Baldi's Basics Of Vietnam The Remade - Bottompit

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bottompit, 6 Tháng mười hai 2018.

  1. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Baldi 's Basics Of Vietnam - The Remade

    Tác giả: Bottompit

    Thể loại: Hiện đại

    Văn án:

    "Trong cuộc sống, chúng ta không thể báo trước được bất kì điều cả. Có những thứ mà chúng ta không thể lường tới được." Điều đó hoàn toàn đúng với tôi, đáng ra tôi không nên ở tại nơi đây, tôi đáng ra phải nhận được nhiều hơn thế.. Trời ơi! Hắn ta sẽ làm gì với tôi đây?



     
    QuânHạ Mẫn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trung học phổ thông, cái quãng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời của học sinh. Đó là cái quãng thời gian mà những kí ức hoài niệm nhất luôn được chôn cất trong trái tim của bạn: Tình yêu trong sáng và ngọt ngào của tuổi học trò, tình cảm thân thiết của thầy cô, những khoảng khắc đáng nhớ với lũ bạn lầy lội.. Chắc hẳn ai cũng đã từng trải nghiệm hoặc ít nhất là mơ đến nó một lần rồi chứ nhỉ?

    Tôi cũng thế vậy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể tận hưởng được tuổi trẻ đầy sức sống ở ngôi trường phổ thông. Nhưng có vẻ tôi đã lầm, mấy ngầy trước khi được bước vào ngồi trường cấp 3 thì một tai họa đã giáng xuống gia đình tôi: Công việc của gia đình tôi bị phá sản, cả nhà đang rơi vào nợ nần, đúng khi đó thì mẹ tôi bị bệnh tim cần phải có một khoản tiền lớn để chữa bệnh, bố tôi chạy đi khắp nơi vay mượn của người thân. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho tôi không tài nào có thể tiếp nhận được. Không muốn tôi phải sống trong cảnh nghèo khó, bố mẹ đã đưa tôi về với người chú ở chung, ông chú này sống ở tận dưới nông thôn.

    Trước ngày đi, tôi đã khóc òa lên giùng giằng không muốn đi, ba mẹ không còn cách nào khác ngoài việc phải đánh ngất rồi đưa tôi lên xe, trước khi ngất đi tôi có nhìn thấy ba tôi nước mắt chảy ròng ròng và tôi có nghe thoáng qua được từ: "Xin lỗi". Sau khi tôi tỉnh dậy thấy mình ở trên xe, tôi òa khóc đòi chú lái xe phải chở tôi về, nhờ có các vị hành khách khác dỗ dành tôi mới chịu nín đi. Đến nơi, tôi được chú đón ở bến xe, chú ấy chở tôi về nhà của chú, cái căn nhà của chú ấy là một căn nhà cấp 4 mới nhìn sơ qua thôi thì cũng biết nó đã hơn chục tuổi rồi, cả bên ngoài lẫn bên trong mục nát hết. Tôi mới nhìn qua ngôi nhà thôi cũng cảm thấy chán rồi, nhưng dù thích hay không thì tôi vẫn phải ở đây cho đến khi nào tình hình gia đình tôi ổn định lại mới được.

    Bây giờ tôi đã ở đây được ba tuần, chú có đăng kí cho tôi đi học ở một ngôi trường gần đó. Trước ngày đi học tôi cứ có cái cảm giác hoang mang gì đó về ngôi trường tôi sắp theo học, ban đầu tôi nghĩ rằng đó là do mình không quen với nơi này nên mới thế. Sau này tôi biết rằng trực giác đã mách bảo tôi là ngôi trường đó hoàn toàn không bình thường chút nào.

    Sáng hôm sau, chú đưa tôi đến trường vì đường đi khá xa. Để đến ngôi trường đó thì phải đi hết 20km rồi sau đó vượt qua một cây cầu, tiếp đến phải băng qua một cánh rừng lớn thì mới đến nơi. Chú cũng đã nhắc tôi đem theo quần áo và đồ dùng cá nhân vì đây là ngôi trường bán trú nên chúng tôi sẽ phải ở trong ngôi trường này cho đến hết thứ bảy mới được về.

    Đây là một ngôi trường một tầng, cái khu rừng bao quanh nó rộng đến mức như là cả ngôi trường đang ẩn đi vậy, nếu không nhìn kĩ thì chắc sẽ chả thấy nó đâu. Xung quanh tôi chả thấy ai cả cứ nghĩ rằng là các học sinh khác chưa tới hoặc là tôi tới muộn quá. Khi tôi đi vào bên trong ngôi trường trông khác đơn giản, hành lang trống rỗng không có bất kì cái gì, kể cả một bóng người. Bỗng dưng, có bàn tay đập mạnh vào vai khiến cho tôi phát hoảng, khi tôi quay lại nhìn thì thấy đó là một cậu học sinh khác, tôi thở phào nhẹ nhõm.




    [​IMG]

    - Xin lỗi nha! Tôi đang đi dạo xung quanh trường thì bỗng dưng thấy có người ở đây. Hừm! Cậu là học sinh mới đúng không? Tôi tên là Đạt, rất vui được gặp cậu.

    [​IMG]

    Đạt chìa tay ra bắt tay với tôi. Tôi tự giới thiệu bản thân với Đạt:

    - Ờ, không sao đâu. Tôi tên là Tùng, rất vui được gặp cậu. À mà Đạt này, bộ cậu có thấy..

    Tôi nói chưa xong mà Đạt đã ngắt lời tôi:

    - Cậu định hỏi tại sao trường lại trống vắng đến thế này đúng không? Ngôi trường này chỉ mới được xây xong từ vài tháng trước, vẫn chưa có nhiều người biết tới nên nó mới trống vắng như thế này đấy.

    - Ủa? Nhưng dù thế thì đáng ra cũng phải có kha khá học sinh đến đây học chứ. Thế còn giáo viên thì sao?

    - À! Giáo viên thì cũng chỉ có vài người thôi.

    Tôi đổ mồ hôi hột khi biết rằng mình sẽ phải học tại cái ngôi trường mà gần như không ai biết đến. Tôi cứ có cảm giác như mình đang theo học tại một ngôi trường bị bỏ hoang vậy.

    - Này! Để tôi nói cậu nghe: Tôi đã học tại cái trường này từ mấy tuần nay rồi và tôi có thể đảm bảo với cậu rằng cái trường này không hề có bình thường cả. Nếu cậu muốn sống sót thì phải nghe theo lời hướng dẫn của tôi. Biết chưa?

    Nghe Đạt nói vậy tôi cứ nghĩ rằng cậu ta đang có ý định chọc mình, nhưng nhìn thấy cái khuôn mặt nghiêm trọng pha chút lo lắng của cậu ta cũng khiến tôi thấy lạnh sống lưng.

    Sau đó, Đạt dẫn tôi đi thăm quan ngôi trường, nơi đây có chục cái phòng học, năm căn phòng giáo viên, một khu căng tin và một thư viện nằm ở cuối trường học. Đúng như tôi dự đoán, ngôi trường khá nhỏ, phòng học chỉ tầm tầm chục mét, cái sân chơi còn không rộng bằng khu vườn nhà chú tôi, ngoài ra còn có một khu ktx dành cho học sinh ở cạnh trường nhưng nó nhìn trông giống như một căn trọ nhỏ vậy. Thú thực thì tôi cũng không thể trông mong gì nhiều từ một ngôi trường tại vùng xa xôi thế này và mới được xây nên nó trông rất sạch sẽ.


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Đang đi lòng vòng quanh trường bỗng dưng tôi nghe thấy một âm thanh nào đó phát ra:

    - GOTTA SWEEP SWEEP SWEEP!

    Tôi tự hỏi âm thanh đó phát ra từ đâu.

    - Này Tùng, nếu ông không muốn bị thương thì đứng lùi xuống cái đi.

    Tôi không hiểu được ý muốn nói của Đạt nhưng tôi vẫn làm theo lời cậu ta nói. Từ phía hành lang bên trái, xuất hiện trước mặt chúng tôi là.. MỘT CÂY CHỔI KHỔNG LỒ?


    [​IMG]

    Cái chổi phóng nhanh đến phía chúng tôi. Tôi đã định chạy đi nhưng Đạt ngăn tôi lại và bảo tôi phải giữ nguyên vị trí. Cái chổi cứ thế phóng qua chúng tôi và tiếp tục hướng về bên trái hành lang.

    - Okay! Tôi nghĩ là chúng ta ổn rồi đấy..

    - Cái quái gì thế kia?

    Ta thực sự không thể tin vào mắt mình nữa, một cái chổi khổng lồ bỗng dưng phóng vù vù đến phía bọn tôi? Suốt cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy bất kì thứ gì quái dị đến thế cả. Miệng tôi há hốc ra và mắt của tôi vẫn hướng về phía bên trái.

    - À! Cái đó á? Đó là một cây chổi, bộ ông nhìn mà không biết hả?

    - Tôi biết đó là cây chổi rồi. Nhưng.. tại sao lại có một cái chổi ở đây? Và sao mà nó di chuyển được?

    - Đó là bởi vì nhà trường không có đủ tiền thuê lao công nên là họ đã.. thuê một cái chổi thay thế. Nói thật với ông, đó là một ý định khá là sáng suốt đấy, cái chổi có thể làm việc suốt ngày đêm không ngừng nghỉ và nó không bao giờ than vãn cả. Mặc dù việc xảy ra va đập với nó có thể gây chết người nhưng ít ra thì mình được lợi nhiều hơn.

    - Tôi.. À.. Nhưng.. Tại sao..

    Tôi nói một cách lắp bắp, thực sự bây giờ tôi đang cực kỳ bối rối, có quá nhiều câu hỏi trong đầu mà tôi không thể nói ra nhưng Đạt chỉ bịt miệng tôi và bảo:

    - Suỵt! Đừng nói gì cả. Tôi hiểu mà, tôi cũng nghĩ như cậu. Lần đầu tôi gặp nó thì tôi đã bị nó đẩy xuyên qua mấy bức tường và kết quả là nằm viện vài ngày. Cách tốt nhất là cậu đừng có nói gì cả, cứ nghĩ nó như là một điều bình thường là được.

    "Nói thì dễ lắm chứ". Đó là những điều mà tôi đang nghĩ trong đầu

    Tiếng chuông reo lên khiến hai bọn tôi giật mình, Đạt kéo tay tôi và nói:

    - Chết! Chúng ta bị muộn mất. Theo tôi nào, chúng ta ở lớp 103 đó. Nhanh lên.

    Hai chúng tôi chạy hết sức đến phòng học, tôi không muốn bị phạt trong ngày đầu tiên mới đến trường. Hai chúng tôi vừa đến kịp lúc. Cả thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn xung quanh chỉ thấy trong lớp có tổng cộng năm người, tính cả hai chúng tôi. Tôi ngồi ở ngay đầu bàn, Đạt ngồi ở hàng ba bên phải.

    Ở sau tôi là một cô gái mặc chiếc áo đỏ với quần jean xanh, cô ấy có mái tóc bù xù như chưa được chải trong mấy ngày rồi.


    [​IMG]

    Ngồi cạnh Đạt là một cậu học sinh khác, cậu ta là người duy nhất ăn mặc chỉnh tề, mới nhìn qua thôi cũng có thể biết cậu ta là một con người nghiêm chỉnh và đầy trách nhiệm rồi.

