Bạn Đã Từng Muốn Buông Xuôi Một Cuộc Đời? Bạn có đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này không? Bạn có đôi lần như tôi, chỉ muốn chìm vào màn đêm sâu để những đớn đau không còn quay quanh mình nữa.. Những ngày gần đây tôi hay nghĩ về cái chết. À không, nói những ngày gần đây, thì không đúng. Tôi, đã nghĩ về nó từ rất lâu rồi, chỉ là gần đây tôi nghĩ về nó nhiều hơn, nhiều hơn mà thôi. Tôi nghĩ, nếu mình không còn trên đời này nữa thì sao, thì mọi việc có tốt hơn không. Nếu tôi chết đi, thì những phiền toái mà tôi đang mang đến cho người thân của mình, sẽ chẳng còn nữa. Nếu tôi chết đi thì bao tổn thương, xót xa trong lòng tôi cũng sẽ tan biến. Có phải không? Có những ngày tôi thấy thật mệt mỏi và chơi vơi, tôi cứ ngỡ chẳng ai, hay chẳng điều gì níu giữ tôi ở lại. Bao suy nghĩ tiêu cực cứ hiện lên trong đầu. Bao nhiêu hy vọng cùng sự cố gắng, hết lần này đến lần khác lại vơi cạn, lại sụp đổ. Tôi phải làm sao, phải cố gắng và lạc quan đến mức nào mới có thể hạnh phúc.. Những ngày ấy tôi lại muốn buông xuôi bản thân mình, buông xuôi một cuộc đời . Tôi biết sẽ có nhiều người cho rằng tôi và những người muốn buông bỏ một cuộc đời là khờ dại, là hèn nhát. Nhưng làm ơn đừng vội phán xét , kết luận như thể bạn hiểu rõ câu chuyện , hiểu rõ những điều mà chúng tôi đang phải chịu đựng, đã phải trải qua. Một người tỉnh liệu có thể hiểu được một người say, người đang ấm êm hạnh phúc thì làm sao hiểu được sự bi thương và nỗi mất mát của người khác. Nhiều lần tôi tự hỏi: Một kiếp nhân sinh – một đời người, là vậy sao? Là cố gắng đi tìm niềm vui, niềm hạnh phúc nhưng cuộc đời lại in hằn trong ta quá nhiều sự đau đớn, mất mát, gánh nặng và những sầu lo. Là niềm hạnh phúc có rồi lại mất, như một điều hiển nhiên. Là một niềm vui trong phút chốc, nhưng ta lại phải dành rất nhiều thời gian để quên, để chấp nhận rằng niềm vui ấy đã qua rồi. Đúng, một kiếp nhân sinh chính là như vậy. Hạnh phúc – khổ đau, nụ cười – nước mắt, được – mất, hy vọng – thất vọng, tổn thương – chữa lành.. Tất cả luôn song hành cùng nhau, tất cả những điều ấy ta đều phải trải qua. Hóa ra ai cũng có những lần gục ngã, tuyệt vọng, có những vết thương trong tim mình. Nhưng bạn có biết vì sao có những người chọn từ bỏ một cuộc đời, có những người lại tiếp tục cố gắng và mỉm cười không? Đó là vì những người chọn ở lại, họ có được sự quan tâm và thấu hiểu.. Đó là vì những lời động viên khi ta yếu lòng, là vì lời ủi an khi ta thất vọng. Là sự lắng nghe của một người. Họ kiên nhẫn ở đó, họ im lặng và chịu lắng nghe, để ta nói ra những nỗi lòng, uất ức của mình. Là khi ta cứng đầu, cố tỏ ra mạnh mẽ , cố nói rằng "mình không sao". Nhưng ai đó hiểu, họ mặc kệ sự cứng đầu và cố chấp ấy, mà đến bên dành cho ta một cái ôm ấm áp. Là khi ta chơi vơi, lạc lối nhưng có một ai đó nói với ta rằng "sẽ ổn thôi, nỗi đau này rồi sẽ qua". Là những ngày thất bại, những lúc sai lầm nhưng vẫn có gia đình ở bên. Họ không la mắng hay trách móc ta, mà sẽ giúp ta mạnh mẽ hơn, giúp ta hiểu. Ta có thể thất bại và mắc sai lầm nhưng ta không thể bỏ cuộc, không được lún sâu vào vũng bùn ấy. Là vì nụ cười thơ ngây của đứa em. Ánh mắt hồn nhiên, nụ cười không chút ưu tư ấy đã cho ta thêm niềm tin , thêm sức mạnh để ta cố gắng vượt qua những ngày đen tối. Là vì những lời hứa của tương lai. Chẳng biết đến khi đó, liệu ai còn nhớ, ai đã quên, nhưng nhờ lời hứa đó ta đã biết hy vọng để tiến bước về phía trước. Những điều tưởng chừng như đơn giản ấy, lại là sợi dây chắc chắn. Để kéo lấy một người đang bị mắc kẹt, ở một nơi được gọi là – vực thẳm tâm hồn. Có rất nhiều bài báo nói về sự tự tử, những con người và những câu chuyện của họ là khác nhau. Nhưng bạn biết không? Đằng sau những con người đó, những câu chuyện đó đều là sự bất lực, mỏi mệt và tuyệt vọng.. Tôi hiểu, bởi chính tôi cũng đã từng như vậy. Từng ở trong hoàn cảnh ấy mới biết, mới hiểu mọi thứ thật nặng nề và khó khăn. Đi qua những ngày đen tối ấy, tôi chỉ ước.. Giá mà, trước khi chọn buông xuôi một cuộc đời. Họ được quan tâm nhiều hơn, được những người bên cạnh lắng nghe nhiều hơn. Giá mà họ được yêu thương nhiều hơn, được những người bên cạnh cảm thông và thấu hiểu cho họ. Giá mà những lời trách móc, đổ lỗi đó sẽ là những câu hỏi thăm, vỗ về thì có lẽ sẽ không có những giọt nước mắt muộn màng, càng sẽ không có những lần ly biệt không thể hội ngộ.. Nhưng tiếc thay, cuộc đời lại chẳng bao giờ có hai từ "giá mà". Sự thật đời người vô thường hãy biết trân trọng hiện tại. Đó là điều ai cũng biết, cũng nói nhưng có mấy ai thật sự hiểu và làm được như câu nói ấy. Hay chỉ khi mất đi những gì mình đã có, khi chỉ còn những phút giây cuối cùng bên nhau thì người ta mới trân quý, mới hiểu là mình đã từng rất hạnh phúc. Xin bạn đấy, đừng vô tình đẩy những người bạn yêu thương đi vào ngõ cụt. Hãy nói những lời yêu thương khi ta còn bên nhau, khi ta còn có thể.