Bài thơ: Đêm Tác giả: Feng Thoáng một cơn mơ một kiếp người Lặng lờ nhìn mãi tháng ngày trôi Uống ly rượu cạn, sầu không cạn Buồn chạm lên môi, cụng với đời Ai thả trên sông nỗi đầy vơi Để sầu cập bến đậu nơi tôi Buồn vơ buồn vất trăm năm lại Rút kiếm tương tư chém chẳng rơi. (Ảnh: Feng)
Đêm Cơn mơ thoáng một kiếp người Tháng ngày lặng lẽ đêm rười rượi trôi Rượu đã cạn, sầu chưa vơi Chạm môi u uất cùng đời cụng ly. Trên sông ai thả trăng đi Thu vừa cập bến thầm thì hồn tôi Trăm năm vất giữa đơn côi Tương tư chém mãi chỉ rơi nụ buồn... (Tác giả: Feng - chuyển thể lục bát: Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Không khác ý đâu. "Trăng" cũng có khi tròn khi khuyết, ẩn dụ cho "đầy vơi". Thu ẩn dụ cho đẹp và "sầu". Trong 1 bài thơ chỉ có 56 từ mà có đến 2 từ "sầu" và 2 từ "buồn" cứ lặp đi lặp lại sẽ cho từ ngữ thơ không phong phú. Hình ảnh "trăng" và "thu" sẽ khiến câu thơ lung linh và đẹp hơn
Cảm ơn sự đóng góp của chú. Chỉ là nỗi buồn của cháu không đến từ thu cũng chẳng đến từ trăng. Nó là tập hợp cũng những nỗi buồn thu lượm được một cách vô tình giống như ai đó thả trôi rồi cập bến đúng chỗ mình. Nỗi buồn như của trăm năm đọng lại muốn dứt mà không ra.