    [​IMG]

    Ngồi ở cuối dãy là một cậu học sinh với bộ quần áo xộc xệch, áo đỏ nhưng tay áo và quần thì lại có màu xanh, cậu ta tròn trĩnh như quả bóng vậy, cậu ta cứ lườm tôi khiến tôi thấy không thoải mái cho lắm

    [​IMG]

    [​IMG]

    Cánh cửa mở ra, thầy giáo đi vào trong lớp. Điểm nổi bật nhất mà bạn sẽ thấy đầu tiên ở người đàn ông này là cái đầu hói của ông ta, ông ta mặc một bộ quần áo giản dị, chỉ áo xanh với quần jean xanh. Tôi đứng lên chào thầy giáo nhưng thầy chỉ nhìn tôi với cái ánh mắt lạ lùng, thật ra thì cả lớp đều đang nhìn tôi như vậy. Tôi thấy kì lạ, tự hỏi: "Ủa? Sao mọi người cứ nhìn mình như vậy, bộ đứng lên chào giáo viên là lạ lắm sao?" Thầy giáo chỉ chào tôi lại một câu và nói với cả lớp:

    - Xin chào các em học sinh, tôi tên là Baldi và tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em. Tôi có một câu hỏi dành cho cả lớp này: Hôm nay là buổi đầu tiên tới trường, các em có vui không?

    Cả lớp trả lớp đồng thanh: "Có ạ!" Mặc dù nó chỉ là lời nói dối.

    - Tốt lắm các em, thầy cũng muốn được dạy cho các em những kiến thức bổ ích lắm. Nhưng hôm nay thầy cô lại rất bận nên hôm nay chúng ta chỉ ở đây để làm quen với các bạn và ngôi trường thôi. Có ai muốn hỏi gì không?

    Tôi định giơ tay hỏi về cái chổi vừa nãy nhưng Đạt quay sang chỗ tôi làm kí hiệu không được phép hỏi gì hết.

    - Không hả? Được rồi, vậy các em bây giờ hãy tự khám phá ngôi trường này nhá. Có gì cần hỏi thì thầy ở trong phòng giáo viên đó.

    - À đúng rồi. Trước khi đi thầy sẽ dán lên đây một cái bảng, cái bảng này sẽ đưa ra các nội quy ở trong trường. Nếu ai làm trái luật sẽ bị trừng phạt đó nha.

    Nói xong rồi, thầy Baldi dán lên tường cái bảng nội quy:


    [​IMG]

    Một. Không được chạy ngoài hành lang

    Hai. Không được vào phòng giáo viên mà không có phép

    Ba. Không được ăn uống ở trong lớp

    Bốn. Không được bỏ trốn khỏi trường hoặc khi bị kỉ luật

    Năm. Không được xâm phạm đồ dùng cá nhân của người khác

    Sáu. Không được gây lộn với nhau

    Bảy. Không được xả rác bừa bãi

    Tám. Không được thức quá 10 giờ.

    Chín. Luôn phải ăn mặc chỉnh tề. Đồng phục của trường là luôn bắt buộc.


    Bất kì ai vi phạm các lỗi trên sẽ bị kỉ luật và nếu còn tái phạm thì hình phạt sẽ tăng lên.

    Tối đó, sau khi ăn xong chúng tôi đi về ktx ngủ, ở đây giờ cấm cửa là 10: 00PM. Tôi nằm ở trên giường nghĩ về cuộc sống tại ngôi trường này, liệu ước mơ về ngôi trường cấp 3 của tôi liệu có thành hiện thực được không? Tôi tắt điện, nhắm mắt lại và ngủ. Bây giờ tôi chỉ thể tự mình thực hiện nó mà thôi.

    Còn tiếp..
     
    Nguyễn Nguyễn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2019
  4. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Reng! Reng! Reng!.. Tiếng chuông báo thức vang lên, tôi lờ mờ mở mắt ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc đồng hồ nay đã chỉ 8 giờ hơn. Thấy thế tôi lập tức bật dậy khỏi giường, vội vã thay quần áo, thậm chí tôi còn không có đủ thời gian để vệ sinh bản thân nữa. Tôi chạy một mạch đến trường, khi đến nơi tôi thấy Đạt đang đứng ở hành lang nói chuyện với cái cậu "thanh niên nghiêm túc" hôm qua. Băn khoăn, tôi lại gần và hỏi:

    - Này! Sao mấy ông không vào học đi mà còn đứng đây nói chuyện làm gì? Và Đạt đồng phục của ông đâu rồi sao không mặc đi, bộ không sợ bị phạt hả?

    Nghe tôi nói vậy Đạt phì cười còn cái cậu học sinh đó thì làm một khuôn mặt vẻ thất vọng lắm, cậu ta nói:

    - Cậu không có nhìn lịch hả? Hôm nay mới có Chủ Nhật thôi. Mai mới phải học.

    Tôi nghe vậy lăn đùng ra, tay gãi đầu vì ngại quá.

    - Ô thế hả? Dù sao thì cám ơn vì đã nhắc nhở nha.

    - Đừng để tâm.

    Cậu học sinh đó trả lời một cách lạnh lùng. Tôi quay sang hỏi Đạt:

    - Này Đạt, cậu này tên là gì vậy? Hình như cậu ta cũng học trong lớp mình nhỉ?

    - Đúng đó! Cậu ta tên là Minh, một anh chàng lạnh lùng, đẹp trai và tài giỏi. Không ai biết cậu ta đến từ đâu cả.

    - Sao nghe bí ẩn dữ vậy?

    - Bởi vì cậu ta chính là soái ca truyền thuyết luôn xuất hiện trong những câu truyện như thế này mà. Nhiệm vụ của cậu ta không chỉ có câu view từ fangirl đâu mà nhờ cậu ấy mà chúng ta, những kẻ đầu bò đần độn cũng được hưởng thơm theo.

    - Tôi thực sự.. không hiểu ông đang nói gì cả.

    - Như thế cũng chả sao cả. Cậu chỉ cần biết rằng chúng ta, những kẻ tầm thường đang được anh chàng này dẫn lối đến ánh sáng cùng.

    - Tsk! Sao trong cái trường này toàn là mấy kẻ quái dị vậy? Lúc nãy là một đứa con gái lập dị nay lại đến cái lũ này sao? Đạt, tôi cứ tưởng rằng chúng ta có thể làm bạn với nhau được chứ, không ngờ cậu lại..

    - Vừa nãy cậu bảo là có gặp một đứa con gái à? Là cái cô gái có mái tóc bù xù trong lớp mình hả? Cô ấy tên là gì vậy?

    - Nếu tôi nhớ không lầm thì tên của cô ta là Playtime thì phải. Cô ta cứ bám theo tôi và đòi tôi phải chơi với cô ta ý. Tôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể cắt được cô ta.

    Vừa nói xong, từ phía xa có một tiếng nói vọng lên: I wanna play with someone!"

    [​IMG]

    - Chết! Cô ta tới được đây rồi à?

    Minh vội vã chạy thật nhanh trước khi Playtime tìm thấy cậu ta, Minh cũng bảo là nếu Đạt và Tùng tiết lộ chỗ trốn thì xử đẹp cả hai người. Playtime phát hiện ra họ, tiến lại gần hỏi:

    - Này hai cậu có thấy cái anh chàng đẹp trai đó đi đâu không? Mình muốn rủ cậu ấy chơi cùng nhưng cậu ta tự dưng chạy đi đâu mất rồi.

    - À chắc là do cậu đẹp quá nên cậu ấy mắc cỡ nên chạy đi mất mà - Đạt nói một cách mỉa mai.

    - Ý! Cậu nói thật ư?

    Tôi đứng đó cố gắng bịt chặt mồm, cố gắng không được cười.

    - Mình không tìm thấy cậu ấy đâu cả. Hay là mấy cậu chơi với mình đi.

    Tôi đang định đồng ý thì Đạt đập vào vai tôi nhìn, hiểu ý cậu ấy tôi từ chối lời mời của Playtime:

    - Được rồi! Thế thì chúng ta hãy chơi ngay tại đây luôn nhá.

    - Ơ kìa! Bọn tôi bảo là..

    Chưa kịp nói xong Playtime đã vụt cái dây vào đầu tôi, tức giận tôi nói:

    - Này! Làm cái gì thế? Tôi đã bảo là không muốn chơi cơ mà.

    Không thèm để ý đến lời của tôi Playtime cứ vụt cái dây vào đầu tôi. Đạt ra hiệu bảo tôi phải chạy thật nhanh. Ngay khi đã hiểu ý, cả hai chúng tôi chạy bán sống bán chết. Đạt phóng vù lên phía trước như một vận động viên maratong vậy, tôi vừa mới chạy được vài dây đã bị Playtime tóm lấy. Đạt quay lại nhưng cậu ta không cứu tôi mà đặt tay lên trán chào cái giống như đang tưởng niệm một liệt sĩ vậy, rồi chạy ngay đi.

    - Định mệnh! Cái thằng kia, sao mày lại bỏ tao lại chứ? Giúp tao với - Tôi không dám nói câu đó ra, chỉ nghĩ ở trong đầu mình.

    Thế là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chơi với Playtime. Đã hơn 11 giờ trưa, tôi với Playtime vẫn đang tiếp tục chơi, tôi thở hổn hển vì phải chơi với cô ta suốt từ sáng giờ, không nghỉ một giây nào hết. Ngược lại, Playtime trông rất là mạnh khỏe và sôi động cho dù chúng tôi đã chơi rất là lâu. Playtime bỗng dưng dừng lại, cô ấy nhìn lên cái đồng hồ treo ở trường và nói:

    - Ô kìa! Đã hơn 11 giờ rồi sao? Đến giờ ăn trưa rồi. Được rồi Tùng, bây giờ chúng ta sẽ nghỉ ở đây, khi nào ăn xong chúng ta lại chơi tiếp nha.

    [​IMG]

    Tôi nhìn Playtime với cái ánh mắt sợ sệt, chắc chắn sau khi ăn xong tôi sẽ phải tìm cách để trốn cô ta. Tôi đi đến căng tin, ở đó các học sinh trong lớp đang tụ tập lại với nhau ăn trưa. Minh với Đạt thì ngồi cùng một bàn, Playtime đang ngồi cùng với cái cậu béo hôm qua. Ở bàn Minh và Đạt, hai người nói chuyện với nhau rất thân thiết dù họ chỉ mới gặp nhau không lâu đó, Playtime cứ nhìn chằm chằm vào Minh chảy nước miếng khiến cho cậu ta cảm thấy rất khó chịu, cái cậu béo đó thì chỉ chăm chú vào ăn mà không quan tâm đến những người khác. Tôi lấy đồ của mình rồi ngồi vào bàn với Minh và Đạt, Đạt chào tôi một cách thân thiện:

    - Hế lô bạn hiền! Tôi không ngờ là cậu còn sống đấy, tôi tưởng ai chơi với Playtime đều sẽ bị cô ta vắt kiệt sức cơ mà?

    - Đừng có gọi tôi là bạn cậu. Bạn bè gì mà tự nhiên bỏ nhau như vậy, cậu may mắn là tôi chưa có xử cậu đấy. - Tôi nhìn Đạt với ánh mắt hình viên đạn, vừa đưa ra một lời đe dọa.

