TRI KỶ Trăng vàng lơ lủng gió lay Ve kêu văng vẳng, cơn say tình nồng Tựa lưng giăng mắt ra trông Núi cao, biển rộng mênh mông sóng tràn Bước lần trên bãi cát vàng, Rì rào sóng vỗ miên mang nỗi niềm Nhớ xưa trăng khuyết lưỡi liềm Tung hoành ngang dọc thỏa niềm phong lưu Nhớ xưa kiềm hãm ngục tù, Chí trai ngạo nghễ mây mù che đi. Nhớ xưa hỗ dữ gầm rì Song thưa chốt chặn, sầu bi oai hùm Nhớ xưa huyết sắc anh hùng Mây trời gió lộng, quần hùng giang sang (giang sơn) Giờ đây thù lớn nặng mang, Tay cương, tay kiếm thỏa gan mối thù Giờ đây mây gió ngàn thu Ẩn danh rừng rậm hoang vu vắng người. Giờ đây đã khác đôi mươi, Hạ buông tay kiếm tìm người tri âm Giờ đây giữa chốn xa xăm, Tìm đâu tri kỷ, ngàn năm khó tìm. Đêm nay trăng khuyết lưỡi liềm Nhớ về tri kỷ bên thềm năm xưa Nhớ về kỷ niệm đêm mưa Mưa giăng kín lối, mưa rơi vào lòng Bên hiên cùng chén rượu nồng Cơn say dằn vặt một dòng lệ cay Thôi thì đến hết đêm nay Để mưa tí tách rửa bay nỗi lòng. Trông xa về phía bờ Đông Ánh dương dần sáng, trong lòng xót xa! - Huỳnh Thanh Trung-