Bản Ca Đời - Đặng Trần Khang

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Đặng Trần Khang, 10 Tháng bảy 2019.

  1. Đặng Trần Khang

    Bài viết:
    14
    Bản ca đời

    Tôi không phải là nhà thơ

    Nhưng tôi mang một tâm hồn thi sĩ

    Tôi cũng chẳng là nhạc sĩ

    Nhưng tôi xin viết lên bản tình ca

    Dòng ca suối chảy ngọt ngào

    Lời ru của mẹ dâng trào trong con

    Ru con những giấc ngủ ngon

    Để quên tiếng khóc, khổ đau đời người

    Dạy con tiếng nói, tiếng cười

    Để con vui sống với người nhân gian

    Vì đời quá nỗi gian nan

    Nên con phải biết sống nhàn con ơi

    Đừng nên chen chúc với đời

    Để con phải mất phúc trời mai sau

    Cuộc đời là một bể dâu

    Vạ oan trái uất mà đau trong lòng

    Sông kia thì chảy có dòng

    Nhưng đời thì có nhiều vòng khó đi

    Nhưng con đừng có sợ gì

    Vì đời có lúc, tối thì sáng lên

    Phận người trôi nổi lênh đênh

    Trôi theo dòng nước dập dềnh đến đâu

    Đời con phải có nhịp cầu

    Cầu yêu thương đó để qua hận thù

    Đời con cần có cây dù

    Dù kia chính nghĩa che đường con đi

    Hận thù đau khổ là vì

    Người ta chưa dứt sân si đó mà

    Cuộc đời là một bài ca

    Dài vô bất tận, trải qua ngàn đời

    Hát hoài vẫn mãi không ngơi

    Vì đời chưa dứt, bài ca vang hoài.
     
    Tuệ Nhiên, LieuDuongshasha thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng bảy 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...