    - Thông cảm cho Đạt đi, cậu thì biết gì chứ. Nếu là cậu thì liệu cậu có liều mạng mình chỉ để cứu một người mà mình vừa mới quen biết không?

    Tôi gật đầu cho rằng có lý. Ăn trưa xong, Minh và Đạt quyết định chuồn về ktx để tránh Playtime, thế nên họ đã cố ăn xong trước để trốn về nhanh. Tôi thì chưa ăn xong bữa thì đã bị Playtime làm phiền rồi, cô ta hết lấy dây đập vào mặt tôi thì lại lảm nhảm bên tai khiến tôi không tài nào chịu được. Tôi chạy thật nhanh ra khỏi căng tin và đóng cửa lại để câu giờ hòng trốn thoát. Gần đến cổng ra vào thì tôi bị cái cậu béo đó chặn lại.

    [​IMG]

    - Tránh đường ra cho người ta đi nào! - Tôi hét lên.

    - Không cho. Đưa tao tiền rồi tao mới cho mày đi.

    - Tôi chả có gì cả. Cho tôi đi mau nếu không thì..

    - Tao không cần biết. Đưa tao tiền thì tao mới cho đi.

    Tôi phớt lờ cậu ta định lách sang thì bị cái cậu đó đấm cho một phát. Chỉ một cú đấm của cậu ta thôi mà tôi bị quăng vào tủ đồ và gãy mất răng cửa. Đáng ra tôi không nên gây sự với tên này, hắn ta có thể đánh gãy xương tôi chứ chẳng đùa. Tôi định tìm đường khác ra nhưng tôi bắt gặp một người đàn ông cao ráo, mặc áo sơ mi đen và quần jean.

    [​IMG]

    - Em bị làm sao vậy? Sao mà phải đi lom khom thế?

    - Có cái bạn nào đó ở kia đánh em đó.

    Không nói gì thêm nữa, mặt người đàn ông đó hằm hằm, ông ta chạy một mạch ra chỗ tên béo đó. Từ xa tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ và tiếng người đàn ông đó đang la mắng. Tôi quay lại nơi đó phát hiện ra cả tên béo lẫn người đàn ông đó đều đã biến mất. Tôi nhanh chóng chạy ngay về ktx, không kịp suy nghĩ gì cả.

    Về đến nơi tôi kể lại chuyện cho Minh và Thành nghe, Thành giải thích:

    - Cái thằng béo mà cậu gặp khi nãy tên là It's a Buly, nó là cái thằng chuyên bắt nạt và lấy đồ của người khác. Mỉa mai thay, nó cũng là cái thằng mạnh nhất trong trường. Nó từng phá mấy cái bức tường ở quanh trường và suýt bị đình chỉ học đó.

    - Lần trước tôi bị nó trấn mất 200K và cả túi đồ ăn mà tôi để dành đó. - Đạt nói một cách tức giận.

    - Còn cái người đàn ông đó là hiệu trưởng trường ta, Principal of the Thing, ổng là người giám sát và điều hành mọi thứ ở trong trường. Ông cẩn thận đừng có chọc giận ổng kẻo chết đấy.

    Nghe xong tất cả tôi mới hiểu. Tối đó, tôi lại suy nghĩ về cái ngôi trường này nhiều hơn. Liệu tôi có thể sống sót được ở cái chốn này không?

    Còn tiếp..
     
  5. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối đêm đó vì hồi hộp quá nên tôi không tài nào ngủ được. Lo sợ rằng điều gì sẽ đón chờ mình ở phía trước. Thế là tôi thức trắng đêm, vào sáng sớm tôi mệt đến đến chết. Dù thế nhưng tôi vẫn cố gắng bật dậy, chuẩn bị cho ngày mới. Sau khi đã đánh răng rửa mặt tôi đi thẳng ngay đến trường. Có lẽ tôi là người đến sớm nhất trường, thậm chí đến còn sớm hơn cả giáo viên. Lý do là bởi vì tôi sợ rằng sẽ bị thằng bắt nạt hôm qua mò đến trả thù vậy nên phải đến sớm để chuẩn bị cách đề phòng.

    Từ khi mới bước đến cổng, tôi đã nghe thấy được tiếng của Gotta Sweep vọng ra, chắc chắn là nó đang lau dọn trường đây, tôi đứng chờ ở ngoài một lúc rồi đợi nó làm việc xong mới vào trong.

    1 tiếng rưỡi sau, Minh đến trường tôi rủ cậu ta vào căng tin ăn sáng cùng cho vui nhưng cậu ta từ chối, bảo là đã ăn rồi. Tôi thấy các học sinh khác cũng đến trường, Playtime ngay sau khi thấy tôi đã lập tức chạy đến đòi chơi cùng. Lần này không chịu được nữa tôi lấy cái kéo ở trong cặp ra cắt phăng ngay cái dây của Playtime. Cô ta thấy vậy bèn chạy đi khóc um tùm lên, tôi thấy có lỗi với cậu ấy nhưng dù gì thì tôi không muốn bị làm phiền chút nào cả.

    [​IMG]

    Sau Playtime thì It's a Bully tới trường, mặt mày hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, hắn ta chạy khắp quanh trường cố tìm tôi ra bằng được để dằn mặt. May thay, tôi đã kịp đoán trước điều này nên trốn đi ở một nơi bí mật. Tìm tôi mãi không thấy nên hắn bèn bỏ cuộc. Người đến trường cuối cùng là Đạt, cậu ta đến ngay gần đúng lúc chuông reo, tôi nghĩ bụng:

    - Đến muộn như vậy mà chắc là cậu ta chưa kịp ăn gì. Nhìn quần áo xộc xệch là biết ngay.




    Thế nên tôi cầm theo một thanh chocolate Zesty và chai BSODA theo. Thầy Baldi vào trong lớp, ông ấy nói với giọng vui vẻ:

    - Xin chào các em học sinh! Chắc hẳn là sau những ngày nghỉ nhàm chán thì cuối cùng chúng ta cũng được quay lại vào trong lớp học tuyệt vời này. Các em có thấy phấn khích không?

    [​IMG]

    Cả lớp trả lời đồng thanh: "Có ạ!".

    - Được lắm. Bây giờ tôi sẽ phát cho mỗi bạn một quyển sổ. Hãy làm các bài tập có trong quyển sổ đó. Bạn nào làm tốt thì sẽ được khen được khen thưởng, còn nếu không thì.. TỤI BÂY SẼ BỊ TRỪNG PHẠT.

    Tôi sởn hết cả gai ốc sau câu nói của thầy. Tôi có cảm giác như là ông thầy này không phải là dạng người chỉ biết giỡn chơi, ổng đã nói thì chắc chắn sẽ làm thật.

    Thầy Baldi phát cho mỗi bạn một quyển sổ. Tôi mở quyển sổ ra thì phát hiện các bài tập ở trong đây chỉ toàn là mấy bài tập của cấp 1.

    Toán:

    1 + 0=

    9+13=

    5-2=

    Văn:

    - Hãy điền từ còn thiếu vào các câu sau:

    +Bố em làm.. Ông ấy chuyên sửa các loại máy móc.

    +Nhà em có nuôi.. Sáng nào chúng cũng gáy ò ó o.

    +Hôm qua em được tặng cho.. Em rất quý trọng nó, em dùng nó để chải đầu.

    Lịch sử:

    1. Nhà nước đầu tiên của nước ta có tên là gì?

    A. Văn Lang. B. Âu Lạc. C. Việt Nam.

    2. Vị vua đầu tiên của nước ta là?

    A. An Dương Vương. B. Vua Hùng Vương. C. Ngô Quyền.

    3. Thành tựu đặc sắc về phong trào của người dân Âu Lạc là gì?

    A. Chế tạo loại nỏ bắn một lần được nhiều mũi tên.

    B. Xây dựng thành Cổ Loa.

    C. Cả hai ý trên đều đúng.

    GDCD:

    Một người bạn của em rủ đi chơi bóng đá cùng nhưng ngày mai em lại có một bài kiểm tra quan trọng. Em sẽ làm gì trong tình huống này và em sẽ khuyên bạn như thế nào?

    - WTF! Đây toàn là mấy bài của cấp 1 mà, tại sao thầy lại đưa ra chúng chứ? Có lẽ nào là thầy đang cố đánh lừa mình? Giả vờ đưa ra bài tập dễ rồi sau đó bêu xấu mình. Hay là mình thử hỏi thầy xem.

    - Thầy ơi! Cho em..

    Ngay trước khi tôi kịp nói ra thì Đạt dẫm vào chân tôi. Tôi định chửi cho cậu ta một trận thì cậu ấy cứ nhìn tôi với cái ánh mắt lo sợ như thể cậu ta đang van xin tôi không được nói ra.

    - Hửm? Sao vậy em, muốn hỏi bài a?

    - À! Dạ thôi. Không có đâu ạ.

    Đạt thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta viết cái gì đó ra một tờ giấy rồi đưa cho tôi: "Lát nữa ra ngoài gặp tôi nói chuyện." Tôi lúc đó không hiểu được tại sao Đạt lại phải sợ việc đặt câu hỏi với giáo viên đến vậy. Tôi quyết định sẽ hỏi cậu ta cho rõ được sự việc.

    - Reng! Reng! Reng!..

    Chuông báo hết giờ, tôi cũng vừa làm xong bài. Thầy Baldi thu hết lại mấy quyển sổ rồi đi. Tôi theo Đạt ra ngoài hỏi chuyện. Bỗng dưng, It's a Bully đứng chắn của lại, mặt nó nhăn lại, nó đưa ra một câu mỉa mai:

    - Ô kìa! Bạn ơi, sao sáng nay mình tìm mãi không thấy bạn vậy? Bạn có biết là mình lo lắng lắm không?

    Nghe cái giọng điệu của nó mà tôi thấy kinh tởm, lập tức đáp lại:

    - Thôi ngay đi! Đầu tiên là mày muốn chửi hay đánh tao thì làm luôn đi, đừng có mà làm cái giọng điệu đó nữa. Thứ hai, tao không có đem gì cho mày hôm nay đâu nên tránh ra hộ cái.

    - Ái chà! Thằng này hôm nay ăn phải gan hùm sao mà dám láo toét với tao hả? Được, tao sẽ toại nguyện ước muốn của mày.

    Nói xong Bully định đấm tôi nhưng tôi hất chai nước vào mặt nó, nhân lúc không để ý tôi trùm áo lên người nó rồi chạy đi mấy. Chạy đi được bao xa, tôi có thể nghe thấy tiếng chửi rửa của Bully ở đâu đó quanh tai. Chạy một hồi, tôi phát hiện thấy Đạt, tôi chạy lại hỏi:

    - Này! Sao vừa nãy cậu dám dẫm vào chân tôi. Bộ hỏi thầy giáo một tý thì có chết ai đâu?

    Đạt không nói gì, cậu ta chỉ thở dài rồi gãi đầu rồi nhìn tôi với một ánh mắt thất vọng:

    - Nghe này bạn, tôi xin lỗi vì đã dẫm lên chân cậu nhưng tôi làm thế là đảm bảo an toàn cho cậu đó.

    - Cái gì?

