Tư vấn Bạn là người thế nào?

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Hoailkk, 5 Tháng mười 2018.

  1. Hoailkk

    Bài viết:
    6
    Bạn là người thế nào?

    Trong mắt người này bạn là người tốt, trong mắt người khác lại là người xấu. Tôi không hỏi về cách nhìn của người khác về bạn mà là hỏi về chính bạn nhìn nhận bản thân mình thế nào. Vì tôi muốn học hỏi từ bạn cách nhìn tự tin hơn về chính mình.

    Tôi cảm thấy mính là một người khó tính và keo kiệt, bạn bè để tâm sự một người cũng không có. Suốt ngày đối mặt với những mối quan hệ xã giao đến phát mệt. Tôi thấy bản thân rất lười, đến ước mơ cũng lười. Tôi không biết mình phải làm gì, ước mơ ra làm sao, tôi chỉ ăn rồi chờ ngày tháng dần trôi.

    Có lẽ người khác sẽ hâm mộ tôi vì tôi thi đậu vào một trường đại học tốt, có thành tích tốt, có một chuyện tình ngọt ngào, có được dáng người cao ráo khỏe mạnh. Nhưng chỉ có chính bản tân tôi mới biết tâm hồn mình mục nát cỡ nào, cảm nhận thế giới trong tôi là một màu đen u ám, thực sự cần câu trả lời cho câu hỏi tôi là người như thế nào?

    Với gia đình tôi là đứa lanh mồm lanh miệng không để mình chịu thiệt bao giờ. Với bạn thường tôi là một đứa trầm tính, ít nói và có phần đáng sợ. Con với bạn thân thì tôi như một đứa tăng động, nói liên tục còn tham ăn. Tôi phải làm sao với tôi đây?
     
  2. Đăng ký Binance
  3. anna lê

    Bài viết:
    1
    Chào bạn, mình á là một người rất yêu đời nha. Mình đã đọc một vài bài đăng của bạn và bài này cho mình thấy nhiều hơn về bạn. Có vẻ bạn có cái nhìn khá tiêu cực thì phải. Này nhá bạn có ngoại hình tốt, có sức khỏe lại thông minh học giỏi mới đậu vào trường đại học khá tốt như lời bạn nói, lại có một cuộc tình với bạn trai của mình nữa. Nhièu người ước được như bạn mà không được đấy, có biết không. Còn mình á, có gia đình, có bạn bè, có người yêu, có học thức, có niểm tin, hiện xem như là có công việc luôn rồi đi, được bao ăn ở chỉ mỗi việc đi học thôi. Bạn ích kỉ keo kiệt? Tôi cũng vậy, thế thì sao chứ, điều này không đồng nghĩa với việc ai cũng ghét tôi, tôi vẫn có những người bạn hiểu cho tôi, nói chuyện cùng tôi, tôi nghĩ bạn cũng có chỉ là chưa nhận ra tôi. Cô gái, hãy yêu đời hơn nào
     
    Nguyễn Nguyễn thích bài này.
  4. KalbSolitude

    Bài viết:
    0
    Hiii mình đọc hết bài của bạn, thấy mình có giống bạn phần nào đó, mình còn bị rối loạn lo âu nữa, mình lo mọi việc xung quanh, thật sự rất mệt mỏi, biết rằng mình sống rất tiêu cực nhưng kh cải thiện được. Cách cải thiện bản thân mình tốt hơn, chỉ có thể bỏ qua những suy nghĩ ấy, rồi nghĩ về những thứ tốt hơn, những việc mình làm tốt. Nhưng có vẻ mọi việc kh tốt như mình tưởng..
     
  5. thuanthienmonchu

    Bài viết:
    14
    Sống mà đòi hỏi chính mình!

    Tự là làm khổ thân mình đó a!

    Hỏi tôi như thế nào à?

    Tôi là duy nhất, chẳng là bản sao!

    Mặc cho ai đó thét gào!

    Đời ta, ta sống, miễn nào an vui!

    Cuộc đời nhân quả khiến xui!

    Khi thì mắc cạn, lúc khui hũ vàng!

    Cuộc đời hai chữ: Bình an!

    Truy cầu cho lắm, thì càng ngã đau!

    Dòng đời nào biết nông sâu?

    Ngồi mà toan tính, lo rầu mà thôi!

    Mong trăm, đạt một, không tồi!

    Chớ mà ở đó, khóc ngồi than thân!

    Ý chí có lúc cũng cần!

    Nghỉ ngơi, hồi phục, một lần không xong!

    Cuộc đời gắng sức lắm công!

    Mấy ai mãn nguyện? Đời không cho thành!

    Cơ duyên chẳng có, chớ tranh!

