Hương giao mùa Khu vườn xanh em có trồng được hết trăm năm Gió giao mùa thổi hương em về dĩ vãng Chỉ còn bỡ ngỡ của thời gian đọng lại khóm mây vàng Trôi bồng bềnh giữa muôn vàn tia sáng chiều xuân muộn Em ở cuối trời cạnh bất tận với khúc hát hoan ca Chào mùa hạ còn sắc hoa tươi tô điểm Em về qua căn phòng nhỏ của mùa xuân Câu nói cuối cùng em đóng đinh vào bao nhiêu uẩn ức Giờ được chôn vùi thật sâu và thật lâu Dưới lớp băng vĩnh cửu nghìn năm chờ đợi Nơi ánh dương xa xôi vạn dặm trường Không đủ sức làm tan chảy nỗi niềm em mang Ở lại đi, ở lại đi Niềm vui, u buồn, câu chuyện kể thâm sâu Em đã xa giữa những gương mặt vô hồn không tiếng nói Có lẽ em thấy lối đi nhỏ từng đợi chờ mong ngóng Bên kia một cuộc đời, để lại hương giao mùa lửng lơ Em ở đâu trong vòng xoáy miên man không bao giờ ngưng trệ Khu vườn xanh em có trồng được hết trăm năm Sự sống của tốt tươi có trường tồn theo thời gian nhào nặn Em đi theo hơi thở ấm của trần đời ôm chặt Hương tỏa khắp mùa hạ chớm về từ tương lai. Hương 49