    - *Thở dài* Ở trong cái ngôi trường này, ngoài những luật lệ chính được đưa ra thì đám học snh chúng tôi cũng có một cái điều luật ngầm, đó là:

    1. Không bao giờ được phép ăn trộm đồ từ giáo viên.

    2. Đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ có người che chở, bảo vệ cho cậu ở trong cái trường này.

    3. Mọi thứ ở đây đều được chiếm đoạt bởi kẻ mạnh nhất, vì thế đừng có mà than phiền khi bị trấn lột.

    4. Sức mạnh và trí tuệ là thứ làm chủ ở đây. Hãy cố gắng phát triển được hai thứ đó, còn nếu không thì cứ lẩn trốn mà sống.

    5. Đừng bao giờ coi thường người khác cho dù họ có như thế nào đi nữa.

    6. Đừng có mà đi tung hoành khắp nơi để rồi nhận lấy hậu quả.

    7. Cấm được phép phá vỡ bức tường thứ 4, như là: Nhắc tới tác giả của bộ truyện này, nói chuyện với người đọc hay cố ý làm thay đổi cốt truyện.

    CUỐI CÙNG, ĐỪNG BAO GIỜ CÓ Ý ĐỊNH CHỐNG ĐỐI GIÁO VIÊN HAY THẮC MẮC VỀ BẤT CỨ ĐIỀU GÌ Ở ĐÂY CẢ.

    Đã rõ chưa?

    Tôi chỉ biết gật đầu, không dám nói lên một lời nào. Nhìn thấy cái khuôn mặt nghiêm trọng của Đạt tôi chắc rằng cậu ta không hề nói đùa cả. Ngôi trường này đầy rẫy những nguy hiểm không lường trước được, nếu không cẩn thận thì coi như mất mạng như chơi.

    Tim tôi đập thình thịch, người nhễ nhại mồ hôi, tôi không thể nào ngừng thở dốc được, cứ như là tôi sắp lên cơn đau tim vậy. Tôi chỉ biết giữ lấy mấy câu đó trong đầu nhưng chưa chắc gì tôi có thể thực hiện được chúng cả.

    Trước khi quay về lớp, tôi đưa cho Đạt thanh chocolate:

    - Này Đạt, sáng nay tôi thấy ông chạy vội vã đến trường nên chắc là ông chưa kịp ăn gì đúng không? Nè, tôi có thanh Zesty ông ăn tạm đỡ, tôi cũng có thêm chai BSODA nữa nhưng vừa nãy lỡ ném lên người thằng Bully mất rồi. Xin lỗi nha.

    - Ơ kìa! Sao lại xin lỗi chứ. Nếu không có ông thì chắc là tôi chết đói ngay từ tiết 2 rồi. Dù sao thì cũng cám ơn nha!

    - Không có chi. Chính ông cũng giúp tôi nhiều lần rồi mà, cái này sao có thể gọi là báo ơn được chứ.

    - Dù sao thì chúng ta quay về lớp thôi. Đừng lo về thằng Bully, để tôi giải quyết nó cho.

    Chúng tôi quay về lớp học, Bully đã xin về thay áo nên hắn ta không có ở đây. Nhưng tôi chắc rằng tí nữa hắn sẽ lại đến tìm tôi cho mà xem. Cả ngày còn lại hôm đó diễn ra rất bình thường, Bully và Playtime không còn làm phiền tôi nữa nhưng họ cứ nhìn chằm chằm khiến tôi lạnh gáy. Tối hôm đó, Đạt và tôi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, giống như chúng ta là đôi bạn đã thân nhau từ lâu rồi. Tôi đi ngủ với lòng háo hức mong chờ cho một ngày mới được bắt đầu.




    Khi đó, tại trường học:



    - Tức thật! Đã mấy ngày trôi qua rồi mà mình vẫn chưa được trừng phạt đứa học sinh nào hết, mình đã tính dụ đứa học sinh mới rơi vào bẫy nhưng thằng Đạt bỗng dưng cản đường mình. Bây giờ tụi nó đề phòng hết rồi nên mấy chiêu cũ không còn xài được nữa. Không sao, mình vẫn còn cách để bắt chúng nó phải vi phạm lỗi. Khi đó, mình sẽ có lý do để trừng phạt chúng.

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2019
  6. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 4:



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời lên cao tỏa ra những tia nắng chói chang, báo hiệu cho một ngày mới đã bắt đầu. Như thường lệ, tôi thức dậy và làm vệ sinh cá nhân rồi đến trường. Lần này tôi quyết định sẽ rủ Đạt đến trường cùng nhau, thay vì đi một mình như trước. Sau khi đã sắm sửa mọi thứ hai người chúng tôi đi đến trường, vì mới chỉ 6: 30PM nên bọn tôi dừng lại ở căng-tin ăn sáng.

    - Này Tùng, ông muốn biết được một chuyện này không?

    - Từ từ đã đợi ăn xong rồi mới nói.

    - Nhưng cái này quan trọng lắm. Nhân tiện, bây giờ chỉ có hai ta ở đây tôi muốn nói là..

    Tự dưng tôi ngửi thấy một mùi rất hôi, giống như có thứ gì đang bị mục rữa vậy. Tôi băn khoăn lục soát mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy gì cả. Đạt nói rằng nếu không muốn đồ ăn bị mất ngon thì hãy đem ra hành lang mà ăn.

    Ăn uống xong đầy đủ, hai người họ quay về lớp. Tôi bỗng dưng nhận thấy trên nét mặt Đạt trông thất thần, cậu ta đứng đó nghiến răng lại, mũi đỏ lên tưởng chừng như sắp khóc rồi. Tôi vội chạy lại hỏi:

    - Này! Ông bị làm sao thế? Sao tự nhiên lại khóc, có chuyện gì à?

    Đạt nuốt nước miếng, lấy tay gạt mũi đi, cậu ta chỉ gật đầu chứ không nói gì hết. Tôi chắc rằng có cái gì đó mờ ám đang diễn ra ở đây, nhưng phải là thứ gì mà nó có thể khiến cho Đạt phải rơm rớm nước mắt vậy?

    Trong suốt ngày hôm đó, tôi thấy Đạt không chú tâm vào học cậu ta cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, suýt nữa thì bị thầy chửi cho một trận. Mặc dù biết rằng Đạt không phải là người muốn nghe đi nghe lại một câu hỏi nhiều lần nhưng tôi gặng hỏi mãi cậu ta vẫn bảo là không sao:

    - Đạt, cứ nói cho tôi biết đi. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

    - Đã bảo là tôi ổn mà!

    - Đừng có nói dối, tôi biết là ông đang định giấu tôi chuyện gì đó mà.

    - Đã bảo là không có mà! Im mồm lại ngay cho tôi.

    Đến mức này, tôi tưởng Đạt sẽ xông vào tẩn cho tôi một trận nhưng thay vào đó, tôi chỉ thấy cậu ta quay mặt đi và khóc.

    - Làm ơn, hãy đi giùm tôi cái.

    Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Giờ ra chơi, tôi cứ nằm bò trên bàn không biết phải làm gì cả. Một phần vì tôi lo lắng cho Đạt nên muốn gặng hỏi cho ra chuyện nhưng một phần vì hiểu được tâm trạng hiện giờ nên cũng không muốn làm khó cậu ấy. Nếu hỏi Đạt không được thì tôi sẽ hỏi những người khác. Đầu tiên, tôi sẽ hỏi xem có ai nhận thấy được cái mùi khó chịu ở trong căng-tin không?

    - Minh: "Cái mùi đó thì ai cũng biết rồi, cậu hỏi tôi để làm gì?"

    - Playtime: "Cái mùi đó khó chịu lắm. Vì nó mà tớ không thể chơi được trong căng-tin."

    - Tôi đang định hỏi It's a Bully nhưng thấy hắn ta đang khó chịu nên đành phải rút lui.

    Tiếp đến, tôi hỏi có ai biết được nguyên nhân gây ra nó không:

    - Minh: "Rất tiếc là tôi không biết được. Mà tôi cũng không có quan tâm về nó, nơi đó toàn phục vụ thức ăn kém chất lượng, không tốt đến sức khỏe của tôi. Cậu tốt hơn cũng nên cẩn trọng với nơi đó đấy!"

    - Playtime: "Mình không biết được. Sáng nay mình thấy nó đã hôi sẵn rồi mà"

    Cuối cùng, tôi vẫn không thu được chút thông tin gì cả. Và tôi chắc chắn sẽ không dám hỏi giáo viên rồi. Chiều hôm đó, ngay lúc chuông báo hết giờ tôi thấy Đạt đã cầm cặp chạy ngay đi đâu đó. Tôi cố bắt theo cậu ta nhưng rồi bị mất dấu. Tôi muốn rủ cậu ấy đi về chung, chán nản, tôi phải tự cuốc bộ về. Không hiểu sao nhưng tôi cứ có cái cảm giác cô đơn mỗi khi nghĩ về cậu ta, lâu nay tôi đã tự về được một mình mà sao bây giờ không có mặt cậu ấy ở đây mọi thứ dường như thiếu vắng. Về đến nơi, tôi thấy Minh đang ngồi học chăm chú với chồng sách ở bên cạnh, cũng phải thôi, Minh là con của một gia đình danh giá việc cậu ta phải học ngày học đêm cũng là vì danh dự dòng họ thôi.

    - Đã về rồi đấy à?

    Tôi thấy có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu Minh chào tôi. Tôi vẫy tay lại.

    - Tôi không cần cậu phải trả lời tôi.

    - Ây! Đúng là cái tên tự mãnh mà. - Tôi nghĩ trong đầu

    - Đúng rồi! Tùng, lại đây tôi có chuyện muốn nói với cậu.

    Tôi lại gần và ngồi xuống nghe:

    - Cậu còn nhớ sáng nay cậu có hỏi tôi về cái mùi ở trong căng-tin không? - Tôi gật đầu.

    - Chà, nói sao giờ nhỉ? Tôi đã nói dối đấy.

    - Cái gì cơ?

    - Tôi nói là tôi có biết về cái mùi đó.

    - Sao? Vậy mà cậu không có bảo tôi à?

    - Bình tĩnh nào. Tôi làm vậy cũng chỉ vì sự an toàn của cậu thôi. Chắc là Đạt cũng đã kể về mấy cái luật lệ ngầm ở đây rồi chứ gì.

    - Ừ thì đúng là như vậy.

    - Trước khi quay về chủ đề chính tôi muốn cho cậu biết một điều: Nếu cậu chưa biết thì Đạt chính là học sinh đầu tiên vào trong cái ngôi trường này. Cậu ta học ở đây được tầm vài tháng rồi.

    - Thế thì sao?

    - Như thế nghĩ là Đạt đã biết được gần như toàn bộ mọi thứ về ngôi trường này, thậm chỉ, kể cả những bí mật bị che giấu. Chắc chắn cậu ta đã cố gắng trốn thoát ra khỏi nơi này nhưng bị thất bại. Kết quả là cậu ta chỉ có thể ở lại đây mãi mãi, cho dù thế, cậu ta không muốn những người khác phải chịu cảnh ngộ cùng nên cậu ta đã học tập và nghiên cứu về mọi thứ ở đây nhằm sống sót: Hành vi của giáo viên và học sinh, các khu vực bí mật, những điều nên và không nên làm..