    Gắng công cố sức, chả giành được đâu!
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2020
  6. TH susii

    Bài viết:
    40
    Tui thấy nhiều người giống bạn lắm. Trước đây khi chưa được chia sẻ, tui cũng hay nghĩ vẩn vơ, cứ lao đầu chạy theo những thứ mà thế gian tán dương, như là học giỏi đứng top, thi đại học phải trường xịn, phải kiêu lên, phải hoàn hảo trước mặt mọi người, chỉ biết là lớn lên phải kiếm nhiều tiền, thì mới là hạnh phúc. Nhưng 1 ngày nọ, t cảm thấy mình thật may mắn khi tìm được lẽ thật, thứ mà chi phối suy nghĩ của chúng ta. Kể từ đó, chưa một ngày nào t cảm thấy hối hận hay phải lo âu khổ sở gì cả. Nếu bạn muốn biết là gì thì liên hệ mình nha. Mình sẽ chỉ cho bạn. Hihi
     
  7. thuanthienmonchu

    Bài viết:
    14
    @TH susii

    Đó là quà tặng diệu kỳ.

    Đến từ cuộc sống, nhận thì đổi thay?

    Vậy đó là cái gì đây?

    Qui luật tất yếu đời này ban cho!

    Thuận theo nhân quả, chớ lo!

    Chứ mà ở đó nghĩ bo bo mình!

    Cái này trọng, cái kia khinh!

    Giàu sang thế nọ, tài tình thế kia!

    Kỳ vọng, ham muốn đầm đìa!

    Chung quy mỏi mệt, ơ kìa, bại vong!

    Người đời ngu ngốc lắm không?

    Cứ là chấp Ngã, lông bông tưởng quàng!

    Tưởng rằng Ta thật giỏi giang!

    Ai là thất bại, Ta đàng thành công!

    Con đường nhân quả định xong!

    Nhưng nào có chịu gắng công đi đường?

    Thích mình tự nghĩ ra đường!

    Tự cho là đúng, rồi nhường than thân!

    Than rằng thuở ấy quá đần!

    Cơ duyên bỏ lỡ, có lần sau không?

    Trường Đời luôn vốn bất công!

    Chỉ Sai, học Đúng, thành công có ngày!

    Nhưng mà ai biết Quà này?

    Chỉ là than thở, trách này, đổ kia!

    Ngoảnh lại, chỉ thấy mộ bia!

    Thời gian đắp mộ, thuở kia.. qua rồi!

    Tuổi già bò đến mấy hồi?

    Trẻ thời lãng phí, già rồi vô công!

    Hỏi Đời: Thuốc hối hận không?

    Xin thưa không có, chớ trông, tìm cầu!

    Trải qua bao cuộc bể dâu!

    Món quà cuộc sống, ai đâu mở này?

    Có gì bí mật không đây?

    Chẳng chi bí mật, nhân này-quả kia!
     
  8. Serena Azure

    Bài viết:
    339
    Mình là người hướng nội. Trong mắt tất cả mọi người thì mình trầm tính, ít nói, thích ở một mình, thích đọc sách hơn nói chuyện, thích nơi yên tĩnh. Tất nhiên mình cũng nhìn nhận về bản thân giống như thế.

    Mình cảm thấy rất khó để bắt chuyện với người lạ, nhưng sau khi đã quen với họ rồi thì mình nói rất nhiều. Mình chỉ dễ thân thiết với những người có cùng điểm chung nào đó thôi, ví dụ như bạn học chung lớp, bạn cùng tuổi.

    Mình thích sôi động náo nhiệt, nhưng ghét sự ồn ào nhốn nháo. Đối với mình thì giữa hai khái niệm đó chỉ cách nhau một tí tẹo. Mình thích nhìn mọi người đốt lửa trại, chơi trò chơi tập thể, chen nhau đi xem bắn pháo hoa; nhưng mình ghét những nơi đông người như bến xe hay hội chợ, ghét nhìn sân trường đầy những học sinh chơi đùa. Nói chính xác hơn là thích hay không thích chỉ phụ thuộc vào tâm tình của mình mà thôi. Hơi vô lý và khó chịu nhỉ.

