẹ, chỉ biết ngồi đó xót xa.

    Tôi muốn được nhìn thấy mẹ của ngày xưa, ngày mẹ ăn còn không biết no, đặt mình xuống là gáy ò.. o.. Ngày tấm lưng mẹ còn thẳng, ngày tôi không đuổi theo nổi bước chân người. Ngày gò má còn căng bóng, mái tóc đen xõa xuống lưng người. Ngày người còn thiết tha với những bộ đồ mới, ngày người còn hào hứng khi được tặng quà..

    Tôi không muốn nhìn mẹ của bây giờ, khi bàn tay đã cháy nắng, đôi vai gầy cũng nghiêng dần theo thời gian. Đôi chân bước đi chậm rãi, mỗi lần đứng lên ngồi xuống, kèm theo tiếng thở dài. Tôi không muốn nhìn mẹ của bây giờ, miếng cơm nuốt nghẹn nơi cổ, giấc ngủ trằn trọc trong đêm khuya. Gia đình này, cuộc sống này, lấy đi của mẹ nhiều quá!

    Tạo hóa nào đã sinh ra người phụ nữ, ai đã khoác lên mình họ từ Mẹ cao cả, để một đời họ chấp nhận hy sinh.
     
    Alissa thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...