    - Vậy ư? Trời! Không ngờ Đạt lại có thể nghĩ được như vậy.

    - Tuy nhiên, các giáo viên cũng đã nhận thức được về Đạt nên luôn tìm cách loại trừ cậu ta. Càng ngày, các mưu kế của họ càng trở nên nguy hiểm, một mình cậu ta không thể chống chọi lại hết được. Tôi với cậu ấy đã cùng nhau bàn luận về một kế hoạch để rời khỏi nơi này, Đạt muốn cho cậu tham gia cùng nhưng tôi từ chối vì để cậu tham gia chuyện này có thể phá hủy kế hoạch của bọn tôi!

    - Sao phải gắt đến thế vậy. Tôi cũng hữu ích chứ bộ.

    Minh thở dài, đặt tay lên trán, mặt vẻ thất vọng điều gì đó:

    - May thay, là Đạt đã thuyết phục tôi phải cho cậu vào cùng. Nhưng giờ tôi nghĩ là mình phải xem xét lại điều đó đấy.

    - Tch! Vậy kế hoạch của hai người là gì?

    - Đầu tiên tôi sẽ phải lấy lòng tin của các giáo viên. Nhờ có cái danh hiệu con nhà danh giá nên họ rất tin tưởng khi giao phó cho tôi bất kì công việc gì. Tôi đã được họ trao cho chìa khóa của phòng lao công và phòng giáo viên. Bước hai, vào ngày nghỉ bọn tôi sẽ tìm cách lừa bọn họ rồi đánh ngất và nhốt vào một căn phòng kín.

    - Ờ, hai người làm vậy có phải là hơi quá không? Dù gì thì họ cũng là người lớn mà, chúng ta nên tôn trọng họ một chút chứ.

    - Hứ! Thật ngây thơ. Cậu không biết thì đừng có mà lên tiếng, chờ cho đến khi mấy tên khốn đó lộ ra bộ mặt thật thì cậu sẽ biết. *Thở dài* Đây là lý do mà tôi không muốn cho cậu tham gia với bọn tôi.

    Tôi chỉ biết nín cơn tức giận lại vì không muốn làm phật ý hắn ta. Tôi hỏi tiếp kế hoạch là gì, hắn đáp:

    - Rất tiếc là tôi chỉ cho cậu biết đến đây được thôi. Nếu cậu chứng minh được mình có hữu ích thì tôi sẽ nói tiếp.

    - Tại sao lại thế? Chẳng phải hai người rất tin tưởng nhau mới làm nên kế hoạch này sao. Tôi là bạn thân của Đạt nên cậu cũng phải tin tưởng tôi chứ.

    - Hai người mới làm quen nhau mấy ngày thì không thể gọi là bạn thân được. Hơn nữa, nhỡ đâu.. cậu là gián điệp thì sao? Lúc đó thì kế hoạch của chúng tôi sẽ bị bại lộ hết.

    Tôi nghiến răng lại, bây giờ tôi chỉ muốn đấm cho tên mặt trắng này một phát vào mặt thôi, hắn ta thấy thế nói:

    - Cứ làm đi. Cho dù cậu có sử dụng vũ lực thì tôi vẫn sẽ không cho cậu tham gia đâu. Hãy tự nhìn lại bản thân mình đi rồi mới đòi làm lớn chuyện.

    Không thể phủ nhận rằng tên này nói hoàn toàn đúng. Tôi chỉ là con của một gia đình bình thường, hơn nữa, nhà giờ còn đang ở trong tình cảnh khó khăn. Hắn ta thì ngược lại, cho dù có ở đâu đi nữa thì hắn vẫn là người có khí thế cao ngất trời, quyền lực đầy trong tay. Tôi chỉ biết ngậm ngùi trong cay đắng rồi quay về phòng của mình. Tối đó tôi cứ thấy lo lắng cho Đạt, cả ngày hôm nay cậu ấy đã cố né tránh tôi rồi, không biết được rằng tối nay cậu ấy có về không?

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2019
  7. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Reng! Reng! Reng!.. Tiếng chuông báo thức vang lên. Lại một ngày nữa trôi qua, dù chỉ mới ở đây trong khoảng thời gian ngắn nhưng tôi thấy mình như đã quen với nơi này rồi. Tôi ngồi dậy khỏi giường với tâm trạng mệt mỏi, tôi không thể ngủ được vì thấy lo lắng cho Đạt. Từ hôm qua đến giờ cậu ta cứ cư xử rất lạ, như thể muốn né tránh tôi vậy. Chuẩn bị quần áo, sách vở rồi tôi đi tới trường. Bỗng dưng tôi cảm thấy như ngôi trường đang trở nên ồn ào hơn hẳn, khác biệt so với thường ngày. Tại căng-tin, tất cả mọi người kể cả giáo viên đang tụ tập lại một chỗ, có vẻ như họ đang bàn tán chuyện gì gây cấn lắm. Tôi tiến lại gần và hỏi Minh:

    - Này Minh! Đang có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại túm tụm lại hết một chỗ thế này?

    Minh không nói gì, cậu ta chỉ đưa cho tôi một cái vẻ mặt trắng bệch, tràn đầy lo lắng và rồi đứng xê ra một bên. Hiện ra trước mặt tôi là một cái xác chết! Ngay vừa khi nhìn thấy nó, bụng tôi sôi sùng sục, cảm giác như muốn ói hết mọi thứ trong người ra vậy. Tôi lấy tay che miệng, mặt xanh xao, từ từ lùi lại ra sau. Đợi tí! Sao cái xác này nhìn trông lạ vậy? Chiếc áo thun đen trắng, dáng người mảnh khảnh, đừng có nói với tôi đây là..

    Tôi ngã khuỵu xuống đấy, người run bần bật, ứa nước mắt ra. Cái xác chết đằng kia chính là Đạt! Tại sao? Tại sao chứ? Mới hôm qua tôi với cậu ấy vẫn còn gặp nhau mà giờ thì lại thành ra thế này? Tôi nghiến răng, ngậm ngùi tự chửi chính bản thân mình. Bây giờ cái dáng người mảnh khảnh mặc chiếc áo thun đen trắng không còn gì ngoài một mớ thịt đỏ ngầu hỗn độn, đôi mắt xanh dương tràn đầy hi vọng cũng biến mất và thay thế là cặp mắt trắng trợn đáng sợ.

    Suýt nữa thì tôi ngất ra đó nhưng Minh đỡ tôi dậy và bảo tôi phải thật bình tĩnh. Nghe lời cậu ta, tôi cố gắng đứng lên với chút sức lực còn sót.

    - Baldi: Tệ thật! Tôi không ngờ là một chuyện như vậy có thể xảy ra trong trường.

    - Principal of the Thing: Bây giờ chúng ta không thể đứng yên như vậy được!

    - Tùng: Thế thì thầy.. Hãy mau.. Gọi cho cảnh sát đi.

    - Principal of the Thing: Cái gì! Không được, nếu thế thì nó sẽ làm hư hại đến danh tiếng của ngôi trường mất. Chúng ta sẽ tự chôn cất cái xác này ở một nơi nào đó. Tất cả mọi người sẽ không được phép hé lộ bất cứ điều gì về chuyện này. Nếu không!.. Sẽ bị trừng phạt thích đáng. Vậy, có ai tán thành với ý kiến này không?

    Tất cả những người khác đều gật đầu đồng ý, hành động này khiến cho tôi tức điên lên. Tại sao họ lại có thể thờ ơ với chuyện này dễ dàng thế! Đang định lên tiếng phản đối thì Minh bịt miệng tôi, cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng. Nhớ lại điều luật mà Đạt đã dạy, tôi đành lòng đồng ý, mặc cho trong lòng đang tức sôi máu.

    Sau khi chôn xác Đạt xong, chúng tôi quay lại với công việc thường ngày. Tôi thấy rất là ngạc nhiên khi mà mọi người vẫn có thể cười nói vui vẻ như vậy, mặc cho một vụ giết người vừa xảy ra trong trường. Suốt buổi học đó, tôi không tài nào tập trung được vì cái hình ảnh ghê rợn đó vẫn đang ám ảnh trong đầu tôi, một phần cũng vì do cơn giận trong người nên tôi cố tình học chống đối. Trong giờ nghỉ trưa, tôi lại gần Minh và đập một cái thật mạnh vào bàn cậu ta.

    - Này, cậu nghĩ mình đang làm cái gì thế hả? Tính gây sự với tôi ư?

    Tôi không nói gì, chỉ kéo áo cậu ta và một nhìn thẳng vào cách hận thù. Minh toát mồ hôi hột, chỉ nhìn vào mắt thôi cũng đủ để thấy tôi này đang tức giận đến mức nào.

    - Nếu cậu muốn đánh nhau thì tôi không phiền nhưng hãy làm việc đó sau giờ học được không? Tôi không muốn phải mang tiếng xấu khi còn đang ở trong trường.

    Tôi thả Minh ra và thả một câu sỉ nhục: "Tch! Thằng l*n nhát gan."

    Chiều xuống, tôi bám theo Minh về phòng hắn ta. Ngay khi hắn vào trong, tôi đóng chặt cửa lại và nhìn cậu ta với cái ánh mắt hồi trưa. Minh thở dài, nói:

    - Haizz, bộ cậu muốn oánh lộn đến thế à? Mà sao cậu lại chọn tôi chứ, còn cái tên Bully nữa mà. Hắn ta là kẻ đầu tiên gây sự với cậu trước đó, sao không đến đấy mà trả thù đi.

    - Cậu.. Tại sao cậu lại có thể cư xử như vậy?

    - Cái gì?

    - Tại sao Đạt chết mà cậu vẫn có thể dửng dưng như vậy hả?

    - Trời ạ! Đây chính là lý do mà tôi không muốn cho cậu tham gia kế hoạch của chúng tôi. Cậu quá ngây thơ, ngay kể cả khi câu trả lời ở ngay trước mặt mà cậu vẫn không nhận thấy. Đúng là một thằng ngu mà.

    - *Im lặng*

    - Tôi chắc chắn rằng Đạt đã kể cho cậu về cái bộ luật ngầm của ngôi trường này rồi chứ. Một trong số đó là không được thắc mắc hay phản đối về bất cứ điều gì ở đây, đúng không?

    - Ừ thì đúng là thế nhưng..

    - Cho dù cậu mới có về đây được có vài ngày thôi nhưng tôi biết là không khó để nhận ra sự kì quái của ngôi trường này. Khỏi cần điều tra tôi cũng biết thủ phạm giết Đạt là tên giáo viên Baldi.

    - Sao cậu có thể chắc chắn về điều đó như vậy?