    Mình nhận ra sai lầm của bản thân rất nhanh và tất nhiên, hối hận cũng rất lâu, vạch kế hoạch sửa đổi cũng rất gì và này nọ. Nhưng bắt tay vào việc thì hay lười, mau chán. Đó là khuyết điểm to đùng mà mình đang cố gắng sửa đây ^^

    Hồi xưa mình tự ti lắm, nhưng giờ thì mình biết trân trọng bản thân và cố gắng trở nên ưu tú hơn chính mình ngày hôm qua rồi. YOLO^^
     
    Guava thích bài này.
  9. Hoa sa tiểu thư Bút hiệu: Đàm Sương Mạn Tuyết ( Sa Sa )

    Bài viết:
    39
    Tính cách bạn á, có gì đâu mà buồn, quá đáng yêu luôn nha, gia đình là nơi sinh ra bạn đơn nhiên bạn có thể thoải mái sống thật với cảm xúc của bạn, lạnh lùng à, nói hông chừng bạn đang là băng sơn mỹ nhân trong lòng người khác đấy
     
    Guava thích bài này.
  10. a_d_t_z_m

    Bài viết:
    5
    Tôi là một người cực đoan và xấu tính - kể cả với chính bản thân mình hay với người khác.

    - Với chính mình, tôi luôn áp đặt những tiêu chuẩn khó nhằn lên người, tự gây áp lực cho bản thân. Tôi muốn mình phải hoàn hảo theo một cách riêng, tôi muốn bản thân phải thật thành công, đứng trên đỉnh của vinh quang, tôi muốn ai cũng phải ngước nhìn và ngưỡng mộ. Tôi yêu quý bản thân mình nhưng cũng vì quá yêu nó nên điên cuồng áp đặt - như cô gái ám ảnh về bạn trai của cô ấy. Tôi đặt thành công lên trên cả bản thân mình, vì thành công mà có thể đánh đổi bản thân (tất nhiên là ngoại trừ những điều dơ bẩn và đi ngược với luân thường đạo lý). So với sự nghiệp, sở thích của tôi thế nào không quan trọng, người ta nói gì về tôi cũng không quan trọng, tôi sẽ phải đau khổ như thế nào cũng chẳng quan tâm nốt, nếu còn có thể đánh đổi thì tôi sẽ không ngại đánh đổi.

    - Với những người xung quanh, tôi luôn ích kỉ trong các mối quan hệ, tôi muốn bản thân mình được nhiều người yêu quý hơn vì muốn tạo lập mối quan hệ xã giao với bất kì ai nếu có thể, tôi sẵn sàng đồng thời làm bạn với 2 phe thù địch nhau.

    - Trong tình cảm, tôi luôn nói với những người cố gắng bước vào cuộc sống của tôi rằng: "Thay vì tiến tới một mối quan hệ bấp bênh và mỏng manh, tại sao chúng ta không trở thành những người bạn vĩnh cửu?". Tôi không muốn tiến tới quan hệ yêu đương với bất kì ai nhưng lại không muốn từ bỏ ai trong cuộc sống, lí do nằm ở gạch đầu dòng phía trên.

    Không chỉ vậy, tôi là một người đầy tự ti và trầm uất.

    - Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, việc người khác làm là kiếm tiền để tận hưởng cuộc sống, còn việc cha mẹ tôi làm là kiếm tiền để trang trải bữa cơm và trả nợ. Mặc dù vậy, nhưng vì thỏa mãn ước muốn trở thành bác sĩ của tôi, cha mẹ tôi không ngần ngại lưng tiếp tục còng và mồ hôi vẫn cứ chảy để chạy đôn chạy đáo kiếm tiền nuôi tôi ăn học lần hai của 12 năm đèn sách. Nhìn họ như vậy, tôi quyết tâm sau này phải trở thành một người đứng trên đỉnh cao của vinh quang trong sự nghiệp. Thứ nhất là để cho cha mẹ tôi được sống sung sướng phần đời còn lại, thứ hai là không phải khiến những đứa con của tôi sau này phải chịu đựng những thứ như tôi đã từng.

    - Vì nhà không có điều kiện, tôi không hề có bất kì mối quan hệ mang ý nghĩa chống lưng nào, nên tôi bắt buộc phải tạo dựng mối quan hệ xã giao với càng nhiều người càng tốt, Tôi biết, đây chỉ là biểu hiện cho việc thiếu rỗng bên trong tâm hồn tôi, nhưng đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được về mỏ neo lúc khó khăn của mình. Tôi không chắc rằng mình sẽ nhờ vả được gì từ những mối quan hệ ấy, nhưng ít ra, nó thỏa lấp được sự lo lắng của chính bản thân tôi.

    - Tôi không phải là một người tốt đẹp trong chuyện tình cảm là thật, nhưng tôi đã từng tốt đẹp cũng là thật. Sau vài lần vấp ngã vô cùng đau đớn, tôi chẳng thiết gì về thứ tình cảm nam nữ mong manh và giả dối này rồi. Tôi chẳng nghĩ mình sẽ tìm thấy bản thân của ngày xưa trong đấy một lần nữa, thế là trước khi tôi thật sự sẵn sàng cho một lần yêu điên cuồng sau này, tôi sẽ hoàn toàn khép cửa trái tim, để không phải làm khổ bản thân cũng như làm người khác bị thương. Tôi đặt tình yêu sau cả sự nghiệp lẫn bản thân mình.
     