    - Hắn là một tên bệnh hoạn, thích thú với việc tra tấn người khác, đặc biệt là những ai yếu hơn hắn ta. Nhưng hắn không thể làm vậy mà không có lý do chính đáng nên hắn lập ra những kế hoạch nhằm kiếm cớ để trừ khử chúng ta. Một trong những âm mưu bỉ ổi nhất chính là từ mấy hôm trước, hắn ta đã đầu độc thức ăn ở căng-tin, bất kì học sinh nào có ý phàn nàn về thức ăn ở đó sẽ bị xử tử ngay lập tức. Đạt có sáng kiến là bí mật gọi thức ăn từ bên ngoài vào nhưng ở đây quá xa với thành phố, thế nên tôi với cậu ta đành phải lén vào trường lúc ban đêm và cất trữ những món ăn chưa bị đầu độc rồi đem ra cho mọi người. Thật không may khi trong một lần đang thực hiện kế hoạch thì chúng tôi đã bị bại lộ. Mặc dù đã may mắn trốn thoát nhưng Đạt biết thừa rằng trước sau gì chúng tôi sẽ bị phát hiện và giết chết nên đêm đó cậu ta đành phải lẻn vào trường và thủ tiêu toàn bộ dấu vết bọn tôi để lại bằng một loại hóa chất đặc biệt, bằng chứng là cái mùi hôm qua cho thấy tất cả mọi thứ đã bị phá hủy. Cho dù vậy, để kế hoạch thành công đồng nghĩa với cái chết, Đạt đã che giấu danh tính cho tôi và rồi để bị giết chết.

    Sau khi nghe xong, tôi mới hiểu được mọi chuyện, mới hiểu được sự hi sinh cao cả của Đạt. Tôi muốn lên điều gì nhưng dừng lại. Đó lại là một đêm khó ngủ với tôi, nhưng lần này tôi cảm thấy mình không nên chỉ ngồi một chỗ ở đây được. Thế rồi, tôi chạy đến phòng của Minh cậu ta vẫn đang cắm cúi vào đống sách vở. Thấy tôi xông thẳng vào như vậy, Minh tính chửi cho một trận nhưng tôi ngắt lời cậu ta bằng một câu:

    Minh, làm ơn! Hãy cho tôi biết tôi cần phải làm gì. Tôi cũng muốn giúp cậu, tôi cũng muốn trốn thoát khỏi ngôi trường này.

    Minh đứng đó một cách khó hiểu nhưng cậu ta vẫn chỉ cười mỉm và gật đầu.

    Trong khi đó ở trường:

    - Hehehe.. Giờ cái thằng nhãi đó đã chết rồi, không có gì có thể cản đường mình cả. Nó có bảo là nó là đứa duy nhất nhưng mình chắc chắn cái thằng công tử kia cũng có tham gia chung. Mà thôi kệ, bây giờ chỉ còn mình mày thôi, với cả tất cả thành quả của tụi bây đã tiêu tan hết rồi. Nhưng ta vẫn phải cẩn thận vì nó vẫn có thể lôi kéo cái đứa học sinh mới kia cùng.

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2019
  8. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7: 45 AM

    Một buổi sáng T5, mặc cho tất cả những gì đã xảy ra vào hôm qua mọi thứ vẫn đang diễn ra rất bình thường, giống như kiểu mọi dấu tích của Đạt đã tan biến vào hư không vậy. Minh hẹn tôi giờ ra chơi sẽ bàn cách trốn thoát khỏi đây. Chúng tôi tìm tới một khu vực vắng vẻ, tránh được tầm mắt của những người khác ra:

    - Bây giờ tôi hỏi cậu lại lần nữa: "Cậu có thực sự muốn ra khỏi đây không?"

    Tôi gật đầu nhìn Minh.

    - Thậm chí cho dù nó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu?

    Tôi gật đầu thêm lần nữa, lần này tôi nhìn Minh với một ánh mắt nghiêm túc hơn.

    - Thôi được rồi, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.

    Nghe được Minh nói như vậy tôi vẫn cố giữ khuôn mặt lạnh, không muốn để cho cậu ta phải cười mình.

    - Được rồi. Tôi sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ đơn giản thôi: "Hãy đi làm thân với các giáo viên ở đây, nhờ vậy thì họ sẽ bớt nghi ngờ hành động của chúng ta, đồng thời, cậu cũng có thể tìm hiểu thêm một chút gì đó ở ngôi trường nữa. Thế thôi!"

    Tôi thấy sững người ra sau khi nghe về nhiệm vụ của mình, từ trước giờ tôi chưa hề nói chuyện với ai cả, ngoài người thân trong gia đình ra. Bắt chuyện với mấy đứa cùng tuổi đã khó rồi mà giờ đây còn phải giao tiếp với giáo viên nữa thì biết phải làm sao?

    - Sao vậy? Nếu cậu không làm được thì hãy mau rút về đi còn kịp. Chuyện này sẽ liên quan tới tính mạng của cậu đấy.

    - À.. Ừm.. T- Tôi..

    - Thôi được rồi, nghĩ lại thì cậu chưa bao giờ phải trải qua những chuyện này đúng không? Tôi không ép cậu đâu nhưng từ lần sau hãy nghĩ kĩ trước khi quyết định làm một điều gì đó nhá.

    Nói xong thì Minh quay đầu bước đi, cậu ta thở dài tỏ vẻ thất vọng. Trong lòng tôi cảm thấy rất tức giận. Nhưng không phải là gì Minh đã xỉ nhục tôi mà thực ra tôi đang tự căm giận chính mình vì quá vô dụng. Từ trước giờ tôi luôn được mọi người khác giúp đỡ mà chưa có một lần báo đáp. Đạt là người mà tôi nghĩ đến đầu tiên, ngay từ ngày đầu tiên tới trường cậu ta đã giúp đỡ và làm bạn với tôi mặc dù cậu ấy không cần phải làm thế. Thậm chí, cậu ta còn bất chấp liều mạng hy sinh bản thân để giúp cho các học sinh thoát ra khỏi đây. Bây giờ, nếu tôi chỉ chấp nhận ở lại thì chả khác phủ nhận mọi công lao mà cậu ấy dành cho tôi.

    - Từ từ đã! Tôi.. Tôi sẽ làm việc đó.

    Bất ngờ từ tiếng nói của tôi, Minh quay đầu lại hỏi:

    - Cái gì? Cậu vừa từ chối lời mời của tôi mà.

    - Không, tôi chỉ.. Ừm, chưa nói cái gì thôi.

    - Thôi được, đây là lần cuối cùng tôi cho cậu tham gia đấy. Nếu như cậu mà làm hỏng việc tôi sẽ ngay lập tức gửi cậu lên phòng giám hiệu ngay.

    Ngay lúc đó chuông báo hiệu hết giờ, cả hai chúng tôi không nói gì với nhau nữa. Ở trong lớp học, tôi cứ chăm chăm nghĩ cách làm sao để tiếp cận được giáo viên. Chào hỏi một cách đơn giản? Hay là phải lịch sự lễ phép? Hay là phải có quà nhỉ?

    Mải suy nghĩ tôi không để ý chuông giờ đã hết, trước khi thầy Baldi kịp ra khỏi lớp tôi đã chạy đến và bắt chuyện:

    - Thầy ơi! Em cần nói chuyện với thầy.

    - Chuyện gì vậy em? Bây giờ thầy bận lắm, hết giờ em vào phòng thầy nói chuyện được không?

    - À dạ vâng.

    Buổi chiều hôm đó, tôi vào trong phòng thầy Baldi như đã hẹn.

    - A! Chào Tùng, hôm nay em có chuyện gì muốn nói với thầy vậy?

    - Dạ, chuyện là như thế này: "Ngày hôm qua, sau khi nhìn thấy cái xác chết đó em sợ quá không ngủ được thầy ơi. Cứ nhắm mắt lại là em luôn gặp ác mộng thầy ạ. Thầy có cách gì giúp em không?"

    - Có phải cái người chết đó là bạn của em không?

    - À thì.. Bọn em cũng có nói chuyện một chút nhưng em với bạn ấy không hề quen biết gì nhau cả.

    - Vậy ý của em nói là em không ngủ được là do cái hình ảnh kinh dị đó chứ không phải là gì em bị ám ảnh về cái chết của bạn mình đúng không?

    - Vâng! Ý em là như vậy đó.

    Sau đó, thầy Baldi lấy ra từ trong tủ một lọ thuốc, nó không hề có nhãn hiệu gì ở trên cả chỉ là một lọ thuốc màu trắng tinh.

    - Đây! Nó là thuốc an thần đó, cứ mỗi lần nhớ về nó thì hãy uống một viên vào.

    - Dạ! Em cảm ơn thầy ạ.

    Xong rồi, thầy Baldi đưa ra một nụ cười hiền dịu nhưng tôi có thể cảm thấy được rằng sau nụ cười đó là một kẻ nham hiểm, mưu mô đầy mình. Tôi cầm lọ thuốc đi về ktx, tôi bỏ ra ngoài 2 viên thuốc còn lại thì đưa cho Minh để cậu ta kiểm tra. Minh cầm lọ thuốc trên tay, ngắm kĩ càng rồi chép miệng.

    - Rất tiếc là tôi không thể xác định đây là loại thuốc gì được cả. Tốt hơn hết là cậu đừng có đụng vào.

    Tôi chỉ biết gật đầu cho có rồi đi về phòng. Căn phòng bề bộn vẫn chưa được dọn từ lâu, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc bốc lên từ căn phòng, tôi chỉ muốn dọn ở ra phòng khác luôn rồi nhưng cứ mỗi lần nhìn vào cánh cửa gỗ mục nát lòng tôi nhói lại, tôi không thể dọn ra phòng khác nhưng làm vậy thấy quyến luyến lắm. Mặc kệ cái mùi chua tanh ở trong đây, mặc kệ cái đống đồ mục nát nằm ở trên sàn có cái gì đó khiến cho tôi quên hết mọi thứ và chỉ muốn thả mình xuống nằm ngủ.

    Trước khi nhắm mắt lại, tôi lấy ra từ trong túi 2 viên thuốc ra, Minh đã dặn là không được uống cái thứ này vì chưa biết rõ công dụng của nó ra sao. Sự mệt mỏi đã làm xao lãng đi lời cảnh cáo ấy và tôi cầm một viên nuốt trôi xuống họng. Cảm thấy như viên thuốc đã chạm xuống đáy bụng tôi nhắm mắt lại nằm thiếp đi.


    Còn tiếp..
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng hai 2019
  9. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ chỉ mới hơn 4 giờ sáng nhưng Minh đã quyết định tỉnh dậy. Được dạy dỗ trong một gia đình quý nên một trong những thứ mà cậu ta phải học là tính tự lập. Lúc nào bố mẹ cậu ấy cũng nghiêm khắc với cậu ta. Minh không hề phàn nàn gì cả, ngược lại cậu luôn nghe theo lời bố mẹ dạy bảo vì bản thân cậu cũng ý thức được sự quan trọng trong việc rèn giũa bản thân. Minh bật dậy khỏi giường, gấp chăn màn lại. Bề ngoài căn phòng của cậu trông như bao phòng khác, chỉ có điều là bên trong còn có cả.. Mùi nước hoa? Có lẽ là cậu nghĩ mình có hơi bị ám ảnh với khái niệm "sạch sẽ" quá so với mức quy định nhưng điều đó không quan trọng. Cậu ta mặc lên mình bộ đồ thể dục và đi ra ngoài khu đất trống sau khu ktx để chạy bộ.

    5: 15 AM

    Minh dừng chạy bộ lại, cậu ta ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi. Mồ hôi làm ướt đẫm cả bộ quần áo cậu đang mặc, tư thế ngồi và bộ quần áo đẫm mồ hôi cùng với vẻ điển trai của Minh bây giờ có lẽ sẽ khiến cho bao nhiêu cô nàng chết ngất vì tưởng cậu là soái ca. Trong lúc ngồi nghĩ, cậu ta có nhớ tới những lời nói của Tùng hôm trước. Minh bây giờ vẫn chưa tin tưởng cậu ta lắm vì cậu ta có vẻ do dự khi chấp nhận lời đề nghị của cậu. Hồi tưởng lại cái thời gian mà cậu và Đạt cùng hợp tác làm việc, cậu ta rất là thông minh và nhanh trí, mọi công việc mà hai người họ làm đều được thực hiện một cách nhanh chóng. Mới nói về Đạt, cậu ta lại bắt đầu có hồi tưởng về lần đầu tiên họ gặp nhau.

    Mọi thứ bắt đầu từ 2 tháng trước, bố mẹ của cậu đang gặp rất nhiều vấn đề về tài chính và gia đình. Công ty bố cậu điều hành phát hiện ra có một nhóm nhân viên đã ăn cắp một khoản tiền lớn từ một công ty đối tác khiến cho việc làm ăn giữa hai họ gặp vấn đề. Công ty kia đang đòi bố cậu phải bồi thường cho họ một khoản tiền lớn hơn nếu không việc này sẽ được đưa cho chính phủ giải quyết. Số tiền lương mà mẹ cậu làm ra không đủ để giúp ông nên bà đã phải tham gia vào một số công việc "bí mật". Khi bố cậu phát hiện ra thì hai người họ đã có cuộc tranh cãi dài, mặc dù vậy vì không muốn con mình bị liên lụy đến chuyện này nên họ đã phải gửi con họ tới một trường thật xa và trả một số tiền lớn để bịt miệng cho giáo viên trường không tiết lộ ra chuyện này.

    Đến đây Minh có hơi bỡ ngỡ khi phải đột ngột chuyển trường. Tưởng rằng mình sẽ được tất cả mọi người trong trường quý trọng, yêu mến thì điều ngược lại xảy ra, ngay từ ngày đầu tiên cậu đã bị tên Bully đánh cho tơi bời và trấn lột lấy toàn bộ đồ dùng của cậu và bị Gotta Sweep làm trọng thương, không ai hoàn toàn quan tâm hết. Những ngày sau đó, cậu phải sống trong nỗi lo sợ, lo lắng rằng mình sẽ bị làm tổn thương. Cứ đến thế cho đến khi một ngày, một cậu học sinh trong lớp quyết định bắt chuyện với cậu:

    - Này, sao cậu cứ phải co rúm người mình vào làm gì? Sao không tận hưởng cuộc sống học đường như bao người khác này.

    - Nói thì dễ lắm nhưng.. Cậu có biết tôi đã phải trải qua những gì không?

    - Tôi cũng chả biết nữa nhưng nghe này, tôi sẽ lắng nghe những điều mà cậu kể ra, từng chút một luôn.

    - Ý cậu là sao?

    - Thì cậu không có ai khác để tâm sự thì tôi sẽ luôn ở bên cậu.

    Minh hoàn toàn không nói lên được lời nào cả. Cậu vẫn cảm thấy có chút ngờ vực về cái người này nhưng cậu cố gắng nở một nụ cười trên môi để cám ơn cậu ta:

    - À.. Cám ơn.

    - Đấy! Có gì khó lắm đâu, cậu chỉ cần thoải mái thư giãn là được rồi. Bây giờ thì, cậu có muốn đi tham quan ngôi trường này không?

    Minh gật đầu đồng ý, Đạt nắm lấy tay và kéo cậu đi khắp ngôi trường, giới thiệu từng nơi từng khu vực một chút kèm theo lời bình luận của cậu ta:

    - Đấy là phòng hiệu trưởng, hay còn gọi là nơi tẻ nhạt nhất trên trường. Thật đấy, ở trong đó chỉ toàn giấy tờ và mùi mực thôi hà. Tôi không hiểu tại sao người lớn có thể ở trong cái phòng đó tận mấy tiếng lận mà không thấy buồn nôn được.

    - Đấy là căng tin, kì lạ thay, chỗ này chỉ có một số món ăn lặt vặt như là chocolate, nước giải khát, hamburger, khoai tây chiên.. Bộ cái nhà trường này tính vỗ béo học sinh để chúng nó béo phì ra chắc.

    Không cần biết là đi đâu hay ở đâu thì Đạt luôn tìm được cách để vui đùa để làm họ cười, ở bên cậu là không có giây phút nào là không buồn chán cả. Không chỉ thế, nhờ có Đạt dạy bảo cho Minh về luật ngầm của cái trường này mà cậu ta bắt đầu thay đổi. Mỗi lần Bully định bắt nạt cậu thì cậu lại sử dụng lời lẽ và nghiêm mặt nhìn vào hắn như muốn bảo rằng hãy cút xéo đi ngay lập tức. Minh cũng tìm cách để lấy lòng giáo viên và sử dụng họ nhằm đạt được điều cậu muốn.

    Sau một thời gian ở đây, lúc này Đạt mới bắt đầu nói với Minh về kế hoạch trốn thoát, khỏi phải nói cậu ngay lập tức đồng ý luôn. Ban đêm, họ lẻn vào phòng nhau bàn về kế hoạch, mọi thứ đã được chuẩn bị và tiến hành rất tốt cho đến khi.. Một học sinh mới chuyển đến.

    Khi mới gặp, cậu nghĩ rằng Tùng chỉ là một thằng ngu, hắn ta không ý thức được mọi việc xung quanh cho dù có được cảnh cáo nhưng dù sao thì nó cũng là một điều bình thường với một người thường. Đạt có tranh luận với cậu xem rằng có nên để Tùng tham gia vào kế hoạch không và cậu thì thẳng thắn từ chối. Dù vậy, Đạt vẫn luôn đi chơi và nói chuyện với Tùng khiến cho Minh có thấy hơi tức giận. Vài ngày sau đó, Đạt được phát hiện ra đã chết ở trong chính ngôi trường này, Minh phần nào cũng hiểu được rằng chuyện sẽ xảy ra với một trong hai người họ và cậu cũng biết chắc chắn rằng thủ phạm là một trong các giáo viên ở trong trường. Nhưng cậu không thể làm gì khác cả, mặc cho cơn giận đang bùng cháy trong người, mặc cho sự căm thù mà có thể khiến cho cậu trở thành kẻ giết người bất kì lúc nào, Minh vẫn phải giữ lấy bình tĩnh và tiếp tục kế hoạch. Bây giờ cậu đã đi quá xa so so với mình nghĩ rồi, có kẻ nào đó trong ngôi trường này muốn giết chết cậu và hắn sẽ không ngừng lại.

    Lúc này đã quá tuyệt vọng, Minh quyết định sẽ đưa Tùng vào một phần của kế hoạch nhưng không phải để giúp cho cậu ta trốn thoát cùng mà là chỉ sử dụng như một con tốt, một mồi nhử. Bây giờ chỉ còn duy nhất cậu là người có thể trốn thoát khỏi ngôi trường điên rồ này thôi. Cậu sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để thoát ra ngoài. Vì đó là điều mà Đạt đã bảo với cậu:

    - Chúng ta phải cố gắng sống sót ra khỏi đây. Cho dù một trong hai người chúng ta có chết thì vẫn không được bỏ cuộc! Bằng mọi giá phải thoát ra khỏi đây!

    Minh ngồi dậy, cậu quay lại ktx để soạn sách vở đi học. Câu nói của Đạt vẫn văng vẳng bên tai cảm tưởng như mình nghe được rất rõ phần: "Bằng mọi giá phải thoát ra khỏi đây!"

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng ba 2019
  10. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ánh nắng buổi sáng tôi thức dậy với một tâm trạng thoải mái. Bầu trời hôm nay thật trong xanh, những đám mây trôi lênh đênh trên cao như thể chúng đang thản nhiên nằm nghỉ. Không hiểu vì sao hôm nay, tôi lại thức dậy với cái cảm giác sảng khoái như vậy, như rằng là toàn bộ căng thẳng và mệt mỏi trong người tôi bỗng dưng bị đánh bật ngay tức khắc vậy.

    Không muốn để cho đống suy nghĩ như vậy làm hỏng buổi sáng, tôi quay lại với công việc vệ sinh cá nhân. Trong lúc đánh răng, tôi cứ ngâm nga trong miệng mấy câu hát vớ vẩn và lại còn nhảy tưng tưng như bị lên cơn động kinh vậy. Bình thường tôi chỉ quyết định đánh răng xong rồi mặc quần áo đi học luôn nhưng hôm nay tôi còn quyết định chải đầu vuốt tóc. Việc này khiến cho chính bản thân tôi cũng phải rợn tóc gáy khi nhìn lại mình trong gương. Sợ quá, tôi vội vã mặc quần áo vào rồi chạy lên trường luôn. Tưởng rằng mình bị cái gì đó, tôi tìm đến thầy Baldi để hỏi chuyện. Đến nơi, tôi lập tức đập cửa rầm rầm. Ngay sau đó, thầy Baldi mở cửa ra với vẻ mặt bối rồi hỏi:

    - Có chuyện gì vậy em? Sao trông em như kiểu vừa mới gặp ma thế?

    - Dạ! Có chuyện em cần phải hỏi thầy ngay!

    - Em cứ bình tĩnh nào, có chuyện gì thì nói ra đi. Không cần phải căng thẳng như thế đâu.

    - À dạ vâng! Em cần phải hỏi là: Nếu như.. Có một ngày, thầy bỗng dưng nhận thấy rằng mình.. Không còn cư xử như trước thì sao ạ?

    - Ý em là sao? Thầy không hiểu lắm?

    - Thì là thầy.. Có các hành động kì lạ, bất thường mà.. Trước đó thầy không có.. Ừm, phải nói sao cho rõ đây?

    - Ý em muốn nói là: Mình không còn là chính mình nữa à?

    - Dạ vâng! Thì nó là.. Kiểu kiểu thế ạ.

    Trên mặt tôi vẫn hiện lên đầy nỗi lo lắng, sợ hãi cho rằng mình đang gặp phải một căn bệnh thần kinh nào đó, nhưng thầy Baldi chỉ mỉm cười và nói với giọng nhẹ nhàng:

    - Thầy nghĩ nó không sao đâu. Hoảng loạn về tinh thần chỉ là một trong những triệu chứng bình thường của tuổi mới lớn thôi.

    Tôi đần mặt ra đó, thầy Baldi nói tiếp:

    - Em đang bước vào trong tuổi dậy thì Tùng ạ. Trong độ tuổi này, sẽ có những thay đổi bất thường về mặt thể chất và tinh thần mà trước đó em chưa từng có, nhưng nó là một điều hoàn toàn bình thường thôi. Ai cũng từng trải qua giai đoạn này cả và đây là một trong những cách để mà em có thể tự phát triển tâm lý bản thân một cách hoàn thiện nhất. Thay vì cố gắng kháng cự nó, em hãy tự để cho nó phát triển và rồi cuối cùng, bản thân em phải quyết định cái gì là tốt nhất cho mình.

    Tôi hoàn toàn câm nín, chỉ biết gật đầu và bước đi trong im lặng, tôi tự nhủ:

    - Để cho nó tự phát triển ư? Nhỡ đâu tôi sẽ thay đổi thành một con người khác biệt hoàn toàn thì sao? Lúc đó, tôi không còn là chính mình nữa và bố mẹ sẽ không nhận ra được tôi.