  11. thuanthienmonchu

    Bài viết:
    14
    Nhớ này hỡi các bạn ơi!

    Đây là bí quyết, làm vơi nỗi sầu!

    Nó chẳng cải thiện chi đâu.

    Nhưng là giúp bạn cân sầu bằng lo.

    Kinh qua chẳng có nói mò.

    Gọi là "bước nhảy-con đò thời gian"

    Giúp cho tâm lý ổn an!

    Dễ dàng buông xuống, tâm can vững vàng!

    Tình yêu áp dụng một đàng.

    Gọi là "đòn bẩy" sẽ càng yêu thương.

    Quà tặng cuộc sống: Học đường.

    Một trong bí thuật, tớ đương sẻ bày!

    Bí quyết ở chỗ này đây:

    Khi là đau khổ, hay này trách thân.

    Gặm nhắm, an ủi tự thân!

    Thói thường hay gặp, để dần buông tha.

    Hà tất như vậy ấy mà!

    Sao không "bước nhảy" đến là tương lai.

    Hỏi xem hậu quả này dài?

    Tương lai ảnh hưởng ngày mai không nào?

    Nếu là ảnh hưởng chả sao.

    Vậy sao ngồi đó, bới quào, buồn lo?

    Buồn lo cải biến được cho?

    Hay là vẫn vậy? Tâm lo làm gì?

    Thôi thì lấy ví dụ đi:

    Khi xưa tiểu học, bạn thì điểm cao!

    Một hôm, chả hiểu tại sao?

    Bỗng dưng điểm kém, buồn đau quá trời!

    Về nhà chẳng nói một lời.

    Gẫm suy, tự trách, hận đời, thương thân?

    Nhưng mà có thật sự cần?

    Sao không bước nhảy đến gần tương lai?

    Hỏi này điểm kém ngày mai?

    Có là giá trị, ở vài năm sau?

    Nếu là có, hãy buồn đau!

    Nếu mà không có, sầu đau làm gì?

    Đại học cần điểm ấy chi?

    Ra trường, tốt nghiệp, điểm gì cần hơn?

    Vậy chi ngồi đó trách hờn?

    Sao không vui vẻ, chẳng sờn rủi, tai?

    Tiết kiệm suy nghĩ dông dài!

    Cân bằng tâm lý, mấy ai được nào?

    Hay là gặp sốc làm sao?

    Quyên sinh, tự vận, ối chao.. đáng à?

    Cha sanh, mẹ dưỡng mà ra!

    Đã đâu đền đáp để mà quyên sinh?

    Nếu mà áp dụng cho Tình.

    Sẽ là đòn bẩy, chữ Tình càng thâm!

    Như này gia cảnh thắm, đằm.

    Con ngoan, vợ đẹp, thường lầm chán chê!

    Ra đời dục quyến, tình mê!

    Sa chân phút chốc, ê hề đắng cay!

    Bình thời sao không nghĩ đây?

    Lỡ như tai nạn, vợ này phế thân!

    Gia đình tai biến, túng bần!

    Con thơ thất học, thiếu dần tình thương!

    Mai xó chợ, mốt đầu đường!

    Nhân sinh thiếu thốn, tấm gương đầy tràn!

    Bí quyết giá trị đối ngang.

    Tưởng ra cảnh khổ, để càng cẩn, lo!

    Cảnh này chẳng để xảy cho.

    Nên càng quý trọng đời cho thanh bình!

    Sẽ càng yêu quý vợ mình.

    Chăm lo con cái, dồn tình yêu thương.

    Chớ nào lỡ bước, lầm đường?

    Say mê dục vọng, chẳng nhường thứ tha!

    Tôi chia sẻ, chỉ để mà!

    Ai mà thấu triệt, sẽ là ngộ ngay!

    Đòn bẩy, bước nhảy loại này!

    Chỉ Tâm truyền đạt, nói hay, khó hành!

    Mong là ai đó an lành!

    Biết là vận dụng, sẽ thành quán thông!

    Nhưng mà, chớ có đợi trông!

    Nó là chỉ giúp đại công quân bình.

    Giúp cho tâm lý ổn, bình!

    Để mà sống tiếp, dù mình khổ đau!

    Hiện thực không cải biến đâu!

    An bình, đau khổ, đều cầu nó đây!

    Con người vốn dĩ rất hay!

    Một tia hy vọng, đổi thay cuộc đời!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...