    Trầm ngâm bước đi trên hành lang, bỗng dưng có một giọng nói cất lên từ đâu:

    - Này Tùng, tiến độ của công việc thế nào rồi? Lão ta có nghi ngờ cậu không?

    Giật mình tôi nhìn sau thì thấy Minh, cậu ta hỏi tôi với cái vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày.

    - À thì tôi..

    - Thế nào, cậu có lấy được thông tin gì không?

    - Không, tôi chỉ thầy giáo một chút về chuyện cá nhân thôi.

    - Chỉ thế thôi à, tốt hơn hết là cậu nên nhanh chóng hoàn thành công việc được giao đi. Nếu còn chậm trễ như vậy là tôi sẽ ngay lập tức đá cậu ra khỏi kế hoạch này đấy. Cẩn thận không được làm lộ ra, không là cậu sẽ là nạn nhân tiếp theo đấy.

    Cậu ta vẫn giữ nguyên cái mặt nghiêm túc đấy như để đe dọa tôi, thế nhưng, tôi cảm nhận được sau câu nói cuối vừa rồi tôi thấy trong giọng của Minh có để lộ ra một chút lo lắng. Lúc này, tôi chỉ thốt ra một câu hỏi:

    - Xin lỗi nếu tôi nhầm nhưng cậu đang nói về cái gì vậy?

    Minh đã mong đợi rằng nếu trách mắng như vậy sẽ khiến tôi phải tuân lệnh và sẽ trả lời e dè như mấy lần trước. Vậy mà sau khi nghe câu vừa rồi, cậu ta tức đến đỏ cả mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn đè tôi ra và đập cho một trận vậy:

    - Này cậu đừng có mà đùa với tôi. Mấy hôm trước cậu còn to mồm lắm bảo là sẽ giúp tôi mà hôm nay tự nhiên cư xử thế là sao hả?

    - À tôi xin lỗi nếu như cậu có nhầm cái gì nhưng.. Tôi không nhớ là đã từng nói chuyện với cậu.

    Bây giờ, khuôn mặt đỏ hầm hầm của Minh mất đi chỉ còn để lại nỗi thất vọng. Cậu ta không nói gì rồi bỏ đi, không quên chửi cho tôi một câu:

    - Từ giờ, cấm cậu được lại gần tôi!

    Nghe giọng của Minh tức giận đến như vậy, tôi không biết mình đã làm gì mà để phật ý cậu ta. Tôi cố nhớ lại xem liệu mình đã quên gì trước đó không?

    Kế hoạch..

    Thầy giáo..

    Nói chuyện..

    Trong kí ức của tôi có nhớ mang máng những câu nói đó nhưng tôi thật sự không tài nào nhớ ra nổi. Mặc dù vậy, tôi cứ có cảm giác rằng mình đã quên đi một cái gì quan trọng lắm. Vắt óc nghĩ không ra tôi đành bỏ cuộc, tôi cũng không muốn để tâm lắm đến cái cậu học sinh kia. Từ trước giờ chúng tôi cũng chả có nói chuyện với nhau bao giờ đâu nhỉ? Rồi tôi đi về lớp của mình, không nhận ra rằng đằng sau tôi, thầy Baldi đang cười một cách gian xảo:

    - Một đứa đã xong, giờ mình chỉ cần lợi dụng thằng nhóc này là có thể bắt quả tang cái thằng Minh là được rồi.

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng ba 2019
  11. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kế hoạch..

    Thầy giáo..

    Nói chuyện..

    - Từ giờ, cấm cậu được lại gần tôi!

    Không hiểu vì sao mà trong suốt ngày hôm đấy, tôi cứ bị cái câu nói đó ám ảnh trong đầu mình. Tôi đã cố nghĩ xem mình đã làm gì mà khiến cho Minh tức giận đến vậy. Trong buổi học, tôi liên tục bắt chuyện với Minh hỏi cậu ta xem lý do mà cậu ấy giận dữ đến thế, nhưng đáp lại chỉ là một cái nhìn lạnh lẽo đâm thẳng vào mắt tôi. Giờ ăn trưa, tôi định bám theo cậu ta để tìm ra nguyên nhân của vụ việc này. Ngay sau tiếng chuông reo lên, Minh ngay lập tức thu gọn sách vở và đi ra ngoài nhưng cậu ta không vào căng-tin mà lại đi ra phía sau trường làm gì đó. Khi Minh đi đến một ngõ quẹo, tôi chạy đến theo nhưng không thấy bóng cậu ta đâu. Bỗng dưng, có một bàn tay kéo tôi lại. Giật mình, tôi quay đầu thì thấy Minh, bằng cách nào đó, lạ xuất hiện được ở đằng sau tôi:

    - Trời, ông làm tôi giật hết cả mình đấy!

    Cậu ta hỏi tôi với cái giọng đanh thép:

    - Cậu bám theo tôi làm gì?

    - À thì.. Tôi đang..

    Tôi nói một cách lấp bấp, đang tìm cớ để cãi lại:

    - Thì.. Tôi có việc riêng của mình, cậu thắc mắc làm gì.

    Minh vẫn không biểu lộ một nét cảm xúc trên mặt, cậu ta hỏi lại:

    - Đừng có dối! Tôi đã bảo là đừng có nói chuyện với tôi mà.

    Lúc này, tôi không còn cách nào khác ngoài phải nói sự thật ra:

    - Đó là do sáng nay cậu bỗng dưng nổi giận với tôi vô cớ mà. Khi tôi đang định hỏi cậu lý do thì cậu cứ lờ tôi thôi.

    Nói đến đây, Minh còn cảm thấy tức giận hơn, cậu ta đấm cho tôi một phát rồi quát to:

    - Vô cớ ư? Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó chứ. Từ mấy ngày trước cậu còn quyết tâm giúp tôi lắm mà, sao bây giờ cậu lại có thể quên hết tất cả mọi thứ như vậy chứ!

    Cho dù Minh có tức giận với tôi bao nhiêu, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao cậu ta lại cư xử giống như là hai chúng tôi đã từng quen biết nhau vậy.

    - Có phải là cậu đã quên hết những điều mà tôi đã nói với cậu rồi ư? Hay là thậm chí.. Cậu đã quên mất Đạt rồi?

    Ngay sau khi Minh nhắc tới cái tên "Đạt", tôi cảm thấy có gì đó trong người mình đang nhói đau, như rằng là tôi đã quên mất một thứ gì đó rất quan trọng vậy. Hai chúng tôi cứ đờ người ra đó, nhìn chằm chằm vào nhau. Bỗng dưng, Minh mở to hai con mắt ra trông như vừa mới tìm ra được cái gì đó vậy, cậu ta lẩm bẩm:

    - Viên thuốc..

    - Cái gì cơ?

    Minh sau đó đi đến chỗ tôi hỏi:

    - Mấy viên thuốc trước đó. Có phải là cậu đã uống chúng không?

    - Thuốc gì cơ?

    Tôi hỏi lại trong sự bối rối, còn Minh thì nghiến răng lại nhìn xuống đất nhưng lần này, tôi có cảm giác rằng không phải là do cậu ta giận tôi.

    - Thì sao là thế. Lão ta đúng là một kẻ xảo quyệt, ngay từ đầu hắn ta đã ngắm đến cậu rồi.

    Tôi vẫn không hiểu Minh đang nói cái gì nhưng vẻ mặt của cậu ta trông rất là nghiêm trọng.

    - Được rồi, để tôi nghĩ xem nào.. Đây! Tôi đã có cách để đối phó với hắn rồi.

    - Ừm, cậu đang nói cái gì vậy?

    - Thì nó là như thế này: Hôm nay tôi có một bài tập muốn hỏi thầy Baldi, thế nhưng, tôi lại bận quá nên không đi được. Tùng, cậu giúp tôi được không?

    - Ừm, được thôi..

    Tôi thật sự không thể hiểu cái cậu này đang nghĩ gì trong đầu cả, tại sao cậu ta lại tự dưng thay đổi thái độ nhanh chóng đến vậy? Sao tự nhiên cậu ta lại nhờ tôi đi hỏi bài tập hộ? Trong đầu tôi giờ đây có rất nhiều câu hỏi nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ đến một cái: Đạt là ai vậy?

    Kì lạ thay, cứ nhắc tới các tên đó thì lòng tôi nhói lại. Chìm trong đống suy nghĩ của mình tôi chợt bừng tỉnh lại. Giờ thì tôi nên tập trung về công việc chính là tốt hơn. Ngay lúc đó, chuông báo hiệu hết giờ nghỉ, tôi nhanh chóng chạy thật nhanh về lớp, trước khi đi tôi có ngoảnh đầu lại nhìn phía sau một lúc.

    Nửa ngày còn lại, tôi không thấy Minh ở đâu cả, giáo viên có hỏi thì tôi cũng trả lời là không biết. Tôi luôn có cái cảm giác rất mạnh mẽ muốn bảo vệ cho cái người đó. Sau khi chuông đã báo hiệu hết giờ học, tôi đi đến phòng của thầy Baldi. Bước vào căn phòng đầy mùi giấy và mực thầy Baldi đang làm việc trên máy tính:

    - Thưa thầy, em có chuyện muốn hỏi?

    - Ai đó.. À, thì ra là Tùng. Em vào đây nói chuyện đi.

    Tôi gật đầu bước vào trong căn phòng, một cảm giác nặng trĩu đè lên người như tôi đang mang trên mình hai quả tạ vậy. Không hiểu vì sao mà tim tôi đập thình thịch, mồ hôi trên trán chảy xuống đầm đìa như đang chuẩn bị đối mặt với cái chết vậy.

    - Thầy ơi, có một bài ở trên lớp em không hiểu, thầy giải đáp cho em được chứ?

    - Được, là bài nào vậy?

    Lúc này tôi mới cuống cuồng nhận ra là Minh chưa nói với tôi cụ thể là bài nào:

    - Dạ là bài.. Em.. Hình như là em quên mất rồi ạ.

    Thầy Baldi cười khúc khích, tôi thì gãi đầu ngại ngùng.

    - Dạ chắc em sẽ tự làm thôi ạ. Em xin lỗi vì đã làm phiền thầy ạ.

    - Không sao đâu nhưng nếu bài khó quá thì cứ nhờ giáo viên giúp nha em. Không cần phải ngại đâu.

    - Vâng ạ.

    Nói xong tôi đi ra ngoài thì nghe thấy thầy nói:

    - Có phải là Minh là nhờ em không?

    Nghe xong tôi đứng tim, người run lẩy bẩy đến mức không thể đi được. Thầy Baldi nói tiếp:

    - Em nên nhớ rằng giúp đỡ bạn là tốt nhưng phải ở một mức độ nhất định. Nếu không thì bạn ấy sẽ sinh lười và.. Sẽ có chuyện xấu xảy ra với cậu ta đấy.

    Nghe xong câu cuối, tôi chỉ biết gật đầu rồi chạy thẳng về nhà không dám ngước đầu lại. Mặc dù đã chạy xa nhưng tôi cảm tưởng có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của thầy Baldi ngay bên tai mình.

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng ba 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...